[Dịch] Hoàn Khố Tử Đệ
Chương 30 : Lưu gia tiểu thư
.
“Vẫn không chịu dừng sao?” Lý Cáp nhìn bảy người đang quấn lấy nhau chiến đấu không ngừng, bỗng nhiên hét lớn một tiếng rồi vọt tới.
Thiên Thiên cùng Diễm Nhi đều rất kinh hãi, nhưng muốn ngăn hắn lại cũng không kịp, chỉ có thể khẩn trươn nhìn chủ tử của mình vọt vào giữa trận chiến của bảy người.
Sau một loạt các chiêu thức đánh lên người Lý Cáp vừa lao vào, tam ngưu và tứ đại cung phụng đều phân ra, Lý Cáp đang đứng giữa đám người.
“Chủ nhân?!” Tam ngưu ngạc nhiên nhìn Lý Cáp y phục rách mấy chỗ nhưng thân thể lại không chút tổn hại, trong lòng đã có chút kính phục.
“Nhị công tử!” Bốn vị cung phụng cũng lo lắng khẩn trương nhìn Lý Cáp, bất quá họ cũng biết đôi chút về kim thân bất hoại của hắn, nên khi thấy hắn mỉm cười liền trở nên yên tâm.
Lý Cáp vỗ vỗ bụi bậm trên người, đối với bốn vị cung phụng nói: “Đi thôi, ta biết các ngươi nhất định phải theo ta, điều này không phải rõ ràng sao, chỉ là đừng vung tay múa chân với ta là được rồi. Ai nha, cổng thành không biết có chi nhánh của Hoa Y Hiên không…” Lý Cáp vừa nói vừa đi về phía trước, Thiên Thiên, Diễm Nhi và ‘đại phi’ đi theo sau.
Tam ngưu nói: “Không phải muốn đem họ đánh ngã sao?”
Lý Cáp khoát tay nói: “Không cần không cần, ta chỉ muốn thử võ công của họ thôi, buổi tối vẫn cho các ngươi ăn tiệc lớn.
Ngưu tam nghe vậy vui vẻ nói: “Hảo hảo, bọn họ bốn người cũng có bản lĩnh, chúng ta cũng không nắm chắc sẽ thắng được.”
Ngưu nhị thì nói với đối thủ vừa rồi của hắn là Đồ Hòa: “Vị đại thúc này thật hảo bản lĩnh a, Ngưu nhị bội phục.”
Đồ Hòa thấy hắn như vậy, cũng mỉm cười nói: “Thân thủ của ngươi cũng không tệ, tuổi còn trẻ đã có võ nghệ như thế, thật là tiền đồ vô lượng a.”
Ngưu đại thì đối với vị Nghiêm Phong sử dụng trường thương rất có hứng thú.
Nghiêm Phong cười cười giải thích cho hắn một phen, hỏi thử: “Không biết vi sư là ai a?”
Ngưu đại: “Võ công của chúng ta là do cha dạy.”
“Lệnh tôn là?”
Ngưu tam trả lời: “Chúng ta là tiểu ngưu tam thiên vương, cha chúng ta là Ngưu Thiên Vương.”
“Cái gì?!” Nghiêm Phong cùng ba vị cung phụng nghe được lời này thân thể không khỏi chấn động, nhi tử của thiên hạ đệ nhất nhân?!
“Trách không được, trách không được….” Nghiêm Phong gật đầu than thở: “Nhi tử của thiên hạ đệ nhất nhân, có được bản lĩnh như vậy cũng không có gì lạ.” Trong lòng cũng thầm nghĩ, xem ra tam ngưu này không đủ ngộ tính nên Ngưu Thiên Vương mới cố ý vì bọn họ sáng tạo một bộ công pháp thích hợp để luyện tập, bằng không bản lĩnh mà Ngưu Thiên Vương có thể dạy đâu chỉ có như vậy?
Mạch Đông Khoan nhìn về Lý Cáp ở phía trước, trong lòng cảm thán, tên này thật là cẩu vận hoành trời a, tùy tiện xuất môn tìm được một khất cái là nguyệt nữ, tùy tiện tại tửu lâu lại có thể thu ba tên đại hán thì lại là nhi tử của thiên hạ đệ nhất nhân,…chẳng lẽ lão thiên là thân thích của hắn?
Trong mấy ngày kế tiếp, Lý Cáp tất nhiên là mang theo Thiên Thiên và Diễm Nhi du sơn ngoạn thủy, ăn ngon ở tốt, mà tam ngưu và tứ đại cung phụng cũng đi theo, nhưng cũng rất ung dung tự tại.
Ngày hôm đó, đoàn người đã tới Hàm Châu thành.
Thiên kim của phú hào Lưu viên ngoại ở Hàm Châu là Lưu Nguyệt Nhi đang ở trên hồng lâu ném tú cầu tuyển tân lang, nam tử trong thành, bất luận già trẻ đều chạy đến khoảng sân rộng phía dưới hồng lâu, mong muốn có thể lọt vào mắt xanh.
Lý Cáp chặn một người đi đường lại hỏi: “Cho hỏi Lưu đại tiểu thư này lớn lên thế nào?”
Người đi đường kia vốn nhìn thấy Lý Cáp là một tiểu hài tử, không muốn để ý đến. Nhưng khi hắn đang định đi thì trước mắt tối sầm lại, đã bị ba đại hán to như ba ngọn tháp vây lại, liền trở nên khúm núm trả lời: “Tiểu…tiểu nhân cũng không biết, Lưu gia tiểu thư kia từ nhỏ vẫn luôn mang theo một cái khăn che mặt, ngoài trừ thiếp thân thị nữ cùng cha mẹ nàng, sợ rằng không ai biết nàng hình dạng ra sao. Có người nói…có người nói chỉ có phu quân của nàng mới có thể tháo cái khăn che mặt kia.
A?” Lý Cáp sờ cằm, nhãn tình sáng lên, hắc hắc, hình như rất xưa rồi… ném tú cầu? Khăn che mặt? Ân, nghĩ đến hẳn là một mỹ nữ, xem ra rất thú vị đây.
“Đi, đi xem Lưu gia tiểu thư kia là cái dạng gì.” Lý Cáp vung tay lên, đoàn người liền quảng trường đi đến.
Khu sân rộng phía trước Hồng lâu đã chật kín người, trên lầu mơ hồ có thể thấy được một nữ tử mặc quần đỏ đeo khăn che mặt, cầm tú cầu đứng trên đó, bên cạnh nàng là một trung niên nam tử trông khá phúc hậu, xem ra là Lưu Nguyệt Nhi và Lưu viên ngoại rồi.
Lý Cáp trong vòng vây bảo vệ của tam ngưu và tứ đại cung phụng thoải mái đi vào trung tâm quảng trường rộng, bốn phía bị dạt ra thành một khoảng đất trống, hắn cùng Thiên Thiên, Diễm Nhi và ‘đại phi’ đứng chung một chỗ, không có chút chật chội nào.
Mấy kẻ dám cam đảm lên tiếng kêu gào chửi rủa bọn Lý Cáp thì lập tức bị tam ngưu và tứ cung phụng đánh cho răng rơi đầy đất, hai mắt trắng dã ngất đi, bất quá người chen lấn rất nhiều nên vẫn không bị ngã xuống.
Lưu gia tiểu thư kia thấy bọn Lý Cáp xuất hiện, tựa hồ có chút do dự, không biết nên ném chưa. Mà Lưu viên ngoại kia lại rất hiếu kỳ nhìn tiểu hài tử trông bề ngoài có vẻ là con nhà gia thế, trong lòng thầm than, đáng tiếc tuổi còn quá nhỏ, bằng không đã kêu nữ nhi ném tú cầu cho hắn.
“Đông!” Một âm thanh thanh thúy vang lên, dưới đất mọi người nhất thời khẩn trương: ném tú cầu rồi.
Tú cầu màu đỏ được Lưu gia tiểu thư nhẹ nhàng ném ra, quay vòng vòng tại không trung, hướng Lý Cáp bọn họ mà bay đến.
“‘đại phi’!” Lý Cáp quát một tiếng.
‘đại phi’ nghe chủ tử hô hoán lập tức phi lên cao, đem tú cầu đang bay ngậm vào miệng, đáp xuống mặt đất, lại nằm xuống dưới chân Lý Cáp.
Bốn phía vốn một mảnh yên tĩnh, bỗng nổi lên tiếng chỉ trích, tiếng chửi bậy dồn dập như thác đổ.
Mọi người đều hướng Lý Cáp ào tới, kêu gào muốn đem đại khuyển xé thành mảnh nhỏ, đem cả chủ lẫn chó đánh một trận, bất quá Lý Cáp đối với bọn chúng chỉ làm ngơ, nắm tú cầu trong tay, híp mắt nhìn Lưu gia tiểu thư đứng trên lầu.
Tam ngưu và tứ cung phụng đứng vòng tròn quanh nên Lý Cáp không hề bị ảnh hưởng chút nào trước sự phẫn nộ và chen lấn của bọn người kia, bất quá Ngưu đại cảm thấy ồn ào, phiền phức, gầm lên một tiếng: “Móa tên nào chen nữa? Lão tử bóp nát “trứng” của tên đó!!”
Đám đông xung quanh bị tiếng gầm mạnh mẽ này chấn cho sửng sốt một hồi, bất quá lập tức không để ý, tiếp tục la hét, nhưng những người đứng gần đấy lại không được may mắn như vậy, Ngưu đại hét lớn “tiểu ngưu tam thiên vương, nói được là làm được.”, hắn thật sự nói được là làm được, phóng người tới nắm lấy bảo bối của một tên gần đấy, ra sức bóp….
Ngưu nhị cùng Ngưu tam cũng học theo, nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, những tên phía sau cả kinh, lập tức không dồn ép tới trước nữa.
Bốn vị cung phụng thấy thế, đều vô cùng xấu hổ, thật đúng là chủ nào tớ nấy a..
Lưu viên ngoại đứng trên hồng lâu nhíu mày nói: “Vị tiểu công tử này, ném tú cầu có quy định, không thể mượn tay người khác để đón cầu.”
Lý Cáp khẽ cười: “Ta không mượn tay người khác, ta chỉ là mượn miệng của ái khuyển thôi. Không nên quá khó khăn, không lẽ ngài muốn gả nữ nhi cho ái khuyển của ta?”
Lưu viên ngoại rất ngạc nhiên, bất quá đem nữ nhi gả cho một tiểu hài tử choai choai như vậy thật không đúng với tình huống mà hắn muốn.
Kỳ thật Lý Cáp vốn cũng không muốn lấy Lưu gia tiểu thư này, chính là hắn cảm thấy hiếu kỳ muốn thấy dung nhan của Lưu gia tiểu thư mà thôi, thuận tiện chỉ muốn xem kết quả của việc ném tú cầu mà kiếp trước hắn xem trên ti vi mà thôi. Bất quá, nếu là Lưu gia tiểu thư kia là một đại mỹ nữ mà nói, hắn không chừng sẽ lấy nàng về nhà.
Lý Cáp nói với Mạch Đông Khoan ở phía sau: “Sư phụ, đưa ta tới đó.”
Mạch Đông Khoan liền đỡ lấy cánh tay hắn phi thân lên trời, chỉ vài cái nhún chân đã đến hồng lâu. Trên quảng trường mọi người nhìn thấy tiểu tử kia có cao thủ võ công cao cường bên người như vậy, lại có ba tên đại hán hung ác, lập tức không dám phát tác nữa, chỉ nhỏ giọng chửi mấy câu rồi dần lùi ra sau.
“Ta đến xem tiểu mỹ nhân kia hình dạng ra sao.” Lý Cáp mỉm cười đưa tay muốn cởi khăn che mặt của Lưu gia tiểu thư ra xem dung nhan của nàng.
Lưu viên ngoại cùng hai tên gia đinh lập tức tiến lên cản lại, Mạch Đông Khoan liền phất tay áo lên, một cổ kình lực nhất thời đem ba người thối lui mấy bước, không thể tiến lên.
Cái khăn che mặt cuối cùng cũng kéo lên…..
Hai con mắt bình thường, nhãn thần có chút sợ hãi; cái mũi, không cao không thấp, rất bình thường, đôi môi điểm chút son khẽ mở, run run, nhưng không có gì nổi bật, tổng thể khuôn mặt chỉ có thể miễn cưỡng tính là khả ái thanh tú thôi.
Thất vọng, vô cùng thất vọng, Lý Cáp không nghĩ tới ầm ĩ nửa ngày, chỉ là một nữ nhân bình thường như vậy, thậm chí so với nha hoàn bình thường trong Lý phủ cũng không bằng, càng không thể đem đánh đồng với Diễm Nhi.
Làm gì đây! Không biết xấu hổ suốt ngày đeo cái khăn che mặt giả thần giả quỷ! Lý Cáp mất hứng ném cái khăn che mặt xuống đất, muốn kêu Mạch Đông Khoan dẫn hắn xuống dưới.
Lúc này, Lưu viên ngoại bỗng nhiên kinh hô: “Tiểu Hồng! Như thế nào lại là ngươi? Tiểu thư đâu?”
Lý Cáp sửng sốt, thì ra là một thế thân a, tâm trạng nhất thời nổi lên hy vọng… ta nói chứ, nhiều năm đeo mạn che mặt như vậy dù thế nào cũng nên là một đại mỹ nhân mới đúng nha!
Tiểu Hồng kia lúng túng: “Tiểu thư… tiểu thư nói nàng không muốn dùng phương pháp này để tuyển hôn phu…”
“Nó…nó lại muốn như thế nào?!” Lưu viên ngoại thở hổn hển nói.
“Lão gia, lão gia, tiểu thư đang ở trên lôi đài, muốn luận võ tuyển phu!...” Một tên gia đinh thở hồng hộc chạy lên lầu, báo với Lưu viên ngoại.
“Cái gì?!” Lưu viên ngoại cả kinh.
Luận võ tuyển phu? Hắc, thực đúng là càng ngày càng có ý tứ a! Lý Cáp sờ cằm thầm nghĩ, ngày hôm nay nếu không thấy được dung nhan Lưu gia tiểu thư, tối nay nhất định không ngủ được, người ta thường nói hiếu kỳ hại chết người a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện