[Dịch]Hoàn Khố Đế Phi - Sưu tầm
Chương 4 : Nhân Vân Thiên Lan gieo
Ngày đăng: 19:13 21-12-2017
                                            .
                                    
             Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
Đại trưởng lão của Vân gia  vốn không phải người nhà họ Vân, nhưng thế lực của ngài rất lớn, lời nói  của ngài trong Vân gia cũng rất cao. Vân Thiên Lan sau một hồi suy  nghĩ, quyết định đi đến tìm đại trưởng lão, còn tiếp tục sống trong hoàn  cảnh thế này nàng thật sự là chịu không nổi. Vân Thiên Lan từ căn viện  rách nát đó bước ra ngoài vừa đúng lúc bắt gặp quản gia của Vân gia, một  gã có thân hình béo tròn, tuổi đã tầm trung niên, gã một lời không nói  liền lập tức kéo thiên Lan hướng viện chính của Vân gia mà đi, hắn dùng  lực lớn tới mức Thiên Lan không cách nào thoát ra được. “Đại tiểu thư,  hôm nay ở Đế Kinh cho người tới, mong người đừng làm mất mặt Vân gia.”
quản  gia vừa đi vừa nói, trên mặt hoàn toàn là sự khinh miệt, hắn không  hiểu, vì sao gia chủ lại muốn gọi phế vật này đi. Thiên Lan trong lòng  âm thầm kinh hãi, Đế Kinh? Một phế nhân như nàng đi gặp người của Đế  Kinh làm gì? Đầu óc Vân Khiếu Thiên có vấn đề rồi hay sao? Thiên Lan  trong đầu đầy nghi hoặc cứ thế bị quản gia kéo đến chính điện. Lúc này  trong chính điện có rất nhiều người, đều là những người trẻ của Vân gia.  Vân Vũ Nhu đứng ngay phía trước, nhìn thấy bộ dang bị lôi xềnh xệch vào  của Vân Thiên Lan thì lập tức lộ ra một nụ cười trào phúng. Đập vào mắt  là một nam nhân trung niên ngồi trên ghế chủ vị Thiên Lan bỗng ngây ra  một chút. Sau bao nhiêu năm sống trên đời, nàng mới gặp một mĩ nam như  vậy, quả thật rất đẹp. Thiên Lan nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhìn  sang người đang bận bộ tử hoa y phục bên cạnh mĩ nam kia. Lạnh lùng  thật, trên mặt không chút biểu tình nào cả, chỉ ung dung, bình thản ngồi  uống trà, Thiên Lan nhủ thầm. Nàng rất nhanh đem những người có mặt  trong điện đánh giá một lượt, tìm một vị trí để đứng. Gọi nhiều người  trẻ tuổi đồng trang lứa tập trung lại một nơi, đây là định làm gì vậy  chứ? Tròng mắt nàng đảo qua một lượt, bỗng nhìn thấy một thiếu niên bên  cạnh Vân Vũ Nhu, đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng. Trong đầu suy nghĩ  một lúc lâu cũng không nghĩ ra được gì, tầm mắt hai người chạm nhau,  thiếu niên lập tức di chuyển tầm mắt, trên mặt cười nhạt, nhìn sang Vân  Khiếu Thiên. “Đại nhân, người đều đã đến đủ cả rồi”
Vân Khiếu  Thiên quay sang nam nhân bận tử y bên cạnh, trọng giọng nói không khỏi  có vài phần kiêng nể. Thiên Lan càng thêm hiếu kì, nam nhân này rốt cuộc  có thân phận gì, ngay đến Vân Khiếu Thiên cũng phải kiêng nể, Vân gia ở  đại lục danh tiếng rất lớn, nên tự nhiên trong lòng bá tính địa vị tự  nhiên lên như diều gặp gió, có lòng dân có thiên hạ, Vân Khiếu Thiên còn  phải kiêng nể ai chứ? Nam nhân mặc tử hoa y phục đặt tách trà xuống,  ánh mắt sắc bén lướt qua một chút những người trọng điện, cuối cùng như  rất vừa ý mà gật gật đầu,”
Vân gia quả đúng là nhân tài lớp lớp,  lần này đặc biệt có thêm ba cơ hội có thể đi học viện đế quốc. Cơ hội  dành cho mỗi người là bình đẳng, theo ý của ta hay là cho chúng được  cạnh tranh công bằng được rồi”
. Vân Khiếu Thiên rõ ràng có chút  sửng sốt, người này trước giờ không bao giờ nói như vậy cả, sao mới đó  mà đã đổi lời rồi? Học Viện Đế Quốc? Những người có mặt đều kinh hỉ, đó  chính là học viện tốt nhất cả cái đại lục Thương Loan này, những học  sinh ở đó đều là nhưng người có thiên phú nhất đại lục, quyền thế ở đó  căn bản là vô dụng, chỉ có thực lực mới có thể đứng vững tại Học Viện Đế  quốc, có thể vào được Học Viện Đế Quốc có nghĩa là thiên phú của ngươi  được công nhận, đại lục này ai là người không muốn vào chứ? Hiện nay vậy  mà có những ba cơ hội dành cho Vân gia, đây chính là một chuyện tốt,  phải biết rằng Học Viện Đế Quốc mỗi năm tuyển sinh số lượng không vượt  quá năm mươi người, Vân gia đã độc chiếm ba phần, chuyện này sợ rằng  trong lịch sử trước nay không hề có. Vân Khiếu Thiên liếc mắt nhìn nữ  nhi của mình, tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là phù hợp  với những gì nam nhân kia nói, “Vậy theo ý của đại nhân.”
Nam  nhân kia cười mà không cười gõ gõ khóe miệng, làm sao hắn không hiểu Vân  Khiếu Thiên trong lòng đang nghĩ gì, chỉ có điều đây là mệnh lệnh, hắn  chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi. “Các ngươi đều là thiên tài của Vân  gia ta, muốn vào Học Viện Đế Quốc thì hãy thể hiện hết bản lĩnh của  mình.”
Vân Khiếu Thiên đứng dậy, thập phần khí thế nói, hắn tin  tưởng nữ nhi của mình, một chút cũng không lo lắng. Năm nay vốn dĩ hắn  cũng có ý định đưa Vân Vũ Nhu vào Học Viện Đế Quốc, ai mà ngờ được người  của Học Viện Đế Quốc lại tìm đến trước. Có Vân Khiếu Thuên cổ vũ, những  người này càng thêm tự tin, đem việc vào Học Viện Đế Quốc trở thành mục  tiêu của đời mình. Thiên Lan căn bản là không có linh căn, bảo nàng với  những nười này đánh không phải là đau đầu sao!? Linh căn là căn cứ phân  biệt người trên đại lục này có tu luyện linh lực hay không. Linh căn  lại phân ra làm rất nhiều cấp, xích trành hoàng lục thanh lam tử, tử là  cấp cao nhất. Mà có linh căn là có thể tu luyện linh lực, linh lực từ  nhập môn của linh giả, linh sĩ, linh cương, linh hoàng, linh đế, linh  tôn, linh thánh, linh thánh là cấp bậc cao nhất trên đại lục, nhưng số  lượng linh thánh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mỗi một cấp bậc lại  phân làm bốn bậc, thấp cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh. Thực lực cao hơn  có thể liếc mắt một cái nhìn thấu người có cấp bậc thấp hơn mình, đồng  cấp thì xem ai có tu vi so với mình cao hơn, mà những cấp này lại dùng  bảy loại màu sắc để phân biệt, màu sắc mỗi loại tương ứng với từng cấp,  mỗi bậc lại dùng độ đậm nhạt của màu sắc để phân biệt. Những người trên  đại lục tu luyện linh lực đều được gọi là linh sư. Ban đầu Thiên Lan  không hề biết những điều này, bởi vì thân thể chưa từng tiếp xúc qua với  những thứ có liên quan đến linh lực. Nàng cũng tốn rất nhiều công sức  mới biết được những điều này. Năm tuổi cho dù ý thức đã thức tỉnh mà  linh căn không thức tỉnh, vậy chứng minh người đó không thể tu luyện  linh lực, không thể tu luyện linh lực người đó cũng không hoàn toàn trở  thành phế nhân, vẫn còn một chức vụ nữa gọi là võ sư, võ sư không cần có  linh căn, nhưng cần có võ khí, đó là thứ sinh ra đã được sắp đặt, thông  thường người không thể tu tuyện linh lực đều sẽ có võ khí. Thượng đế  đóng lại một cánh cửa của ngươi nhất định sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác,  điều này rõ ràng là khi thượng đế đóng lại cánh của của Vân Thiên Lan  đã quên mất mở cho nàng một cánh cửa sổ, cho nên thân thể này mới thât  sự biến thành một phế nhân. Trên đại lục vẫn còn những chức vị khác như  luyện đơn sư, luyện khí sư, nhưng tiền đề của những chức vụ này cơ bản  là dựa trên linh sư và võ sư. Thiên Lan đang nghĩ đến hăng say bỗng  trước mắt tối sầm, một cỗ cảm giác áp bức ập đến, nàng theo bản năng  ngẩng đầu, liếc mắt một cái liện đối diện với ánh nhìn thăm dò của nam  nhân tử kia. Trong lòng nàng thất kinh, nhanh chóng cúi đầu, hướng về  phía sau lùi lại, hận không thể biến thành vô hình, nàng hiện tại thật  không muốn chọc vào mấy nhân vật lớn này. “Đại nhân?”
Vân Khiếu Thiên  chau mày liếc nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn, trong mắt hiện lên lạnh lẽo.  “Không có gì, ngươi chuẩn bị là được rồi, đợi đến hôm thi tài ta tự đến  là được rồi”
. Nam nhân nhấc chân hướng ra ngoài. Hắn vừa đi  khỏi, Thiên Lam cảm thấy không khí áp bức xung quanh giảm đi rất nhiều.  Vân Khiếu Thiên trừng mắt nhìn Vân Thiên Lan một cái rồi nhanh chân bước  theo, Thiên Lan hướng theo bóng lưng Vân Khếu Thiên mà trừng mắt, cha  cũng không đến nỗi ghét gặp nàng đến mức độ này chứ, tốt xấu gì cũng là  nhân do ông gieo xuống mà. Nhân vật lớn vừa rời khỏi, cả khu điện chính  lập tức náo nhiệt hẳn lên, sôi nổi thảo luân về Học Viện Đế Quốc, Vân Vũ  Nhu từ vòng vây của mọi người bước hướng tới Thiên Lan, hơi dương cao  cằm, kiêu căng nhìn Thiên Lan, “Vân Thiên Lan, một phế nhân như ngươi  cũng dám đến đây, lẽ nào ngươi vẫn vọng tưởng tham gia cuộc thi này?”
Những  người ở đây đều là những người trẻ tuổi, cho dù chưa khi dễ qua Vân  Thiên Lan cũng chẳng ai muốn cùng nàng làm bạn, Vân Vũ Nhu cũng chẳng  cần phải làm bộ làm tịch. Thiên lan không muốn để tâm đến Vân Vũ Nhu,  trừng mắt một cái muốn rời đi, cô gái nhỏ này muốn chơi nàng cũng không  có thời gian bồi ả, nàng bây giờ muốn đi tìm đại trưởng lão giải quyết  việc nơi ở của nàng. Thấy Thiên Lan không để tâm đến mình còn có vẻ muốn  rời đi, Vân Vũ Nhu lập tức liền nổi giận sai những người bên mình đem  nàng ngăn lại. Bị người khác chặn đường, Vân Thiên Lan ánh mắt tối sầm,  trong lòng bực bội bất kham, mấy nữ nhân này muốn dây dưa thế nào đây.  “Bổn tiểu thư nói chuyện với ngươi, ngươi điếc rồi sao?”
Vân Vũ  Nhu sắc mặt có chút khó coi, tiện nha đầu Vân Thiên Lan dám coi như  không nhìn thấy ả. Thiên Lan day day lỗ tai, thay đổi dáng đứng cho  thoải mái, chậm chậm nói: “Ta chỉ nghe hiểu tiếng người, mời dùng tiếng  người để giao tiếp, ồ, ta quên mất, Vân gia tứ tiểu thư có lẽ không biết  nói tiếng người thì phải”
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người  đều một dàng trợn mắt há miệng, trong lòng mọi người tràn ngập nghi ngờ,  nha đầu này có đúng là Vân Thiên Lan nhút nhát nhu nhược hay không?  Không phải là bị người khác đánh tráo đấy chứ? Người thì không bị đánh  tráo, bị đánh tráo chỉ có linh hồn, nhưng những người này mãi mãi không  có cơ hội biết được. Vân Vũ Nhu sắc mặt tái mét, nha đầu chết tiệt này  dám mắng ả, ba ngày không đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói, Vân Vũ Nhu  lúc này bị tức đến muốn xỉu, hoàn toàn quên mất phải suy nghĩ, vốn từng  là một thiếu nữ nhút nhát như chuột lại có thể nói ra những lời này.  “Vân Thiên Lan”
Vân Vũ Nhu dằn từng chữ qua kẽ răng, bộ dạng của ả  bây giờ giống như muốn ăn thịt nàng vậy. “Vũ Nhu, ngươi dối xử với  Thiên Lan như vậy thật không hay chút nào”
. đột nhiên một âm  thanh vọng vào, làm Vân Vũ Nhu toàn thân run lên, sao ả lại có thể quên  mất Vân Huyền Khê có ở đây. Thấy sắc mặt Vân Vũ Nhu ngày càng khó coi,  Thiên Lan lại có vài phần hứng thú, thuận theo âm thanh nhìn lại. thiếu  niên đứng ở cuối cùng đang hướng nhìn nàng, đồng tử sáng nhuộm chút ý  cười. Thiên Lan lại lần nữa tìm kiếm lại một lượt trong trí nhớ, một vệt  sáng mãnh liệt hiện lên trong đầu, Vân Huyền Khê, đại thiếu gia của Vân  gia. Nói tới Vân Huyền Khê và Vân Thiên Lan thật có vài phần tương tự.  Mẹ Vân Huyền Khê là một tiểu thiếp, khi còn sống cũng không được sủng  ái, nhưng vì bà hạ sinh cho Vân gia duy nhất một đứa con trai nên Vân  Khiếu Thiên chưa bao giờ để bà thiếu thốn thứ gì trong cuộc sống, nhưng  không biết vì lý do gì, sau khi sinh hạ Vân Huyền Khê vài năm thì bạo  bệnh qua đời. Vân Huyền Khê từ nhỏ đã không có sự chăm sóc của mẹ, lại  là con trai duy nhất, một số kẻ có dụng tâm khác tự nhiên không muốn hắn  sống sót, âm thầm hại không ít lần, có lần vừa đúng được Vân Thiên Lan  giúp đỡ, từ đó về sau Vân Thiên Lan không còn gặp lại Vân Huyền Khê nữa,  dần dần cũng quên đi. Sau này nghe nói Vân Huyền Khê bị đưa ra khỏi Vân  gia, cách đây không lâu mới quay lại, nhìn bộ dạng của Vân Huyền Khê  dường như vẫn còn nhớ đến chuyện mình được Vân Thiên Lan cứu giúp. “Đại  ca”
Vân Vũ Nhu không tình nguyện gọi hắn một tiếng, từ lúc hắn  quay trở lại liền lộ ra rất nhiều thủ đoạn khiến ả phải sợ hãi. Vân  Huyền Khê thừ phía sau dạo bước lại gần, cười nhẹ vỗ vỗ đầu Vân Vũ Nhu,  nghiễm nhiên làm ra dáng vẻ của một người huynh trưởng, nhưng chỉ có Vân  Vũ Nhu mới biết được ả bây giờ chân tay đều đã lạnh ngắt, cứng ngắc đến  độ không dám động đậy, sợ hãi Vân Huyền Khê đối với ả làm ra chuyện gì.  “Lần sau không được nghịch ngợm như vậy nữa”
Vân Huyền Khê nhìn  thấy bộ dáng này của Vân Vũ Như, ý cười càng đậm. Vân Huyền Khê vốn anh  tuấn, lại thêm ý cười kia, nhìn thế nào cũng đều thấy bộ dáng của một ca  ca tốt, nhưng nhìn thân thể chốc chốc run lên của Vân Vũ Nhu Thiên Lan  cũng coi như hiểu rõ, thiếu niên này vốn không như bộ dáng bên ngoài mà  hắn đang bày ra. Có thể sống sót trong cái gia tộc lớn này của Vân gia,  có ai có thể thật sự là người thuần khiết, lương thiện. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện