[Dịch]Hoàn Khố Đế Phi - Sưu tầm
Chương 15 : Dựa vào mục tiêu là cưa đổ hắn
Ngày đăng: 19:13 21-12-2017
                                            .
                                    
             Editor: Devil Ly
Betaer: Quỳnh 
Đế Lâm Uyên giống như nhất  định đi theo Thiên Lan vậy, cả ngày ở lì trong sơn động, cuộc sống hằng  ngày chính là áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng. Tuy nói dưỡng thương,  nhưng Thiên Lan nhìn khí sắc của hắn có chỗ nào giống người bị thương  chứ. 
“Gần đây thành quả không tồi, tiếp sau đó ta sẽ dạy ngươi  một số chiêu thức đơn giản.” Thiên Lan nhìn Vân Ninh Tẩm, khởi động giãn  gân cốt, “Nói trước là không được sử dụng linh lực.” 
Vân Ninh  Tẩm mặt không biểu cảm mà gật đầu, điều chỉnh lại hơi thở, học bộ dáng  của Thiên Lan chăm chú luyện tập. Đế Lâm Uyên ngồi chéo trên một ngọn  cây, ánh mắt thâm sâu nhìn hai thân ảnh phía dưới, thời khắc này trên  mặt hắn không có chút biểu tình, thậm chí có thể nói là có vài phần lãnh  khốc, cánh môi mỏng khẽ mím, ngón tay thon dài miết nhẹ một phiến lá,  nhẹ nhàng chuyển động. 
“Gia, người còn muốn ở lại đây bao lâu nữa?” bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện nhiều thân ảnh, đè thấp giọng hỏi. 
Ánh  mắt lạnh lẽo của Đế Lâm Uyên quét qua người đó, người đó lập tức rùng  mình một cái, trong lòng rất vô tội. Gua sao lại nổi giận rồi, hắn vừa  mới tới, còn chưa nói cái gì. 
“Đến bao nhiêu người rồi?” Đế Lâm Uyên thu lại tầm mắt tiếp tục nhìn xuống bên dưới. 
Không  còn cái không khí lạnh giá kia nữa, người kia lập tức thở phào một  tiếng, nhanh chóng trả lời: “Các thế lực lớn trên đại lục đều đã phái  người, đến Quy Nhai của Học Viện Đế Quốc cũng tới. Gia chúng ta thế đơn  lực mỏng liệu có đoạt được không?” 
“Đoạt không được thì không đoạt nữa.” Đế Lâm Uyên vứt lại một câu liền từ trên cây nhảy xuống. 
Người  đó đứng trên ngọn cây rậm rạp, một mặt thất kinh? Đoạt không được liền  không đoạt nữa hoàn toàn không thể từ miệng của gia nói ra có được không  vậy? 
“Ở đây còn có hai mĩ nhân, hôm nay chúng ta đúng là vào vận đào hoa rồi” một âm thanh thô tục từ trong rừng truyền đến. 
Thiên  Lan nghiêng đầu, có mấy đại hãn từ trong rừng đi ra, ai ai mặt mũi cũng  một vẻ hung hăng, mắt lộ vẻ thô tục, lúc này lòng không chút ý tốt mà  nhìn nàng, Thiên Lan hạ cánh tay xuống, dưới chân di chuyển, đối diện  với mấy đại hãn kia. 
“Các ngươi có gặp vận đào hoa hay không ta  không biết, nhưng ta biết ta sắp gặp tài vận rồi.” Thiên Lan cười mà như  không nhìn mấy tên đại hãn kia, những người này xem ra thực lực không  tầm thường, tuy rằng ăn mặc không ra gì, nhưng trên người chắc chắc có  không ít đồ hay. 
Vân Ninh Tẩm đứng sau lưng Thiên Lan không nói  gì, dung mạo lạnh lùng lúc này càng thêm vài phần, ánh mắt nhìn mấy đại  hãn kia giống như nhìn xác chết. 
“Gặp được hai vị mĩ nhân đây  đương nhiên là gặp vận đào hoa rồi.” trong đó một đại hãn cười lớn,  những người khác thấy vậy cũng đồng loạt cười lớn, ngôn từ dơ bẩn, khó  nghe. 
“Hai mĩ nhân hầu hạ tốt bọn ta, nói không chừng bọn ta con  lưu lại cho các nàng một mạng.” một đại hãn khác trực tiếp tiến lên vài  bước, giơ tay muốn vuốt má Thiên Lan. 
Con ngươi Thiên Lan khẽ  lạnh, đang định tránh đi, bên tai gió lạnh phất qua, một nam tử áo trắng  đứng tại bên cạnh nàng, thần sắc thanh lãnh nhìn tên đại hãn kia, tên  đại hãn cũng bị bất ngờ không biết từ đâu xuất hiện một nam tử làm hắn  giật mình, cánh tay giơ lên nửa chừng liền dừng tại chỗ. 
“Thu lại không được thì thôi không cần nữa” âm thanh từ cổ họng Đế Lâm Uyên phát ra, giống như đến từ địa ngục u tối. 
Thiên  Lan bất giác rùng mình, Đế Lâm Uyên lúc này với lần đầu tiên gặp mặt  không khác nhau chút nào, nếu muốn nói rõ hơn, hắn lúc đó chính là dùng  bộ dạng này nhìn nàng, mà hiện tại là dùng để nhìn người khác. 
Thuận  theo lời của Đế Lâm Uyên, cánh tay của đại hãn kia vậy là có thể dùng  mắt thường mà thấy được đang nhanh chóng khô khốc, giống như đang ấn nút  tua nhanh vậy, từ trẻ trung phơi phới trong một khắc trở thành một  người già. 
Đại hãn kia kinh sợ mà nhìn cánh tay của mình, hoàn  toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, nam nhân này không phải chỉ đứng  trước mặt hắn sao, cái gì cũng không làm, vì sao cánh tay của hắn lại  biến thành thế này. 
“Đế Lâm Uyên, ngưới là Đế Lâm Uyên.” phía  sau bỗng phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó quay người mà chạy, làm gì còn  nhớ đến đồng bọn của mình. 
Làm cho một người trẻ tuổi trong  phút chốc biến thành một lão già đầu tóc bạc trắng chính là tuyệt kĩ của  Đế Lâm Uyên, không ai biết được vì sao hắn có thể làm được như vậy. Vì  thế trên đại lục đều nói Đế Lâm Uyên biết u thuật. 
U thuật ở đại  lục mà một loại cấm thuật không được công nhận, người tu luyện u thuật  cũng không được người thường công nhận, nhưng sự cường đại của u thuật,  lại làm lòng người vẫn muốn hướng tới. 
Tên của Đế Lâm Uyên được  gọi ra, tay và toàn thân của tên đại hãn kia liền mềm oặt, một lúc sau  mới gắng gượng đứng dậy vội vàng mà tìm đường chạy, Đế Lâm Uyên cũng  không có ý muốn đuổi theo, thần sắc lãnh đạm của Đế Lâm Uyên giống hệt  với ấn tượng trong Thiên Lan. 
Thời khắc này Đế Lâm Uyên cho  Thiên Lan cảm giác nam nhân này thậy là cao không với tới, dung mạo như  tiên, nam nhân thế này được xưng là đại lục công địch, ma đầu khát máu  thật là có chút quá đáng. 
Nhưng một phút sau Thiên Lan đối với cảm nghĩ của mình cảm thấy phẫn nộ. 
“Chuyện  nhỏ nhặt thế này mà cũng không giải quyết được, Thiên Lan tiểu thư làm  thế nào xứng với gia đây” Đế Lâm Uyên nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trên  mặt đã treo lên một nụ cười giễu cợt, làm gì còn dáng vẻ tôn quý cao  không với tới nữa chứ, rõ ràng là một tên lưu manh. 
Thiên Lan  nghiến răng, trong lòng căm giận, đợi ta đem ngươi ăn sạch sẽ, sẽ có lúc  ngươi phải khóc lóc. Trên mặt lại nặn ra một nụ cười vô cùng tiêu  chuẩn,” Đế công tử quả là tuyệt thế vô song, tiểu nữ tử tự nhiên chỉ có  thể ngưỡng mộ.” 
Nhìn nụ cười tàng đao của Thiên Lan, Đế Lâm Uyên  cảm thấy trong lòng thoải mái không ít, “ Thiên Lan tiểu thư nỗ lực  chút vẫn có thể theo kịp gia, đừng bỏ cuộc, cố lên.” 
Theo kịp cái em gái nhà ngươi ấy, mục tiêu của nàng là cưa đổ hắn. 
“Thiên  Lan, ta cảm thấy hắn không dễ ăn” Vân Ninh Tẩm nhìn thấy cái bóng trắng  đã đi xa, liền đi tới bên cạnh Thiên Lan, một mặt cao thâm nói. 
Thiên Lan trừng mắt với Vân Ninh Tẩm, nàng đương nhiên biết không dễ ăn, nếu dễ ăn nàng còn cần phải khổ tâm như vậy sao? 
“Chúng ta tiếp tục” Thiên Lan chỉnh chỉnh mấy sợi tóc trên trán, có chút không kiên nhẫn nói. 
Bản  nhạc đệm vừa rồi hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì đến Thiên Lan và Vân  Ninh Tẩm. Còn Đế Lâm Uyên từ lúc đó trở đi, tâm tình bất định khi có sự  việc xảy ra, làm Thiên lan không thể hiểu được, rõ ràng một phút trước  còn tốt, phút sau liền biến thành băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo đến mức  người khác không sao hiểu được. 
Vân Ninh Tẩm khó khăn lắm mới bị  Thiên Lan mài giũa ra có chút tính khí lại vì chuyện Thiên Lan bận làm  cách nào cưa đổ Đế Lâm Uyên mà dần dần khôi phục lại như ban đầu. Hằng  ngày công việc Thiên Lan làm nhiều nhất chính là cãi nhau với Đế Lâm  Uyên. Vô sỉ nhất chính là lần nào cũng để Đế Lâm Uyên tự luyến mà kết  thúc, Thiên Lan không còn lời nào để nói với hắn. 
“Thiên Lan  tiểu thư, ta nghe nói gần đây khu rừng chết có kịch hay để xem, ngươi có  đi không?” Thiên Lan đang đứng thì bị Đế Lâm Uyên chọc chọc, trong lòng  hiếu kì nữ nhân này làm cái tư thế kì quái này làm cái gì. 
“Kịch hay? Kịch gì hay?” Thiên Lan lườm Đế Lâm Uyên một cái, ra hiệu cho hăn đừng có chọc mình nữa. 
Nhưng  Đế Lâm Uyên làm ra vẻ không thấy, tiếp tục chọc nàng, “Đi xem xem,  không phải là biết ngay sao, nói không chừng Thiên Lan tiểu thư còn có  thu hoạch bất ngờ đấy” 
Dụ hoặc đầy ẩn ý như vậy? Bản chất gian  thương của Thiên Lan trỗi dậy, chính là không chịu được bị dụ hoặc, nên  nàng lập tức đứng thẳng, “ Đế công tử làm sao mà biết?” 
Ồ, vẫn chưa bị dụ hoặc đến mức mất đi cảnh giác! 
Thiên  Lan vốn vẫn biết người của Đế Lâm Uyên đang ở quanh đây, nguyên nhân  rất đơn giản, quần áo của hắn lúc nào cũng là không nhiễm chút bụi, vả  lại có lúc sơn động hai nàng ở lại nhiều hơn một vài đồ dùng. Tin tức  này sợ rằng cũng là người của hắn nói với hắn. 
Thiên Lan không  hiểu được Đế Lâm Uyên còn lưu lại đây để làm gì, nhưng từ cách làm của  hắn, đối với nàng và Vân Ninh Tẩm cũng không có nguy hiểm gì. Nếu đã như  vây, Thiên Lan rất vui vẻ để hắn lưu lại đây, thuận tiện cho việc nàng  cưa đổ hắn. 
“Ta nghĩ dựa vào sự thông minh của Thiên Lan tiểu thư chắc chắn là sẽ hiểu?” Đế Lâm Uyên nháy mắt, trên mặt toàn là châm chọc. 
Hắn  trước giờ không hề giấu giếm sự tồn tại của mấy tên thuộc hạ vô dụng  của mình, nữ nhân này chắc chắn là biết, bây giỏ hỏi như vậy không phải  là thừa sao. 
“Bổn tiểu thư có thông minh, nhưng có mấy con chuột  không thể nhìn thấy ánh sáng, bổn tiểu thư có thông minh hơn nữa cũng  không thể biến thành mèo” Thiên Lan tiếc hận mà lắc đầu. 
Mấy hắc  y nhân trong bóng tối lúc này có cảm giác bị sỉ nhục, nhưng không có sự  dặn dò của Đế Lâm Uyên bọn họ cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể tiếp  tục làm chuột không thấy ánh sáng, an ủi lẫn nhau. 
“Thiên Lan tiểu thư đi hay không” loại chủ tử như Đế Lâm Uyên hiển nhiên sẽ không vì thuộc hạ của mình mà đi biện minh. 
“Đi,  sao lại không đi?” Thiên Lan phẩy tay, thoải mái nói, xem kịch hay làm  sao có thể thiếu nàng đươc, đưa mắt nhìn Vân Ninh Tẩm, hét lớn: “Ninh  Tẩm, ngươi đi không?” 
“Không đi, ta phải về Vân Thành” Thần sắc  Vân Ninh Tẩm bình tĩnh, chậm rãi hướng về phía Thiên lan đi tới,” Ngươi  vẫn là về cùng ta đi, đi cùng hắn, ta không yên tâm” tuy rằng mấy ngày  này Đế Lâm Uyên biểu hiện rất vô hại, nhưng dù sao cũng là mà đầu giết  người mà trên đại lục không ngừng bàn luận tới, một bông hoa trắng như  Thiên Lan đi cùng với tên sói xám này còn có thể sống tốt không? 
Thiên Lan khóe miệng giật giật, trước mặt người khác ngươi còn dám nói vây, không hổ là Vân Ninh Tẩm. 
“Vân gia xảy ra chuyện gì?” Vân Ninh Tẩm đột nhiên nói phải về Vân gia chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. 
Vân Ninh Tẩm trầm mặc, trong mắt có vài phần âm trầm,”Là chuyện của ta, ngươi thật sự không về cùng ta sao?” 
Thiên  Lan quét mắt nhìn Đế Lâm Uyên, Đế Lâm Uyên cũng rất phối hợp mà nháy  mắt với nàng. Trong lòng Thiên Lan siết lại, quay đầu, lắc lắc “Không  về”. 
Không cưa đổ Đế Lâm Uyên, giải trừ phong ấn, thề không làm người. 
Dường  như trong mắt Thiên Lan nhìn ra được quyết tâm trong lòng nàng, Vân  Ninh Tẩm không nói gì thêm, chỉ cho Thiên Lan một ánh mắt cổ vũ, thu dọn  đồ đạc của nàng vội vã rời đi. 
Vân Ninh Tẩm vừa đi, Thiên Lam chọc chọc nam nhân nào đó bên cạnh đang nhìn nàng đắc ý cười như gió xuân, “Giúp ta một việc” 
“Mời  Thiên Lan tiểu thư nói” Đế Lâm Uyên cảm thấy gần đây sắp biến thành thế  gia công tử rồi, thật đúng là sỉ nhục hình tượng to lớn mà hắn không dễ  gì gây dựng được trên đại lục. 
Nếu như Thiên lan biết được  những điều trong lòng Đế Lâm Uyên, chắc chắn sẽ cười lớn mà nói, được  người đời gọi là ma đầu khát máu mà chẳng có chút hình tượng nào cả. 
“Kêu  người của ngươi bảo vệ Ninh Tẩm về đến Vân thành.” dạo này khu rừng  chết người nhiều hơn rất nhiều, nàng không phải không biết, chắc chắn có  liên quan đến kịch hay mà Đế Lâm Uyên nói. “Thiên Lan tiểu thư dựa vào  đâu nghĩ rằng ta sẽ giúp.” Nàng thật sự dám ra lệnh cho hắn. 
“Ấy, ta nghe nói Đế Lâm Uyên bị người ta lột sạch không còn…..” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện