[Dịch]Họa Tâm- Sưu tầm

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: 

.
Tiền truyện Nguồn: truongton.net U Minh ty ánh sáng ảm đạm, Hắc Bạch Vô Thường nói ta ngập trời oán hận, không còn gì để nói nữa, đưa thẳng tới Quỷ Môn quan. Sau một lúc lâu, Bạch Vô Thường dẫn ta tới một cái sân lớn, lại nói với ta: "Sợ là muốn chậm chút nữa ra đi, trong viện này từ trước có một cô cô trông chừng Vong Xuyên hà, ủ Hoa Tửu uống rất ngon. “ Ta lạnh lùng nhìn Bạch Vô Thường chuyển ra hai vò, đặt ở bên cạnh ta. Bạch Vô Thường linh hoạt bước chân hừ tiểu khúc ra viện, rời đi. Mùi rượu bốn phía, mà trong đầu ta xoay quanh vẫn là tâm can bị khoét thành từng đoạn. Biết rõ ta sẽ chết, hắn vẫn như cũ chọn lựa như vậy, ta đã đánh giá cao việc ta và hắn nhất kiến chung tình. Một đao này xuống dưới, chặt đứt nỗi nhớ nhung của ta. Phụ thân ngày đó phong trần mệt mỏi, theo Ma La vực vất vả đuổi tới Cửu Liên sơn ,chỉ để nói với ta :"Hoa Sở, ngươi muốn phi thăng làm thượng thần, lập tức sẽ có thiên kiếp, qua được thiên kiếp sẽ tuổi thọ ngang Thiên Địa, nhưng nếu không được, cũng chỉ có kết cục tan thành khói bụi.” Phụ thân cùng mẫu thân coi ta là bảo bối khuê nữ, tất nhiên là vạn phần luyến tiếc. Ta mặc dù là tiên thai, nhưng luôn luôn phải cẩn thận với cái mạng nhỏ của mình. Phụ thân còn nói, người xưa nay cùng Phúc Lộc Thọ và vài vị tôn thần có chút qua lại giao tình, coi như đã là may mắn, nhưng lại không tránh được thiên ý. Vì thế lúc nửa đêm, thừa dịp thị nữ Vũ Hồng của ta ngủ say , ta đóng gói hành lý theo phụ quân đến Bồng Lai đảo. Phụ quân trước khi đi dặn : "Năm trăm năm tới con phải cẩn thẩn sống qua ngày.” Quả thật, ta vốn định tuân theo lời phụ quân dạy, thanh thản ổn định tránh thiên lôi địa hỏa , cho dù là năm trăm năm cảnh xuân tươi đẹp hay ngày nguyệt quang huy, thậm chí cô đơn ở Diễm Lan Uyển trên cỏ có trăm hoa đua nở, ta cũng thật là cẩn thận. Chỉ là, tính đi tính lại, lại tính sai , ta lại nảy mầm xuân tâm. Tất cả đều là số mệnh, trốn tránh, cũng chính là số mệnh. Vừa nghĩ đến đây, phía sau có tiếng bước chân trầm ổn, ta tĩnh tọa nửa ngày nhưng lại hiu quạnh đến nhàm chán, đáp nói: "Ngồi xuống nói với ta nói chuyện đi." Bước chân kia dừng lại một chút ngồi xuống bên cạnh ta.Ta vẫn như cũ nhìn không rời mắt khỏi hai vò rượu, nghĩ hắn như Bạch Vô Thường, sống ở chỗ này giống như một cô hồn. Ta vươn tay, bế một vò rượu, mở giấy dán ra, mùi rượu quanh quẩn chóp mũi, ta không để ý việc là thần nữ giáo dưỡng, uống một ngụm lớn, rượu chảy xuống ướt vạt áo trước của ta. Nhân lúc say, ta phát tiết. "Ngươi biết không? Ta là kẻ vô tâm. Ta thích một người, hắn lại tự tạy gieo nỗi oan vào ta, chỉ để cứu một nữ nhân khác. Ta nói ta sẽ chết, ta một lần nữa hèn mọn nói ta sẽ chết, yêu hắn. . . , xem hắn trong lòng có hay biết ta phải chịu oan một đao." Nói những lời này , ta lại còn có thể cười khẽ một tiếng, hôm nay là không có tâm trí , không có buồn vui. Yêu, còn dư lại là oán hận. " Khi ta ở Thiên Giới nghe nói, trước khi luân hồi phải uống canh của Mạnh Bà, như vậy có thể quên đi quá khứ thương đau" Cằm ta tì trên miệng vò, hai tay ôm bụng vò rượu, hơn nửa ngày, ta mới nói: " Nhưng, ta không thể uống." "Ta sợ, ta đã quên hôm nay tâm can đã từng bị khoét đau, ta vẫn muốn nhớ hắn từng phụ ta..." "Nhưng, như vậy thì sẽ như thế nào?" Cô hồn lần đầu tiên trả lời ta, thanh âm này lạnh như băng được không có một tia độ ấm. Ta nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , hắn thản nhiên lạnh nhạt.Ta cố gắng nở nụ cười: "Dù thế nào ta cũng có cốt khí Tiên, mai này khi ta luân hồi chuyển thế, có thể nhớ được chuyện này, nếu gặp lại nam tử phụ lòng cũng có thể biết đường vòng mà tránh đi.” Hắn hơi hơi gật đầu, miệng nói : "Vậy thì không uống nữa." Ta đang cầm bình rượu uống đến mức không có cấp bậc lễ nghĩa, hai vò rượu đã cạn, ta không còn sức nói lên lời, thân mình nghiêng ngả áp mặt trên bàn đá. Mặt bàn lạnh khiến hai má nóng rực của ta trở nên thoải mái. Chỉ có điều thể diện lại mất hết khi ta ói ra. Cô hồn ôm ta, ném ta vào một thùng gỗ lớn, nước ấm êm dịu, ta đã quên, mặc dù đang chịu tai họa ở Cửu Trùng Thiên, nhưng sẽ nếu không chịu kiếp luân hồi, ta vẫn mang cốt Tiên. Nếu đã là Tiên, ta cũng muốn mình có chút thể diện. Ta ngâm mình trong thùng, đầu óc trầm vào hôn mê, bắt đầu nói mê sảng cho cô hồn kia nghe: "Ngươi biết không? Ta trước kia ở Bồng Lai tiên đảo, trốn tránh kiếp nạn năm trăm năm, rồi nảy sinh tình cảm với hắn, còn muốn sinh mấy búp bê tiểu tiên , thuận hòa vui vẻ, chính mình tự tay làm cả đồ cưới, gía y màu đỏ ( áo cưới) cũng lén mấy lão Phúc Lộc Thọ khâu.” Ta đưa đầu ngó ra ngoài thăm dò một chút , nhìn cô hồn đứng vén tay áo gõ gõ, không hiểu sao nảy ra ý nghĩ hắn là cô hồn có lễ nghĩa, miệng lầm bầm trong hơi nước :” Từ nhỏ ta không có chí khí Tiên nhân gì, chỉ mong được bên cạnh người mình thích… Nhưng hôm nay thật hay, phá hủy cầu Thiên Hà, tai họa này ập đến, một trai một gái cầu cũng không được, ngươi nói xem ta đã đủ thê thảm chưa ? Cô hồn không có lên tiếng trả lời, nhưng ngón tay đã không cử động nữa. “Tâm tư vạn năm không thay đổi, ta nhớ, hắn là kẻ trường sinh, còn ta lại muốn vào cõi luân hồi, mặc kệ quá khứ xưa, ta cũng không muốn mang theo cho nặng lòng .” Ta đập mặt nước ,muốn đứng dậy, cuối cùng bởi thể lực suy yếu mà đành chìm ở trong nước, ta chỉ kịp nói : "Đáng tiếc là ta còn muốn sinh một đứa bé đặt tên thật dễ nghe. Quỳnh Quang, thật hay nhưng không tốt… Nói nửa chừng thì bị tắc trong cổ họng. Mộc thần nữ chết chìm trong thùng gỗ ở U Minh ty, truyền ra ngoài cũng là một chuyện cười, càng thú vị khi ta như lạc vào cõi ảo mộng, nụ cười còn đọng trên khóe mắt. Ta biết rõ không nên nhận ra hắn. Nhưng ta cũng không quan tâm, thậm chí còn giật vạt áo của hắn, hai má ửng hồng dán thật chặt trên vai hắn. Hắn hôn lên khóe môi ta :” Mai sau ngươi có thai, cho dù là nam hay nữ đều gọi là Quỳnh Quang đi.” Lời nói này khiến ta tin tưởng, cứ mong ở trong mộng xuân này mãi. Trong giấc mơ, ta cảm nhận vành tai ta, tóc mai hắn lướt qua nhau. Hắn nói: "Bình minh, khi đi đến cầu Nại Hà,lựa thời cơ đổ canh Mạnh Bà đi là được ." Hắn nói tiếp :” Nếu đã muốn nhớ thì nhớ kỹ đi.” Bỗng dưng sau đó lại cười khẽ :” Ngươi là cỏ cây , tạii sao lại phải luân hồi?” Hắn rời đi dù ở trong mộng cũng thấy như thật, đè nặng tâm cân ta, không còn nói được gì. ( Đoạn này chỉ Hoa Sở và người “cô hồn” hoan ái trong mộng) Về sau, cũng là Bạch Vô Thường nghiêm mặt gõ cửa, ta mới tỉnh. Ta khoác áo, mở cửa, Bạch Vô Thường hất mặt nhìn ta :” Cô nãi nãi ( bà nội) , mau lên đường thôi! “ Thái độ này khác hẳn với ngày hôm qua, nhưng khác chỗ nào, ta lại không rõ lắm. Hắc Vô Thường dẫn đường, Bạch Vô Thường đi theo sau. “ Đi sớm, nếu chậm một chút, Tư Lộc Tinh Quân đến, sợ rằng nói một hồi cũng loạn lên.” Nghe tới Tư Lộc Tinh Quân, bước chân ta chậm lại.Bạch Vô Thường tới gần ta, ho khan vài tiếng :” Tư Lộc Tinh Quân hôm qua chuyển lời, mong ngươi luân hồi sẽ thuận lợi “ Ta cười nhạo một tiếng, "Thật là có tâm." Khoét rỗng lòng ta, rồi lại có ý đồ cho ta một trái táo đỏ, Hoa Sở ta thật sự có hảo cảm với ngươi đấy. Oán hận trong tâm, hệt như cỏ dại phát triển rất tốt. Đến đầu cầu Nại Hà, Mạnh Bà mỉm cười nhìn ta, ta đang do dự tiếp nhận canh Mạnh Bà , đột nhiên bà ta không ý tứ ngã sụp trên mặt đất. Khi Mạnh bà nói, chén canh tất nhiên đã vỡ tan trên mặt đất như những cánh hoa. Bà ta nói, "Tư Lộc Tinh Quân đến !” Tư Lộc Tinh Quân đạp quang hoa Thần Giới mà đến, run giọng la hét: "Hoa Sở!" Ta quay đầu lại, nhíu mày nhìn về phía hắn,trước mắt ta, quang cảnh Thiên Hà hiện lên rõ rang. Âm khí ở U Minh ty thổi quét tới, man đà la lay động như làn sóng. Không chờ đến khi Tư Lộc Tinh Quân nói tiếp, ta đã bước trên cầu nại Hà, oán hận tràn đầy trong tâm, thấm tận xương tủy. Ta lấy tình kiếp khiển trách bản thân mình, không dám quên đã từng bị người ta đào tâm can thê thảm Mạn đà la ở sau lưng ta lần lượt héo tàn, âm khí đánh thẳng ,xuyên vào ngực trống rỗng của ta. Cô hồn dã quỷ kêu rên, song Vong Xuyên oán niệm sống lại, Minh giới chúng sinh máu chảy thành sông, ta đây đường đường là nữ Mộc thần. Nhất niệm thành ma. Phía cuối cầu Nại Hà, là địa bàn của phụ quân ta, Ma La vực. Toàn thân ta vấy đầy máu, chẳng biết trong lúc vô tình đã giết hại bao nhiêu yêu tinh vô tội, Ma La vực ngập tràn huyết sắc. Ta điên cuồng chém giết ngày đêm đến tận khi phụ quân tìm thấy ta. Phụ quân vỗ nhẹ trán ta, ôm ta trong vòng tay ấm áp của người. Ta khóc đến không còn thể thống gì, để dịu bớt uất ức tháng ngày qua. “Khi con chào đời, người liền đưa con tới Cửu Liên sơn, nhưng có ích gì đâu, người hãy nhìn toàn thân đầy ma khí của con xem!” Ta níu chặt vạt áo của phụ quân mà khóc, “Con rốt cuộc không tránh khỏi mệnh số, sinh tâm ma.” Phụ quân ôm chặt ta, vỗ về lưng ta, nước mắt người lặng thầm rơi xuống cổ ta. “Chúng ta về nhà đi!” Phụ quân dịu dàng nói như dỗ trẻ con. Cuối cùng ta cũng chẳng khác gì chúng sinh Ma La vực, nhiễm ma khí. Phụ quân sắp xếp cho ta ở hành cung thường ngày người hay lui tới. Phụ quân thấy ta đau đớn, thấy ta khổ sở nên tự tay mang một chén nước vong tình cho ta uống, ta gượng cười lắc đầu, nói: “Con chưa từng muốn quên chuyện này.” Quên thì thế nào? Câu cửa miệng phụ quân hay lẩm bẩm là, “Đã nói với con từ trước mà con lại không nghe lời, khiến giờ đây bản thân chật vật đến nông nỗi này.” À, ta đã quên nói, phụ quân nói ta chật vật không chỉ vì ta bị Tư Lộc tinh quân móc tim oan, mà tệ hơn nữa là, còn chưa có ai đến Ma La vực cầu hôn mà bụng ta cứ mỗi ngày một lớn. Chuyện này, đúng là khiến bộ tộc ta mất mặt. Vì thế, ta chọn một đỉnh núi, viện cớ muốn thanh tịnh, mang theo thị nữ Vũ Hồng chuyển tới đó. Non xanh nước biếc, hóa ra rất thích hợp để dưỡng thai. Vũ Hồng thường hỏi cái thai trong bụng ta có phải của Tư Lộc tinh quân hay không, ta chỉ chau mày im lặng. Ta làm sao có thể nói cho nàng biết, khi đó, chuyện xảy ra ở U Minh ty không phải là một giấc mơ, mà đã có ai đó, chẳng biết sử dụng phép thuật gì, khiến ta sa bẫy. Nếu sau này ta biết hắn là ai, đứa bé này sinh ra nhất định bắt hắn nuôi. Nhưng khi đứa bé chào đời, ta lại không nghĩ như thế nữa. Lúc sinh đứa bé, chuông trống ở Ma La vực bỗng vang lên liên hồi, còn có chín con phượng hoàng hân hoan múa lượn trên đỉnh núi. Phụ quân không ngớt vui mừng, ôm lấy đứa bé hết hôn lại cắn. Nhưng chỉ chốc lát sau, người lại có vẻ buồn nản, ta biết, người nhớ đến mẫu phi của ta. Mẫu phi ta đương nhiên yêu phụ quân, nhưng Thiên Ma đối nghịch, nên cuối cùng người đành từ bỏ phụ quân, từ bỏ ta. Có lẽ phụ quân còn hiểu rõ hơn bất cứ ma đô nào lý lẽ Thiên Ma xưa nay luôn bất hòa, nhưng phụ quân là rùa đen rụt đầu, từ lúc ta còn nhỏ đến giờ chưa thấy người xuất chiến bao giờ. Phụ quân nói: “Ta đã hứa với nàng. Chuyện ta hứa với nàng, quyết không đổi ý.” Nếu nói ta là kẻ si tình, thì phụ thân cũng chẳng khá hơn ta là bao. Vừa nghĩ đến đây, tiểu binh liền truyền tin đến nói cho phụ quân Thiên Ma sắp xảy ra đại chiến ngàn năm một lần. Lúc này Chu Khúc tướng quân của ma tộc Thanh Sơn, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của ta, lại bệnh nặng chẳng rõ nguyên do nên đành nhờ tam thúc đến Ma La vực tìm cứu binh. Phụ quân khước từ, rồi quay đầu nói với ta: “Ma cũng phải có nguyên tắc của ma chứ!” Lời này, ta thấy mười phần dễ nghe. Ta quả thật rất hận Tư Lộc tinh quân, nhưng ta sẽ không vì hận hắn mà phá hủy tu vi của mình. Chỉ mấy ngày sau tin bại trận của ma tộc đã liên tục truyền về. Vũ Hồng khi ấy vừa đong đưa Quỳnh Quang trên tay, vừa liến thoắng: “Chu Khúc nghe nói người sinh công chúa, chẳng quản bệnh tật đến Ma La vực tặng lễ cho người.” Ta gật đầu, vẫn nghiêng mình vẽ nốt bức tranh tuyết rơi ngoài song cửa, sau khi điểm thêm chút sắc thắm trên nền cỏ thẫm mới buông bút, “Đợi vài ngày nữa Quỳnh Quang biết đi, chúng ta sẽ sang bên hắn chơi.” Vài ngày ấy, kéo dài những tám trăm năm. Quỳnh Quang đã trổ mã thành cô nương ai nhìn cũng thích, khuôn mặt con bé, Vũ Hồng nhìn đi nhìn lại đều nói không giống ta. Mỗi đêm ta thường ôm con trong lòng, đứa bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều tính tình khá trầm mặc. Có lẽ, nàng giống người cha không rõ danh tính kia. Ngày đó, khi ta với Vũ Hồng đã thu xếp ổn thỏa, chuẩn bị lên đường đến ma tộc Tây Sơn thăm Chu Khúc thì phụ quân lên núi, rào trước đón sau nửa ngày trời mới nói ra ý định muốn đưa Quỳnh Quang đến Bồng Lai tiên đảo học chút pháp thuật tinh thâm. Ta nhìn sang Quỳnh Quang, mặt con bé lạnh tanh chẳng biết đang vui hay buồn, ta lại tính toán trong đầu một phen, mới nói với phụ quân: “Trước đây người có thể qua lại với mấy tinh quân Phúc, Lộc, Thọ, là do họ nể mặt Cửu Liên sơn, vì mẫu phi và con đều là thần nữ Cửu Liên sơn, nhưng bây giờ…” Ta xoa xoa đầu Quỳnh Quang, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ, Ma La vực chúng ta đã chặt đứt giao tình với Cửu Liên sơn, nơi đó dẫu sao cũng rất gần Cửu Trọng Thiên, đưa Quỳnh Quang đến đó, con sợ con bé phải chịu uất ức. Hơn nữa, con từng gặp tai kiếp ở Bồng Lai tiên đảo nên rất không thích nơi ấy.” Lúc phụ quân đang nhíu mày còn Vũ Hồng cúi đầu nghĩ ngợi thì Quỳnh Quang đột nhiên nói: “Pháp thuật của ma tộc không tốt sao?” Ta lúng túng không đáp. Quỳnh Quang lấy trong tay áo ra một vật, ta cúi xuống nhìn, là tâm pháp của ma tộc mà Chu Khúc cho con bé khi còn nhỏ. Quỳnh Quang có tư chất hơn ta, đương nhiên dư sức tu luyện tâm pháp này. Ta bẹo má con bé, nó nhíu mày lui về sau tránh. Ta đành thẳng người nghiêm túc nói với phụ quân: “Con thấy Quỳnh Quang nói cũng có lý”. Phụ quân cũng thay đổi ý kiến. Chuyện đi thăm Chu Khúc cứ thế bị gạt sang một bên, phụ quân bế Quỳnh Quang xuống núi. Lúc ra đến cửa điện, Quỳnh Quang chợt nhớ ra gì đó, nhảy khỏi ngực phụ thân, chạy ào đến trước mặt ta. Trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên Quỳnh Quang chủ động lại gần ta. Nó ngẩng đầu nói: “Con tu luyện pháp thuật xong, sẽ đi tìm người cha bội bạc kia!” Nói xong, con bé đi luôn, ta gọi với theo mấy bận nó cũng không quay đầu lại, Vũ Hồng đứng cạnh kinh ngạc hỏi ta: “Hay là, hay là tiểu công chúa nghĩ …, nghĩ….” Ta nhìn theo bóng lưng biến mất, thì thào tự nhủ: “Đứa bé này!” Một lúc lâu sau, khi đã bình tĩnh lại ta mới hỏi Vũ Hồng, “Tư Lộc tinh quân có phải sắp gặp xui xẻo không?” Vũ Hồng gật đầu lia lịa: “Xem tình hình này, chắc con bé nghĩ Tư Lộc tinh quân là cha ruột của nó…” Ta cắn môi hồi lâu, chẳng biết làm sao. Ta không thể nói với Quỳnh Quang rằng Tư Lộc tinh quân không phải là cha nó được. Nếu ta nói thế, chắc chắn con bé sẽ truy vấn nếu không phải hắn thì là ai. Thường ngày ta với Vũ Hồng nói năng chẳng giữ ý tứ gì, cứ ra rả suốt ngày về Tư Lộc tinh quân, có lẽ thế nên con bé mới tưởng do Thiên Ma đối nghịch nên hắn bỏ rơi mẹ con bọn ta. Ta bị hắn bỏ rơi đúng là sự thật, nhưng người bỏ rơi con bé, ta lại chẳng biết là ai. Vũ Hồng lại hỏi ta, “Người thật sự không biết cha con bé là ai sao?” Ta liếc nàng một cái, rồi quay người đi vào điện, ngồi dựa vào bàn thở dài. Vũ Hồng đến bên ta, lảm nhảm, “Suy cho cùng, nếu người muốn tìm, nhất định có thể tìm thấy. Chân thân của tiểu công chúa là hồ ly đỏ, loài này rất hiếm gặp, chỉ ở Thanh Khâu sơn hay Chiêu Dao sơn mới có…” Ta im lặng hồi lâu không đáp. Khi sinh hạ Quỳnh Quang, ta chỉ mong có thể nuôi dưỡng con bé thật tốt, chưa bao giờ có ý định đi tìm vị tướng công cùng ta trải qua đêm nhân duyên nọ. Nhưng giờ đây, ta nghĩ, chắc ta phải nhanh chóng tìm người cha khác cho con bé, hoặc phải để ai đó đến Cửu Trọng Thiên báo tin cho Tư Lộc tinh quân mới được. Nếu ban đầu ta nói rõ ràng thì bây giờ đã tránh được hiểu lầm không đáng có. Tuy rằng lúc muốn chuyển kiếp oán hận của ta rất sâu, sâu đến mức muốn lột da rút gân hắn, nhưng cũng không thể để hắn chịu điều tiếng là người cha bội bạc được, mặc dù Hoa Sở ta đã gia nhập ma đạo nhưng vẫn biết phân biệt phải trái. Vì thế, dù không muốn đến mấy ta vẫn phải dây dưa với hắn. Vũ Hồng tiên căn vững chắc là ứng cử viên truyền tin tốt nhất. Khi ta nói nàng đi, nàng mím môi biểu thị ngàn lần không muốn: “Em tuy được hoài thai ở Cửu Liên sơn nhưng bây giờ em đã đi theo Ma tộc. Nay chiến sự Thiên Ma cận kề, ngộ nhỡ bị nghi ngờ là nội gián, em có thể sẽ…” Ta xua tay, bác bỏ mọi lý do của nàng. Cho dù pháp thuật của Vũ Hồng có kém đến mức nào cũng không thể xảy ra chuyện được. Ta cho nàng lựa chọn khác: “Hay là, em đi tìm cha ruột của Quỳnh Quang nhé!” Vũ Hồng ngoan ngoãn ngậm miệng. Vũ Hồng liền thu xếp rời đi ngay hôm đó, ta hiếm khi được thanh tĩnh như thế. Nhưng càng thanh tĩnh thì lại càng hay nghĩ vẩn vơ, nhất là lúc đêm khuya lạnh lẽo, nằm trằn trọc trên giường , ta không khỏi nghĩ đến chuyện về Tư Lộc tinh quân. Đến hôm nay, ta mới phát hiện mình đã không còn hận hắn như xưa, có lẽ do Quỳnh Quang đã giành hết mọi sự chú ý của ta, hơn nữa con bé còn là nguồn động lực để ta dựa vào. Mẹ con khúc ruột liền nhau, khiến ta quên đi hết mọi yêu hận tình thù. Cũng có thể, trở nên như vậy, đều bởi ta đã chẳng còn tim. Nghĩ đến đây, ta bất giác đưa tay lên sờ sờ ngực, trong này là đá Hắc Địch ở Ma La vực, ngàn vạn phong hoa tuyết nguyệt, cũng chẳng lay động nổi trái tim vững như đá này. Không đau đớn, đương nhiên cũng không biết vui sướng. Nghĩ đến đây, ta không cách nào ngủ được nữa, ta ngồi dậy nhìn ánh trăng rọi cuối giường như đang trói buộc cổ chân ta. Tình cảnh bây giờ có chút giống cái đêm Tư Lộc tinh quân sai Diêu Quang đến Bồng Lai tiên đảo tìm ta. Khi ấy ta đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe Diêu Quang nói: “Tư Lộc mời người qua bên ấy một chuyến.” Ta tất nhiên mừng rỡ không thôi, đến mức giày cũng chẳng kịp mang, song Diêu Quang lại chần chừ nói: “Cho dù có đi chịu tang cũng đừng vội thế chứ!” Đúng vậy. Chúng tiên đều biết nội tình, chỉ có ta bị tình yêu làm mờ mắt nên mới trở nên ngu muội. Nếu trước đó ta biết Tư Lộc tinh quân từng trải qua một đoạn tình như thế, chắc chắn ta sẽ không lao đầu vào vũng nước đục ấy, bởi trước giờ ta là một Tiên nhi có đạo đức. Nhưng, hắn không để cho ta biết. Thậm chí, đến bây giờ ta mới ngộ ra, năm đó hắn ngày đêm tưới nước cho ta ở Bồng Lai tiên đảo chẳng qua cũng chỉ vì muốn lấy đi trái tim có thể cứu mạng người của ta mà thôi. Bên ngoài bầu trời lạnh lẽo kia, ánh trăng đang được vây quanh bởi hàng ngàn vì sao. Song giữa chúng, ta vẫn có thể nhận ra nơi Tư Lộc đang làm việc. Nếu ngày nào đó, khi muốn tính sổ món nợ dai dẳng này, ta sẽ hỏi hắn, những năm gần đây, hắn có thể thanh thản mà sống sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang