[Dịch]Họa Tâm- Sưu tầm
Chương 12 : Ép gả (1)
.
Đông Ly xoay người lại, ôm thân thể mềm nhũn của ta vào lòng. Hắn không nói gì với Vân Hi, Thiên Hà bốn bề tĩnh lặng. Hắn bế ta lên, ta nghiêng đầu nhìn Vũ Hồng đang giãy thoát để chạy theo bọn ta. Ánh nắng rọi xuống khiến Thiên Hà lấp lánh nhiều màu. Ta chem. Giết nửa ngày trời, cả người mệt đến không còn chút sức lực nào, cừu hận quả nhiên là chuyện khiến người ta hao tâm tốn sức.
“Ha ha, người định làm gì?”
Đông Ly cúi đầu liếc nhìn ta, không nói gì. Vũ Hồng đã theo kịp, dùng mắt ngầm hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Ta ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên, cười xót xa, “Sính lễ e rằng không còn nguyên vẹn để trả cho ngươi.”
Đông Ly nhìn ta, ta thấy trong con ngươi của hắn phản chiếu dáng vẻ chật vật của ta. Dấu ấn trên trán ta nóng lên hơn bao giờ hết, khiến những sợi tóc gần đó cũng đỏ lên, ta cố gắng chớp chớp mắt, nhìn bãi hoang tàn nồng đậm mùi máu tanh do ta gây ra, rồi nở nụ cười.
Ma tính ơi là ma tính, giờ mới thấy rõ uy lực của nó.
Đông Ly nói: “Kiếm này, nhớ giữ cẩn thận.” Lời này là nói với Vũ Hồng, Vũ Hồng thấy dáng vẻ bây giờ của hắn thì đâu còn cách nào khác ngoài phục tùng vô điều kiện. Hắn lại nhìn ta, nói giọng thản nhiên pha chút ý cười: “Nàng nói, ta nên phạt nàng thế nào đây?”
Ta nhắm mắt, hít lấy mùi thơm thoảng qua chóp mũi. Câu hỏi này đương nhiên ta chẳng cần trả lời, Thiên giới có quy củ của Thiên giới, phạt hay không phải chuyện ta có thể quyết định được.
“Quỳnh Quang còn nhỏ, nàng làm thế này là muốn ép ta tìm mẹ kế cho con bé sao?”
Ta đột nhiên mở mắt, Đông Ly đã không nhìn ta từ lâu, lạnh lùng nói: “Đã làm mẹ người ta mà vẫn bướng bỉnh như vậy, cứ thế này thì nàng nói xem nàng làm sao bảo vệ được con bé?”
Lời này khiến ta cười lạnh, dùng hết sức lực túm lấy cổ áo hắn: “Đừng nói mấy lời xàm xí này, chuyện ở U Minh ty năm đó ta còn chưa tính xổ ngươi đâu. Ngươi nghe cho kỹ đây, Quỳnh Quang do một tay ta nuôi lớn, cho dù có ngày ta phải chết cũng tuyệt đối không giao nó cho ngươi, để ngươi tìm mẹ kế cho nó. Ma La vực rộng rãi như vậy, phụ quân ta nuôi nó chẳng khó gì.”
Ta sợ lời này chưa đủ công hiệu, lại bồi tiếp, “Ngươi đừng tưởng hôm nay ngươi cứu ta thì ta nhất định phải cảm kích ngươi, hơn nữa đừng có mơ Quỳnh Quang sẽ nhận ngươi.”
Đông Ly trợn mắt với ta, “Ai cần nàng cảm kích? Vì Quỳnh Quang, vì huyết mạch của ta, cho dù có làm hơn nữa cũng đáng giá.”
Ta tức anh ách, nhưng lại không đủ sức gỡ tay hắn ra, đành lạnh lùng cười: “Đừng cứ mở miệng lại nói đến huyết mạch kiểu đó, nghe bùi tai lắm!”
Khóe miệng Đông Ly khẽ cong lên, không đáp lời ta. Vũ Hồng thấy bọn ta giương cung bạt kiếm thì ho khan hòa giải: “Thật ra, thật ra, cho dù ngài ấy, à không à không, Đông Ly quân không tìm mẹ kế cho Quỳnh Quang, nhưng nếu người muốn tìm cha dượng cho con bé thì hình như cũng không hợp lý cho lắm…”
“Câm miệng!”
Ta níu chặt tay áo Đông Ly, nhìn Vũ Hồng dò xét, Vũ Hồng rụt cổ, ôm lấy thanh kiếm, mím môi trông rất ấm ức: “Cha dượng mẹ kế đều không hợp lý, vẫn là cha mẹ ruột tốt hơn.”
“Ngươi nhiều chuyện quá!” Ta chưa kịp xỏ xiên thì Đông Ly đã nhàn nhạt ngắt lời Vũ Hồng. Thấy hắn có vẻ không phải khăng khăng muốn lấy ta nên lòng ta cũng thoải mái hơn. Song vừa thoải mái chút đỉnh đã bị câu tiếp theo của Vũ Hồng làm cho mắt nổ đom đóm: “Đông Ly quân, hóa ra, hóa ra ngài đang mặc áo lót sao? Chuyện này… không hợp lễ nghĩa đâu.”
Lúc trước ta mải mê chem. Giết nên cứ ngỡ hắn đã đổi gu thưởng thức, bây giờ nhìn kỹ lại mới biết không phải, Vũ Hồng lại thò đầu tới: “Vẫn nên, vẫn nên để ta bế Hoa Sở thì hơn.”
Nhưng ta thấy, nàng chẳng muốn đưa tay đón lấy ta gì cả.
Đông Ly khẽ cười, cũng không có ý muốn buông ta ra, Vũ Hồng lại không sợ chết nói: “Chẳng lẽ, Đông Ly quân mới phong lưu ở đâu đó gần đây?”
Đông Ly vẫn không đáp, Vũ Hồng ôm chặt thanh kiếm, vất vả nghĩ ngợi: “Người xem đi, chúng ta cắt ngang chuyện tốt của người ta rồi.” Sau đó nhìn ta, “Chuyện này là do người không đúng, quậy phá cũng không biết chọn lúc, Đông Ly quân người ta dù sao cũng là Thiên tôn, như vậy thật mất mặt…”
“Lúc nãy ta chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng Hiên Viên kiếm liền vội vã chạy tới nên y phục mới xộc xệch như vậy thôi.”
“Sao cơ?”
“Sao cơ?”
Ta và Vũ Hồng đều kinh ngạc, Vũ Hồng run rẩy lấy thanh kiếm kia ra xem, “Đây là Hiên Viên kiếm? Hoa Sở, ngài ấy cư nhiên, cư nhiên đem Hiên Viên kiếm ra làm sinh lễ? Hiên Viên kiếm là thần khí thời Thượng cổ…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện