[Dịch]Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát - Sưu tầm
Chương 65 : Chương 59.3
                                            .
                                    
              Tiện tỳ! Tiện tỳ!  tiện tỳ! Thần Nguyệt luôn luôn kiêu ngạo,  cộng thêm bản thân có khí  chất xuất trần, mới khiến cho người ta có loại cảm giác không dám đến  gần. Nhưng lại bởi vì khí chất đó của ả, làm cho người ta chạy theo như  xua vịt. Cho nên, dù thân phận ả là kỹ nữ, cũng không bị người ta khi  dễ. Nam tử bên cạnh thì luôn lấy lòng ả, chớ đừng nói chi đến những  người khác ở Duyệt Châu. Sỉ nhục như thế_____  Sát khí chợt lóe lên  trong ánh mắt. Trên mặt vẫn là ôn nhu yếu ớt, chọc người yêu mến.
Hết thảy động tác của ả, dĩ nhiên đều rơi vào trong mắt Lãnh Vô Tâm, hừ  lạnh một tiếng. Trên mặt dạt dào ý cười. Lãnh Vô Tâm không như những nữ  tử khác, cho dù nàng lãnh mạc như băng, tính khí không thể đoán được,  nhưng cực kỳ am hiếu nét mặt ngụy trang. Vĩnh viễn đều là bộ dạng mĩm  cười, như một thiên sứ, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội biết nàng  sẽ khi nào ra tay, cho ngươi một kích chí mạng.
''Bộ dạng này vô ích với bản cung.’’   
Ánh  mắt lãnh mạc, vẻ mặt cười yếu ớt. Hai loại cực kỳ mâu thuẫn không thể  dung hợp, quái lạ lại dung hợp cùng một chỗ….. Mặt Thần Nguyệt cứng đờ,  thân thể chậm rãi quỳ xuống. ''Kịch'' Tiếng đầu gối va chạm vào nền  nhà,  phá lệ thanh thúy, nhịn xuống sỉ nhục trong lòng, chậm rãi cuối  mình lạy:
''Hoàng hậu nương, là tiện tỳ có mắt không tròng,  đắc tội nương nương, mong nương nương nể tình dân chúng Duyệt Châu vô  tội,  buông tha tiện tỳ một con đường sống.’’
Mọi người im  lặng, đáy mắt đều hiện lên thương xót, mà ngay cả  vẻ mặt Nam Cung Vô  Thương cũng có chút không đành lòng. Thần Nguyệt là nữ tử phong hoa  tuyệt đại, hắn đã gặp qua. Kim mã hồ cừu (+.+), ba nghìn công tử vì cầu  nàng nhoẻn miệng cười, mà hao hết tâm ý. Bờ sông Duyệt Châu, Đào Yểu  mười dặm, mở tạn vì ai đó, nữ tử một thân bạch y, đứng sừng sững ở bờ  sông, bốn phía phồn hoa, thế nhưng lại vì điều đó mà dừng lại.
Tài  hoa phong nhã như vậy, có ai ngờ hôm nay lưu lạc đến nỗi phải nằm rạp  trên mặt đất? Quả nhiên hắn sai lầm rồi sao? Nếu không phải hắn muốn  theo Thần Nguệt đến nơi này nhận tin tức, nếu không phải như thế… Thần  Nguyệt làm sao sẽ phải ra nông nỗi này? Lãnh Vô Tâm, ta vẫn đứng ở bên  cạnh ngươi….
''Có mắt không tròng, vậy còn muốn cặp mắt kia làm  gì?’’ Cười thuần mỹ, trong lời nói tàn nhẫn: ‘’Nếu Thần Nguyệt nhiệt  tình yêu mến dân chúng Duyệt Châu như vậy, bổn cung liền cho ngươi cơ  hội, chỉ cần ngươi tự khoét mắt của mình ra, bổn cung sẽ bỏ qua Duyệt  Châu, nếu không, bổn cung giận dữ, tất nhiên sẽ khiến Duyệt Châu tuyệt  không còn người sống!’’
Tuyệt không người sống! Bốn chữ vừa  ra, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Mà ngay cả Nam Cung Vô Thương  cũng không thể tin nhìn Lãnh Vô Tâm, phảng phất giống như lần đầu tiên  gặp nàng. Cho dù Lãnh Vô Tâm tức giận, cũng chỉ giáo huấn người chọc  giận nàng, chưa từng làm quá như vậy, động sát khí, còn chỉ là vì một  lời nói vô ý. Lãnh Vô Tâm như vậy… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện