[Dịch]Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát - Sưu tầm
Chương 60 : Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết! (1)
.
‘’Nếu Thần Nguyệt không thể bình luận Lan Tâm công tử có hối hận hay không, như vậy Vô Tâm ngươi không phải là cũng không thể bình luận?’’ Hồng y công tử đột nhiên mở miệng Trong lúc đó một cái nhăn mày một nụ cười, dĩ nhiên là phong hoa tuyệt đại. Không khí lần nữa dừng lại. Hiện tại mọi người không thể phân tích đây là tình huống gì. Không thể đoán được hồng y công tử đến tột cùng là ở bên nào.
Nói là thiếu niên đứng bên Thần Nguyệt đi, sao hắn lại mang nữ tử khác vào Thần Nguyệt lâu, rõ ràng là cho Thần Nguyệt khó chịu. Mà cho là vậy đi, lúc Thần Nguyệt khó xử tại thời khắc mấu chốt, hắn lại lên tiếng giúp. Làm cho nữ tử bên cạnh khó chịu. Nói là hắn đứng về phía thiếu nữ áo lam bên cạnh , hắn lại còn khăng khăng nói ra lời này.
Con ngươi Lãnh Vô Tâm chợt lóe, từng chút đảo qua mọi người trong ánh mắt thoáng hiện ra đùa giỡn cùng ý cười tàn ác với bộ dáng không rõ biểu tình của Thần Nguyệt. Cứng nhắc rút tay từ trong tay Nam Cung Vô Thương ra. Nam Cung Vô Thương cả kinh, lần này hắn nói, dĩ nhiên biết sẽ làm tổn thương đến Lãnh Vô Tâm, nhưng lần này hắn thật sự nhất định phải nói. Lát nữa còn cần Thần Nguyệt hỗ trợ, nếu là hiện tại trở mặt làm ầm lên, sự tình phía sau chỉ sợ không dễ làm.
Nhưng không ngờ Lãnh Vô Tâm lại có phản ứng lớn như vậy. Ở trong trí nhớ hắn, Lãnh Vô Tâm người cũng như tên, lãnh mạc(thờ ơ, hờ hững) đến cực điểm, đối với người nàng không quan tâm, sẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Nhưng mà, cho dù Nam Cung Vô Thương khôn ngoan đến đâu, cũng không lường đến, một câu hắn nói, đã đụng đến giới hạn của Lãnh Vô Tâm. Cho dù nàng lãnh mạc, nhưng cũng có kiêu ngạo cùng nguyên tắc của chính mình. Nàng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho nam nhân của mình đi giúp nữ nhân khác, làm cho nàng khó xử! Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì!
Không cần nói là vì muốn bảo hộ, những tình tiết cẩu huyết(máu chó) như vậy nàng đã xem đủ và nghe đủ rồi. Cho là bảo vệ, so với trực tiếp tổn thương còn nghiêm trọng hơn. Nàng không phải thần, không phải thánh nhân, không thể không có cảm xúc. Bởi vì rất quan tâm, cho nên không có cách nào thờ ơ được.
Trong nhắt mắt, đôi mắt thiếu nữ áo lam lãnh như băng, cư nhiên làm cho người ta trên cao nhìn xuống, cảm giác như quan sát chúng sinh. Mãnh liệt uy áp, cơ hồ khiến mọi người không thể thở gấp… Thần Nguyệt giật mình, mọi người khác ngây ngẩn cả người.
Thiếu nữ áo lam bỗng nhiên cười, ý cười xinh đẹp như hàm chứa thánh khiết: ’’Nam Cung Vô Thương, ngươi đáng chết!’’ Đáng chết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện