[Dịch]Hoa Lê Rụng Trong Sân - Sưu tầm
Chương 24 : Cô nam quả nữ
.
“Lá gan ghê gớm thật, sao chạy đến đây?” Sở Thành Tường đưa tay đỡ nữ nhân xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ từ trên đống sách xuống, thuận miệng hỏi.
Bạch Thiên Thiên cắn môi, vẫn thành thật trả lời: “Tìm một bức họa.”
“Bức họa?” Nhị thiếu gia yên tĩnh trong chốc lát, “Ta tìm giúp nàng.”
“À…” Chuyện này cũng không còn cần gạt hắn, vì vậy Bạch Thiên Thiên đưa tay chỉ lên đỉnh giá sách, “À, ở đó, ta với không tới…”
Sở Thành Tường không nhìn giá sách, chỉ cười híp mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, cặp mắt sáng ngời lóng lánh, loáng thoáng còn tỏa ra ánh sáng xanh, “Nàng đúng là lùn…” Hắn đưa tay sờ đầu nữ tử, thuận tiện so với trước ngực mình, lập tức như mở cờ trong bụng nói: “Thì ra chỉ tới cằm của ta…”
Giận… Cơn tức của Bạch Thiên Thiên vọt lên, nàng vén tay áo, xoa tay, nhấc chân lại leo lên chồng sách chất cao.
Vươn tay, hừ… Vẫn với không tới.
“Cẩn thận một chút…” Sở Thành Tường đỡ eo nàng từ phía sau, hơi nâng người lên đã cầm bức họa trong tay, vừa định đưa cho nàng, nữ tử trong ngực lại nghiêng người, trực tiếp chui vào trong ngực hắn, sống lưng dán lồng ngực, mạnh mạnh mẽ mẽ.
Vụt… Củi khô gặp lửa mạnh, đây là quyến rũ trần trụi trắng trợn!
Nhị thiếu gia vỗ trán, cố gắng thức tỉnh mình, làm người không thể không có nguyên tắc, mấu chốt là cái tát tàn nhẫn trong ký ức vẫn còn mới mẻ.
Thật ra thì… Thật sự rất đau.
Suy nghĩ thiên mã hành không * của nhị thiếu gia bay loạn, nữ tử trong ngực như ánh nắng chiều đỏ rực góc trời, vốn bướng bỉnh nóng nảy định tránh ra, đột nhiên lại cảm thấy như vậy không có gì không tốt, vì vậy nàng mặc thân thể mình ngã xuống, thậm chí cố ý chà xát.
(*) thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc
Lần này… Thật sự là quyến rũ trắng trợn trần trụi.
Cuối cùng máu mũi của Sở Thành Tường bắt đầu điên cuồng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Nhị thiếu gia ôm ngang nữ tử, Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu, ban cho hắn một nụ cười sáng chói lại xấu hổ.
Ánh trăng tối nay thật đẹp…
Ngươi vô sỉ, hạ lưu, không có nguyên tắc… Nhưng mà… Dường như có tiếng gì đó vang vọng bên tai, ngũ quan nhu hòa của nữ tử trong nháy mắt biến thành hai chữ “Nguyên tắc” ngay ngắn chỉnh tề!!!
Nhị thiếu gia gặp chướng ngại bi ai rồi…
Lúc hai chân Bạch Thiên Thiên tiếp xúc với mặt đất vẫn hơi sững sờ, tâm tình nhỏ mênh mông vẫn nhộn nhạo trong đầu, nhưng nhị thiếu gia lại lắc mình thành Liễu Hạ Huệ.
Thiên lôi không câu động địa hỏa *, mà móc ra một Liễu Hạ Huệ.
(*) Thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火
Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)
Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.
Thật lâu sau, Bạch Thiên Thiên vẫn sững sờ như cũ, mà Sở Thành Tường vẫn còn đang rối rắm với vô sỉ hạ lưu không có nguyên tắc.
Đột nhiên, “Cạch” một tiếng, cửa phòng thư viện bị khóa chặt lại, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng tiểu nha đầu bên ngoài: “Tiểu Cẩn thật lười biếng, đã trễ thế này còn chưa tới khóa cửa, lát nữa để lão phu nhân biết lại tức giận.”
Hai người trong phòng đã không còn lòng chú ý đến vấn đề thiên lôi với địa hỏa, bọn họ cùng nhau há mồm, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chạy vội tới đập cửa là không thể, Bạch Thiên Thiên nghe tiếng bước chân bọn nha đầu đi xa dần khóc không ra nước mắt.
Chẳng phân biệt được trường hợp, không phân biệt được địa điểm mà tán tỉnh quả nhiên không đúng.
Sáng mai làm sao đi từ Thương Giản các ra ngoài? Cả đêm không về phải giải thích như thế nào? Mầ thiếu phu nhân và nhị thiếu gia cô nam quả nữ ở chung một phòng…
Lâu Tuyết Trần quả nhiên là quạ đen, thăm dò tốt đẹp biến thành trèo tường, vấn đề là thật vất vả mới mò đến đầu tường, lại phát hiện một Liễu Hạ Huệ ngồi bên trong.
Bạch Thiên Thiên rất bất đắc dĩ liếc nhìn Sở Thành Tường, người sau hơi quẫn bách, ngoan ngoãn dâng bức họa lên, ngượng ngùng nói: “Nàng muốn bức họa, xem một chút đi.”
Cũng may tìm được bức họa rồi.
Quyển trục ố vàng mở ra, rơi một tầng bụi dày xuống, xem ra thật sự đã lâu không mở ra, màu sắc trong hình cũng ảm đạm, nhưng vẫn có thể phân biệt được dung mạo thân hình nữ nhân trong tranh.
Y phục màu thủy mặc, ngũ quan xinh xắn mà nhu hòa, nhất là cặp mắt sáng long lanh, giống như chứa đựng hơi thở thanh nhã, khóe miệng hơi nhếch lên bao hàm bảy phần dịu dàng, ba phần quật cường.
Sở Thành Tường nhìn bức họa chằm chằm, đột nhiên điên khùng hỏi một câu: “Mẫu thân nàng?”
Ngón tay Bạch Thiên Thiên vuốt ve bức hình, trong lòng ngũ vị tạp trần *, thật lâu, nàng ngẩng đầu mở lớn mắt, cười nói: “Đúng vậy, thân mẫu ta, giống không?”
(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời
Nhị thiếu gia khẽ gật đầu, lại lắc đầu, “Dung mạo giống nhau, nhưng khí chất khác xa rất nhiều.”
Bạch Thiên Thiên nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng mà chỉnh tề, “Mẫu thân ta là khuê tú danh môn, khí chất đương nhiên không phải nha đầu điên khùng ta đây có thể so sánh.”
Sở Thành Tường cũng cười, cũng không nói tiếp, chỉ nhìn từng cử động của nữ tử trước mắt, ánh mắt vàng ngày càng dịu dàng.
Bạch Thiên Thiên nhìn tỉ mỉ bức họa một lần, rồi lưu luyến cuộn lại, vô số vấn đề kích động trong đầu, rốt cuộc lúc còn trẻ lão thái gia muốn kết hôn với ai đây? Vì sao trong thư viện lại giấu bức họa của mẫu thân mình? Mà đào hôn năm đó là sao?
Mớ bòng bong, mớ bòng bong.
Thiếu phu nhân day trán, quyết định không suy nghĩ thêm nữa, vừa ngước mắt lại nhìn thấy nhị thiếu gia đang dịu dàng như nước nhìn mình, hoàn toàn không có khí thế sụp đổ trước sắc đẹp mà sắc mặt không thay đổi như vừa rồi.
“Thiên Thiên…” Sở Thành Tường thâm tình kéo tay nữ tử.
Bạch Thiên Thiên vừa sững sờ, cau mày đưa tay đặt lên trán nhị thiếu gia, “Ngươi… Bây giờ sao rồi? Ngã bệnh hả?”
“Thiên Thiên…” Sở Thành Tường kéo tay nữ tử giữ trong lòng bàn tay, thâm tình không thay đổi: “Ta sớm cũng biết, nàng chính là thê tử của ta, ngay từ lúc đầu ta đã biết.”
“Ngươi sốt hả!?” Nếu không sao lại nói mê sảng.
“Mẫu thân nàng và mẫu thân Hạ Mạt Nhi là tỷ muội song sinh đúng không?” Trong mắt nhị thiếu gia hiện lên ánh sáng màu ngọc trai.
Bạch Thiên Thiên gật đầu, “Đúng vậy, vậy thì sao?”
“Vậy thì đúng rồi.” Sở Thành Tường đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng vào ngực, ôm thật chặt: “Trên người Hạ Mạt Nhi có khối ngọc giác màu đen, trên người nàng có khối ngọc giác màu trắng, đó là tín vật năm đó phụ thân ta đưa cho tiểu thư Chu phủ, Hạ Mạt Nhi gả cho đại ca, nàng gả cho ta, nha đầu ngốc.”
“Ơ…” Bạch Thiên Thiên tạm thời không phản ứng kịp, nàng nằm trong ngực nam tử, lắng nghe nhịp tim đập rất nhanh, từ từ thậm chí hơi tin tưởng, hoặc nói là âm thầm mong đợi.
Nếu sự thật là như vậy, cũng không có gì không tốt.
Lồng ngực nhị thiếu gia rộng lớn mà ấm áp, Bạch Thiên Thiên vùi đầu, sợi tóc khẽ chạm vào cằm hắn, nàng nhắm mắt ngửi thật sâu, thanh nhã mà mát mẻ, giống như hương hoa lê.
“Thiên Thiên, nàng biết không? Ta vẫn tìm nàng, một năm nay ta vẫn tìm nàng…” Giọng Sở Thành Tường trầm thấp, giống như nỉ non trong đêm tối.
“Tìm ta…” Bạch Thiên Thiên vẫn nhắm mắt như cũ, ngón tay không tự giác sờ về phía trước ngực, nơi đó có một khối ngọc giác màu trắng, khối ngọc là tin vật gắn bó nàng và nam tử trước mắt chặt chẽ một chỗ.
Đêm đen nhánh yên lặng sâu thẳm, nhị thiếu gia ôm nữ tử yêu mến trong ngực, cặp mắt trong trẻo xuyên qua đêm tối, nhìn về phương xa: “Đúng vậy, ngày chúng ta gặp mặt lần đầu, ta tự mình nhặt khối ngọc này lên giao cho nàng, khi đó ta đã nghĩ, thật đáng ghét, sao dáng dấp lại giống Hạ Mạt Nhi như đúc…” Dứt lời chính hắn cười rộ lên, giống như chuyện cũ đang ở trước mắt.
“Nếu lúc đầu chán ghét ta như vậy, sao tối đó còn đưa cao trị thương cho ta?” Bạch Thiên Thiên bất mãn bĩu môi, thân thể vùng vẫy mấy cái, rồi lại bị ôm chặt trong ngực.
Khóe miệng Sở Thành Tường nhếch lên thành đường cong đẹp mắt, ngay cả tròng mắt cũng lóe ý cười, “Nàng vốn khờ khạo, trên đầu gánh vác bao lì xì thì càng ngốc.” Hắn cúi đầu, khóe môi chạm vào sợi tóc mềm mại.
“Chàng…” Bạch Thiên Thiên dậm chân, nhị thiếu gia lại cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán bóng loáng của nàng, nơi đó đã từng có vết thương, nụ hôn của hắn dịu dàng mà mịn màng, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, nữ tử trong ngực thoáng sửng sốt, trong đầu trống rỗng.
Lâu sau, Sở Thành Tường nhẹ nhàng thổi khí nóng bên tai nàng, “Hôm đó thấy ngọc giác ta đã hoài nghi, nàng có thể là nữ tử có hôn ước với ta, mà nay thấy bức họa, ta càng thêm tin chắc, không bằng… Ngày mai ta bẩm báo phụ thân…”
“Không, không được…” Bạch Thiên Thiên đã mặt đỏ tới mang tai, vẫn lắc đầu cự tuyệt, rồi sau đó lại sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mạt Nhi tỷ tỷ, Mạt Nhi tỷ ấy… Ta như vậy sẽ hại tỷ ấy.”
Nàng… Dường như ánh sáng lấp lánh trong mắt nhị thiếu gia dừng lại, khoảnh khắc lại bị dịu dàng thay thế, hắn vuốt tóc nữ tử, cưng chiều tinh tế nói: “Được, ta nghe nàng, chỉ có điều die endanl equyd onn không cho phép để cho đại ca có tiện nghi, sau khi tẩu tử qua đời đại ca đã bụng đói ăn quàng rồi… Ặc, ta nói là Khanh Âm…”
“Ta biết rõ…” Bạch Thiên Thiên không nhịn được cau mũi, làm nũng: “Vậy chàng cũng không được để cho Tuyết Trần tỷ chiếm tiện nghi…”
“Phì” Sở Thành Tường buồn cười, “Từ sau ngày biết nàng ta trở đi nàng ta vẫn gây họa, cũng trách ta, để nàng ta đơn độc ở Vân Châu gây họa cho người khác, vốn giận nàng và đại ca nên mới trêu chọc nàng ta, bây giờ nhìn lại ban đầu nên ở trong phủ sửa đại ca thì tốt hơn chút…”
“Thật ra Tuyết Trần tỷ không phải người xấu…” Bạch Thiên Thiên nhẹ giọng giải thích.
Nhị thiếu gia cười vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi: “Ta biết rõ, nếu không phải vậy sẽ không nhiều lần dọn dẹp cục diện rối rắm cho nàng ta, lần này gây họa vô cùng lớn, may mà phụ thân lao thẳng đến khóa nàng ta ở trong phủ, những nhân tài kia của Nguyên gia không dám đến cửa trả thù.”
Bạch Thiên Thiên le lưỡi không nói thêm gì nữa, nàng rõ Lâu Tuyết Trần nhất, hành động quái đản, cử chỉ mạnh mẽ, trên bản chất cũng chỉ là người không câu chấp.
Cả thư viện yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hô hấp và nhịp tim của đối phương.
Lâu sau, Sở Thành Tường nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, Ta có thể… Ta săn sóc nàng không bằng đại ca, nhưng mà ta biết, ta thích nàng, đây là thiên chân vạn xác*, về sau ta sẽ học…” Dứt lời, hắn đỏ mặt, giống như hài tử làm sai việc gì đó.
(*) thiên chân vạn xác: hoàn toàn là sự thật.
Một dòng nước ấm bỗng nhiên xông lên đầu, Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn lãng đỏ ửng dưới ánh trăng, hắn được nuông chiều từ nhỏ, cẩm y ngọc thực *, vừa không có thị thiếp nữ quyến, lại không mềm mại săn sóc như Sở Thành Dực, hắn đã từng tức giận mình, mặt lạnh, hai người thậm chí còn cãi nhau, bình thường chung đụng cũng trêu cợt lẫn nhau, nhưng tình cảm thường sinh ra và tiến tới từ trong những chuyện nhỏ nhặt này.
(*) cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng chỉ cuộc sống giàu có.
Trồng hoa lê đầy sân vì nàng chính là nam tử trước mắt….
Gặp phải khó khăn làm việc nghĩa không chùn bước trở lại bảo vệ nàng là nam tử trước mắt…
Đêm tối đuổi theo hơn mười dặm làm bạn đồng hành cũng là hắn…
…
Không đủ dịu dàng không đủ tỉ mỉ sao?
Bạch Thiên Thiên lắc đầu, nàng nói nhỏ: “Ta không tham lam, dáng vẻ này rất tốt, không cần cố ý thay đổi, cũng không cần học cái gì…”
“Thiên Thiên…” Sở Thành Tường động tình, cúi người hôn lên môi anh đào của nữ tử, mịn màng ngây ngô giống nhau, chỉ có điều không chần chừ nữa, nữ tử này là thê tử đã định trước trong số mạng của hắn, trước không thấy hắn còn ghét bỏ, sau khi nhìn thấy hắn lại hoài nghi, mà nay hắn vứt bỏ tất cả lo lắng do dự muốn bảo vệ nàng thật tốt.
Cho dù… Nàng không phải là thê tử trong số mạng của hắn, vậy hắn cũng muốn tranh giành một trận.
Một đêm này, hai người tựa sát vào nhau ngồi trước cửa sổ nhìn ánh trăng sáng, giống như cả cuộc đời cũng trọn vẹn rồi.
Mãi cho đến khuya rất khuya, trăng sáng ẩn sau núi, Sở Thành Tường cởi áo khoác phủ lên người nữ tử đã ngủ say trong ngực, rồi sau đó xoay người nhặt quyển sách vừa bị Bạch Thiên Thiên dẫm chân lên, lắc đầu cười một tiếng: Cuốn tổ huấn của Sở gia cứ bị nha đầu này giày xéo hung hăng như thế…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện