[Dịch]Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu - Sưu tầm
Chương 42 : Tổn thương hắn vì tự vệ
.
Thủy Liên Y có chút cầu xin nhìn hắn, "Đừng đối với ta như vậy! Điều kiện gì ta cũng đáp ứng ngươi!" Nói giỡn, nàng cũng không thể bướng bỉnh tiếp! Mềm mại tức thời có thể sẽ cho mình đường sống. Nếu như hắn thật cường bạo mình, như vậy thật sống không nổi nữa!
Hừ! Hắn cười lạnh, "Không người nào có thể ở trông cậy bổn vương tha thứ sau khi đã đắc tội với bổn vương! Nhưng. . . . Nếu như nàng biết lấy lòng Bổn vương! Bổn vương tuyệt sẽ không ném nàng cho nam nhân khác!" Giống như là cam kết cái gì, hắn cúi đầu, hôn nàng, lần này nụ hôn nhẹ nhàng, không khiến môi của nàng chịu tội.
Nếu như chết là tốt! Trong lòng nàng nghĩ như vậy, chết, cho dù bị hiếp xác, cũng không liên quan chuyện của nàng! Nhưng! Hiện tại nàng ngay cả chết cũng chết không được!
Không nhịn được buồn bã cho mình, trong lòng càng tưởng niệm Sở Mị Dạ! Tại sao ban đầu không nghe lệnh hắn!
"Nhìn xem! Nàng không phải rất hài lòng biểu hiện của Bổn vương sao!" Hắn tức giận, đem tay vươn vào trong quần lót của nàng, luồn vào vuốt ve bắp đùi nàng, sau đó di động lên từng chút, ngón tay tựa hồ đụng phải một tầng cách trở, không khỏi sửng sốt một chút.
"Không cần!" Đi tới cổ đại thì nàng tự làm một cái quần lót, bởi vì nàng không chấp nhận được quần áo ít ỏi của nữ nhân cổ đại. Đạo phòng tuyến cuối cùng rồi ! Nếu lại bị hắn xông phá liền hoàn toàn OVER rồi !
Sở Húc Nhật cởi xuống quần ngoài và quần lót nam trang của nàng, thấy chỗ đó của nàng có một cái quần ngắn khác với người khác, trong lòng có chút nghi ngờ. Thủy Liên Y này khác những nữ nhân khác!
"Mặc thêm một cái mà thôi! Có thể có tác dụng gì?" Hắn để tay ở bên eo của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng xé ra, thêm một cái cũng chỉ là uổng công.
Thủy Liên Y cắn cắn đôi môi, "Tam vương gia! Chẳng lẽ. . . . Ngài không muốn cho nô tỳ tới hầu hạ ngài sao?" Nàng đột nhiên quyến rũ nhìn hắn.
Hử? Hắn cười lạnh! Tựa hồ còn có thủ đoạn gì muốn dùng?
"Nàng chịu chủ động hầu hạ Bổn vương sao?"
Thủy Liên Y lộ ra nụ cười nịnh nọt "Nếu như Vương gia có thể thả ta ra! Ta nhất định phục vụ Vương gia thật tốt!"
Sở Húc Nhật nhìn nửa thân trần thân của nàng, dục hỏa bộc phát, "Làm với thân thể cứng ngắc như cá chết, Bổn vương quả thật cũng không có hăng hái gì!"
Piu. . . . ! Giải huyệt cho nàng. "Đừng ra vẻ với Bổn vương! Nếu không chịu khổ chính là nàng!" Hắn ngồi ở trên giường, "Xem nàng phục vụ Bổn vương thế nào! Lấy những cách ngươi học được ở Túy Phượng viện ra cho bổn vương xem chút!"
Tay chân lanh lẹ kéo qua cái mền che mình lại, Thủy Liên Y chính là làm như vậy! Nhưng sở Húc Nhật cũng không cho phép nàng làm sao thì làm, vừa dùng lực, mền đắp ở trên người nàng cũng bị xé nát!
"Ngươi. . . ." Nàng muốn mắng to, lại nhịn trở về. "Vương gia. . ." Mặt nàng quyến rũ đến gần hắn, nũng nịu "Người ta hơi lạnh!" Nói xong lời này, chính nàng cũng nổi da gà.
"Vậy còn không đơn giản!" Sở Húc Nhật dùng sức, ôm nàng vào trong ngực. "Bổn vương có thể ấm áp ngươi! . . . . Ách!" Hắn cau mày, ngực đau nhói đẩy nàng ra. Không dám tin nhìn trước ngực bị một cây trâm cài tóc đâm vào.
Thủy Liên Y khủng hoảng, mới vừa nàng nhìn thấy trên giường có một cây trâm cài tóc nữ nhân dùng, không biết là nữ nhân nào của hắn làm rơi, thời điểm cầm chăn bao lấy mình thuận tay cầm lên. Vừa rồi hắn ôm lấy nàng, nàng vừa đúng dùng trâm cài tóc đâm hắn.
Xong rồi! Hắn chảy máu! Có thể chết không? Nàng giết người? Cây trâm dài như vậy đâm vào, còn có thể còn mạng sống không?
Nàng hốt hoảng nhặt lên y phục trên đất của mình nhanh chóng mặc vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện