[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm

Chương 9 : Lần Đầu Giết Người, Có Chút Tư Vị

Người đăng: 

.
Nhẹ lắc đầu, Nam Cung Dạ Hi khẽ thở dài. Tiểu đinh đang theo tiết tấu khẽ rung lên. Cả người nàng như có như không một lớp sóng âm mạnh mẽ bao phủ. Từ cổ chí kim người nói không sai, ngựa quen đường cũ. Máu uống thành quen làm sao có thể bỏ, cũng giống như chuyên trộm cắp khi nhìn thấy đồ vật rồi cũng thấy ngứa ngáy tay chân thôi. Nhưng thôi không sao, luyện chân luyện tay thêm lúc nữa cũng được! Nàng cũng không ngại. '' Lại đây. Ngươi muốn máu của ta ? Xin lỗi nhá, muốn máu ta thì phải... hắc, Hoàng gia gia dạy 'có qua có lại mới toại lòng nhau' a. Ta đưa máu cho ngươi, ngươi lấy gì trả cho ta ? '' Nam Cung Dạ Hi vô sỉ hỏi. '' Chiến đi ! Nói nhiều ! '' Nói rồi, Bạch Lệ U quỷ dị lao lên. Tung ra sát chiêu về phía Nam Cung Dạ Hi, một tay cầm kiếm hình thành từ máu trên thân thể đánh về phía nàng. Nam Cung Dạ Hi khẽ nhún chân, tránh sát chiêu, thân thể linh động uốn cong tránh một kiếm của Bạch Lệ U. '' Máu của ngươi, nhất định phải là của ta ! '' Bạch Lệ U lại thét, huyết nhục trên thân thể hình thành mũi tên nhọn, bắn về phía Nam Cung Dạ Hi. Nàng chán ghét né tránh. Cái mùi này, quả thực chẳng dễ chịu chút nào (=''=). Lạnh giọng lại, Nam Cung Dạ Hi ra điều kiện '' Ngươi muốn chiến với ta sao ? Nếu ta thắng ngươi thì ... ừm, ngươi đi theo ta. Còn, ta thua thì máu của ta thuộc về ngươi ... Sao, được không ? '' '' Câm miệng ! ''. Bạch Lệ U không ngừng công kích Nam Cung Dạ Hi, chỉ hận không thể khâu cái miệng của Dạ Hi lại. '' Ngươi cố chấp quá rồi đấy. Nếu ta đoán không nhầm thì ... hai răng nanh trắng kia, ngươi là Huyết tộc a~ ''. Nở nụ cười tao nhã, Nam Cung Dạ Hi chậm rãi nói ra bí mật của Bạch Lệ U. '' Chết tiệt ! Ngươi .... sao lại biết ? ''. Bạch Lệ U âm trầm hỏi Dạ Hi. Hai răng nanh trắng này rõ ràng không có ai biết, tại sao nàng (NCDH) lại biết ? Bạch Lệ U cũng từng sợ có người sẽ nhận ra bí mật của Mộ Dung gia nên đã tìm và đọc tất cả sách nói về thông tin các chủng tộc ở các vị diện khác. Trong các quyển sách đó, mọi thứ ghi chép chỉ đề cập đến Huyết tộc là một tộc khát máu hay địa phận của Huyết tộc sống chứ không có nói đến đặc điểm nhận dạng. Nhưng nàng ta lại có thể dễ dàng đoán ra hết thảy! '' Hơ hơ, ta làm sao biết .... '' Nam Cung Dạ Hi lười biếng ngồi vắt vẻo trên cành cây, tay chống cằm, bĩu môi. Nàng đây cũng chỉ đoán, đoán thôi. Nhưng mà ai biết lại đúng chứ. Quả nhiên vận khí khá tốt mà. Hắc... Dựa vào màu mắt và răng nanh thì theo tiểu thuyết, phim ảnh ở hiện đại là Huyết tộc, từ đó suy ra, áp dụng trên người Bạch Lệ U cũng có thể lờ mờ đoán được. Hình như người ta gọi là... Ma cà rồng thì phải. Nhưng mà Ma cà rồng thì rất sợ ánh nắng Mặt trời nhưng theo nàng thấy thì Mộ Dung gia tộc vẫn sinh hoạt bình thường như một con người ngoại trừ... hình dạng, khí chất có chút khác biệt với người thường. Tức là, có ba trường hợp có thể xảy ra. Nhưng về hai trường hợp kia có vẻ đúng hơn. Nhưng mà tóm lại, nàng ta quá ngốc mà. Nam Cung Dạ Hi bày tỏ. '' Nếu vậy, ta không cần biết tại sao ngươi lại biết. Nhưng, mạng của ngươi, để lại ! ''. Bạch Lệ U nheo mắt nguy hiểm nhìn Nam Cung Dạ Hi. Tay vừa lật, hàng vạn mũi tên nhỏ như kim tiêm hướng về phía Dạ Hi bay. Nhanh chóng nhảy xuống đất, thân thể nhỏ linh hoạt của nàng uốn cong, hàng vạn mũi tên bay qua. (=’’=) Mũi tên đâm không trúng mục tiêu, tay Bạch Lệ U lật tiếp, mũi tên lại quay lại đâm phía sau lưng Nam Cung Dạ Hi. Nàng lại nhảy lên cao, tránh các mũi tên sắc nhọn. Hàng vạn mũi tên đâm phía thân cây, Bạch Lệ U không kịp di chuyển, mũi tên xuyên giữa cây cổ thụ chừng mười người lớn ôm. Dạ Hi nhíu mày, chợt ... Bên phải, một mũi tên nhỏ bay đến, xoẹt qua một bên vai gầy của nàng. Mười ngón tay của nàng nhanh chóng bắn ra mấy sợi nhỏ như sợi chỉ bám vào cành cây gần đó để giữ thăng bằng. '' Ha... ha... ha... Máu là của ta! '' Bạch Lệ U vươn tay ra bắt lấy mũi tên. Lưỡi hồng hồng liếm lên mũi tên, máu đọng trên đó biến mất hoàn toàn, chảy vào miệng của Bạch Lệ U. '' Hảo ngọt. Máu ngươi hảo ngọt a ~ ''. Bạch Lệ U ánh mắt thèm thuồng hướng bờ vai đang nhỏ máu của Nam Cung Dạ Hi. '' Nhưng thôi, ta tạm thời không cần a. '' Yêu diễm cười 'khuynh thiên địa'. '' Lệ Quỷ, hóa ! '' Bạch Lệ U hét lớn một tiếng, thiên địa héo tàn, hồ nước nổi sóng, ánh trăng bị thay thế bởi màu đỏ tươi, gió nổi mây phun. Thanh Minh cung chao đảo trong gió lớn. Cả người Bạch Lệ U trở nên đỏ sẫm, phía sau lưng mọc lên một đôi cánh dơi oai hùng. Dơi hướng từ U Linh Sâm Lâm bay tán loạn cạnh Bạch Lệ U như thần phục trước huyết mạch cao quý của Huyết tộc. Ách... Này.... " Ha ha ha.... Cuối cùng ta cũng uống đủ máu của 99999 người phụ nữ để hóa thành Lệ quỷ chân chính. Ngươi có biết không, tất cả máu đó đều là oán phụ, là giai nhân trong hậu cung, cũng có người từng là sủng phi của hoàng đế nhưng chỉ là 'đã từng' mà thôi." Bạch Lệ U điên cuồng cười. " Bạch Lệ U à, ta là một tiểu nha đầu a. Tính ra thì ngươi cũng chỉ uống được 99998 giọt máu của phụ nữ thôi. Nên quá trình hóa Lệ quỷ vẫn chưa hoàn thành. Mà nếu như ta suy đoán không nhầm thì... máu cũng phải có thù hận sâu đậm a. Vừa hay, chỉ cần ngươi kí kết khế ước với ta, ta sẽ cho ngươi hóa thành Lệ quỷ chân chính mạnh nhất lịch sử. " Nam Cung Dạ Hi cười nhạt, nhạt tới mức mà tưởng chừng như huyết cũng nhạt theo. " Á... á... cơ thể sao thế này... trong huyết của ngươi... có độc? " Bạch Lệ U đau đớn ôm lấy thân thể của mình. Nụ cười trên môi méo xệch, đôi cánh oai hùng run rẩy từng đợt, mắt đỏ trợn lên gần như chỉ thấy lòng trắng " Đúng rồi. Chỉ có kí kết hiệp ước với ta mới sống được. Ha ha ... " Nam Cung Dạ Hi vô tội nhìn Bạch Lệ U. Rõ ràng đây là chèn ép thẳng thừng. Máu của Nam Cung Dạ Hi có vô số loại độc kết hợp lại, tạo thành một loại độc cực độc chí mạng, khiến người trúng độc chỉ có cách thuần phục hoặc chết. Mà cái bí mật này từ trước đến nay không có ai biết cả. " Ta... ta... muốn kí kết hiệp ước với ngươi. " Bạch Lệ U cắn răng trả lời. Bạch Lệ U nàng ghét nhất là bị định đoạt số phận, nhưng bây giờ đã vào trong tình cảnh này, ngoại trừ đường đấy thì còn đường khác không. Nhẫn nhịn, ngoài nhẫn nhịn thì chẳng còn cách nào khác! " Khế ước Bình Đẳng đi. " Nam Cung Dạ Hi âm thầm cười, như thế có phải khôn ngoan không. Mà ngay từ đầu chọn cách này, thì đơn thuần chỉ là Khế ước bình đẳng không hơn không kém, nhưng đến nước này rồi thì... Xin lỗi Lệ quỷ nhá, Khế Ước Bình Đẳng thì sao ? Vẫn phải thuần phục mà quỳ dưới chân nàng thôi. Vì trong máu nàng có một thứ gọi là - độc và độc ấy là để điều khiển vạn vật sinh linh hoặc... chết trong đau đớn. " Lấy máu của ta. Từ nay Bạch Lệ U ta nguyện đi theo Nam Cung Dạ Hi, sống chết có nhau, sẽ không bao giờ phản bội. " Hai giọt máu đỏ đậm từ trong hai mắt của Bạch Lệ U bay ra, hòa làm một giọt máu. Giọt máu ấy bay đến trước mặt của Nam Cung Dạ Hi, kết thành một viên ngọc đỏ đậm mang theo lệ khí. Trong thân thể Nam Cung Dạ Hi bay ra mấy sợi linh khí, chúng bện chặt lấy nhau thành một chiếc nhẫn màu đen, viên ngọc đỏ được kết từ máu của Bạch Lệ U bay đến và đặt ở phía mặt nhẫn. Đây chính là nhẫn Khế Ước - chỉ có những ai là Triệu Hồi Sư mới có thể kí kết được. Điều này càng khẳng định rằng, Nam Cung Dạ Hi nàng là một Triệu hồi sư. Nhưng mà Bạch Lệ U vì chỉ là Lệ quỷ nên không có nguyên tố lực, Nam Cung Dạ Hi cũng không cần bày Khế Ước chi trận ra. Mà Triệu hồi sư phải vừa là Ma pháp sư và có tinh thần lực cường đại như Luyện dược sư điều này khẳng định rằng Nam Cung Dạ Hi nàng cũng có thể là Luyện dược sư ---- Nhưng còn phải dựa vào thiên phú của một Luyện dược sư. " Chủ nhân. " Bạch Lệ U quỳ xuống gọi Nam Cung Dạ Hi một tiếng. Bạch Lệ U không hiểu tại sao bản thân mình lại quỳ xuống, nhưng trong dòng máu đang chảy khắp cơ thể của Bạch Lệ U đang sinh ra một thứ gọi là - thuần phục tuyệt đối. Trong lòng Bạch Lệ U nảy nở ra một tia ý niệm phản kháng, lập tức biến mất sau mấy giây ngắn ngủi. Bất quá, vấn đề ở đây là ---- Tại sao Bạch Lệ U nàng đường đường là Huyết tộc có huyết mạch cao quý lại phải gọi một loài người thấp kém là 'Chủ nhân'? Lão Thiên ơi, nàng cần một lời giải thích rõ ràng! " Ân. Đứng dậy đi. " Nam Cung Dạ Hi âm thầm gật đầu. Không tệ, quỳ xuống cũng có phong thái, không hổ là người dưới trướng nàng mà còn do chính tay nàng chọn. Và đây cũng là tác dụng của máu, phát tán rồi. Hắc. Bạch Lệ U hoảng hốt giật mình, phải nói là Nam Cung Dạ Hi quá có phong phạm của một Đế vương. Từng cử chỉ, từng phong thái, ngay cả ánh mắt, cách cười đều có nét cuốn hút riêng nhưng lại khiến người ta không dám nhìn trực thẳng, chỉ có thể cúi đầu mà thuần phục Nam Cung Dạ Hi. Điều này hoàn toàn không phải do tác dụng của máu mà là sự tâm phục khẩu phục từ sâu dưới đáy lòng. Dù sao, qua hai lần chiến đấu, Bạch Lệ U phát hiện ra năng lực chiến đấu, cách sử dụng các chiêu đều tinh vi, nhưng với một tộc nhân của Huyết tộc như nàng, sống lâu như vậy rồi lại không thể nhận ra sao. Nam Cung Dạ Hi đây mới thực chiến lần đầu. Hai lần chiến đấu, Bạch Lệ U thu được một điều rằng: Đừng chọc chủ nhân, kẻo thành thịt nướng hình người hay bị hạ độc thì xong. Mà gọi 'Chủ nhân' quen quen, bây giờ gọi thấy thuận thuận lạ kì a! Bạch Lệ U vẫn phải cảm thán : " Chủ nhân quá mức biến thái rồi! Là Triệu hồi sư tam hệ a, lại còn có một hệ biến dị ngàn năm có một. Còn hai hệ kia lực sát thương khá cao, nhất là hệ Hỏa, còn hệ Mộc thì sát thương chỉ kém mấy thành. Aizzz, thế này lão nương sống sao nổi ? " " Tiểu U a, muốn hóa thành Lệ quỷ không ? " Nam Cung Dạ Hi hua hua tay trước mặt Bạch Lệ U. Cắt luôn suy nghĩ sùng bái của Bạch Lệ U dành cho mình. Không nghĩ ngợi gì, Bạch Lệ U gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc. Cái này quá mức hấp dẫn một oán hồn lâu năm như nàng. Bao nhiêu thế kỉ rồi, Bạch Lệ U đi thu từng giọt máu một, nhưng mà nó phải có đủ ba yếu tố: máu của nữ nhân trong máu cần nồng đậm thù hận và nữ nhân đó đồng ý hiến máu. Thế nên, quá trình thu máu rất lâu và rất lâu. Bạch Lệ U chỉ hận không thể đem hết thành ý của mình bày ra trước mặt chủ nhân nàng. Cái miệng không tự chủ được ngoác ra, hai cái răng nanh trắng muốt lộ ra ngoài, sáng rực rỡ trong đem, thiếu chút rớt ra... Khụ. " Kia. Chính nàng ta, phụ nữ chuẩn luôn a. Coi như quà ra mắt mà ta dành cho ngươi. Không cần phải cảm ơn, đừng khách khí. Hắc. " ---- Tuy hiện giờ, hận thù chưa đạt đến đỉnh điểm nhưng lát nữa nàng sẽ cho nó vượt luôn! Đeo lại mặt nạ bạc, tay ngọc chỉ về phía hướng một vòm cây xanh to. Làm động tác kéo một cái, từ trên vòm cây rơi xuống một tên hắc y nhân, hắn dãy dụa. Hắc y nhân hoàn toàn không ngờ, trong lúc nhìn hai người đánh nhau, vì bất cẩn nên bị Nam Cung Dạ Hi một chiêu tóm gọn, khóa trụ trên cây. Cái sợi dây này quá dai, lại còn trong suốt khiến hắc y nhân cắt không đứt, cắn không xong. Hắc y nhân khó hiểu, tại sao một sợi dây mỏng manh trong suốt lại bền như vậy ? Cuối cùng, hắn phát hiện rằng, đây là linh khí, linh khí a. Nhưng khoan, linh khí sao lại bền thế được, hắn ngớ người toàn tập. Bó tay chịu thua, giữ nguyên tư thế cứng nhắc này. Lại còn phải giữ nguyên một tư thế khiến đôi chân của hắn tê rần, hắn cảm giác rằng, đó không còn là chân hắn nữa. Vốn cứ nghĩ, đó chỉ là Nam Cung Dạ Hi vô tình bắn nhầm sợi dây linh khí vào người hắc y nhân. Ai ngờ, buồn ngủ quá, liền bị kéo xuống luôn... Nhưng hắc y nhân nhớ mình ẩn nấp rất cẩn thận thêm cả kết giới rồi, tại sao nàng ta lại có thể nhìn thấu được. Nghĩ đến đây, hắc y nhân lạnh sống lưng. Bạch Lệ U không để ý cái vẻ mặt dương dương tự đắc của Nam Cung Dạ Hi. Mắt sáng lên. Lao luôn về phía hắc y nhân. Nàng cảm nhận được, đây là nữ nhân, nữ nhân chân chính 100% không sai đi đâu được. Còn về sự thù hận thì chủ nhân uy vũ sẽ lo. ---- Bạch Lệ U có một niềm tin tuyệt đối vào người vừa mới nhận chủ nhận mấy phút trước. Vạch lớp khăn che mặt của hắc y nhân, một khuôn mặt thanh nhã hiện ra. Nàng ta mím chặt môi, nhắm chặt mắt lại như để chờ chết. Bạch Lệ U nhanh chóng nhe răng nanh ra đớp .... Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng ngăn cái răng nanh đang đớp người của Bạch Lệ U lại. " Khoan đã. Sao ta thấy mặt nàng ta quen lắm... Hình như gặp đâu đó rồi thì phải! " Kí ức của Trưởng công chúa này chưa hoàn toàn sát nhập với Nam Cung Dạ Hi. Vẫn có một số thứ phải dùng thời gian 'lôi' ra một lúc mới có thể được. Đặc biệt là đối với thứ xuất hiện với tần suất thấp trong tuổi thơ của Trưởng công chúa. Ầy... Suy nghĩ, suy nghĩ... Lôi, lôi kí ức... " À ... Đây chẳng phải là Thanh Quý nhân - Thanh Nhã sao ? Sao bổn cung quên mất nhỉ... Ầy, trí nhớ bổn cung ngày càng kém a. Thứ lỗi cho sự thất lễ của bổn cung a... Thanh Quý nhân đến tận đây ghé thăm mà bổn cung tiếp đãi không chu đãi, nếu Hoàng hậu biết thì sao đây ? " Thanh Nhã nằm đó giật mình, chẳng phải nàng chỉ đến thăm Nam Cung Dạ Hi năm 3 tuổi thôi sao - lúc đó còn bé, làm sao Nam Cung Dạ Hi nhớ được nàng. Mà nàng ta lúc nãy có nói đến Hoàng hậu, phải chăng là biết được chuyện gì rồi. Không được, không thể để cho nương nương hỏng kế hoạch, tuyệt đối không ! " Rầm ! " Tiện tay kéo nốt mấy sợi chỉ xuống, khoảng gần chục bóng người rơi xuống. Đây là một chiêu mới của Nam Cung Dạ Hi, chỉ là thuận tiện nghĩ và sử dụng. Không ngờ có ích như vậy, dù sao không hổ một đời dùng rối tiêu khiển. " Đoán đúng rồi ! Ngươi cảm thấy trí nhớ của bổn cung tốt không ? Tiểu U, ở đây còn mấy người này! Nhưng cứ từ từ đã. " Không cần Nam Cung Dạ Hi nói, Bạch Lệ U đã nhanh chóng bay về phía mấy tên hắc y nhân, lột từng lớp ra. Tất cả đều là nữ, duy chỉ có ba tên nam nhân. Mấy tên hắc y nhân căng thẳng nhìn oán hồn trước mặt --- Đây là ma a, ma, cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy. Nam Cung Dạ Hi dùng tay thả ra mười sợi linh khí, nhắm vào đúng huyệt vị trên người Thanh Nhã. Tay linh hoạt điều khiển Thanh Nhã đi hướng về phía mình, Thanh Nhã không thể phản khàn, chỉ có cách di chuyển theo. " Ngươi... ngươi định làm gì ? Thả ta ra ! " Bây giờ, Thanh Nhã nàng thật sự hối hận rồi. Nếu như không nghe người đó đi sang bên Thanh Minh cung nghe ngóng thì sẽ không phải rơi vào tình huống này. Quả thực khiến nàng ta nghĩ lại mà lạnh sống lưng. Cắn chặt môi di chuyển về phía Nam Cung Dạ Hi --- Không còn cách nào khác. Nam Cung Dạ Hi không nói lời nào, tay đặt lên mi tâm Thanh Nhã, truyền vào trong đó một sợi linh khí. " Võ sư cấp 6 ? Không tệ. Bất quá, 30 tuổi rồi mới Võ sư cấp 6. Quá kém! Phế vật không bằng! " Nam Cung Dạ Hi thẳng thừng nói ra khiến Thanh Nhã tái mặt. Thanh Nhã vốn chỉ là một cung nữ nhỏ bé hầu hạ cạnh Hoàng hậu nhưng cũng được gọi là tâm phúc. Nhưng chỉ làm tâm phúc của Hoàng hậu không thỏa mãn lòng, nên nàng đã hạ xuân dược vào rượu của Hoàng đế và được sủng hạnh đêm đó. Không ngờ chỉ một lần sủng hạnh mà nàng mang trong mình dòng máu Nam Cung gia nên được phong một chức nho nhỏ trong cung. Do được sự nâng đỡ từ Hoàng hậu và sinh ra một công chúa nên Nam Cung Đế phong nàng làm Thanh Quý nhân. Nếu như Nam Cung Dạ Hi nhớ không nhầm thì Công chúa đó là Lục công chúa - Nam Cung Nhã Phương. Do có sự che chở từ phía Hoàng hậu, Nam Cung Nhã Phương ỷ thế cậy mạnh nhiều lần bắt nạt Trưởng công chúa - số lần tính ra kém Nam Cung Kiều Kiều và Lí Lạc Tuyết thôi. Mà cũng phải nói gien di truyền của Nam Cung gia thật tốt a, con của Võ sư cấp 6 với Triệu hồi sư hệ Hỏa sinh ra là một Ma Pháp sư hệ Mộc. Đột biến gien... ? Thanh Nhã hận, hận không thể giết chết cái Trưởng Công chúa đang đứng trước mặt nàng ta khoa tay múa chân này. Không sai, Nam Cung Dạ Hi chạm chính là chạm vào nỗi đau của Thanh Nhã. Nam Cung Dạ Hi cười cười. Nếu giờ này, ánh mắt của Thanh Nhã có thể giết người thì nàng đây chính là bị giết hàng vạn lần rồi. Lập tức đứng thẳng, bỏ đi vẻ mặt cợt nhả. Tháo mặt nạ ra, thả ra uy áp. " Các ngươi ... Quỳ hết xuống cho bổn cung. Gặp bổn cung mà không hành lễ, quy củ ở đâu hết cả rồi? Đây là coi thường một phế vật như bổn cung ? " Mấy hắc y nhân kia đều là nô tì của Thanh Nhã do Hoàng hậu cài vào, còn ba nam nhân kia là mật thám do Hoàng đế cử đến. Nam Cung Dạ Hi cảm thấy mình hình như rất... đắt giá a. Thế nhưng lại được đích thân Hoàng đế và Hoàng hậu 'chăm sóc tỉ mỉ'. Như không thể tự chủ được hành động của mình, tất cả đều quỳ xuống mà hành lễ. " Than kiến Trưởng công chúa điện hạ. " Bọn họ không cam lòng. Đường đường là tâm phúc của Hoàng hậu và Hoàng đế, lại phải quỳ xuống mà hành lễ với phế vật --- Mà khoan, nếu nói Trưởng công chúa là phế vật thì họ không bằng một phế vật sao ? Tất cả đều đã nhìn trận chiến giữa hai người, chỉ cần am hiểu kiến thức hơn chút liền nhận ra, Nam Cung Dạ Hi là Ma pháp sư tam hệ. Thanh Nhã và đám người mặt tái mét. Thôi xong, thảm ! Chưa từng nhìn Nam Cung Dạ Hi chỉnh người, nhưng với Ma pháp sư tam hệ không rõ cấp bậc thì giết một Võ sư cấp 6 dễ như không. Chỉ cần cho mấy đạo Thiên Lôi hay một mồi lửa hoặc không cho mấy cây cổ thụ là xong đời họ rồi. Đó là mấy phương án. Còn có con ma kia nhìn chằm chằm họ như muốn uống máu họ. " A.... Lục Nhi 'thân yêu'. Không ngờ gặp được Lục Nhi ở đây nha. Thật làm bổn cung bất ngờ a. Nào, hãy 'chơi' với bổn cung nào. " Cố ý nhấn mạnh chữ 'thân yêu' và 'chơi', Nam Cung Dạ Hi nhìn Lục Nhi đang quỳ cười đến nở hoa. Lục Nhi " ... " Suy nghĩ duy nhất bây giờ là --- Xong rồi ! Nàng ta là kẻ hạ độc Trưởng công chúa a... Thôi, xong xong thật rồi. Thanh Nhã cảm thấy không đúng. Chẳng phải Trưởng công chúa là phế vật, là vết nhơ của Hoàng thất sao ? Từ khi nào Nam Cung Dạ Hi lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí có thể tu luyện và trở thành Ma pháp sư, còn cả khí thế bức người đó... " Trưởng công chúa điện hạ, điện hạ có thể tu luyện sao ? " Cắn răng hỏi, Thanh Nhã quyết tâm moi thông tin từ Nam Cung Dạ Hi để mang về cho người đó. Nam Cung Dạ Hi âm thầm gào thét. Nàng đây từ nãy đến giờ thể hiện ra, mà mấy tên này mới phát hiện ra điều sai ở đây. Hoàng thất nuôi một lũ não tàn sao ? " Tiểu Thiên, Tiểu Minh, ra 'chơi' nào ! " Lập tức bỏ qua câu hỏi của Thanh Nhã, liếc Lục Nhi một cái rồi gọi Bạch Thiên, Bạch Minh đi ra. Lục Nhi lạnh người. Nàng ta biết, Trưởng công chúa không còn là quả hồng mềm tùy người khi dễ nữa. Thậm chí cái khí thế này, Hoàng đế cũng phải thua một bậc. Lục Nhi suy nghĩ hoàn toàn đúng, cũng được coi là có chút não. Nhưng khí thế của Nam Cung Dạ Hi lại mạnh hơn Hoàng Đế rất nhiều. Như so Giao Long với Thần Long thì Giao Long thua thảm hại. Như so chim sẻ với Phượng Hoàng thì chim sẻ số phận xác định... Mà xứng để so sánh sao, hoàn toàn không! Chỉ khác nhau ở tên gọi, ở chữ cái thôi là cả một đẳng cấp! Không thể tùy ngươi xâm phạm. Hai bóng trắng dài hiện ra. Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh --- Đây là bạch xà, bạch xà a. Đây là Thần xà trong truyền thuyết a. Trưởng công chúa nuôi xà !! Cả hai cung kính hành lễ với Nam Cung Dạ Hi rồi mỗi con bò lên một tay của nàng. Giữa trán chúng điểm thêm một viên ngọc tứ giác đỏ chói, người ta vẫn bảo đây là con mắt thứ ba của thần. Đôi mắt đỏ đậm khinh bỉ nhìn một đám người quỳ dưới chân chủ nhân chúng. Nam Cung Dạ Hi vuốt vuốt đầu hai đứa, mắt lướt qua mấy người đang quỳ cười ẩn ý. " Bạch Thiên, Bạch Minh. Chúng ta có đồng đội mới - Tiểu U! Hoan nghênh ra nhập. " Bạch Lệ U nhanh chóng lướt qua, ánh mắt vẫn luôn nhìn mấy nữ nhân đang quỳ khiến mấy nàng ta lạnh cả người. Chạy đến trước mặt Nam Cung Dạ Hi với vẻ mặt bán manh. " Bạch Thiên, Bạch Minh, hảo. Ta là Bạch Lệ U. " Bạch Thiên và Bạch Minh chỉ âm thầm gật đầu. Người mà chủ nhân chọn cũng rất có thiên phú mà lại còn có dòng máu đặc biệt - Huyết tộc. " Màn chào hỏi kết thúc. Chào mừng đến với địa ngục của bổn cung. Tất cả cứ từ từ, trò vui mới bắt đầu! " Như tiếng gọi từ địa ngục, Nam Cung Dạ Hi dọa cho đám người quỳ ở kia sợ hãi đến run người. Chân của đám người đó cũng run lẩy bẩy vì quỳ quá lâu dưới nền sỏi đá. Lục Nhi chịu không nổi liền ngẩng đầu lên. " Công chúa điện hạ tha mạng. Công chúa sao có thể là phế vật được. " Nàng ta từ trước đến nay là tâm phúc của Hoàng hậu nào phải chịu khổ như thế này bao giờ. Đến cả mấy vị tiểu thư khi vào cung vẫn phải nể mặt nàng ta để nàng ta nói tốt trước mặt Hoàng hậu. Chỉ cần được Hoàng hậu yêu thích thì có thể làm Thái tử phi hoặc Trắc phi cũng được. Bởi vì, Thái tử - Nam Cung Ngạo Vũ đang tuyển phi cho vị trí Thái tử phi và Trắc phi còn trống. Mà từ trước tới nay, dung mạo của Lục Nhi cũng được coi là xinh đẹp khiến nàng ta cảm thấy mình có cơ hội làm phi của người nàng ta luôn ngưỡng mộ - Nam Cung Ngạo Vũ. Không ngờ, bây giờ phải quỳ dưới một phế vật không địa vị. Đời này còn gì nhục hơn. Nàng ta phát hiện ra vấn đề --- Nàng ta lỡ miệng rồi! Che miệng cười, Nam Cung Dạ Hi mắt chớp chớp nhìn bóng người mảnh mai đang quỳ dưới chân mình. " Bổn cung bảo bổn cung là phế vật sao? Sao bổn cung không nhớ nhỉ! Để bổn cung cho các ngươi biết thế nào là phế vật quật khởi nhé. " ---- Mà Lục Nhi này, Nam Cung Dạ Hi nàng thấy, che giấu quá kém, mặt nạ quá mỏng! Mắt Nam Cung Dạ Hi lóe lên từng tia hàn khí khiến Lục Nhi đang ngẩng đầu nhìn nàng có sáu phần sợ hãi, bốn phần hận thù. Tất cả đều khiếp sợ, bây giờ họ mới để ý --- Công chúa có dị đồng! Như đi guốc trong bụng mọi người, Nam Cung Dạ Hi khẳng định chắc chắn lại suy nghĩ của họ " Ân. Đúng rồi. Muốn thử không? " Tất cả nguầy nguậy lắc đầu. Nam Cung Dạ Hi mở bàn tay ra, vô số tử điệp bay tán loạn về phía Lục Nhi. ---- Hận thù đạt đến mức nhất định! Lục Nhi chỉ cảm thấy mơ hồ. Trước mắt chỉ có màu tím và tử điệp đang bay lập lòe. Nàng ta nhắm mắt ngã xuống khiến cho tất cả khiếp sợ. Nam Cung Dạ Hi lại nói tiếp, giọng điệu không nhanh không nhẹ. " Các ngươi đã biết bí mật của bản cung... phải làm sao đây ? " Dừng lại hồi lâu như suy nghĩ... " Theo bản cung thấy thì... Tiểu U, đám nữ nhân cho ngươi. " Từng bước tiến về phía ba tên nam nhân đang quỳ ở kia... Từng bước, từng bước, tiểu đinh đang lại rung lên theo nhịp như một bản hòa ca chết chóc. Mấy tên nam nhân kia ôm đầu. Bọn chúng cảm thấy có một luồng sóng âm len lỏi vào người khiến đầu chúng nhức như búa bổ, xương cốt như nghiền nát. Nam Cung Dạ Hi bên trong mặt nạ hít một ngụm khí. Nàng thừa nhận, nàng chưa từng giết người. Chưa một lần dùng vũ khí đoạt đi sinh mệnh của người khác, chưa từng... Nếu có ai bày mưu hại nàng thì nàng cũng chỉ tra tấn thể xác lẫn tinh thần chứ chưa bao giờ kết thúc mạng của họ. Nhưng sống trong thế giới cường giả vi tôn, đối diện với âm mưu. Nàng bắt buộc phải xuống tay. Nếu không thì... chết! Vì ở nơi này, chỉ có, giết hoặc bị giết! " Tha lỗi... Có trách, thì trách tại sao ngươi lại sinh ra ở đây! Siêu thoát nhé... Đều là con người với nhau, bản thân ta cũng không muốn giết chính đồng loại của mình. Kiếp sau, các ngươi sẽ sinh ra ở nơi khác - nơi tồn tại tình người. Giờ thì, tạm biệt! Ân oán kiếp này, chỉ là phù du của kiếp sau. " Ba nam nhân đó tuy bị tra tấn nhưng họ vẫn loáng thoáng nghe được lời nói của Nam Cung Dạ Hi. Tuy không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận, là họ có lỗi với Nam Cung Dạ Hi, nếu ngay từ đầu không bày kế hãm hại thì... Nam Cung Dạ Hi cũng không giết họ. Bản tính con người không lãnh huyết, lãnh huyết là do cuộc sống xô đẩy, ép nhau đến đường cùng. Cả ba người máu chảy thất khiếu. Cầm trên tay thanh kiếm mà bông hoa Tử Ngạn biến thành, nhắm chặt mắt lại, tay nàng vẫn hơi run run... Nàng đang giết người, là giết người... liệu có... Cắn chặt môi, một nhát kiếm mang theo lệ khí đâm xuống, thù hận điên cuồng xâm nhập và tâm trí nàng. Quá khứ đắng cay, tuổi thơ thê thảm... tất cả tái hiện lại, mọi thứ hiện ra trước mắt. Cách mà bọn họ đối xử với nàng, cách mà bọn họ diễn kịch, bày mưu… thanh xuân không đẹp như mơ. Tựa như nụ hoa bỉ ngạn mới chớm nở bên song Vong Xuyên thì bị vùi dập. Thanh xuân như thế nào, nàng cũng không biết. Một cuộc sống học sinh ngày ngày cắp sách tới trường, nàng cũng không hay. Mấy năm, tuổi thơ chỉ gắn liền với mấy thứ không thuộc về số tuổi của nàng. Mọi thứ tưởng chừng là một giấc mơ. Nàng biết, máy bay bị nổ không phải do sự cố mà có sự can thiệp từ ‘họ’ – những con người máu lạnh ấy, sẵn sang giết chính huyết thống của mình. Không tự chủ được hành động của mình, tay cầm kiếm đâm thêm mấy chục nhát nữa vào ba nam nhân. Ba người giờ là một cỗ thi thể không ra thi thể... sau mấy chục nhát chém của Nam Cung Dạ Hi. Nam Cung Dạ Hi thở hồng hộc. Nàng giết người rồi! Nhưng lại là sự hận thù điều khiển hết thảy hành động của nàng. Không thể tin vào mắt mình, giơ đôi tay lên. Bàn tay ấy đã nhuốm máu, hai tay vẫn còn cầm vũ khí giết người. Ngồi bệt xuống đất. Máu trên mặt nạ bạc từ từ di chuyển về Bỉ ngạn tử hoa ở giữa - nơi nuôi dưỡng mặt nạ. Mặt Nam Cung Dạ Hi đầy mồ hôi. Cười... lần đầu giết người, có chút tư vị. Đứng dậy, phủi quần áo, lấy lại phong thái khi xưa. Bạch Thiên và Bạch Minh tự bò xuống há cái miệng rắn rộng và sâu như hang không đáy, định cắn nát và ăn sống ba người kia. Chúng nó cũng buồn bực lắm chứ! Phải đi ăn cái đồ hạ phẩm này. Chỉ vì tu vi vừa mới khôi phục lại nên mới phải ăn đồ hạ phẩm để cho căn cơ ổn định. Nam Cung Dạ Hi đột ngột quay lại, nói với hai tiểu bạch xà. " Khoan. Ngươi mang ba cái xác này ra phía bên kia rồi đào hố chôn đi. Dù sao coi như là một kỉ niệm của ta. Nhớ là, mang ra bên kia, chôn và trồng ba hạt giống này cho ta. Nhanh đi đi. " Bạch xà: "..." Lủi thủi đẩy mấy cái xác ra kia, chán ghét lấp hố rồi trồng cây. Đường đường là Thần Xà - Song Xà Độc Vương vậy mà phải làm mấy thứ bẩn tay này. Chuyện này mà truyền ra Xà tộc thì mặt mũi của chúng còn đâu. Nam Cung Dạ Hi nhìn mấy hành động của Bạch Thiên và Bạch Minh nén nhịn cười rồi tỏ ra nghiêm nghị nói tiếp. " Bản cung cũng chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi. Tốt nhất là không nên ăn-thứ-hạ-phẩm-kia! " Bạch xà: "..." Coi như chúng chưa nghĩ gì, chưa làm gì, chưa nghe thấy gì đi. Phía bên Bạch Lệ U đã xử xong. Bạch Lệ U chính thức trở thành Lệ quỷ. Khuôn mặt thêm mấy phần lệ khí, đôi mắt đỏ lừ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hai răng nanh dài sáng bóng hơn bao giờ hết, khuôn mặt tăng thêm mấy phần yêu mị. Đôi cánh lại giương rộng lần nữa dưới bầu trời đêm. Thanh Nhã oán hận ngồi bên cạnh Lục Nhi. Nam Cung Dạ Hi tiến từng bước cạnh Thanh Nhã. " Hoàng hậu sai ngươi đến đây làm gì? Giám sát ta hay giết chết ta? " Thanh Nhã tái mét, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Khuôn mặt thẫn thờ trước gió đêm. Trời dần sáng, không khí bớt đi mấy phần ảm đạm, u ám. Biết hỏi không có ích gì, Nam Cung Dạ Hi thả ra mấy con tử điệp bay xung quanh Thanh Nhã. Đôi mắt thường ngày linh hoạt trở nên đờ đẫn, mất đi độ sáng. Nam Cung Dạ Hi hỏi lại: " Hoàng hậu sai ngươi đến đây làm gì? " Vô thức trả lời, Thanh Nhã nói: " Kiểm tra. Nếu nàng ta còn sống thì giết chết. " Nam Cung Dạ Hi biết 'nàng ta' trong lời nói của Thanh Nhã chính là nàng. " Tại sao phải giết 'nàng ta' ? " " Vì nàng ta không phải con ruột của Hoàng hậu và Hoàng đế. " Bạch Lệ U nghe xong đôi mắt trở nên dị thường, nói thầm với Nam Cung Dạ Hi: " Chủ nhân, Tiểu U khẳng định chắc chắn rằng chủ nhân là huyết mạch tinh thuần nhất của Nam Cung gia, tuyệt đối không có khả năng không phải là con của hai người đó. Tiểu U nếu nói sai thì hồn phi phách tán. " " Được rồi, Tiểu U, ta tin tưởng khả năng của ngươi. " Nam Cung Dạ Hi mày phượng nhíu chặt, đôi mắt tím càng mông lung huyền ảo hơn. Nếu Bạch Lệ U đã khẳng định vậy thì chắc chắn rồi. Nàng là huyết mạch của Nam Cung gia. Như vậy ... chỉ có hai trường hợp xảy ra! " Ngươi đi đi. " --- Từ giờ trở đi, hai người các ngươi sẽ là con rối trong tay ta. Để tìm hiểu một số chuyện, thì cần phải cài người vào. Nàng sẽ không từ thủ đoạn để tìm ra bí mật. Nam Cung Dạ Hi day huyệt thái dương rồi xua xua hai người đi. Lục Nhi mở đôi mắt đờ đẫn vô hồn ra, đứng dậy và cùng hành lễ với Thanh Nhã rồi nhanh chóng rời đi. Bạch Lệ U kinh ngạc nhìn hai bóng lưng đi xa rồi quay ra hỏi với Nam Cung Dạ Hi. " Chủ nhân, Thanh Nhã và Lục Nhi đầu óc mơ hồ, có thể trả lời được câu hỏi của Hoàng hậu không? " Nam Cung Dạ Hi nhìn Bạch Lệ U một cái rồi khẽ cười, nói: " Không sao, hai người đó chết rồi. Đang điều khiển não là tử điệp của ta. Tử điệp biết giải quyết tình huống. " Nhưng... nàng tước đoạt đi mạng sống của người khác có đúng không? Thân thể này là phụ mẫu trao cho họ, nhưng nàng lại dùng một con tử điệp để cướp đi hết thảy của họ... Cái vấn đề này... khó nghĩ, khó nghĩ quá! Chỉ thấy một khoảng trời tối dần dần sáng. Những con dơi kêu vang vọng giữa không trung... *** *** *** Thân phận của Tiểu Hi ẩn giấu, làm sao tìm đây, tìm đây ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang