[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm

Chương 8 : Chuyện Xưa

Người đăng: 

.
Nam Cung Dạ Hi vỗ đầu. Sao nàng lại quên mất chuyện quan trọng này nhỉ. Bạch Lệ U chỉ là một linh hồn, nhưng thêm chữ 'oán' thì cũng chẳng mạnh mẽ được bao nhiêu. Chỉ cần đi ra ngoài vào lúc có Mặt Trời lên cao ắt sẽ bị hồn phi phách tán. Không khí ban đêm như trĩu xuống. Vầng trăng tròn sáng bị che phủ bởi những đám mây trôi qua, vạn vật ảm đạm. Duy chỉ có mình Nam Cung Dạ Hi là sáng lên giữa cảnh vật bởi chiếc mặt nạ bằng bạc kia. Đêm đen như nền để tô điểm cho đôi tử đồng khuất sau lớp mặt nạ, tựa như đang ánh lên một màu tím huyền bí, tựa như có những sợi chỉ tim tím luân chuyển quanh mắt. Cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, Bạch Lệ U lên tiếng phá đi sự im lặng. '' Dạ Hi, ngươi có muốn nghe một câu chuyện xưa không ? ''. Không đợi nàng trả lời, Bạch Lệ U nói tiếp : '' Xưa, Huyền Vũ đại lục là nơi có 5 năm đế quốc mạnh nhất hội tụ, mỗi đế quốc trấn giữ một nơi của đại lục: Nam Cung quốc phương Bắc, Âu Dương quốc phương Nam, Hoàng Phủ quốc phương Tây, Thượng Quan quốc phương Đông và Mộ Dung đế quốc ở chính giữa bốn đế quốc này, vừa hay tạo nên thế cục ngũ quốc tranh giành từ xưa đến nay. Đây là năm đế quốc mạnh nhất trong đại lục, nhưng thực ra, nói là ' đế quốc ' thì chỉ có Mộ Dung xứng được gọi là đế quốc. Dần dần, Mộ Dung đế quốc phát triển mạnh mẽ, bỏ xa bốn nước còn lại, chỉ tính Ma pháp sư đã có hơn mười vạn người, Triệu hồi sư hiếm có cũng đếm đầy hai bàn tay, gần như sức mạnh của họ đều là trung giai. Đời sống nhân dân ngày càng sung túc hơn, các gia tộc lớn mạnh ở Mộ Dung đế quốc đã phát triển gần như ngang bằng với các gia tộc lánh đời của bốn nước khác, chỉ kém về mặt thiên phú. Thiên tài mọc lên như cỏ, và các cuộc tranh đấu giữa Ngũ Đại Đế Quốc thì Mộ Dung đế quốc vẫn luôn đứng đầu. Cảm thấy nguy cơ bị diệt quốc sắp đến, bốn đế quốc còn lại họp bàn một Hội nghị bí mật, họ đồng tâm chống lại Mộ Dung đế quốc. Chiến tranh bắt đầu bén lửa khi các đệ tử của Mộ Dung đế quốc bị giết, người dân nước chư hầu bị mất tích, những vụ xung đột giữa năm đế quốc bắt đầu nổ ra, quan hệ ngày càng gay gắt hơn. Với lí do biện minh cho việc của mình làm là ' Bảo vệ nhân dân, Tổ quốc ', bốn nước kia ngày càng tỏ thái độ, lập trường của mình . Và đó chỉ là một phần nhỏ của lí do, lí do chính xác nhất chính là Bảo vật Trấn quốc của Mộ Dung đế quốc. Họ muốn có thứ đó và thiên tài địa bảo của Mộ Dung đế quốc. Sau mấy tháng tranh giành trong bóng tối chỉ để ngụy trang thì chiến tranh nổ ra, Ma pháp sư, Võ sư và một số ít Triệu hồi sư của bốn nước đã đánh đến biên giới Mộ Dung đế quốc. Họ vượt Vô Tận Hải, đánh chiếm hàng nghìn nước phụ thuộc của Mộ Dung đế quốc, nhân dân lầm than, người chạy nạn vô số. Mộ Dung đế quốc gần như bị phá hủy bởi đội quân mạnh mẽ của Tứ Đại Đế Quốc liên hợp lại. Vương triều lung lay, khó lòng giữ vững ... Mấy tháng sau nữa, nhân lực không đủ, lương thực cũng không thể cung cấp được cho các chiến sĩ, Mộ Dung đế quốc bị tổn hại nghiêm trọng : mấy trăm nghìn Ma pháp sư và Võ sư chết, mấy vị Triệu hồi sư cũng chết, thương vong vô số. Mộ Dung đế quốc trấn giữ không nổi, quân địch đã đánh vào hoàng cung. Trong hoàng cung, tiếng Ma thú rống, tiếng vũ khí va chạm, máu chảy thành sông, tiếng người hét thảm, Ma pháp khí giao nhau, xác người chất thành đống, huyết nhuộm đỏ Hoàng cung. Mộ Dung đế anh dũng chống đỡ bốn đế vương khác. Tình thế nhanh chóng thay đổi, Mộ Dung đế triệu hồi ra Ma thú của mình, áp đảo bốn đế khác. Một kích trí mạng lao về phía Nam Cung đế, hắn không kịp chặn lại. Giây phút ấy, hắn cảm thấy mình vô dụng, hắn vẫn muốn sống tiếp, vì hắn còn quá trẻ - 28 tuổi. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết ấy, một bóng dáng đỏ yêu diễm lao ra đứng chắn trước mặt hắn - đó là Dung Bảo công chúa - công chúa độc sủng Hậu cung. Khuôn mặt trắng bạch vì thở dốc của Dung Bảo công chúa quật cường nhìn Phụ hoàng của mình. Cầm trong tay thanh kiếm khảm đá quý nhuốn máu, Mộ Dung đế khó hiểu nhìn Dung Bảo công chúa - nữ nhi mình yêu thương nhất. Dung Bảo công chúa nhanh chóng quỳ xuống cầu xin phụ hoàng của mình : '' Phụ hoàng, xin người, tha cho chàng ! Con yêu chàng, cầu xin người. Con không thể mất chàng được. Cầu xin người, phụ hoàng ... '' - Dung Bảo công chúa đau khổ gào thét. Đó là người mà nàng yêu nhất, đó là người mà mang đến cho nàng tình yêu, nàng không thể để hắn chết, tuyệt đối không ! '' Bảo Bảo ... Ngươi, ngươi ... '' - Mộ Dung đế đau khổ nhìn Dung Bảo công chúa, kiếm trong tay vẫn chĩa về phía nàng. '' ... Khụ, khụ, ... ''. Máu từ trong miệng Mộ Dung đế trào ra, hắn bị Hoàng phủ đế đâm một nhát vào tim. '' Xoẹt ... Xoạt ... '' Từng nhát, từng nhát đâm vào lưng Mộ Dung đế, nó như đâm vào tim, vào gan của Dung Bảo công chúa. Đúng vậy, là do nàng, do nàng nên phụ hoàng mới bị thương. Đau khổ gào thét, Dung Bảo công chúa ôm lấy người phụ thân ngã khụy của mình. '' Không ! Phụ hoàng, người không thể chết. Thái y, Thái y đâu rồi ... '' - Nam Cung đế từ sau ôn nhu ôm lấy nàng, nói nhỏ : '' Phụ hoàng nàng chết rồi, từ giờ hãy để ta chăm sóc cho nàng '' '' Không, không thể nào. Phụ hoàng chưa chết, chưa chết. '' - Dung Bảo công chúa vẫn gào thét, giãy giụa trong lòng Nam Cung đế. Nàng không chấp nhận sự thật. Tại sao chứ, chỉ yêu một người cũng phải mất một người ? Mở đôi mắt đã nặng trĩu, Mộ Dung đế gắng gượng chút sức lực còn lại của mình nhìn lại nữ nhi mà mình yêu quý, thều thào : '' Bảo Bả ... o, con là Bảo ... Bảo của ta và m .... ẫu.. thân con .... Hãy gắng sống ... nhé ... c ... o ... n ! Cha ... và mẹ .... sẽ luôn ... ở dưới Hoàng tuyền p ... h ... ù h ...ộ cho con. Ng...oan, ní...n, đừ ...ng khó ... c con... '' Nói rồi, Mộ Dung đế khép mắt lại, đôi mắt đó vĩnh viễn không mở ra lần nữa. '' Phụ hoàng .... Không ! ''. Nàng vẫn khóc. Nàng muốn lệ đừng tuôn rơi nhưng không hiểu tại sao nó vẫn chảy xuống thành dòng ? Đây là cảm giác khi mất đi người thân yêu sao ? Đây là cảm giác mà Phụ hoàng từng đau khổ khi mất đi Mẫu hậu sao ? Chỉ khác, hai người là tình lữ của nhau thôi. Nam Cung đế vẫn từ sau an ủi, dỗ dành nàng. Hắn yêu nàng thật lòng, nhưng hắn lại phụ nàng vì quốc gia của hắn. Là hắn có lỗi với nàng, phải để nàng chịu khổ. Ôm nàng vào lòng thật chặt, hắn chỉ hận không thể khảm nàng vào người mình mà bảo vệ, che chở, nâng niu nàng. Lặng lẽ, hắn đánh ngất nàng, ôm nàng một đường bãi giá về Nam Cung quốc. Chiến tranh kết thúc, Mộ Dung đế quốc toàn diệt, bản đồ từ nay thay đổi, không còn tên Mộ Dung đế quốc nước. Thiên tài địa bảo được chia đều cho bốn quốc, riêng Bảo vật Trấn quốc thì biến mất không dấu vết. Hoàng cung và Hoàng thành Mộ Dung đế quốc đột ngột lui xuống lòng đất, chôn chặt trong đất cát hiền dịu, ở phía giữa đại lục hoàn toàn trống vắng. Từ đó, ở đấy trở thành bình địa, ai vào trong bình địa đó thì không thấy trở ra nữa. Và, đã có rất nhiều lời đồn về nơi đấy. Những tháng sau đó, sức khỏe của Dung Bảo công chúa khá hơn, nàng cũng không tuyệt thực nữa và tâm trạng nàng khá hơn khi có Nam Cung đế luôn luôn ôn nhu chăm sóc. Nam Cung đế phong nàng làm Quý phi, phong hào Lệ, độc sủng hậu cung. Nàng sinh cho hắn được một nhi tử - định làm Thái Tử Nam Cung đế quốc. Hoàng hậu Nam Cung là Hoàng Phủ Vô Song không chịu nổi đả kích, liên hợp với Lí Thanh Tuyết - Thanh Tuyết quận chúa - Tuyết phi và Nam Cung Dao Dao - Tiểu Hoàng muội của Nam Cung đế, bày kế hãm hại Lệ Quý phi. Trong ngày sinh thần của Lệ Quý phi, nàng bị hạ xuân dược và bị chính Nam Cung đế bắt gian tại trận. Lệ Quý phi là người bị hại nên tất nhiên là không hiểu một chút gì cả, lập tức bị Hoàng đế hạ lệnh giam lỏng trong Thanh Minh cung chờ ngày xét xử - nơi ở của nàng. Từ đây, nàng thân bại danh liệt, là vết nhơ của Hoàng thất, là trò cười cho thiên hạ. Đêm tối trong Thanh Minh cung, mùi nguy hiểm tỏa ra nồng nặc. Từng cơn gió khẽ thổi, ba bóng dáng hoa mĩ xuất hiện. Một nữ nhân mặc bộ y phục Hoàng hậu trên người, thêu hoa mẫu đơn đỏ bằng chỉ vàng - Hoàng hậu Hoàng Phủ Vô Song. Đi bên cạnh nàng ta là hai bóng dáng hoàn toàn đối lập nhau : một thướt tha, yểu điệu - Tuyết phi trong bộ y phục màu hồng phấn và một tươi tắn - Nam Cung Dao Dao trong bộ y phục trắng toát, chuẩn Thánh mẫu. Bước vào hậu viện của Thanh Minh cung, Hoàng Phủ Vô Song đứng trước mặt Lệ Quý phi quát. '' Tiện nhân ! Dựa vào cái gì mà ngươi độc sủng Hậu cung ? Dựa vào cái gì ? Ngươi chỉ là một công chúa mất nước, ngươi chỉ là một con tiện nhân bán nước. Ngươi nên nhớ rõ, ngươi - chính ngươi đã hại chết Phụ hoàng ngươi ! Và rồi, ngươi cũng thất sủng thôi ! Ha ha ha ha ... '' - Hoàng Phủ Vô Song chỉ vào mặt Lệ Quý phi mà mắng chửi. Trên ngũ quan trát đầy son phấn của Hoàng Phủ Vô Song, nàng ta nhe răng trợn mép như một con chó canh nhà. Khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của Lệ Quý phi tái nhợt. Đúng vậy, nàng ta nói đúng. Thân là Công chúa mà lại cầu xin cho địch, là nàng phản quốc, nàng hại chết phụ hoàng của mình. Là nàng, là nàng quá ngu ngốc khi tin tưởng vào tình yêu kia - tưởng nó sẽ mãi vĩnh hằng. Không đâu, rồi nó cũng sẽ tan vỡ như Mộ Dung đế quốc, nàng rồi cũng sẽ bị thất sủng thay vì trở thành '' Công chúa mất nước ''. Tuyết phi đứng đó khoanh tay nhìn nàng. Yêu diễm nở nụ cười khuynh thiên địa, một đạo lửa đỏ rực lóe lên, lao về phía Lệ Quý phi, lao thẳng vào khuôn mặt mị hoặc của Lệ Quý phi. Thất thần, Lệ Quý phi không kịp trở tay, lập tức bị Hỏa thiêu đốt một phần khuôn mặt. Nàng gào thét, ôm khuôn mặt bị cháy một phần của nàng. Lửa vẫn tiếp tục cháy, cháy mãi cho đến khi xương cốt lộ ra. Dung hoàn toàn bị hủy ! Nhìn như một con Lệ quỷ khiến người ta phải gào thét vì sợ hãi. Bóng dáng trắng thướt tha vẫn đứng đó, ánh mắt lóe lên sự độc ác, nhưng lập tức bị thay thế bởi vẻ hồn nhiên, điềm đạm của mình và khuôn mặt thỉnh thoảng còn tỏ ra vẻ sợ hãi và thương hại. Nàng ta là Hoàng muội của Nam Cung Hoàng đế, năm nay vừa tròn 15 tuổi, vừa tuổi tư xuân. Dĩ nhiên, nàng ta cũng như bao tiểu thư quyền quý cùng tuổi khác, nàng ta cũng có mộng xuân của một thiếu nữ, mà 'mộng xuân' của nàng ta lại là Nam Cung Hoàng đế - ca ca của nàng ta. Khi thấy ca ca mình hằng yêu quý, nhớ thương, lại yêu một người khác, nàng ta đem lòng đố kị của một phụ nữ. Chỉ là, sống lâu như vậy trong Hoàng thất, tâm tư há lại đơn giản ? Nàng ta che giấu rất giỏi, thường xuất hiện trước mặt mọi người cũng như 'ca ca' của nàng là một vị công chúa tốt bụng, Hoàng muội điềm đạm, đáng yêu. Lần này, nàng ta cũng chỉ lấy cớ bám theo 'Hoàng tẩu' để 'thưởng thức' màn kịch ở trước mắt ... '' Để xem, không còn khuôn mặt xinh đẹp, Hồ ly tinh nhà mi làm sao quyến rũ Hoàng đế Bệ hạ đây ? ''. Mỗi câu, mỗi chữ, Hoàng Phủ Vô Song đạp một cước vào người nàng, cho đến khi hả dạ thì nhét một thứ vào trong miệng Lệ Quý phi. Mọi đố kị tích tụ bao năm tháng qua như được vơi bớt một phần, Hoàng Phủ Vô Song và Nam Cung Dao Dao dời đi, lưu lại một câu cho Tuyết phi: '' Dọn dẹp đi ! ''. Tuyết phi cung kính cúi đầu, che đi sự độc ác giấu dưới khuôn mặt tuyệt mỹ của mình. Tuyết phi hướng mặt về phía Lệ Quý phi. Nàng ta rải một chút bột phấn lên cơ thể của Lệ Quý phi. Lập tức, cả cơ thể nàng như Huyết nhân, làn da vốn trắng hồng của Lệ Quý phi nứt ra, máu chảy. Gân cốt rạn nứt, tứ chi như bị ai đó cắt rời, truyền tới cảm giác đau nhức. Tuyết phi cười thâm độc. Chân ngọc của nàng ta đạp vào cơ thể của Lệ Quý phi. Vô lực chống đỡ, nàng ( LQP ) bị nàng ( TP ) đạp bay xuống hồ Thanh Minh. Cái khoảnh khắc ấy, Lệ Quý phi vẫn nhớ rõ, lời nói của ai bao năm trước. Là ai đã nói lệ của nàng như trân châu, khi nàng khóc, trẫm xót thương ? Là ai ôm nàng vào lòng, nói trẫm sẽ bảo vệ nàng cả đời ? Là ai cầm lấy tay nàng, hứa trẫm thà phụ thiên hạ, giang sơn chứ không phụ nàng ? Là ai đã bao tháng năm cùng ai ân ân ái ái, cuối cùng lại là giả dối chứ ? Cuối cùng, bây giờ, chỉ vì bị hãm hại mà vội giam lỏng nàng. Cuối cùng, vẫn là không tin nàng. Có tình yêu mà không có hy vọng ... Chuyện này, vốn đã sai trái kể từ ngày gặp nhau. '' Ta lấy danh nghĩa của một vị Công chúa, nguyền rủa các ngươi đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi mà phải chịu sự trừng phạt. Vĩnh viễn không thể luân hồi ! '' Nàng lấy chút sức lực, làm một Tà thuật gọi là Nguyền rủa chi thuật - cấm thuật của Mộ Dung đế quốc. Khuôn mặt kinh dị chảy ra một giọt huyết lệ. Từ nay, nàng không còn nước mắt nhưng không có nghĩa là không còn vương vấn bụi trần. Nàng vẫn muốn sống tiếp, sống tiếp, dù thành quỷ cũng không buông tha, dù chỉ là oán hồn phất phơ trong gió, nàng vẫn muốn sống tiếp, để không quên một người... Cầm chiếc khăn tay phủi đi những thứ 'không sạch sẽ', khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, Tuyết phi mở nắp một lọ nhỏ ra, khẽ phẩy trong không khí thứ bột trắng tinh, chỉ mấy khắc sau, mọi thứ trở lại bình thường, duy chỉ có xác của Lệ Quý phi vẫn bị trôi ở trong hồ cho cá rỉa đến hư mục. Sáng hôm sau, Nam Cung đế biết tin. Hắn ta chỉ đi đến trước của Thanh Minh cung và đứng ở đó trầm ngâm một lúc lâu. Hồn của Lệ Quý phi cảm thấy như đang bị chế giễu cực kì. Thở dài, nàng ngồi trong hồ nước nhiễm huyết tu luyện, hoàn thành nốt bước cuối cùng để trở thành oán hồn chân chính - đoạn tuyệt nhân cách. Nam Cung đế không điều tra rõ ràng. Tuy nhi tử của nàng vẫn giữ được ngôi vị Thái tử nhưng gần như là thất sủng. Nàng chết không minh bạch. Chấp niệm điên cuồng. Sau 7 ngày nàng vốn đã chẳng còn cơ hội đầu thai vì nàng dùng Tà thuật. Vĩnh viễn không được luân hồi kiếp mới, chỉ có thể làm oán hồn vất vưởng, chẳng thể siêu sinh trừ khi, nàng chọn... từ bỏ mà hồn phi phách tán ... Nhưng lựa chọn của nàng không phải như vậy, nàng muốn chứng kiến hết thảy cái giá mà họ phải trả. Chọn cách làm oán hồn, từ nay, mất đi nhân cách, nàng trở thành oán hồn trông coi '' thứ '' mà nàng đã nguyền rủa. Cứ như vậy, qua bao đời bao kiếp, nàng chứng kiến hết thảy chuyện, từ lúc Nam Cung đế đời thứ 10 băng hà, cho đến nhi tử nàng lên ngôi Nam Cung đế, rồi thời thịnh suy, .... Cho đến một ngày, dường như sự thèm khát ấy khó lòng kiềm lại. Như một đóa hoa anh túc gây nghiện ngấm sâu vào tâm trí, nàng nổi điên ... vì huyết mạch thuần khiết của Nam Cung gia xuất hiện. Nó khiến nàng thèm khát thứ máu tươi đó, thứ máu yêu diễm, đỏ tươi, còn có chút tanh nồng thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng của nàng .... '' --- --- --- '' Và rồi sao ? ''. Đứng dựa lưng vào gốc cây gần đó, Nam Cung Dạ Hi âm trầm hỏi, giọng điệu không thể đoán ra. Khẽ vén mấy lọn tóc đen lên, mắt tím liếc Bạch Lệ U. '' Thì ... thì ... ta muốn máu của ngươi ! Đưa máu đây ! ''. Nàng ta điên cuồng gào thét, đôi mắt chỉ còn một màu đỏ thâm như máu cháy khét, giữa là con ngươi đen nhỏ như hai viên bi. Khuôn mặt hiền hòa, mị hoặc bị thay bằng khuôn mặt của ác quỷ, vết bỏng trên mặt như bông hoa nở rộ trên khuôn mặt chói mắt hơn bao giờ hết. Đôi môi đỏ mọng khẽ cười, lưỡi đỏ liếm môi. Cười một cái, 'khuynh thiên địa', hai cái răng nanh trắng ngà mọc dài. Cơ thể của nàng ta tràn ra một thứ chất dịch nhơm nhớp, hôi thối khiến người ta phải tránh xa nghìn mét. Nàng ta là một con Quái vật đến từ Âm ti ! Nhẹ lắc đầu, Nam Cung Dạ Hi khẽ thở dài. Tiểu đinh đang theo tiết tấu khẽ rung lên. Cả người nàng như có như không một lớp sóng âm mạnh mẽ bao phủ. -- -- -- Hậu trường Tiểu U: Họa, ra đây, ra đây *cầm tay tác giả đút một xấp dola*. Hóa Lệ quỷ ngay chương sau nhá. Tác giả: Ầu, được đấy, nghe hay. ( Nói thầm: Ngược Tiểu Hi cũng tốt, cho nam chính ngoi cái mặt ra, hừ. Dù sao cũng được dola, ta không lỗ ) Tiểu Hi: Khụ ... khụ ... Các ngươi làm gì đấy *cười thân thiện* Có vẻ như ta không nên vào đây, ta cũng không quen làm bóng đèn a~ *nham hiểm cười*. Không nghĩ tới các ngươi là quan hệ đấy aizzz... Tiếc tiếc cho tiểu U họa quốc tai dân, dung nhan khuynh thành. Còn Họa a, không có gì phải tiếc ... =)) Tác giả: .... *hắc tuyến* Nam chính !! Đừng cản ta, ta phải giết chết tiểu Hi dù có là con ruột hay không ~ Tiểu U: ... *cạn lời* Nàng ta có bệnh, có bệnh a. Nghĩ mình và Họa có quan hệ ấy (-_-). Họa, ta cũng muốn giết chết nàng ta a~ Tác giả: Ngươi giết thì cứ giết, yên tâm, nơi này không có Thiên đạo pháp tắc, thích thì giết, mà nếu có thì tiểu Hi cũng không phải thiên sủng chi nữ... Hắc. Chỉ là cẩn thận, nam chính ngược tiểu U a =)) Ta không thể đảm bảo an toàn cho Tiểu U được :3
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang