[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 3 : Xuyên không ? Cẩu huyết... tuyệt đối là cẩu huyết
.
Đau ~
Dạ Hi cảm thấy đầu óc thực choáng váng, thân thể đau nhức... Chậm rãi mở mắt, Dạ Hi đưa mắt nhìn xung quanh.
- Hể ? Ta đang ở đâu ?
Ừm, phong cách này, đồ vật này .....
- Hửm? Kiểu này... này là ....
Với IQ = max của Dạ Hi thì với tình trạng kì quái bây giờ liền có thế suy luận ra. Khụ ... dù sao Dạ Hi không uổng công với công sức bao năm đọc ngôn tình. (Leo: ta nói nè, bị Tiểu Hi lừa hết roài, Tiểu Hi dùng 1 tiếng đọc ngôn tình nha, gần như ngôn tình đọc hết roài, con mọt ngôn tình ^_^ )
- Lẽ nào ta xuyên không? Cẩu huyết .... Tuyệt đối là cẩu huyết. Sao cứ có cảm giác giống giống mấy nữ chính trong ngôn tình vậy. Nổ máy bay rồi xuyên (-_-)
Nàng than thầm
-Mà khoan, nãy giờ ta tập trung để ý xung quanh... nhưng Miên Miên đâu rồi nhỉ... ?
Từ hồi bé, Miên Miên là bạn thân duy nhất của nàng. Miên Miên có cảm xúc như 1 con người vậy. Nàng có thể đoán chắc chắn rằng : Miên Miên này tuyệt đối là có vấn đề. Nàng không muốn một thứ '' có vấn đề '' ở bên mình, nhưng chẳng hiểu sao khi nàng ôm nó, lại có một cảm xúc là lạ. (Leo: Miên Miên- con búp bê Dạ Hi ôm đó )
- Tiểu Hi ... yên tâm đê, ta không có ở bên cái thế giới đó đâu... nghĩ ta là ai. Nghĩ kĩ đi, sao ngươi sang đây được (~~) há há thấy ta giỏi chưa.
Miên Miên đắc ý cười. Đây tuyệt đối là đang yy ~~ làm gì còn phong thái như lúc đầu tác giả đại nhân miêu tả đâu.
-...
- Một lời cảm ơn cũng không có ?
-...
- Ê, đừng có giả câm, giả điếc, hừ ~
Miên Miên tức đến mức thổ huyết. Xoay người. Ngồi vẽ vòng tròn tự kỉ.
Miên Miên là 1 con búp bê rất kì lạ a .... Nó bảo nó có thân phận cao quý, hiển hách nhưng bị người ta nguyền rủa linh hồn, linh hồn tạm bị phong ấn trong con búp bê này. Miên Miên bảo đây là dung mạo thật của nó nhưng hơi khác khác chút đi ~~. Quả thật, con búp bê vô cùng tinh xảo, mái tóc đen dài bồng bềnh phủ kín chân. Dung nhan như họa, khí chất kiểu lãnh ngạo, chỉ là vẫn có chút vẻ cứng nhắc của con búp bê. Nàng nhớ, có một hôm Miên Miên nói:
- Có một ngày ngươi sẽ biết thân phận của ta. hahaha... chờ đi, sẽ không lâu nữa đâu, tất cả mọi thứ sẽ hiện ra trước mắt ngươi, nếu ngươi .... hắc hắc....
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
-Còn Bạch Minh và Bạch Thiên đâu ?
Dạ Hi lại hỏi tiếp bằng cái mặt mà cực kì muốn ....
- À, chúng nó đang định ... ''trườn trườn'' trên tay ngươi kìa !
- Tiểu Minh và Tiểu Thiên a ..... Đi đâu mà giờ mới quay lại nhìn chủ nhân tôn quý của ngươi ?
Dạ Hi hỏi bằng khuôn mặt cực kì hắc ám, tiện thể, dùng tay, lấy hai con bạch xà ra, '' vứt '' nó trên nền nhà.
Bạch Minh và Bạch Thiên khuôn mặt cực kì vô tội nhìn chằm chằm Dạ Hi. Chúng nó oán thầm trong lòng '' Chủ nhân tôn quý, tiểu nhân đây là đi giúp chủ nhân a ''. Nó chỉ bất lực oán thầm chứ làm gì được, tuy hai bạch xà là hai vương của rắn được loài rắn tôn thờ như thần thánh, vượt qua cả tôn thờ một vị vương giả. Hai bạch xà còn được mệnh danh là '' Song Xà Độc Vương '', và là một nữ một nam.
--- -----( Ta là phân cách tuyến đáng giận)--- -----
Ngồi lảm nhảm một lúc....
Dạ Hi cảm thấy có một lượng lớn thông tin ập vào trong đầu mình, đầu óc choáng váng. Dạ Hi mất ý thức ngã xuống giường.
(Leo: phi, ta phi, làm gì có chuyện ngã ra cũng ngã xuống giường, phải ngã xuống đất, hừ ta sẽ sửa >.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện