[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 25 : Lễ Phượng Vũ - Lương Thiện
.
Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Nam Cung Dạ Hi mệt mỏi "trườn" ra khỏi giới chỉ, vặn vặn cái cổ — Miên Miên chết tiệt, thế nhưng lừa ta.
Miên Miên vô tội nhìn Nam Cung Dạ Hi, nó trí nhớ kém a.
Tiểu Hồng chạy vào, thở gấp nhìn Nam Cung Dạ Hi, "Chủ tử, Hoàng đế giục ngài nhanh lên ạ."
Nam Cung Dạ Hi phất phất tay, "Ân."
Kim Loan điện
" Trưởng công chúa giá đáo."
Nam Cung Dạ Hi từ từ bước vào, hơi cúi đầu với Nam Cung Ngạo Thiên: "Tham kiến phụ hoàng. Nhi thần sức khỏe không được tốt lắm."
Quần thần: "...." Hôm qua cũng là lý do như vậy!
Nam Cung Ngạo Thiên giật giật khóe môi: "Uh, hoàng nhi nghỉ ngơi cho tốt."
Rồi hắn ta hướng về phía đại điện nói: "Như mọi lần, lần này Nam Cung đế quốc trẫm tổ chức lễ Phượng Vũ để chọn ra Trấn Quốc công chúa...."
Nam Cung Dạ Hi lược bỏ hàng nghìn từ mà Nam Cung Ngạo Thiên nói, quả thực là dài dài dài a!
Sau một hồi nói thì Nam Cung Ngạo Thiên dẫn quần thần cùng sứ giả đến võ đài hoàng gia.
Nàng lười biếng ngồi trên ghế, trông hết sức phế vật. Lười nhác, yếu ớt và nhu nhược.
Thái giám hô to, " Mời các vị công chúa bốc thăm."
Nam Cung Dạ Hi nhìn tờ giấy màu đỏ mà nàng bốc được — rồi quay sang nhìn đám công chúa kia...
" Trận 1, Tứ công chúa với Lục công chúa."
Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến, nàng trận cuối cùng.
Không ngoài dự đoán của nàng, trận này Tứ công chúa thắng.
" Trận 2, Nhị công chúa với Ngũ công chúa."
Nam Cung Thanh Nhi thắng là trong dự đoán. Nàng cười.
" Trận 3, Trưởng công chúa với Bát công chúa."
Nghiệt duyên! Nàng từ từ bước lên đài nhìn Nam Cung Y Lan đang đứng trước mặt mình, nàng ta đáng thương hề hề nhìn nàng, khẽ nói: " Đại hoàng tỷ, đắc tội rồi!"
Nàng cười, "đại hoàng tỷ" nàng ta nói nghiến răng nghiến lợi.
Tay cầm trường tiên khẽ vung vẩy mấy cái, tay nàng vẫy vẫy về phía nàng ta, "Đến đây, Đại hoàng tỷ nhà ngươi bồi đến cùng. Hắc!"
Nam Cung Y Lan như bị tiêm máu gà, tay kia cầm trường tiên lao tới. Nam Cung Dạ Hi bày tỏ, để nàng thử sự lợi hại của trường tiên đã.
Thái giám lúc này cũng hô bắt đầu một tiếng, Nam Cung Y Lan càng lao về phía nàng càng hăng.
Như thế nào là đánh đích công chúa? Ân, đó là một cảm giác thống khoái!
Nhất là khi Hoàng thất quy định rất nghiêm, dòng thứ đánh dòng chính, trục xuất khỏi gia môn là nhẹ, nặng thì lăng trì. Thế nên, mấy lần trước nguyên chủ bị bắt nạt là trong bóng tối, còn bây giờ, được quang minh chính đại chỉnh dòng chính, dòng thứ nào không muốn!
Nàng phất trường tiên một cái, gạt đi công kích của Nam Cung Y Lan. Tay không ngừng điều khiển trường tiên khiến Nam Cung Y Lan hoa mắt rồi quấn chặt nàng ta lại, ngang nhiên ném Nam Cung Y Lan xuống đất.
"...."
Mặt Nam Cung Dạ Hi biểu tình "các ngươi nhìn ta làm gì?"
Thục phi hét toáng lên, vội chạy ra đỡ lấy Nam Cung Y Lan đã hôn mê, mắt nàng ta rét run nhìn về phía Nam Cung Dạ Hi. Ánh mắt âm độc không giống một Thục phi hiền lương thục đức ban ngày khiến mấy cung nữ giật mình.
Quần chúng vẫn còn đang không tin vào mắt mình, nhất là sứ giả của các tiểu quốc hay là đế quốc. Mục đích đến để làm gì? Theo nghĩa vụ quốc gia và quan trọng nhất là để... bát quái. Trưởng công chúa tham gia - bát quái vui nhất!
Thái giám ho mấy cái, " Trưởng công chúa thắng."
Quần chúng lúc này mới phục hồi tinh thần, ánh mắt đánh giá mang theo đề phòng nhìn Nam Cung Dạ Hi — Di, chẳng phải Trưởng công chúa này thân thể từ nhỏ đã yếu đuối sao?
Một đám một đám lại ngước nhìn hoàng thất Nam Cung — Này, cũng không có biểu tình! Đây chẳng phải Nam Cung hoàng thất là một nhóm hồ ly sao! Giấu được đại lục những chín năm trời... lão Thiên a!
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm nhìn chăm chú vào Nam Cung Dạ Hi đang nằm tựa trên ghế để Tiểu Hồng chăm sóc. Hắn ta đột nhiên nhận ra rằng mình đang đặt tầm mắt vào nàng. Hoàng Phủ Hỏa Khiêm không khỏi ngẩn ra, nàng hôm nay mặc một bộ tử y được thêu kim tuyến cao quý, đầu nàng được búi lên cẩn thận bởi một cái trâm khắc hoa. Mặt nàng tinh xảo như búp bê sứ, giữa trán nàng có bông hoa gì đó rất kì lạ... Hoàng Phủ Hỏa Khiêm lắc đầu, rời tầm mắt khỏi Nam Cung Dạ Hi, là hắn suy nghĩ nhiều rồi!
Thái giám hô tô một tiếng, có hai nha hoàn ôm chiếc hộp lên.
"Đợt tỷ thí hai, bốc thăm."
Nam Cung Dạ Hi rất "may mắn" khi bốc được thẻ trắng — nàng được nghỉ ngơi vòng này, ngồi xem một chó một mèo đấu đá nhau. Ân, rất vui.
Nam Cung Thanh Nhi mặc một bộ y phục xanh trắng rất thanh nhã, trái ngược với Nam Cung Kiều Kiều, nàng ta mặc một bộ váy cam viền đỏ, trông thập phần yêu diễm.
" Nhị hoàng tỷ, đắc tội rồi."
Nam Cung Thanh Nhi cười nhẹ một tiếng, "Tứ hoàng muội, hạ thủ lưu tình."
Hai người lao vào nhau, một bóng xanh một bóng cam quấn vào nhau. Nguyên tố thủy thổ bắn khắp nơi.
" Ầm" một tiếng, Nam Cung Thanh Nhi bị bắn ra xa, nàng ta dùng pháp trượng chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, cười nhẹ: "Tứ hoàng muội, đa tạ hạ thủ lưu tình."
Nam Cung Kiều Kiều bày ra bộ dáng "vì chúng ta là chị em" khiến nam nhân điên đảo vì "độ thuần khiết" của nàng ta.
Tứ công chúa thắng!
Quần chúng vỗ tay, trên mặt biểu cảm "đương nhiên rồi!". Thừa tướng khiêu khích nhìn Thượng thư, vẻ mặt đắc ý hoàn toàn.
Thượng thư nhìn lại — Trưởng công chúa thắng!
Thừa tướng hừ lạnh một cái — Không có khả năng!
Nam Cung Dạ Hi: "...." Phi hợp lí! Nam Cung Kiều Kiều cái này tà môn!
Nàng rất tự giác đến võ đài, tay khẽ vung vẩy trường tiên, tư thế thập phần cuồng ngạo.
Quần chúng: "...."
Thái giám hô một tiếng rồi chạy thật nhanh ra ngoài "Bắt đầu!".
Nam Cung Kiều Kiều khuôn mặt hơi lo lắng rồi nói, "Đại hoàng tỷ, nếu... Kiều Kiều có làm thương hoàng tỷ thì hoàng tỷ đừng có trách nha!"
Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh, "Uh, tứ hoàng muội nghĩ nhiều rồi. Ngươi làm sao động được vào một sợi tóc của hoàng tỷ ta đây chứ! Khanh khách."
Nam Cung Kiều Kiều đúng là có nghe qua Nam Cung Dạ Hi giết một con Kim Cương Lục Xà... nhưng nàng ta tuyệt đối không tin! Có thể là một lí do chính đáng nào đấy để cho tiện nhân này vào tham gia!
Nhưng sao Nam Cung Kiều Kiều cứ cảm thấy nụ cười của tiểu tiện nhân kia thập phần quái dị. Nàng ta cười cười, bộ dạng thập phần ôn nhu, dám coi thường nàng ta! Để xem nàng thu thập tiểu tiện nhân chết tiệt này như thế nào!
" Vậy... Đại hoàng tỷ, đắc tội rồi!"
Nói rồi, nàng ta cầm pháp trượng của Ma pháp sư có khẳm Ma thạch, tay khống chế Thủy xuất hiện đánh về phía Nam Cung Dạ Hi.
Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng tránh thoát, Nam Cung Kiều Kiều tố chất thân thể yếu kém, nhưng khống chế nguyên tố được miệng lưỡi thiên hạ cho là thượng đẳng. Bất quá cũng chỉ là miệng lưỡi thiên hạ! Nam Cung Dạ Hi muốn đánh chết nàng dễ như trở bàn tay, cũng không cần thiết phải sử dụng nguyên tố.
Nàng cười khẩy, Bạch Lệ U trong giới chỉ chưa từng thấy vẻ mặt của Tiểu Hi muội muội nhà mình.... lại bỉ ổi như vậy, không khỏi rùng người.
Nam Cung Kiều Kiều ngưng tụ quả cầu thủy đánh về phía Nam Cung Dạ Hi, nàng nhân cơ hội áp sát lấy nàng ta. Từ đấu ma pháp đơn độc trở thành đấu tay đôi.
Nam Cung Dạ Hi rất từ từ né tránh công kích của Nam Cung Kiều Kiều, trường tiên trong tay nàng không ngừng uốn lượn giống hình con rắn hung dữ.
" Á!"
Nam Cung Kiều Kiều bị trường tiên hung hăng đánh một phát vào tay cầm quyền trượng, cả cơ thể nàng ngã nhào xuống đất.
" Ầm..."
Nam Cung Dạ Hi phất trường tiên trong tay, từ trên cao nhìn Nam Cung Kiều Kiều thê thảm ở dưới. Nàng khẽ nói, đủ cho nàng ta nghe thấy:
"Sao? Nam Cung Kiều Kiều? Không cam lòng? Bất lực? Uất hận?"
"Ngươi cũng có ngày này. Ngươi từ từ nếm trải cái cảm giác mà Nam Cung Dạ Hi ta năm xưa nếm thử đi! Là như thế nào, phẫn uất, đau khổ, không cam lòng, bất lực..."
Nam Cung Kiều Kiều tái mặt, không chút huyết sắc, đáng thương hề hề nhìn Nam Cung Dạ Hi, nhưng vẻ mặt ấy lập tức vỡ nát vì lời nói độc ác của nàng ta!
"Tiện nhân, ngươi là ai? Nam Cung Dạ Hi nàng ta vốn là phế vật, không thể tu luyện đã thế thân thể yếu kém, gân mạch đứt đoạn... Căn bản ngươi là đồ giả mạo!"
Nam Cung Dạ Hi trừng mắt nhìn Nam Cung Kiều Kiều, khá khen cho một công chúa - thông minh!
"Ha, tại sao ta phải nói cho ngươi biết! Ngươi am hiểu Nam Cung Dạ Hi này lắm cơ mà! Cớ sao không đoán được thực hư chứ..."
Nam Cung Kiều Kiều nén búng máu trong miệng, thều thào nói.
"Tiện nữ, ngươi đừng hòng giả thân giả quỷ! Nam Cung Dạ Hi như thế nào Nam Cung Kiều Kiều ta rõ nhất!"
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, đồng tử tím hiện lên huyết đồ đằng, tay phất nhẹ trường tiên, vẻ mặt vân đạm phong khuynh.
"Hừ, ngươi nói ta giả thần giả quỷ? Định nghĩa lại cụm từ đó xem sao! Dù sao thì, không thể không khen cho một công chúa Nam Cung đế quốc... Ngươi hiểu rõ Nam Cung Dạ Hi ta? Ồ, chẳng phải độc dược này là ngươi hạ, chẳng phải gân mạch này là ngươi đoạn?"
Nam Cung Kiều Kiều tái mặt, không nhịn được phun một búng máu. Nhưng vẫn cố nói, không biết là để minh oan hay là để nhục mạ...
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân! Sao ngươi biết chứ... Dù sao đó không phải ta làm, Nam Cung Kiều Kiều ta chính là người bị hại... Ta là bị người hại. Ngươi không thể nói là ta làm!"
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, khoanh tay trước ngực, bộ dạng "ta chỉ xem chuyện vui". Nhưng người bên ngoài lại nhầm tưởng thành, Trưởng công chúa bức điên Tứ công chúa khiến nam nhân không khỏi xót xa cho Nam Cung Kiều Kiều.
Nam Cung Dạ Hi từng bước ép sát khiến Nam Cung Kiều Kiều lui cũng không lui được. Vòng hai tỉ thí yêu cầu đối phương nhận thua, nếu không nhận thì bên kia có thể đánh cho đến tàn phế, hoặc là chết.
Thế nên, Nam Cung Dạ Hi tỏ ra am hiểu luật lệ, tay cầm trường tiên vẫn rất nhẹ nhàng đánh Nam Cung Kiều Kiều.
Võ đài đã thành một hố sâu, Nam Cung Kiều Kiều vất vả nói ra, "Ta..."
Không để nàng ta nói tiếp, Nam Cung Dạ Hi đánh tiếp khiến nàng ta không nhịn được đau mà phun một ngụm huyết, muốn nói nhưng không được, muốn chịu thua cũng không xong, đó là mấy từ để hình dung thảm cảnh của Nam Cung Kiều Kiều lúc này.
Từ một tứ công chúa đoan trang cuối cùng trở thành một người không ra hình cũng chẳng ra dạng. Toàn trường hút một ngụm khí, Nam Cung Ngạo Thiên không nhìn được nữa liền nói, " Dạ Hi, dù sao Kiều Kiều cũng nhận thua rồi..."
" Phụ hoàng, nhi thần biết người đau Tứ hoàng muội nhưng nàng ấy chưa nhận thua a... Thân là một thành viên của Nam Cung gia, phụ hoàng có đau nàng thì cũng phải tôn trọng luật lệ. " Nói rồi, ý vị thâm trường nhìn Nam Cung Ngạo Thiên khiến hắn ta không biết phải làm sao.
Tay nàng vẫn tiếp tục đánh, vẻ mặt chuyên chú giống như đang chiêm ngưỡng một thành quả làm từ chính bàn tay mình. Nam Cung Dạ Hi để lại bộ mặt cho nàng ta, coi như quà cưới mà Nam Cung Dạ Hi chuẩn bị cho nàng ta. Mặt để ngắm, nếu Hoàng Phủ Hỏa Khiêm nhìn thấy dung mạo xấu xí của Nam Cung Kiều Kiều thì nàng cũng cảm thấy tội lỗi a!
Nam Cung Dạ Hi đột nhiên thu trường tiên lại, mục đích đã đạt được, không cần phải đánh nữa không thì như vậy là ủy khuất chính bản thân mình. Ngước mắt sang nhìn thái giám, "Uh, bản cung lương thiện cảm thấy Tứ hoàng muội quá tội nghiệp nên tha cho nàng ta. Thái giám, công bố kết quả."
Thái giám giật giật khóe môi, nhìn phía Nam Cung Ngạo Thiên xin ý kiến, thấy hắn ta gật đầu liền đứng lên bậc cao tuyên bố: " Trưởng công chúa điện hạ thắng Tứ công chúa."
Nam Cung Ngạo Thiên gọi ngự y chữa trị cho Nam Cung Kiều Kiều, rồi hướng quần thần thông cáo, "Các chư vị chứng kiến, hôm nay Trưởng công chúa của bổn quốc chiến thắng trở thành Trấn quốc công chúa đời tiếp theo. Các chư vị về nghỉ ngơi, buổi tối trẫm sẽ mở thịnh yến, ngày mai tổ chức lễ Phượng Vũ của Trưởng công chúa."
Quần thần ở đây vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, nhất là sứ giả các nước — Không phải nói Trưởng công chúa là phế vật sao! Chuyện gì xảy ra vậy?
—oOo—
Họa: Tiểu Hi thân ái, tại sao ngươi cười bỉ ổi như vậy?
Tiểu Hi (cười bỉ ổi): Vì ta thích!
Họa (lạnh sống lưng): Tiểu đích tử nhà ta đâu, mau mau ôm nó về hành tinh mẹ đi!
Tiểu đích tử: Ta muốn nàng chơi đùa thoải mái...
Họa (khóc không ra nước mắt): Cầu phiếu phiếu, cầu bình luận để tống cổ hai đứa nó về hành tinh mẹ.
" Quả thực ta không hài lòng với mấy chương đầu của bộ này lắm T^T thôi, vì nó là đứa thứ nhất nên cố hoàn Y^Y Nhất là đoạn so tài chương này ta cũng không hài lòng, Dạ Hi nhà ta đánh đấm quá dễ dàng rồi -.- Thôi thì Quyển 2 bắt đầu ngược! Còn khoảng mấy chương nữa là sang Q.2, cảm ơn các nàng vẫn luôn ủng hộ Họa suốt thời gian qua.
Yêu ♥ "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện