[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 20 : Lễ Phượng Vũ - Tiểu Thúc Thúc, Đến Đây Cười Nào
.
Không để Nam Cung Dạ Hi "vạch lá tìm sâu", "con sâu" ấy rất ngoan ngoãn chui ra!
Nàng thu hồi mặt nạ bạc vào giới chỉ. Vẻ mặt biến đổi nhanh hơn lật sách.
Nếu lúc nãy Tiểu Hồng biến đổi vẻ mặt nhanh hơn lật sách thì bây giờ so ra với nàng cũng chỉ tầm tầm thôi.
Rõ ràng khuôn mặt vốn lãnh khốc, tự nhiên nàng biến thành bộ dạng ngây thơ, dễ thương.
" Tiểu thúc thúc, đến đây cười nào! Ha ha ha..."
Nam Cung Dạ Hi lại cười tiếp, lần này cực kì không giữ hình tượng ngồi luôn dưới gốc cây. Tay lại chỉ vào Thổ Lang tội nghiệp đang nằm sõng soài trên đất, tay kia ôm lấy bụng cười, tóc đen dài che hết khuôn mặt.
Di, thúc thúc này không có phản ứng?
Con sâu "...." Tiểu thúc thúc?
Nam Cung Dạ Hi đang "mải mê cười như điên như dại", thực ra trong tâm đang hận không thể đuổi tên nam nhân trước mặt này đi.
Nam tử đen mặt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có phản ứng, khuôn mặt lãnh khốc bỗng chốc bừng sáng, hắn khẽ cười " Ha, ngươi tên gì?"
Nàng lúc này đã ngừng cười, vẻ mặt cứng đờ, rất nhanh lấy lại tinh thần, " Tiểu thúc thúc, ta tên Nam Cung Dạ Hi... Oa, tiểu thúc thúc thật già thật già thật già!"
Liên tiếp ba từ "thật già" giống như đập vào mặt nam tử, hắn liếc nhìn Nam Cung Dạ Hi bên cạnh.
Nam Cung Dạ Hi lúc này mới có dịp đánh giá "sâu thúc thúc" nào đó... Ân, là một cái giống đực, cả người toát ra vẻ âm trầm. Đôi mắt phượng đầy mưu mô và tính kế, mặc một thân hắc y càng khiến hắn thâm trầm đáng sợ
Nam nhân hắc y mặc kệ cho nàng đánh giá mình, vì chính hắn còn đang đánh giá nàng. Một nữ tử xinh đẹp, phượng mâu tím âm u, môi hồng chu lên rất khả ái, giữa mi tâm có một bông hoa nhỏ điểm lên càng thêm nổi bật, tóc đen dài đến thắt lưng, mặc một trường bào tím tôn quý. Còn bé mà đã khí quý bức người, quả thật là không sai!
Hắn nhướng mày, môi bạc cong thành một đường cung, " Hoàng Phủ Hỏa Khiêm."
Nam Cung Dạ Hi: "...."
Hơ, nàng hỏi tên hắn sao? Mà sao tên này nghe quen vậy... chẳng phải là Hỏa Khiêm vương gia của Hoàng Phủ đế quốc sao? Mà tên giống đực chết tiệt này dĩ nhiên là hôn phu trên danh nghĩa của nàng.
Mắt nàng lóe lóe lên vài đạo sáng, chẳng phải trở thành Trấn Quốc công chúa thì sẽ tự do tứ hôn sao!
Nghĩ nghĩ rồi nàng phất tay đứng lên, nhìn Hoàng Phủ Hỏa Khiêm, " Hết giờ chơi."
Vẻ mặt này còn nhanh hơn lúc nãy. Nói rồi, tay nàng vuốt ve Bạch Thiên và Bạch Minh chậm rãi đi.
Nghĩ mà càng tức, nàng không phòng bị nên để tên giống đực này thấy mất dung mạo. Thở dài rầu rĩ, nàng tiến vào U Linh Sâm Lâm sâu hơn nữa.
Hai tay không ngừng xoay quả cầu định vị trong tay, ân, chỗ kia có cây Mê Hồn Thú. Chỗ kia lại có Ám Thánh Diệp, có cả Hắc Linh Diệp... Quả nhiên, U Linh Sâm Lâm có khác, cây nào cây đấy đều mang tính hắc ám.
Nhưng nàng bất đắc dĩ thở dài, chỗ đó ở sâu trong U Linh Sâm Lâm, thời cơ thích hợp nàng sẽ vào lấy. Cũng không sợ có kẻ nào có gan vào đó. Hắc!
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm vô tình bị bỏ qua, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ. Cả người giống như có một ngọn lửa nhen nhuốm cháy lên.
Đáng buồn thay, Nam Cung Dạ Hi lại cảm thấy không có gì là không ổn cả! Thế nên tâm trạng lại chẳng mấy chốc tốt lên, đạp gió mà bay đến Công hội trả nhiệm vụ.
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm dựa vào gốc cây, tự tiếu phi tiếu nhìn hướng Nam Cung Dạ Hi rời đi, " Gia hết sức quyến rũ rồi đúng không? "
—oOo—
Họa: Ngao ngao ngao.... Ngươi là... đích tử hay... thứ tử?
Tiểu Khiêm: Ân, chắc là đích tử!
Họa (khinh bỉ): Thôi đi, thứ tử ngồi im, ta còn chờ tiểu đích tử nhà ta đến đây.
Tiểu Khiêm (bi thống nhìn ai đó): Mẹ kế, mẹ kế mà >.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện