[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 19 : Lễ Phượng Vũ - Tiểu Bảo Bối Bị Cướp Mất Rồi!
.
Chỉ là phía bên ngoài sâm lâm thôi nhưng ánh nắng mặt trời vẫn không thể xuyên qua được tán cây cổ thụ khiến trong này ẩm thấp tới cực điểm, nhất là trong này lâu ngày không có hơi ấm nên càng lạnh lẽo hơn.
Nam Cung Dạ Hi cẩn thận nhìn xung quanh, nhẹ nhàng từng bước đi về phía sâu hơn - nơi phát ra ánh sáng huyền ảo, chỉ nghe thấy lá rụng lay động như có gió thoảng qua. Tinh thần lực từ mi t ra ngưng tụ thành một quả cầu thủy tinh trong suốt lơ lửng giữa không trung. Tay nàng hơi vung vẩy, quả cầu thủy tinh lập tức xoay vòng... Đồng tử tím biếc nhìn chăm chú vào quả cầu trên tay — Nàng đây đang định vị. Tinh thần lực của nàng rất mạnh vì sau vụ máy bay bị nổ đã được rèn luyện thêm nhưng nếu cứ điều khiển tinh thần lực di chuyển về phía xa xa thám thính để nàng mệt chết. Nên nàng mới quyết định ngưng tụ thành một quả cầu thủy tinh chỉ nàng nhìn thấy được. Bản thân nàng cũng điều khiển từng sợi tinh thần lực bao phủ sâm lâm.
(Cho Họa Thiên chen ngang: Bản thân Tiểu Hi trong lúc nổ máy bay vẫn còn ý thức. Tiểu Hi cảm thấy thân thể đau nhức, linh hồn như bị xé rách? Vâng, vì đau quá nên mất đi cái cảm giác của cơ thể nên không nhận ra được rằng: Bản thân mình đau ở đâu? Lúc đó là quá trình tinh thần lực được tôi luyện, rèn rũa. Mà trước đó tinh thần lực của Tiểu Hi cũng được rèn luyện nhờ dị năng và được rèn luyện vô tình trong vụ bắt cóc. Lý do có vân vân và vê vê... )
Chân nhún một cái, thân thể bay lên ngọn cây.
Nam Cung Dạ Hi hướng đầu xuống phía dưới. Một con Thổ Lang hệ Thổ cấp 7 đang nằm ngủ thiu thiu bên cạnh Mê Hồn Hương Diệp.
Cấp 7? Quá thấp để làm Triệu hồi thú của nàng. Mà hiện giờ chưa cần thiết, có Bạch Thiên và Bạch Minh rồi. Nghĩ rồi gọi hai thú sủng ra, nàng bây giờ mới nhớ ra rằng, mình chưa có ký khế ước với hai bạch xà này.
Nói, hai bạch xà chạy ra dụi dụi vào người nàng.
Chỉ cần không có cấp thấp ở bên thì Bạch Thiên và Bạch Minh sẽ không cần hành lễ với Nam Cung Dạ Hi. Cứ coi như nàng làm thế một phần hư vinh còn một phần để răn dạy cấp dưới. Bất quá, tại sao nàng thấy cái cảm giác ấy có sáu phần thú vị, bốn phần... khó diễn tả bằng lời? Ầy...
" Tiểu Minh, Tiểu Thiên, hai ngươi chưa có kí khế ước với chủ nhân này đâu. " Nam Cung Dạ Hi nhẹ nói, ngữ điệu mang chút không vui nhưng đôi mắt lại cưng chiều nhìn hai tiểu bạch xà đang nũng nịu với mình.
Nhiều lúc nghĩ lại càng cảm thấy phi hợp lý, hoàn toàn không hợp lý chút nào. Hồi đó, bị rắn cắn đau đến chết đi sống lại. Ý thức của Nam Cung Dạ Hi mơ hồ, chỉ thấy có hai thứ dài như rắn nhưng lại trắng trắng đỏ đỏ khiến Nam Cung Dạ Hi đau đầu. Chúng cắn nàng mấy cái rồi phát hiện ra gì đó, mắt đỏ lóe sáng, từ đó cuốn lấy nàng luôn. Rõ ràng kí ức lúc đó có chút không liền mạch... Vô cùng khả nghi.
Mà nàng thì ghét rắn đến mức hận không thể ngũ mã phanh thây chúng ra vậy mà nhìn thấy hai tiểu bạch xà mắt đỏ long lanh nhìn mình, nàng lại đau lòng vuốt ve chúng.
Nam Cung Dạ Hi nàng tự thấy mình thật Thánh Mẫu. (=''=)
Bạch Minh thè thè cái lưỡi ra tỏ ý.
Nam Cung Dạ Hi "..." Không hiểu gì hết!
Sống với chúng nó mấy năm rồi nhưng nàng không phải Xà tộc mà hiểu được "tiếng nói riêng" ấy.
Đột nhiên cảm thấy Thổ lang ở phía dưới cử động, ra lệnh cho Bạch Thiên, Bạch Minh im lặng liền nhảy xuống đấy.
Tốt nhất là tránh đánh nhau, tuy nàng cũng muốn luyện kĩ năng thực chiến. Nhưng, gây ra tiếng động mạnh quá sẽ kéo theo không ít phiền phức, mà theo kinh nghiệm đọc truyện Dị giới của nàng thì nàng chắc chắn rằng, nơi này là nơi: giết hoặc bị giết, cướp hoặc bị cướp. Thế nên, hết thảy đều phải cẩn thận mà bước đi từng bước.
Từ khi biết mình có hai nguyên tố hệ liệt là Hồi phục chi lực và Hủy diệt chi lực thì Nam Cung Dạ Hi không ngừng phấn đấu, nỗ lực. Toàn bộ đại lục đều truyền tai nhau rằng: Chỉ cần ai nắm giữ hai lực lượng này có thể đứng ở đỉnh cao mà xưng bá với Thần Sáng Thế.
Càng nghĩ càng lạnh sống lưng, nếu có người phát hiện nàng có hai hệ này thì chắc chắn bị đuổi giết mà rơi vào vạn kiếp bất phục.
Nghĩ đau đầu, nàng chạy tới phía Mê Hồn Hương Diệp. Tên gọi không sai, cây xanh lay động trong gió, tỏa ra từng đợt hương thơm huyễn hoặc, chỉ cần ngửi một chút thôi, hồn của bạn sẽ mê liền.
Thế nên, Thổ Lang cũng đang thiu thiu ngủ, chìm vào mộng đẹp.
Nam Cung Dạ Hi "..." Thế này thì cần gì phải đánh nhau nữa. Nó ngủ rồi, ngủ rồi a. Nhưng mà nàng cũng buồn ngủ a!
Phi, phi! Nàng đây thân thể là bách độc bất xâm thì làm gì bị trúng cái hương hồn vớ vẩn này được.
Chạy đến phía Mê Hồn Hương Diệp, cẩn thận dùng tinh thần lực đào nó lên.
" Vụt. "
Nam Cung Dạ Hi chạy nhanh hết tốc độ, nếu không có cây này bên cạnh kiểu gì mấy phút sau Thổ Lang cũng tỉnh dậy. Nàng đoán không sai, ở phía sau lưng, một tiếng rống giận giữ vang dội cả phía ngoài U Linh Sâm Lâm.
" Rống... Gừ... gừ... " Loài người đáng hận! Dám lấy mất cây thân yêu của nó, nó bị chứng mất ngủ nên mới cần cái cây đó, bây giờ mất rồi thì ngủ sao đây? Thổ Lang tha thiết bày tỏ.
Và theo hướng gió phả vào mặt Thổ Lang, cái mũi hít hít, nó cảm nhận được hương thêm mê hồn ấy. Bắt đầu rượt đuổi Nam Cung Dạ Hi.
" Bịch! " Thổ Lang ngã trên nền đất.
Nam Cung Dạ Hi "..." Nàng vô tội, chưa làm gì a.
Nàng quay đầu — — Ách, Thổ Lang đã tỉnh dậy. Lại nhanh chóng lao về phía nàng. Nam Cung Dạ Hi không có cách nào khác đành thục mạng mà chạy.
Một người "yếu đuối" như nàng mới là Ma pháp sư cấp 3, một con sói "hung ác" hệ Thổ cấp 7, giao tranh với nhau cũng phải lưỡng bại câu thương. Nam Cung Dạ Hi "tha thiết" bày tỏ.
Nếu Thổ Lang có thể "thấu lời tha thiết bày tỏ" của kẻ đang cướp mất "bảo bối thân yêu" của nó thì tuyệt đối là lần thứ hai đập mặt xuống đất vì thổ huyết quá độ. Cái gì mà nàng ta yếu đuối? Cướp đi "bảo bối thân yêu" của nó không một tiếng động rồi bảo nó "hung ác" ? Nó còn đang mắc bệnh a! Mà có đánh một trận thì cũng không đến nỗi "lưỡng bại câu thương". Bởi vậy nên....
" Ầm! " Thổ Lang ngã lần nữa. Lần này Thổ Lang thảm hơn, bị trượt chân bay một đoạn hơn bốn mét.
Nam Cung Dạ Hi thở dài. Nàng đây không biết gì hết. Nó là tự ngã, tự ngã a. Người ở hiện đại vẫn nói nàng thiện lương nhất vũ trụ còn người cổ đại nói nàng là phế vật nên nàng không có cái khả năng cho Thổ Lang cấp 7 "bay xa" bốn mét kia.
" Bịch... bịch... ầm! "
Mà nàng thực khó hiểu a. Thổ Lang ngã rồi tỉnh, ngã rồi tỉnh, ngã rồi lại tỉnh tính thêm mấy lần gần đây phải khoảng năm lần rồi a.
À... phải chăng là....
" Phụt.... Ha... ha... ha... " Nam Cung Dạ Hi phụt cười. Cái lý do này phi hợp lý nhưng nghĩ lại lại thấy rất rất hợp lý a!
Hai bạch xà âm thầm liếc mắt rồi lắc đầu. Cái bệnh "xà tinh" của chủ nhân uy vũ nhà mình chúng quen rồi. Cũng không biết sao nữa.... Chúng cảm thấy thương cho một Ma thú cũng có chữ "thú" giống chúng. Một phút mặc niệm...
Nàng dựa vào gốc cây cổ thụ để chống đỡ bản thân, lỡ tay làm rơi chiếc mặt nạ bạc. Một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt vì cười quá độ.
Cố gắng chống đỡ, nhặt mặt nạ lên, Nam Cung Dạ Hi định đeo vào thì...
" Ai? Ra đi! " Nam Cung Dạ Hi đang cười lập tức im hẳn. Phía cái cây cổ thụ động đậy. Có người! Mùi này không phải Ma thú. Khụ, khụ... Ý nàng không phải vậy! Đây y phục của con người!
Hừ! Qua mắt nàng? Nàng đây kiếp trước tuy cầm tinh không phải "cẩu" nhưng cũng rất.... khụ khụ, tai của nàng rất thính a.
Bạch Lệ U: "...." Nàng tuy ở trong Tử Linh giới chỉ nhưng vẫn cảm nhận được hết sự việc diễn ra ở bên ngoài a. À mà còn do quan hệ khế ước nữa nên hầu như một phần mười tâm tư của Nam Cung Dạ Hi đều thấu hiểu
Song xà: "..." Chúng nó quen rồi, quen rồi! Từ cái hồi đó... Phờ lè!
Miên Miên: "..." Hơ hơ hơ, cái này là bệnh không thuốc chữa.
—oOo—
Họa: Tiểu Hi, mẹ kế bán thuốc, mua không?
Tiểu Hi: Bao nhiêu?
Họa: Rẻ lắm! Chỉ cần bán một thiên hạ là được!
Tiểu Hi: Tham lam!
Họa: Tham mới nuôi được ngươi lớn như bây giờ. Hừ!
Các tiểu thiên sứ, cho ta thời gian nghĩ xem... có nên đưa tiểu đích tử nhà ta lên sàn luôn không... Kỳ thực là cái vấn đề tên >.< Ta không giỏi lắm.
Họa: Thế nên, đích tử là, con tạm thời chịu "thiên đại ủy khuất" .-. Tạm tha cho cái mụ già này. Mụ này cần thời gian để khởi động nếp nhăn. Lên sàn muộn thì ráng chịu .-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện