[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 18 : Lễ Phượng Vũ - Lão Bất Tử
.
Công hội Lính đánh thuê cách Hoàng cung một đoạn kha khá dài, mất khoảng 1 tiếng ngồi xe ngựa, còn chạy hết sức chỉ khoảng 20 phút trở xuống.
Nhún chân một cái, bay qua bao mái vàng choáng ngập của Hoàng cung, nhảy qua từng mái ngói lưu ly, "chà đạp" lên ngọc, lên thạch... Nam Cung Dạ Hi nàng đột nhiên cảm thấy có cảm giác mạc danh kì diệu. (º﹃º )
Công hội Lính đánh thuê.
Vì dáng người của Nam Cung Dạ Hi bé lại một thân y phục cao quý nên nổi bật giữa đám người nhận nhiệm vụ. Ở đây, chủ yếu là Võ sư thiên phú kém đến nhận nhiệm vụ để sống qua ngày, còn Ma pháp sư thì đếm trên đầu ngón tay.
Dễ hiểu thôi, Ma pháp sư thể chất thân thể yếu kém nếu như đánh nhau với Ma thú chuyên về tốc độ, sức mạnh thì sẽ thua thiệt. Mà nếu có Ma pháp sư thì cũng là một số thiếu gia, tiểu thư của các đại gia tộc đi "lịch duyệt" cùng với Học viện.
Ma pháp sư lại quen đánh xa, nếu bất cẩn một chút thì chắc chắn sẽ táng thân dưới móng vuốt của Ma thú... vì vậy, những tiểu thư thiếu gia của các đại gia tộc thường tụ họp lại để đi, nhưng chủ yếu là mang tính chất chơi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé, mảnh mai của nàng thì chắc chắn không ai nghĩ là Võ sư, nhưng nếu là Ma pháp sư thì không khỏi... quá biến thái đi!
Nam Cung Dạ Hi biết y phục của mình dễ gây chú ý, nhất là chiếc mặt nạ bạc sáng chói lóa kia nên lẩn nhanh chóng chạy nhanh vào nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ sơ cấp... thưởng quá ít. Bỏ qua!
Nhiệm vụ trung cấp... thưởng bình thường. Trực tiếp bỏ qua!
Nam Cung Dạ Hi dừng lại ở nhiệm vụ cao cấp.
Nàng tin chắc chắn rằng, bằng năng lực của nàng, nhiệm vụ cao cấp không vấn đề gì. Ma pháp sư cấp 3 đỉnh giai, với kinh nghiệm thực chiến như nàng thì nhiệm vụ như vậy rất ổn.
Nàng đã nhìn qua lô luyện đan, lô hạ phẩm cũng mất 5000 kim tệ. Mà nhiệm vụ sơ cấp hoàn thành được khoảng 1000 kim tệ, trung cấp được khoảng 2000 kim tệ, còn cao cấp thì được 10000 kim tệ trở lên a. Đẳng cấp chênh lệch rõ ràng.
Cảm thấy có gì đó nhìn chằm chằm mình. Quay đầu lại... thì ra một đám người Công hội đang nhìn chằm chằm. Ở đâu cũng vậy, đều là con người nên có tính bát quái như nhau.
" Vị này là tiểu thư của đại gia tộc nào nhỉ? "
" Hừ! Ai biết được... Bọn đại gia tộc bây giờ cũng rảnh lắm chứ! "
" Ngươi nghĩ đây là vị tiểu thư sao? Phi, cái dáng vẻ bất nam bất nữ của hắn thì tiểu thư chắc... "
" Mà có khi là lão bất tử cải trang thì sao? Người ta muốn tìm chút cảm giác thanh xuân tươi đẹp í mà! "
" Thôi! Nói nữa... người ta lại quay ra đánh giờ. Nhìn người ta có vẻ là Ma pháp sư cấp cao chứ có phải một Võ sư bình thường đâu! "
" Ừm... ngươi nói có lý đấy. Đi thôi... "
Nam Cung Dạ Hi đen mặt. Cái gì mà "bất nam bất nữ"? Dáng vẻ của nàng giống bất nam bất nữ lắm hả? Khụ khụ... mà giống thật. Nhưng mà đây là y phục nữ tử, nữ tử, nữ tử a!
Mà thôi, nàng không hóng hớt, không hóng hớt, không hóng hớt vậy. Tốt nhất là đi nhận nhiệm vụ sớm sớm mà hoàn thành còn luyện đan nữa.
" Ta muốn nhận nhiệm vụ này. "
Người này quay lại, cúi xuống nhìn Nam Cung Dạ Hi — Ầy... Lão bất tử? Nhìn vị này nhỏ bé chắc chỉ có 7 đến 8 tuổi. Hay là yêu nghiệt của đại gia tộc nào?
" Ngài xác nhận chứ ạ? Cho hỏi danh tính của ngài. "
" Họa Dương. "
Nhiệm vụ nàng nhận là nhiệm vụ cao cấp hạng S: lấy được Mê Hồn Hương Diệp cạnh Thổ Lang cấp 7 ở phía ngoài của U Linh Sâm Lâm. Thưởng 20000 kim tệ.
Hướng về phía ngoài của U Linh Sâm Lâm, Nam Cung Dạ Hi mất khoảng 30 phút chạy với tốc độ tối đa. Người ta chỉ nhìn thấy một bóng tử y nhỏ bé chạy lướt qua, mang theo những âm thanh vui tai của chiếc chuông nhỏ.
" Phù... hộc... hộc... Lần sau phải sáng tạo ra thân pháp giống tu tiên giới mới được. " Nam Cung Dạ Hi thở hồng hộc. Ma pháp sư quá yếu, tuy nàng đã chạy mỗi sáng nhưng thân thể này quá mức gầy ốm, lại thêm bệnh từ lúc bé nên càng khó rèn luyện hơn. Mà cho dù là lúc chạy có sử dụng Phong nguyên tố nhưng lại rất tiêu hao linh khí.
Nàng chỉ hận không thể xuyên qua tu chân giới, bên đó có thân pháp, chạy sẽ nhanh hơn nhiều. Không thì mang luôn kiến thức của tu chân giới áp dụng sang bên này luôn, dù sao thì Thiên đạo pháp tắc cũng chẳng quản được.
Hắc. Nam Cung Dạ Hi tự thấy mình thật thông minh. (╬ ̄皿 ̄)凸
Thật thông minh vì trong mê trận đã sáng tạo ra một thân pháp, để bây giờ chạy bớt phần nào. Thuấn di bằng hệ không gian có lẽ sẽ nhanh hơn. Lần sau đích thân nàng sẽ liều mạng thử.
Giơ bàn tay ra, trên tay hiện lên một ngọn lửa đỏ rực soi sáng phần nào rừng.
U Linh Sâm Lâm như cái tên, tối tăm, u ám, phàm là người đi qua nơi đây đều nghĩ rằng: U Linh Sâm Lâm có ma!
Nàng âm thầm cười man rợ, như vậy chẳng phải càng thích hợp cho bộ U Quỷ Phi Ảnh thân pháp sao?
Đồn đại của thiên hạ có thể không đúng hoàn toàn nhưng cũng phải có năm phần là sự thật, ba phần là miệng lưỡi người đời, hai phần còn lại... là gì nàng chưa nghĩ ra! Σ( ° △ °|||)
—oOo—
Họa: " Tiểu Hi, thân là mẹ kế nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ! " (¬▂¬)
Tiểu Hi: " Ngươi xấu hổ chứ ta có xấu hổ đâu." ('・ω・`)
Họa: " Đó là ngươi mặt dày vô sỉ! " ✧ (¯―¯٥)
Tiểu Hi: " Quá khen, quá khen." (`0')
Họa: " Ta không có đứa con như ngươi!"
Tiểu Hi: "Ngươi là kế chứ không phải ruột!! "
Họa: (╥ω╥')
Họa: Các tiểu thiên sứ xem, nàng ta không nhận một người mẹ như ta... Có đích nữ như không, ta cầu đích tử an ủi >.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện