[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm

Chương 17 : Lễ Phượng Vũ - Muốn Phẫn Nam Trang, Muốn Mặc Hắc Y

Người đăng: 

.
" Miên Miên thân ái. Có lò luyện đan nào không? " Miên Miên hiện ra, khinh bỉ nhìn Nam Cung Dạ Hi: " Có mỗi cái lò luyện đan cũng không kiếm được. Bên trong này không có đâu. Tự đi tìm mà dùng! Hừ, ta đi ngủ đây. À, ngươi đón cái Bạch Lệ U cũng không tệ đâu, huyết mạch của Huyết tộc đó. " Nói rồi lại biến mất. Bỏ lại Nam Cung Dạ Hi mặt than... Theo như các loại sách đã đọc thì có một nơi kiếm tiền khá ổn, tuy không bằng luyện đan sư nhưng cũng tạm được - là Công hội. Nhìn Tiểu Hồng đang nằm bất tỉnh ở đấy, Nam Cung Dạ Hi khống chế nước ở trong hồ Thanh Minh dội vào mặt Tiêu Hồng. Tiểu Hồng mở mắt, ho khan liên tục, lúc định thần ra chuyện vừa nãy thì... " Công chúa điện hạ, có phải ngài đón ta xuống dưới rồi không? Hu...hu...hu... Công chúa điện hạ, ngài hãy thả ta đi... Chuyện này... " Nói được một nửa, nàng ta nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của Nam Cung Dạ Hi và một bóng người đứng trước gương. Tiểu Hồng "..." Nàng ta bị lừa a. Như nhận ra điểm gì đó không đúng, Tiểu Hồng ngẩn người suy nghĩ một lúc. Đột nhiên Tiểu Hồng để mặt như đã hiểu ra điều gì đó. " Trưởng công chúa điện hạ văn võ song toàn, điện hạ có thể cho kẻ nô tì này đi theo hầu hạ không? " Nam Cung Dạ Hi giật giật khóe miệng. Lúc nãy, Tiểu Hồng ngơ ngác tưởng nàng đưa nàng ta xuống đấy khiến Nam Cung Dạ Hi suýt nữa cười thành tiếng, may nén được cười. Bây giờ nghe thấy câu ''văn võ song toàn" đột nhiên giật giật khóe môi vì thái độ còn nhanh hơn lật sách. " Văn võ song toàn thì bản cung không dám nhận. Nhưng, nếu đã muốn đi theo bản cung thì hãy nuốt thứ này vào. " Nam Cung Dạ Hi vuốt vuốt mấy sợi tóc ở vai, nham hiểm nói. Tay ngọc của nàng xuất hiện một cái chén nhỏ, thả chút bột trắng đục và từ đầu ngón tay nhỏ xuống một giọt nước, bột trắng hòa tan. Đây là loại thuốc độc mà Nam Cung Dạ Hi chế tác ra khi ở trong Tử Linh giới chỉ, vì nhận ra rằng, nếu dùng máu của nàng để hạ độc thì sớm bị mất máu mà chết. " Uống đi! Thuốc độc hay không còn tùy thuộc vào tâm của ngươi. Trong tâm của ngươi, có bản cung hay không! " Nói rồi, thân thể nhỏ bé xoay lưng một cái, đưa cho Tiểu Hồng chén thuốc đó. Hắc, Tiểu Hồng thân ái, tiểu chuột bạch số 1 lên sàn! Tay giơ ra giữa không trung rồi ngập ngừng như muốn rụt lại. Nhưng ánh mắt trở nên kiên định, Tiểu Hồng cầm lấy chén thuốc uống. Nàng ta có con mắt tinh đời hơn một số nha hoàn khác nên chắc chắn có thể nhận ra sự thay đổi trên người Nam Cung Dạ Hi, nhất là đôi dị đồng kia. Chỉ cảm thấy một chút ngưa ngứa chui xuống cổ, bắt đầu ngấm vào xương máu của Tiểu Hồng. Một lực lượng man mát thanh tẩy khắp lục phủ ngũ tạng khiến cho xương cốt Tiểu Hồng trở nên cứng cáp. Thấy vậy, trên nét mặt của Tiểu Hồng lộ rõ vẻ vui mừng lẫn nghi hoặc, vội cúi đầu xuống tạ hơn. " Đa tạ chủ tử. Từ nay về sau, Tiểu Hồng làm trâu làm ngựa cũng cam lòng. " Chủ tử của nàng thật đẹp a. Thoáng gật đầu, đôi tử mâu soi xét Tiểu Hồng chợt lóe lên một tia sáng. " Đứng dậy đi. Cố gắng tu luyện. " " Dạ, chủ tử. Chủ tử có muốn Tiểu Hồng đổi bữa ăn không ạ? " " Không vội, bản cung chưa đói, tạm thời lui ra ngoài thôi. " Xét cho cùng, không trách nàng ta được, dù sao ở nơi đây là cường giả vi tôn, với một người không thể tu luyện như nguyên chủ là một bất lợi. Nhất là còn bị âm thầm hạ độc. Tuy đúng là nàng ghét nhất bị gọi là "phế vật". Nhưng nếu người đã từng nhục nhã tôn nghiêm của nguyên chủ thì thù này sẽ tất báo. Thế nên, Tiểu Hồng a, chúng ta vẫn còn một quãng thời gian dài bên nhau. Tiểu Hồng cảm thấy lạnh hết sống lưng, vội gật đầu rồi nghiêm trang đứng dậy hành lễ với Nam Cung Dạ Hi. Nhìn mấy cái bánh bao khô khốc bên cạnh, Nam Cung Dạ Hi cười lạnh. Quả nhiên, đối xử không tốt chút nào. Tay cầm bút lông Ảo Ảnh Huyễn Hoặc, vung tay mấy cái giữa không trung. Một thân hình mỏng manh mặc tử y giống hệt nàng hiện ra, chỉ là... Nam Cung Dạ Hi thở dài, vẽ người thì dễ nhưng vẽ ta thì khó. Bất quá, tạm dùng thì vẫn ổn, không khác nhau là mấy. Đắc ý cười, Nam Cung Dạ Hi gật đầu. Tay nghề vẫn tốt như vậy. Mở cửa chạy ra ngoài, đeo mặt nạ bạc lên. Thực ra thì Nam Cung Dạ Hi nghĩ, mặc nguyên như thế này cũng không sao. Phẫn nam trang thì đồ đâu? Mà bản thân nàng cũng không thích lừa tình mấy nữ nhân cổ đại tự mình đa tình. Trùm hắc y lên thì hắc y đâu? Hắc y lúc nãy bị rách rồi còn đâu. Mặc ra đường để họ coi nàng là tên ăn mày? Mệnh khổ... Nữ chính người ta xuyên qua phẫn nam trang, mặc hắc y tung hành thiên hạ. Nàng đây xuyên qua.. quần áo không có để mặc, lại còn phải tự mình may đồ để mặc. Thôi thì chắc chắn không phải nữ chính rồi. Nghĩ càng kĩ thì càng thấy đúng. Nữ chính người ta đồng dạng cũng xuyên qua thì linh thú, linh bảo khắp nơi, bàn tay vàng sáng chói lóa. Một đường thẳng tắp trưởng thành. Càng nghĩ càng đau khổ, Nam Cung Dạ Hi bi phẫn bày tỏ. —oOo— Họa: " Tiểu tâm can, mệnh khổ quá. Lo mà dùng Tiểu Thiên và Tiểu Minh đi! Đòi nhiều, ta cắt mất bàn tay kim cương đây!" Tiểu Hi: " Ô ô ô... Mẹ kế.. Mẹ kế..." Họa: " Tiểu tâm can ngoan, nên mặc y phục cho đúng giới tính. Thân là mẹ kế, ta ghét nhất đứa nào ra đường phẫn nam trang lừa tình." Tiểu Hi: " Biết rồi. Bao giờ tiểu tâm can của ta mới xuất hiện hả mẹ già kính yêu?" Họa: " Ngoan, sắp rồi con... " Thân là mẹ kế, ta không chắc (¬▂¬) Họa: Nam chính lên sàn, có hay không? Chúng: ....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang