[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm
Chương 13 : Lễ Phượng Vũ - Một Chữ Nhẫn
.
Khắp nơi đều là một mảnh tàn tích do hệ hỏa thiêu rụi mà ra.
Theo bàn tay đỏ rực của dung nham, nó quét đến đâu, nơi đó liền thành phế tích - cháy rụi.
" Ầm.... ầm...."
" Ngao ô!"
Nam Cung Dạ Hi linh hoạt sử dụng bộ pháp né tránh những cánh tay lửa nhỏ không ngừng vươn ra để bắt lấy con mồi.
" Ầm!" Trận pháp bị phá. Vết nức khuếch tán lan rộng bằng mắt thường có thể thấy, tất cả giống như thiên địa bị xé toạc.
Trận pháp bị phá, Nam Cung Dạ Hi cảm thấy tinh thần lực và linh khí của nàng đã trở lại. Thân thể cũng khôi phục nguyên trạng - giống như chưa từng xảy ra cuộc chiến này.
Chân đạp vào cây, lấy sức bật, Nam Cung Dạ Hi nhanh chóng phá lớp phòng ngự mỏng manh ở phía trên.
Các quan thần quan sát trận pháp từ nãy đến giờ chỉ thấy một bóng dáng tử y nhỏ nhắn, y phục cắt may tinh xảo, tóc đen mượt dài như thác nước, tay ngọc cầm trường kiếm chỉ lên trời, lấy một tư thế ngạo thị thiên hạ mà xuất hiện trong tầm mắt của toàn thể đại thần.
" Ra rồi! Ra rồi!" Một đại thần kích động nhìn về phía trận pháp.
Đại thần ở bên cạnh đó liền lập tức nói, " Không biết là vị công chúa nào?"
" Không đúng! Năm vị công chúa - không có công chúa nào mặc tử y."
" Đúng! Đúng! Vậy... "
" Thích khách! Hộ vệ, bảo vệ các quan và đại thần!"
Một người đàn ông từ nãy đến giờ im lặng bỗng dưng hét to, hộ vệ lập tức chạy ra bao vây phía Nam Cung Dạ Hi.
" Hỗn láo! Vị Ương cung mà cũng dám xông vào!"
Nam Cung Dạ Hi từ từ đáp xuống, tay vẫn cầm trường kiếm - nếu không phải trên trường kiếm cũ kĩ nhuốm đầy máu thì nàng cũng nghĩ hết thảy chỉ là ảo mộng.
Khó lắm mới thoát ra được mê trận, bây giờ lại gặp một đám người không thân cũng không quen, nàng không khỏi cảm thấy có chút gì đó xẹt qua...
Đột nhiên, mắt nàng lóe lên vài tia sáng không dễ nắm bắt, gầm nhẹ một tiếng "Miên Miên" trong lòng...
Tay khẽ phất một cái, nàng xoay người nhìn trực diện về phía đám người gọi nàng là thích khách.
Mọi người hít một ngụm khí, đây là một tiểu nha đầu nhìn khoảng 7, 8 tuổi vậy mà có sát khí mạnh mẽ vậy. Dung nhan như tiên như yêu, không biết là con cháu của thế gia nào?
Môi đỏ hồng khẽ nhếch, nàng cười lạnh, " Hỗn xược! Thấy bản cung không hành lễ. Cung quy của các ngươi đâu hết rồi?"
Một lão già tóc bạc trắng nhìn Nam Cung Dạ Hi thật lâu, hít dài một hơi, hỏi: " Vị này là... công chúa nào?"
Vừa dứt lời, một tên đại thần chỉ vào Nam Cung Dạ Hi mà nói, giọng nói thập phần kiêu ngạo, " Tiện tì mạo danh công chúa. Trong cung không có vị công chúa nào như ngươi cả. Người đâu, bắt thích khách lại!"
Hộ vệ và ám vệ hoàng cung xuất hiện, bao vây Nam Cung Dạ Hi thành một vòng tròn rất - có - bài - bản.
Nam Cung Dạ Hi nàng không vội, từ mi tâm trào ra tinh thần lực. Tinh thần lực ngưng tụ thành ghế quý phi, nàng từ từ dựa lên, tư thế thập phần cuồng ngạo!
Nam Cung Dạ Hi vén mấy sợi tóc mai rơi xuống, quan sát tất cả người ở đây không khỏi khiến họ cảm thấy run rẩy, lạnh lẽo.
Khẽ nói, giọng trong như chuông gió, vài chiếc đinh đang gắn trên người khẽ rung lên vài tiếng, " Có vẻ như là cung quy các ngươi không rõ.... Có cần đích thân bản cung dạy đám đại thần các ngươi!" Nói rồi, mắt tím lóe lên mấy tia sáng không rõ ý tứ.
" A... A.... Dị đồng... dị đồng.... dị đồng xuất thế, Nam Cung đế quốc ắt phồn vinh. Là... là huyết mạch của hoàng thất!"
Đột nhiên, một giọng la hét thất thanh của nam nhân vang lên, mọi người đều nhìn vào đôi mắt của nàng, nhưng chỉ thấy thần uy ở trong đó.
" Thừa tướng đến, Thượng thư đến!" Trong lúc nước sôi lửa bỏng, giọng thái giám hô to vang vọng khắp nơi.
" Thừa tướng, Thượng thư." Mọi người đồng loạt quay đầu về phía Thừa tướng và Thượng thư.
Các đại thần cứ như vậy bị "tâm phúc của hoàng đế" lướt qua một cách vô tình.
Thừa tướng và Thượng thư lập tức đứng trước nàng, hành lễ với Nam Cung Dạ Hi.
" Thần tham kiến Trưởng công chúa điện hạ. Điện hạ vạn phúc kim an."
Nam Cung Dạ Hi hơi hơi nhướng mày, đây là hai trợ thủ đắc lực của hoàng đế. Phất tay một cái, hai người được đỡ lên.
" Miễn lễ, bản cung không dám. Một thích khách, một tiện tì như bản cung làm sao có thể nhận đại lễ của hai vị đại nhân đây."
Các đại thần: "....."
Không khí rơi vào một khoảng im lặng, một vị thần tử đột nhiên quỳ xuống hô to: " Thần tham kiến Trưởng công chúa, điện hạ vạn phúc kim an. Là chúng thần ngu muội không nhìn thấy ngài."
Thông minh! Vị thần tử đó đã nhận ra vấn đề, mắt lão liếc liếc mấy người lúc nãy vô lễ, ý tứ: Ngươi hiểu chứ?
Cả đám giống như vừa ngộ được ra điều gì, lập tức nhìn nhau rồi hành lễ với Nam Cung Dạ Hi.
" Thần tham kiến Trưởng công chúa điện hạ. Điện hạ vạn phúc kim an. Là chúng thần có mắt không tròng...."
Nam Cung Dạ Hi khinh bỉ nhìn một đám một đám lần lượt quỳ xuống hành đại lễ với nàng, nàng chỉ cảm thấy thật nực cười. Những năm qua, nguyên chủ đã phải sống như thế nào, sống chỉ với chữ "nhẫn", nhưng nhẫn đến bao giờ?
Nam Cung Dạ Hi nàng thật sự khâm phục nguyên chủ. Tồn tại như không tồn tại, vậy mà nguyên chủ vẫn nhẫn. Nhưng để làm gì cơ chứ?
—oOo—
【 Tiểu thiên sứ nhỏ, đoán xem, nguyên chủ là như thế nào đây? 】
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện