[Dịch]Họa Dương - Sưu tầm

Chương 11 : Phá trận

Người đăng: 

.
Tác giả: Họa Thiên —oOo — Đôi đồng tử chảy ra một dòng máu đỏ tươi trên khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của nàng. Cả người giống như bị rút hết sinh khí ra, Nam Cung Dạ Hi cắn môi. Nàng đưa tay đỡ đầu, cố nén trong ngực cảm giác muốn phun máu ra, tay đưa lên day day mi tâm đang co rụt đau nhức. Nàng biết, đây là phản phệ. Đôi mắt của nàng chịu tổn thương do nhìn vào đồ vật cấp bậc vượt qua mắt. Có vẻ như chủ nhân của trận pháp này vẫn ở đây, hắn ta hóa giải đôi mắt đang nhìn ra huyền cơ của hắn, đó là suy nghĩ duy nhất của nàng ngay lúc này. Lắc lắc đầu, cố lấy lại tỉnh táo, nàng nhéo vào người mình một cái thật đau. Nàng cần phải chú ý hơn, trên chiến trường, đao thương không có mắt. Chỉ cần sự bất cẩn của nàng lúc nãy có thể lấy chín mươi chín cái mạng nhỏ của nàng. Lấy lại tinh thần, Nam Cung Dạ Hi tay càng cầm trường kiếm chắc hơn, mắt nhìn về phía những con thú phát điên kia. Chân nhảy nhẹ một bước tránh đi sự công kích của đàn thú. Nhíu mi, chân đạp vào cầu mà bay về phía trước một đoạn. Kéo dài thời gian càng gây bất lợi, đây cũng không phải phong cách của nàng. Trường kiếm đưa lên trước mặt, xoẹt một tiếng, khúc cầu phía sau đó bị trường kiếm mạnh mẽ cùng dứt khoát chặt đứt. Hai con bạch lang không cam lòng nhảy chồm lên, móng vuốt lợi hại bám chặt được vào cầu. " Rống... " " Ngao, ngao! " Đồng tử nàng co giật mấy cái, Nam Cung Dạ Hi đổ mồ hôi. Nhìn phía sau đám mãnh thú phát điên kia càng thêm.... kinh dị! Dựa vào cái gì mà chúng nó vẫn đi được trên không mà không cần cầu? Thiên vị, thiên vị, đây tuyệt đối là thiên vị! À, mà Nam Cung Dạ Hi nàng quên mất gì đó rất quan trọng... Nàng là kẻ xông vào đây, gây hại cho "đám thú cưng" của người ta thì làm gì người ta lại không mở "bàn tay vàng trong tiểu thuyết" cho "đám thú cưng" ấy! Thiên vị là bình thường... Nàng mệnh khổ. Rồi, rồi, rồi! Nàng đây lương thiện, có lòng bao dung... sẽ không so đo với đám phát cuồng ấy. " Gào.... " " Gừ! " " Rống! Rống! " Nam Cung Dạ Hi vừa thở dài vừa chạy khỏi móng vuốt của "đám phát cuồng" ấy. Nàng thật không thích chơi trò mèo vờn chuột này. Phá trận luôn đi! Tuy đây là một cách chiến đấu nâng cao thực lực nhưng sớm muộn, cũng sẽ bị chết trong trận pháp vì kiệt sức. Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, bầu trời vô cùng sáng, thỉnh thoảng nhìn giống như có những gợn sóng... Gợn sóng? Sóng là được làm từ nước, như vậy đây là nguyên tố Thủy! Hồi xưa, gia gia của nàng - Nam Cung Hiên đã từng dạy cho nàng trận pháp, tuy không được tính là tinh anh trong tinh anh nhưng ít nhất nàng vẫn còn biết chút ít để phá trận. Nàng đạp hư không mà bay lên trên trời, trường kiếm hung hăng chém vào một mắt trận. Nam Cung Dạ Hi bày tỏ, để nhìn ra tất cả mắt trận trong trận pháp nàng hao tổn không ít thứ a. Đầu tiên là dùng dị đồng, tiếp theo là phải nhìn và nhìn. Sức lực gần như bị rút hết vậy. Bầu trời rạn nứt như tấm gương, từng "mảnh trời rơi xuống để lộ một cái lồng kính trong suốt kết bằng linh khí cường đại. "Ầm.... " " Ngao! Ngao! Ngao! " " Rống! " " Gừ... Gào.... Gào..... " Mảnh vụn rơi xuống như những mũi tên sắc bén, đâm vào đàn thú đang phát cuồng. Nam Cung Dạ Hi không quan tâm, chân đáp xuống cầu, né tránh thú, mảnh trời và ám tiễn, chạy về phía núi đá sừng sững ở kia. Nhằm ngay vào tiểu mắt trận, trường kiếm vung lên, đâm thẳng vào, núi đá xuất hiện từng vết nứt nhỏ rồi dài dần. " Ầm!" Núi đá sừng sững sụp đổ. Nàng cười nhẹ. Núi đá đổ xuống, hơn phân nửa đè lên đàn thú. Nàng nhìn xuống dưới vực... Dung nham đang tan chảy, từng bong bong nổi lên theo sự gia tăng của độ nóng. Cứ mỗi con thú bị rơi xuống, dung nham như cái động không đáy, nó sẽ nuốt trọn những con thú xấu số ấy, trả lại là những bong bóng đỏ cam nổi lên. Nàng lấy đà, một lần nữa lao thẳng xuống biển lửa dung nham. Mắt trận ở khá xa, nàng không đủ sức để một lần mà chạy được ra tận đấy. Lúc chiến đấu, Nam Cung Dạ Hi cũng đã để ý quy luật nổi chìm của các hòn đá nhỏ trên dung nham. Này vừa là thời cơ thích hợp! Theo quy luật, Nam Cung Dạ Hi giống như một con tử điệp đang nhẹ bay trong biển lửa địa ngục. Tuyệt diễm mà vô song! " Rắc.... rắc.... Ầm! " Trong hiểm cảnh ắt sẽ có phúc. Như bây giờ vậy, trong đầu nàng đột nhiên lóe ra một ý nghĩ điên rồ - thân pháp. Là điệp mà không phải điệp, giống u linh nhưng không quỷ dị, một phần khác lại giống như những bong bóng, phồng lên rồi biến mất, cứ như vậy, linh hoạt, quỷ dị và phi thường kết hợp lại với nhau tạo thành một thứ gọi là thân pháp. Trong đầu minh tưởng, Nam Cung Dạ Hi không ngừng nhẹ nhàng di chuyển lên những phiến đó chìm nổi. " Ục... ục...." Mắt nàng mở ra, con ngươi màu tím lóe sáng lên mấy phần lạnh lẽo. Hai tay cầm trường kiếm đâm mà nhảy lên cao, trường kiếm theo đà nhảy mà đâm trực diện xuống mắt trận. " Ầm... ầm...." Nương theo vết chém của trường kiếm, vết nứt bắt đầu lan rộng. Dung nham ở dưới như một con thú tức giận, điên cuồng hóa thành nhiều bàn tay lửa to lớn với lên trên, quét sạch hết thảy mọi thứ. Nam Cung Dạ Hi: "..." Cảm ơn, cảm ơn! Ta đỡ phải phá mấy mắt trận kia nữa rồi! " Ầm! Ầm..." " Ngao ngao ngao!" " Rống! Gừ..." —oOo— 【 Các Tiểu thiên sứ, 27 bạo chương nhé. Kỷ niệm 70 năm Thương binh - Liệt sĩ và sinh nhật của Họa Thiên nha! Ngao, cầu động lực hằng ngày!! 】
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang