[Dịch] Hoa Đô Thú Y
Chương 65 : Trương Ngả Gia kinh hãi
.
- Nuốt phải miếng gỗ?
Chủ nhân của con Sư Hoàng lặng đi một lúc. Không tin rằng Chu Hiểu Xuyên chỉ khám sơ sơ như vậy đã có thể kết luận bệnh tình hiện tại là do nuốt phải miếng gỗ mà thành. Nhưng hắn cũng chỉ là người nuôi thú, chứ không có trình độ chuyên môn gì cả, sau vài giây do dự, cũng lựa chọn tin tưởng vào Chu Hiểu Xuyên, liền hỏi:
- Vậy phải làm thế nào? Có cần phải phẫu thuật không?
Chu Hiểu Xuyên chưa trả lời ngay, đối với việc nuôi thú cưng là bò sát cũng có chút kinh nghiệm, nhìn Trương Ngả Gia nói:
- Nếu con thằn lằn này nuốt phải miếng gỗ tương đối lớn thì chỉ còn cách phẫu thuật để lấy ra. Đáng tiếc chỗ này không có máy chụp X quang, nếu có thì có thể chụp để xem miếng gỗ kia to hay bé. Anh có thể đưa nó đến bệnh viện lớn hơn, ở đó có đầy đủ thiết bị để khám và chữa cho nó.
Trương Ngả Gia nghe được những lời này, vẻ mặt xám xịt, nhịn không được, trong lòng thầm chửi: “Tôi không đến cạnh tranh phá đám gì với công việc của anh, tại sao anh lại nhìn tôi rồi nói như vậy chứ? Kêu người ta đi chỗ khác khám cho thú cưng, ý anh là sao? Muốn làm tôi mất mặt à?”
Chủ nhân của con thằn lằn do dự một lúc rồi nói:
- Được rồi! Tôi sẽ mang nó đến bệnh viện thú y lớn để kiểm tra lại! Cám ơn anh!
Sau khi nói xong liền chào từ biệt mọi người rồi mang con thằn lằn đi.
- Khoan đã!
Chu Hiểu Xuyên ở phía sau gọi người đó lại lại nói:
- Không cần phải mang đi bệnh viện thú y làm gì. Vì miếng gỗ như vậy thì không cần phải mổ, có thể dung thuốc để cho nó bài tiết ra ngoài.
Khi nói lời này, Chu Hiểu Xuyên dùng ngón trỏ và ngón cái đưa lên ước chừng độ lớn của miếng gỗ cho mọi người dễ hình dung. Chủ nhân của con thằn lằn im lặng một chút, rồi không tin tưởng hỏi lại:
- Làm sao anh xác định được độ lớn của miếng gỗ trong bụng nó? Chẳng lẽ anh dùng măt thường quan sát hay là bắt mạch?
- Anh không cần quan tâm tôi làm thế nào để xác định được độ lớn của miếng gỗ. Anh chỉ cần tin tưởng tôi là đủ.
Khi Chu Hiểu Xuyên nói những lời này, bộ dáng của hắn tỏ ra mười phần tin tưởng. Trương Ngả Gia liếc mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên, trong lòng thầm nói: “Không biết tên này tại sao lại tự tin như vậy nhỉ? Anh ta tưởng mắt hắn là máy chụp X Quang sao? Anh ta làm thế nào để xác định được miếng gỗ vụn trong bụng con thằn lằn kia?”
Nhưng chỉ là nghĩ trong bụng chứ không nói ra miệng. Trương Ngả Gia suy nghĩ, dù sao cũng không thể phá rối chuyện làm ăn của Chu Hiểu Xuyên, nếu cô nói linh tinh, chủ nhân của con thằn lằn đem đi chỗ khác thì chết. Thế nên đành phải im lặng để Chu Hiểu Xuyên tự biên tự diễn. Có lẽ bị thuyết phục bởi sự tự tin của Chu Hiểu Xuyên, cũng có thể vì nguyên nhân gì đó chưa rõ, chủ nhân của con thằn lằn bệnh cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Chu Hiểu Xuyên, để con thằn lằn của mình lại Phòng khám thú cưng điều trị. Chu Hiểu Xuyên lấy một ít dầu thực vật có tác dụng bôi trơn, sau đó hắn lấy thêm một ít Hydrochloride Metoclopramide (1) để cho con thằn lằn sử dụng. Cái khiến mọi người có mặt ở đây vô cùng kinh ngạc chính là quá trình cho con thằn lằn uống thuốc diễn ra cực dễ dàng. Chu Hiểu Xuyên chỉ việc đưa thuốc đến mồm của nó, sau đó nói uống thuốc, con thằn lằn cực kỳ phối hợp, há miệng đớp thuốc vào. Việc uống thuốc cứ như vậy được giải quyết. Chủ nhân của con thằn lằn rất bất ngờ và ngạc nhiên, nhịn không được, hỏi Chu Hiểu Xuyên:
- Bác sĩ Chu… Anh làm sao tài vậy? Bác sĩ làm cách nào khiến cho con Sư Hoàng ngoan ngoãn nghe lời thế? Trước đây tôi cũng cho nó uống thuốc một lần, đã dùng đủ mọi cách cũng không ăn thua. Nó dù chết cũng không mở miệng, vậy mà anh chỉ cần nói uống thuốc là nó há mồm ra.
Vẻ mặt Hoàng Hiểu Uyển vô cùng đắc ý, giống như người được khen ngợi chính là nàng chứ không phải là Chu Hiểu Xuyên, cười một tiếng rồi nói:
- Chu ca ở lĩnh vực huấn luyện thú rất có bản lĩnh. Chuyện uống thuốc này thì có tính là gì. Mọi người chưa biết đấy thôi, trước đây Chu ca còn có thể huấn luyện một con mèo có thể hát theo tiếng nhạc nữa cơ mà…
- Hả! Còn có chuyện như thế sao?
Chủ nhân của con thằn lằn nhìn Chu Hiểu Xuyên với ánh mắt tràn ngập kính nể và kích động. Sau đó còn mở miệng thỉnh cầu:
- Bác sĩ Chu, chờ sau khi con Sư Hoàng khỏi bệnh anh có thể huấn luyện nó giúp tôi được không? Tôi không có tham vọng quá đáng như huấn luyện ca hát nhảy múa đâu mà chỉ cần anh huấn luyện cho nó hiểu vài câu đơn giản như là 'Đến', 'Đi', 'Ăn', 'Không cho phép'. Những câu mệnh lệnh bình thường để quản lý nó tốt hơn mà thôi. Anh yên tâm, nếu anh giúp tôi huấn luyện được nó thì tiền bạc sẽ không thành vấn đề.
- Chờ bệnh tình của nó khá lên rồi nói đi.
Chu Hiểu Xuyên trả lời có chút hàm hồ, trong lòng thầm nói: “Trở thành người huấn luyện thú nuôi… Chuyện này có vẻ cũng có lý. Nhưng mà thú nuôi bây giờ chỉ hiểu mệnh lệnh của mình, không thể hiểu được tiếng của người thường. Muốn dựa vào khả năng này để kiếm tiền có lẽ còn phải nghiên cứu tìm hiểu thêm mới được. Ít nhất phải để cho tụi thú cưng này hiểu được tiếng nói của chủ nhân của nó thì mới có thể xem là thành công.”
Trương Ngả Gia nhìn Chu Hiểu Xuyên với vẻ mặt cổ quái. Ban đầu nàng cho là Hoàng Hiểu Uyển đang chém gió, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, buổi tối mấy hôm trước có nhìn thấy cảnh tượng Chu Hiểu Xuyên cùng với con mèo đen luyện tập hòa tấu, thầm nghĩ: “Mình cũng quên mất, tên này ngoài có thể chơi Piano thì ở phương diện huấn luyện thú cũng có thiên phú khá cao. Thảo nào hắn ta chọn nghề là bác sĩ thú y. Có lẽ mình nên nhờ hắn huấn luyện cho Tiểu Thanh nhà mình nghe hiểu được một số mệnh lệnh đơn giản để nó sẽ biết nghe lời hơn. Như vậy sau này sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và thời gian rồi…”
Sau khi đem con thằn lằn đã uống thuốc vào phòng trị liệu, chờ nó bài tiết miếng gỗ trong bụng ra là được. Chu Hiểu Xuyên xoay người lại, đi đến trước mặt Âu Yến Linh và Trương Ngả Gia, kéo ghế ngồi trước mặt, sau đó nói:
- Còn chuyện gì nữa không? Nhân lúc tôi có thời gian rảnh rỗi thì hỏi đi, sau đó tôi sẽ đi khám bệnh cho lũ thú nuôi nữa. Nếu chờ tới lúc bận bịu rồi thì không trả lời được đâu.
Trương Ngả Gia nghe được mấy câu này bất mãn nói:
- Dám nói câu này trước mặt cô giáo của tôi, anh là người đầu tiên đấy!
Chu hiểu xuyên cười híp mắt gật gật đầu:
- Quá khen, quá khen.
- Cho tôi xin, đây không phải là lời khen đâu ông tướng!
Trương Ngả Gia có chút dở khóc dở cười. Thấy hai người tranh cãi, Âu Yến Linh cũng nở nụ cười nói:
- Xem ra, quan hệ của hai người khá là thân thiết nhỉ.
- Ai có quan hệ tốt với cô ta (anh ta) chứ!
Hai người mở miệng nói cùng một lúc. Âu Yến Linh sửng sốt sau đó lắc đầu bật cười. Cô ta cũng không dây dưa về chuyện quan hệ của hai người có tốt hay không, chuyển đề tài, quay lại việc chính của ngày hôm nay, nói:
- Chu tiên sinh, tôi có vài vấn đề muốn hỏi về bài hát ‘Tự nhiên’, muốn thỉnh giáo anh một chút.
Đối với Âu Yến Linh, Chu Hiểu Xuyên thật sự kính nể. Tuy rằng tiếp xúc một thời gian rất ngắn, nhưng từ khí chất tao nhã của nàng, đồng thời những biểu hiện của nàng làm cho hắn hiểu rằng nàng không phải là người ham danh lợi, kiêu căng như một số người. Vì vậy, thái độ của hắn với Âu Yến Linh khá là khách khí nói:
- Thỉnh giáo thì hơi quá, tôi chỉ là một người biết sơ sơ về Piano mà thôi, cái gì tôi biết tôi sẽ nói hết. Mong cô đừng chê cười là nói lung tung, vô căn cứ là được.
Âu Yến Linh cười một tiếng, không muốn lãng phí thời gian. Ngay lập tức đem những thắc mắc của mình về bài hát ‘Tự nhiên’ ra hỏi. Nếu trước đây, đối với những câu hỏi của Âu Yến Linh, Chu Hiểu Xuyên nghe xong sẽ như vịt nghe sấm, không hiểu gì cả. Đôi khi hắn còn tưởng nàng đang nói tiếng Ả Rập nữa. Nhưng bây giờ có sự chống lưng của Lão Quy thì Chu Hiểu Xuyên có thể bình tĩnh giải đáp mọi thắc mắc của Âu Yến Linh, thậm chí những câu trả lời hết sức khoa học, súc tích, dễ hiểu, có trật tự, làm cho người ta nghe là hiểu, không cần phải giải thích nhiều. Điều này làm cho Trương Ngả Gia chấn động, thực sự sợ hãi.
*************************
(1)Hydrochloride Metoclopramide là thuốc Kích thích sự vận động đường tiêu hóa. Kích thích sự vận động đường tiêu hóa
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện