[Dịch] Hoa Đô Thú Y
Chương 38 : Song ca hai con mèo.
.
Ngày hôm sau, Chu Hiểu Xuyên dậy thật sớm, trong lòng đầy chờ mong, đi chợ mua một con cá tươi thơm ngon, đem nó giấu trong một túi đen, rồi lập tức liền chạy tới Phòng khám thú cưng, chờ Tử Sa đến ‘Giao dịch’. Mãi đến chín giờ rưỡi, Lý Vũ Hàm mới đủng đỉnh đi đến, Sa Tử tự nhiên là đi theo bên cạnh nàng. Đang cùng Lý Vũ Hàm chào hỏi, thừa dịp nàng đang khám chữa bệnh cho một con mèo, Chu Hiểu Xuyên cùng Sa Tử ở một chỗ không dễ dàng bị người khác nhìn thấy mà đập một phát vào đầu nó.
- Chụp được mấy bức ảnh rồi?
Chu Hiểu Xuyên giảm thấp âm thanh xuống hết cỡ, lén lút hỏi. Sa Tử đáp:
- Ta mà đã làm việc thì ngươi cứ yên tâm, thẻ nhớ đang để bên trong cái túi xách của chủ nhân ta. Vậy ngươi có mua cá tươi đến cho ta không?
Nó liếm liếm đầu lưỡi, vẻ mặt ma giáo nói. Chu Hiểu Xuyên đưa ngón tay chỉ về phía cái túi ở bên kia, nhỏ giọng nói:
- Đấy, đang để trong cái túi to kia, đem thẻ nhớ mày đang giữ cho tao, tao sẽ đem cá tươi đưa ra cho mày.
- Không thành vấn đế.
Tử Sa lên tiếng, thả người nhảy đến phía trước ngăn tủ của Lý Vũ Hàm, dễ dàng theo ngăn tủ mở ra, lục cái túi xách rồi ngậm lấy thẻ nhớ vào trong miệng. Sau đó, nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại. Toàn bộ quá trình, chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ, hơn nữa từ đầu đến cuối, đều yên lặng không một tiếng động. Ngay cả Lý Vũ Hàm đang khám và chữa bệnh cho con mèo cách đó không xa cũng một chút cũng không phát hiện ra. Đem thẻ nhớ từ miệng bỏ vào tay Chu Hiểu Xuyên xong, Sa Tử lập tức thúc giục:
- Thẻ nhớ đã tới tay, ngươi nhanh đem cá tươi đưa cho ta đi. Phải biết rằng, ta hôm nay rất là đói bụng vì chưa có ăn cái gì, chỉ chờ bữa cá tươi ngon này thôi…
Chu Hiểu Xuyên nén lại sự kích động trong lòng, đem thẻ nhớ này trân trọng cất vào túi quần, sau đó nhấc lấy cái túi màu đen, che đậy để Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển thấy và nói:
- Ôi mình đãng trí thật, buổi sáng ra đường lại quên vứt rác rồi. Em đi đổ rác chút quay lại chị nhá.
Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển cũng không có để ý, chỉ cười trêu hắn đãng trí một chút, sau đó lại bắt đầu bận rộn mà làm việc của mình. Lợi dụng lúc hai người không chú ý, Sa Tử cũng chuồn ra khỏi Phòng khám thú cưng, đi theo sát phía sau Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên đi một mạch ra khỏi chợ Hoa Điểu, đến một nơi yên tĩnh trong con hẻm nhỏ mới đừng lại. Đem con cá trong túi đen ra giao cho Tử Sa, đồng thời hắn cũng không quên nhắc nhở:
- Mày ở chỗ này ăn xong rồi trở về Phòng khám thú cưng, nếu không một khi chủ nhân mày mà nhìn thấy thì mày sẽ gặp rắc rối lớn đó.
- Không cần ngươi nhắc nhở, ta hiểu được!
Hai mắt Sa Tử sáng rỡ nhìn con cá tươi, nói lẩm bẩm một câu, liền ngậm con cá tươi kéo vào một góc tối bí mật không ai thấy à phải nói là không con vật nào mà ăn ngấu nghiến. Vừa lúc đó, Lão Quy bất thình lình xuất hiện ở trên đầu vai Chu Hiểu Xuyên, nói với Sa Tử:
- Nữ vương bệ hạ Sa Tử tôn kính, xin người chờ một lát.
Dễ dàng thấy được Sa Tử ở trong lòng Lão Quy đã tạo thành một loại ấn tượng khủng bố khó có thể hủy diệt, nếu không thì Lão Quy cũng sẽ không nịnh hót đối với nó như thế. Sa Tử quay đầu lại, liếc mắt đánh giá nó một cái, sau có chút không kiên nhẫn nói:
- Ngươi không phải là con rùa già trong tiệm cá cảnh sao? Hôm qua có nghe nói ngươi đã trở thành sủng vật của tên nhân loại này, bây giờ xem ra đó là sự thật. Ngươi gọi ta lại, có chuyện gì không?
Lão Quy không dám chậm trễ, vội hỏi:
- Ta muốn hỏi ngài một chút, liệu ngài có hứng thú muốn tặng một món quà đầy kinh hỷ cho chủ nhân ngài không?
Sa Tử hỏi:
- Kinh hỉ? Kinh hỉ như thế nào?
Lão Quy nói :
- Trong ngày sinh nhật của chủ nhân ngài, ngài cùng với chủ nhân ta kết hợp biểu diễn một tiết mục thì thế nào? Ta nghĩ, nhìn thấy ngài trình diễn xong, chủ nhân ngài sẽ kinh hỉ gấp bội.
- Để ta biểu diễn?
Tử Sa bĩu môi, có chút không cho là đúng, cười khẩy nói:
- Biểu diễn tiết mục gì? Bắt tay? Lăn lộn? Hay tự vẫn giả chết?
Lão Quy liên tục lắc đầu:
- Không, không, không, những tiết mục ngài nói cũ mèm, mà cũng quá tầm thường. Ta muốn ngài biểu diễn tiết mục đàn hát cùng chủ nhân ta…
- Ca hát?
Không đợi Lão Quy nói hết lời, Sa Tử liền phá lên cười:
- Ngươi là đang cùng ta nói chuyện viễn tưởng à? Tuy rằng ta ca hát thực sự rất tuyệt, nhưng mà loài người nghe tới cũng chỉ là một trận meo mèo méo meo meo của tiếng mèo kêu thôi, bọn họ đâu có biết ta đang ngâm nga khúc nhạc gì?
Lão Quy cười hắc hắc, nói:
- Yên tâm đi, loài người chắc chắn sẽ biết ngài ca hát. Bởi vì bài ca này từ đầu đến cuối ca từ đều chỉ có hai chữ ‘meo meo’ thôi.
Sa Tử sửng sốt một chút, trên mặt hoài nghi hỏi:
- Còn có thể ca như thế sao? Sao ta lại không biết bài hát đó?
Lão Quy quả nhiên có một chút tài năng, lúc này liền ngẩng đầu lên mà nói:
- Đương nhiên là có. Bài hát này tên là “Song ca hai con mèo” (1), do nhà soạn nhạc người Ý Rossini sáng tác ở thế kỷ mười chín. Cả ca khúc này, đểu là bắt chước tiếng con mèo nhỏ kêu meo meo. Mặc dù bài ca này tên là “Song ca hai con mèo”, nhưng ta tin tưởng, mặc dù chỉ có ngài cũng có thể biểu diễn thành công! Thử nghĩ xuống xem, nếu vào ngày sinh nhật đó của chủ nhân ngài, ngài có thể tặng nàng một ca khúc, nàng sẽ ngạc nhiên và mừng rỡ đến mức nào? Thế nào, ngài có hứng thú đưa tặng cô ấy một phần quà kinh hỉ mà suốt đời cũng khó quên không?
Sa Tử đã bị lời nói của Lão Quy thuyết phục, hỏi:
- Bài hát kia hát như thế nào?
- Không cần sốt ruột, hiện tại còn cách sinh nhật của chủ nhân ngài mấy ngày nữa cơ, ta phải dạy chủ nhân nhà ta biết đánh thủ khúc này trước đã. Như vậy đi, tối từ năm giờ tối thứ năm ngài lặng lẽ tới tiểu khu Ngân Hạnh tìm chủ nhân nhà ta. Đến lúc đó, ta sẽ dạy ngài hát bài hát này, cũng để hai người luyện tập phối hợp với nhau.
- Năm giờ tối thứ năm sao? Được, cứ theo cách ngươi nói mà làm!
Ném một câu như vậy xong, Sa Tử há mồm ngậm lấy con cá trong túi đen kia, thả người biến mất trong con hẻm nhỏ. Sau khi Sa Tử rời đi, Lão Quy ngẩng đầu lên nhìn Chu Hiểu Xuyên nói:
- Chủ nhân, xem ra trong mấy ngày này, người phải bỏ thêm chút sức rồi, lại học thêm một thủ khúc khác.
Chu Hiểu Xuyên không khỏi cười khổ:
- Mày đúng là mua việc cho tao làm mà, chính thủ khúc ngày hôm qua mày dạy cho tao mà ta còn chưa học xong. Hiện tại, mày lại bảo học thêm ‘Song ca hai con mèo’ nữa. Chẳng lẽ mày không hiểu đạo lý tham thì thâm sao?
Lúc này. Lão Quy biểu hiện cũng trở nên nghiêm túc:
- Chủ nhân, ta đối với người rất tin tưởng. Ta tin rằng người nhất định có thể học xong hai thủ khúc này trước thứ bảy. Nói thật, biểu hiện của người đêm qua quả nhiên ngoài dự liệu của ta. Cho dù có thiên phú cực cao trong lĩnh vực này, được gọi là thiên tài Piano, lúc mới học piano cũng không có biểu hiện kinh người như vậy! Nếu đổi lại là người khác, ta nhất định không tin hắn có thể trong năm ngày học được hai thủ khúc này. Nhưng nếu là người, ta tin chắc rằng nhất định sẽ thành công!
- Là mày quá đề cao tao thôi…
Chu Hiểu Xuyên than thở, nói một câu như vậy, trong đầu lại hồi tưởng về chuyện đêm qua, năng lượng thần bí kia đã trợ giúp hắn học piano tốt hơn trông thấy. “Không nghĩ tới năng lượng thần bí còn có thể dùng như vậy. Không biết ngoại trừ cải thiện cơ thể và trợ giúp việc học Piano, nó còn có công dụng nào khác không đây? Thật sự là.. có chút chờ mong a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện