[Dịch] Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 53 : Quyền lực và đàn bà!

Người đăng: 

.
- Không thể được. - Lục Quân Trác chợt quát lên. Lục Quân Trác là phó hội trưởng của Hồng Ưng, thằng nhãi Du gia này gia nhập, nếu dưới mình thì chắc chắn không vui. Cho nên, để cho hắn làm phó hội trưởng cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa, trước khi đến, Lục Quân Trác đã thương lượng qua với Tô San, một chức phó hội trưởng là không tránh được. Yêu cầu thứ nhất, hắn có thể tiếp nhận. Nhưng là, nghe hắn nói yêu cầu thứ hai là Tô San làm nữ nhân của hắn, Lục Quân Trác trăm triệu lần không đáp ứng. Nam sinh thấp bé nở nụ cười, chỉ vào Tô San nói: - Anh thích cô ta? Lục Quân Trác lạnh nhạt hồi đáp: - Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả. - Chắc hẳn cho tới bây giờ anh cũng chưa biểu lộ với cô ta đúng không? - Nam sinh thấp bé nói tiếp. - Chuyện này cũng không liên quan đến anh. - Lục Quân Trác nói. - Anh thật đáng thương. - Nam sinh thấp bé nói: - Đường đường đại thiếu gia của Lục gia, thích một cô gái còn phải né tránh, thật đáng buồn. Đáng tiếc, sao anh lại không thổ lộ chứ? Tại sao không cho cô ấy biết tâm lý của anh Bởi vì cô ấy quá xinh đẹp? Bởi vì cô ấy quá ưu tú? Bởi vì cô ấy là nữ thần trong lòng anh? Hay là, bởi vì anh quá cố kỵ mặt mũi của mình, sợ rằng bị cự tuyệt thì sẽ mất mặt? - Có thích cô ấy hay không là chuyện của tôi, lúc nào biểu lộ cũng là tự do của tôi. Du Mục, những chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả. - Lục Quân Trác xanh mét mặt mày nói, hắn đã bị chọc giận thật sự. - Nếu như thế, tôi đây hỏi cô ấy có làm nữ nhân của tôi không, cô ấy chưa trả lời thì mắc mớ gì mà anh nói không hộ cô ấy? Làm sao? Anh cho rằng anh có thể làm chủ thay cô ấy hay sao? - Thằng ôn thấp bé dùng lời lẽ sắc bén hỏi. Lục Quân Trác biết vừa rồi mình quá xúc động, nhìn thoáng qua Tô San, thấy nàng cũng không có tức giận vì thái độ của mình, lúc này mới lên tiếng phản bác: - Tôi nói không được vì anh quá tham lam rồi. - Thật là một thằng dối trá. - Thằng ranh thấp bé nhẹ nhàng lắc đầu, hắn lộ ra một khuôn mặt đại nhân, nhưng bởi vì đầu của hắn vô cùng thấp, làm ra động tác như vậy chẳng khác gì là một đại nhân nhỏ đang cố ý giả bộ đáng yêu: - Anh làm như thế không cua nổi cô ta. Anh đang ở đây tiến thối theo mặt cô ta, không tự quyết, hoàn toàn dùng ý chí của cô ta để làm việc. Như thế thì cô ta sẽ không coi anh là người bầu bạn, chỉ có thể coi anh là trợ thủ. Lúc nào, anh không còn xem cô ta là nữ thần, mà coi cô ta là nữ nhân thì anh mới có một cơ hội. Dừng một chút, hắn lại nói: - Dĩ nhiên, cũng chỉ là một cơ hội mà thôi. Bởi vì khi đó, cô ấy đã là nữ nhân của tôi. - Người si nói mộng. - Lục Quân Trác chế nhạo nói. - Anh biết không? - Ánh mắt đằng sau cặp kính của tên lùn u ám nhìn Lục Quân Trác: - Tôi có hai thói quen, thứ nhất là không thích người khác đoạt đồ của tôi. Thói quen thứ hay là người khác thích thứ gì, tôi sẽ đoạt thứ đó. Hắn chỉ chỉ Tô San nói: - Nếu như anh thích cô ấy, thì cô ấy nhất định là của tôi. Bản thân trở thành món hàng hóa để cướp đoạt trong miệng của hai người đàn ông, nhưng Tô San vẫn chẳng có một chút xao động nào. Nàng như thế nào thì tự nàng biết. Bọn họ nói ba hoa chích chòe thì sao chứ? - Yêu cầu thứ nhất tôi có thể đáp ứng anh. Cái thứ hai thì tôi cự tuyệt. - Tô San nói. - Cô cảm thấy thôi không hấp dẫn? - Người đàn ông thấp bé hỏi. - Đúng thế. - Tô San gật đầu: - Anh không hấp dẫn. - Cô cự tuyệt là vì dung mạo của tôi? - Người đàn ông thấp bé lại hỏi. - Không phải thế. - Tô San nói: - So với rất nhiều đàn ông đẹp trai khác, anh còn có mị lực hơn. Người đàn ông thấp bé cười to nói: - Tô San à Tô San, cô thật sự rất thú vị. Tôi thấy hơi thích cô rồi đó. - Đây là vinh hạnh của tôi. - Tô San bình tĩnh nói: - Tôi đã đưa ra điều kiện của mình, xin Du thiếu suy nghĩ một chút. Người đàn ông thấp bé lắc đầu nói: - Nếu như cô không đáp ứng điều thứ hai, vậy thì điều thứ nhất chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Nếu như tôi không hiểu sai, Hồng Ưng là cô dốc hết sức để tạo ra một tổ chức kinh tế đúng không? Dùng kinh tế ảnh hưởng đến chính trị, hoặc nói là dựa vào khả năng chính trị để thực hiện mục đích kinh tế. Không thể không nói, cô làm rất thành công. Hồng Ưng mặc dù không có nhiều người, nhưng mà ai ai cũng là tinh anh. Từng hôi viên đều có năng lực thật lớn để cho cô dùng, mà bọn họ cũng có khả năng bù trừ lẫn nhau. Tô San à, tôi thật sự rất mong đợi xem bộ dạng xinh đpẹ của Hồng Ưng khi vọt thẳng lên trời sau khi cô tốt nghiệp. - Nhưng mà, Hồng Ưng có ý nghĩa gì với tôi chứ? Một chức phó hội trưởng Hồng Ưng đối với tôi thì có ý nghĩa gì chứ? - Người đàn ông thấp bé cuồng ngạo nói: - Cho tới bây giờ đều là người khác van xin tôi, tôi không cầu người khác cho tôi cái gì cả. Chỉ làm một khối thịt béo để họ mổ xẻ, hoặc nói là một cái bàn đạp, cho cô tung người nhún nhảy bay lên sao? Tôi không có vĩ đại như thế. - Đúng như tôi vừa mới nói, nếu như tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể gia nhập Hắc Ưng Bạch Ưng gì đó có lợi với mình hơn. Hoặc là, tôi trực tiếp ấp một quả trứng ưng nhỏ. Chỉ cần tôi muốn, thậm chí tôi có thể kéo toàn bộ hội viên hiện tại của Hồng Ưng đi. Tại sao bọn họ gia nhập Hồng Ưng? Không phải là vì lực lượng của Tô gia và vị Lục công tử này làm biển quảng cáo sống hay sao? Nếu như tôi cho họ nhiều hơn, chẳng nhẽ bọn họ còn chọn các người? - Không tệ, tôi thừa nhận anh đang nói sự thật. - Tô San thản nhiên nói: - Đây cũng là nguyên nhân tôi muốn kéo anh vào Hồng Ưng. Không muốn làm đối thủ, chỉ có thể tận lực làm bằng hữu. - Nhưng mà cô hình như đã cự tuyệt thỉnh cầu làm bằng hữu của tôi. - Nam sinh lùn chỉ thẳng nói. - Tôi muốn mượn sức của anh, tôi cũng muốn làm cho mình mãnh mẽ giống như núi vậy. - Tô San nói: - Lần này tôi bỏ ra rất nhiều, nhưng tuyệt đối không gồm tình cảm. - Thật là đáng tiếc. - Nam sinh lùn nói: - Với tôi mà nói, quyền lực là kiếm và chiến mã, có thể giết địch chém tướng, có thể mở mang bờ cõi, có thể nhảy vạn dặm, có thể giương cánh bay cao. Tôi muốn thì tôi có thể làm. Tôi làm là có thể làm được. Mà đàn chỉ là tiên hoa cắm trên trên bộ tây trang, là huân chương cho nghi thức, là trang sức, là để làm đẹp, để tượng trưng. So sánh giữa dệt hoa trên gấm và hoa, tôi vẫn thích khối gấm kia hơn. - Hiểu. - Tô San gật đầu: - Không quấy rầy anh nữa. Nói xong, Tô San gật đầu với hắn rồi đi ra ngoài. Lục Quân Trác liếc người đàn ông lùn một cái, sau đó đi theo Tô San ra khỏi thư viện. Người đàn ông lùn nhìn bóng lưng của họ, cười khẽ nói: - Kẻ cầm kiếm sẽ tìm một đóa tiên hoa để làm trang sức. Nếu như không được thì họ sẽ không tiếc hủy diệt chính cây hoa đó. Danh sư sẽ xuất cao đồ, đó là có nguyên nhân. Loại ví dụ liên hệ thực tế của Tiêu Dục Hằng làm cho Đường Trọng được lợi không ít, khiến trình độ yêu thích của hắn với tâm lý học lại sâu thêm một tầng. Hắn không nói đạo lý lớn, cũng không nói đến tri thức và khái niệm tâm lý học. Dùng lời của hắn mà nói, đó là những thứ đó cứ để cho thầy chủ nhiệm nói, hắn không cần phải nói lại. Hắn chỉ nói ví dụ, sau đó căn cứ theo ví dụ cụ thể để phân tích. Phân tích kỹ càng, từng bước đẩy mạnh, giống như là một thám tử lừng danh vậy, làm cho nội tâm của người ta hiện ra trần trụi trước mắt mình. Bất tri bất giác, thời gian mấy tiếng đã trôi qua. Tiêu Dục Hằng khép Laptop trong tay lại nói: - Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, giảng đủ rồi, các em về tự tiếp thu thêm một chút. Tôi nói cũng chỉ là phân tích của tôi, tôi hi vọng các em dùng phân tích của chính mình để suy nghĩ phương thức. Dừng lại một chút rồi lại nói: - Đường Trọng, em theo tôi về ăn cơm đi. Đường Trọng vội vàng cự tuyệt nói: - Thưa thầy, lần sau đi, lần sau em đi tới nhà bái phỏng sư mẫu. Hắn nào dám tới nhà Tiêu Dục Hằng a, đến lúc đó tác chiến trên sân khách, trời mới biết Tiêu Nam Tâm này sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì nữa. - Cũng tốt, vậy thì để lần sau. - Tiêu Dục Hằng nói, ông cũng nghĩ đến vấn đề này, Đường Trọng cùng ngồi một bàn cơm với Tiêu Nam Tâm, sợ hai đứa sẽ lại chí chóe mất. Đến lúc đó huyết áp của bà già lại tăng lên thì toi. Đường Trọng tạm biệt Tiêu Dục Hằng, lại rất lễ độ chào hỏi Tiêu Nam Tâm, sau đó một mình hắn ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng. - Sao hả? - Tiêu Dục Hằng nhìn cháu gái bảo bối của mình cười hỏi - Sao cái gì ạ? - Tiêu Nam Tâm hỏi. - Đường Trọng đó. - Tiêu Dục Hằng nói. - Chẳng ra cái gì cả. - Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói. Tiêu Dục Hằng lắc đầu nói: - Năng lực tiếp nhận của cháu mạnh, là bởi vì cháu là cháu gái ông, ít nhiều gì cũng chịu một ít ảnh hưởng. Hơn nữa, từ nhỏ cháu đã thích tâm lý học, đã xem không ít bộ sách về tâm lý học do ông đề cử. Năng lực tiếp nhận của nó không chậm hơn cháu, năng lực phân tích thậm chí còn mạnh hơn cả cháu nữa. Đó hoàn toàn là dựa vào ngộ tính của mình, hoặc là nói, nó hiểu được cách nhìn người. Ông nhớ không nhầm thì nó đã nói cha mình là một trưởng ngục. Nếu như hắn lớn lên trong hoàn cảnh của nhà giam thì cũng có thể làm cho người ta hiểu được. - Năng lực phân tích của cháu còn lâu mới kém hơn hắn. - Tiêu Nam Tâm không chịu thua nói. Tiêu Dục Hằng cười cười nói: - Đi thôi, chúng ta về ăn cơm, nếu không bà lão lại gọi điện thoại thúc giục. Lúc Đường Trọng đi ra khỏi lầu làm việc, sắc trời cũng đã quang đãng, chỉ có vài hạt mưa bụi phiêu đãng trên không trung, rơi lên trên người cũng không làm cho người ta có cảm giác gì, cũng không làm cho quần áo ướt sũng. Lại đi xuyên qua hòn giả sơn một lần nữa, đi qua con đường tình lữ, đi tới hướng hồ Minh Lý bên kia. Cũng không biết là muốn nhìn cảnh Minh Lý hồ sau cơn mưa một chút, hay là trong lòng mình mong đợi cái gì khác đây. Thiếu nữ không hoài xuân? Thiếu nam không động tình? Đường Trọng lấy điện thoại di động ra, thấy trên đó hiện ra số điện thoại của Bạch Tố. Đường Trọng ngầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có nhiệm vụ gì nữa đó nhé. Ấn nút trả lời, hắn nói: - Có chuyện gì? Bạch Tố hơi chần chờ, nhưng vẫn dùng âm thanh đặc biệt vui vẻ của mình nói: - Đường Trọng, có người muốn gặp cậu. - Người theo đuổi? - Đường Trọng hỏi. - Không phải. - Bạch Tố cười nói. - Vậy là ai? - Là... Không đợi Bạch Tố trả lời, Đường Trọng nói trước: - Tốt lắm, tôi lại bận rồi, cứ như vậy đã. Nói xong, hắn dập máy ngay lập tức.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang