[Dịch]Hoàng Tử Ốm Yếu Xem Ta Thu Phục Ngươi - Sưu tầm

Chương 7 : Cuộc Sống Mới.

Người đăng: 

.
“Con bé có lẽ còn nhiều chuyện giấu mình, nếu không tình nguyện nói nàng cũng không ép, nàng quan niệm con người sống với nhau vì hiện tại và tương lai còn quá khứ chỉ là nốt nhạc đệm ban đầu thỉnh thoảng nhắc nhở bản thân về nguồn gốc. Tuệ Thư muốn giúp nàng có lẽ trong lòng “nàng” còn băn khoăn tới việc nàng đã cứu mình một mạng, muốn làm thứ gì đó để tạ ơn, để chứng tỏ sự hữu ích của bản thân khiến cô bé không bị vứt bỏ.” Xấu hổ vì nhìn chằm chặp vào người khác Tuệ Lâm bối rối: -Tiểu muội đây là mười lượng bạc em hãy cầm đi mua vài bộ đồ mới rồi kiếm cái gì ăn, ta chỉ có thể giúp đến đây thôi. Gã ăn mày thực ra lại là một cô nương tuổi chừng 13 mặc dù che dấu rất tốt nhưng vẫn bị nàng nhìn thấu, nói xong những lời kia Tuệ Lâm quay đi. ----------------------------------------------------------------------------iii Nàng đau đầu rồi từ khi rời trấn tiểu cô nương ăn mày vẫn bám theo nàng, có hỏi gì cũng không chịu nói, sau lại mới biết nàng bị câm, đã vậy thì cho nàng ở với mình cũng được. Về đến nhà Tuệ Lâm lấy ra bộ quần áo mới may hôm bữa đưa cho cô bé, bộ đồ này có vẻ rộng so với nàng, rồi dẫn nàng đi múc nước tắm rửa, đang miên man suy nghĩ Tuệ Lâm nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vào nhìn thấy người, nàng thốt lên khe khẽ mỹ nhân a mỹ nhân. Tự nhận bản thân xinh xắn dễ thương lắm rồi so sánh với tiểu nha đầu kia lại có phần khập khiễng, tiểu cô nương nàng cứu dùng từ nghiêng nước nghiêng nước nghiêng thành để mô tả không quá đáng chút nào, khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt buồn sâu thẳm như hút hồn người ta vào đó, cái mũi tinh tế và đôi môi đỏ thắm, lớn lên chút nữa ra đường không dọa ngất người ta mới là lạ, đặc biệt tiểu cô nương này cho nàng cảm giác quen thuộc đến vô cùng. Nàng thật ghen tỵ với sắc đẹp của người ta nha. -Muội có tên không? Tiểu cô nương lắc đầu. -Vậy ta đặt tên cho muội nhé! Gọi là Lăng Tuệ Thư muội đồng ý không? Cô bé gật đầu nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng khẽ giương lên. -Được rồi chào mừng muội gia nhập với chúng ta, Ta tên Lăng Tuệ Lâm năm nay 15 tuổi. Rồi nàng chỉ vào Tiểu hồ ly -Đây là Heo Con máy xay thịt của nhà ta. -Chi chi chi: “Ta xay thịt lúc nào là ăn uống tích cực tránh lãng phí có được không hả?”. Hồ ly chừa cho Tuệ Lâm cái bóng lưng tròn lẳn quay mặt vào trong. -Hừ đừng để ý ! Dạ dày nó hôm nay thèm rau. Muội năm nay bao nhiêu tuổi? Tuệ Thư giơ hai bàn tay lên -12! -Tốt! Trời cũng đã trưa rồi để ta đi nấu cơm. Lăng Tuệ Thư lúc ở trên trấn đói quá hóa liều lao vào cướp thức ăn của người ta nhưng chưa kịp ăn thì đã bị đánh hội đồng, nghe Tuệ Lâm nhắc đến cơm cũng ứa nước miếng ra, lẽo đẽo theo nàng vào bếp. Tuệ Lâm kiếp trước có qua một khóa huấn luyện nghiệp vụ vì đặc trưng nghề nghiệp phải tiếp xúc với đủ loại người nên phải học sơ qua ngôn ngữ của người câm, bây giờ nhìn hành động Tuệ Thư nàng phần nào đoán ra được nội dung mà con bé muốn nói. -Muội muốn học nấu ăn -“Vâng! Xin hãy dạy cho em!” -Được rồi, nhà chúng ta ít người nên muội chỉ có thể cho từng này gạo vào nồi, thêm nước vào vo sạch lại đổ đi nước bẩn, cho thêm nước sạch cách gạo chừng một lóng ngón tay rồi bắc lên bếp. Chờ nước sôi mở vung đảo đều một lần, lúc nước cạn hết thì đưa củi ra trừ than lại cho hạt gạo chín, nhớ là phải đậy kín nắp vung....................... Con bé có lẽ còn nhiều chuyện giấu mình, nếu không tình nguyện nói nàng cũng không ép, nàng quan niệm con người sống với nhau vì hiện tại và tương lai còn quá khứ chỉ là nốt nhạc đệm ban đầu thỉnh thoảng nhắc nhở bản thân về nguồn gốc. Tuệ Thư muốn giúp nàng có lẽ trong lòng “nàng” còn băn khoăn tới việc nàng đã cứu mình một mạng, muốn làm thứ gì đó để tạ ơn, để chứng tỏ sự hữu ích của bản thân khiến cô bé không bị vứt bỏ. Hiểu điều đó Tuệ Lâm không ngăn cản mà còn nhiệt tình chỉ bảo “nàng” một mặt giải quyết nỗi lo sợ trong lòng mặt khác giúp cô làm quen cuộc sống. Sáng sớm hôm sau khi Tuệ Lâm còn vùi mình trong chăn gặp Chu Công đánh cờ thì Tuệ Thư đã dậy quét dọn làm bữa sáng, những công việc thế này trước đây chưa bao giờ nàng phải đụng đến dù chỉ một ngón tay nhưng trước đây là trước đây nàng không thể mãi vùi bản thân vào đó, hiện tại mục đích của nàng là phục vụ thật tốt tiểu thư, người đã cho nàng hiểu thế nào là ấm áp. Tuệ Lâm vươn vai, đi đến góc cuối giường nơi nàng làm tổ cho Heo Con, thấy nó đang ngủ phơi bụng nàng không phúc hậu nhổ vài sợi tóc ngoáy cái mũi hồng hào của nó, Heo Con bất mãn chi chi chi mà mắt vẫn nhắm tịt, không đả động gì được vật nhỏ nàng di chuyển xuống lòng bàn chân lấy tay khều khều, hồ ly nhà ta cuối cùng cũng nhịn không được nheo nheo mắt tội nghiệp nhìn Tuệ Lâm - Nhìn cái gì? Dậy ăn sáng còn ra vườn làm việc gọi ngươi là Heo không sai mà! - Chi chi chi Sáng nào cũng dùng chiêu này, nàng không nói thì sẽ chết người a, người ta mới không phải là heo, người ta là siêu cấp đại mỹ nữ duyên dáng, mũm mĩm. Chứng kiến toàn bộ quá trình Tuệ Thư cười rộ lên làm lộ má lúm đồng tiền cảnh vật xung quanh vì thế mà ảm đạm thất sắc - Tuệ Thư à mới sáng ra muội đừng cười như thế được không? Muội làm tâm hồn non nớt yếu đuối của ta bị tổn thương a! - “Tiểu thư người là đẹp nhất” - Không ngờ còn rất mồm mép, muội dậy sớm như thế làm gì, sao không ngủ thêm chút nữa - “Em dậy sớm quen rồi, tiểu thư mau ra rửa mặt rồi ăn sáng”. - Em nấu xong rồi? Tuệ Lâm ngạc nhiên -Hắc hắc vậy ta phải nhanh chóng vào thưởng thức tay nghề của tiểu mỹ nhân nếu ngon sẽ có thưởng. Tuệ Thư cứ nhất mực gọi nàng là tiểu thư dù nàng nói chỉ cần muội ấy kêu 2 tiếng tỷ tỷ là được nhưng con bé cứng đầu không nghe, thôi kệ chỉ là cách gọi mà thôi. Tuệ Thư nấu một nồi cháo trắng bên trên có thêm vài cọng hành lá, thịt hun khói cắt riêng để trong đĩa, khả năng học tập của muội ấy rất nhanh chóng chỉ nói qua một lần mà đã làm được một bàn ăn hoàn chỉnh Tuệ Lâm thật hài lòng. Ăn xong cả đám kéo nhau ra vườn, rau cải nàng trồng giờ đây đã lên mầm, vài ngày nữa có thể nhổ nấu canh. Tuệ Lâm sẵn tiện giới thiệu cho Tuệ Thư vài loại rau rồi giúp muội ấy phân biệt chúng. Một lúc sau nàng chợt nhớ ra - Tuệ Thư muội thấy thịt hun khói còn nhiều nữa không? - “Tiểu thư sắp hết rồi chỉ đủ cho bữa trưa” - Haizz được rồi lát nữa muội theo ta đến đầu thôn mua thịt, ta không muốn tối nay nghe Heo Con lằm bằm - “Dạ!” Nhị Ngưu hôm nay sẽ lên trấn làm việc nên Kim Doãn Oanh sai hắn đến nhà Tuệ Lâm hỏi nàng cần mua gì không nhân tiện cho nàng một bó rau muống to đùng - Lâm muội muội! Muội có ở nhà không Ngoài vườn rau nghe tiếng gọi Tuệ Lâm cùng Tuệ Thư tiến vào. Thấy được người Nhị Ngưu chuẩn bị mở miệng thì đứng hình, ngây người ra như phỗng. Tuệ Lâm buồn cười mở miệng trêu đùa - Ai da Nhị Ngưu huynh nhìn cái gì mà chăm chú thế cho ta nhìn với nào? Khụ khụ biết mình thất lễ hắn lên tiếng - Lâm muội cô nương này là ai ta thấy không quen mắt nên mới hành động không đúng Có mà huynh thấy cô nương nhà người ta xinh đẹp luyến tiếc không rời mắt được thì có - Đây là muội muội họ hàng xa của ta,tên Lăng Tuệ Thư, mấy ngày trước nhà nàng gặp lũ nên cho nàng đến đây ở tạm. - À ra vậy! Nói xong không quên liếc mắt nhìn thêm lần nữa làm Tuệ Thư xấu hổ đỏ bừng mặt - Huynh tìm ta có chuyện gì sao? - Ta lát nữa lên trấn làm việc muội có cần thứ gì không ta mua giúp cho, đây là tiền bán thịt lão Lưu mới đưa tổng cộng là 1500 văn tiền còn có nương ta hái cho muội bó rau này. - Cảm ơn huynh ta không thiếu gì cả, nhờ huynh chuyển lời cảm ơn của ta đến Kim thẩm. Thực ra nàng muốn mua thêm vài tấm vải cho Tuệ Thư nhưng ai lại đi nhờ một đại nam nhân làm chuyện đó, Tuệ Thư đành chịu khó thêm ít bữa nữa vậy chờ nàng lên trấn lấy đồ rồi đi mua luôn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang