[Dịch] Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 37 : Mưu đồ của Diệp Thiếu Hùng.

Người đăng: 

.
- Chị Vân Mạn, tôi đã châm cứu cho chị được hơn nửa giờ. Hạ Thiên nói với vẻ mặt đau khổ, nửa giờ qua hắn mệt khủng khiếp, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại. - Nửa giờ sao? Lần này Liễu Vân Mạn đã tin vào lời nói của Hạ Thiên, vì chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao bây giờ đã hơn ba giờ, nhưng nàng lại cảm thấy chỉ loáng cái là xong. Có lẽ vì y thuật của Liễu Vân Mạn rất cao, vì vậy căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua sao? - Hạ Thiên, cám ơn cậu. Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nhớ ra mình căn bản chưa cảm ơn đối phương, nàng lắc đầu cố gắng làm cho mình được tỉnh táo. Khoảng thời gian vừa rồi nàng giống như một người sống trong mộng. - Chúng ta đi thôi. Liễu Vân Mạn khựng lại một lúc rồi nói ra một câu, sau đó đi ra phòng ngủ. Nửa giờ sau Hạ Thiên quay lại cửa hàng hoa, Tôn Hinh Hinh cũng đã quay về, ngược lại bên trong không có Vương Kiệt. - Này, Hạ Thiên, anh còn lòng dạ quay về nữa sao? Phương Hiểu Như thấy Hạ Thiên thì bắt đầu phàn nàn: - Tên mập đã đi tặng hoa thay cho anh, anh nhớ phải chia lương cho anh ấy đấy nhé. - Lại có người tặng hoa sao? Hạ Thiên có chút kỳ quái, hôm nay là ngày gì, sao buôn bán tốt như vậy? Phương Hiểu Như trợn mắt nói: - Chẳng lẽ em còn lừa anh sao? Hạ Thiên, sao anh tìm được một tiểu đệ tốt như tên mập vậy? Em định gọi anh về, nhưng anh ta sợ quấy rầy anh đang tán gái, vì vậy thay anh đi tặng hoa rồi. - Tên mập tốt như vậy sao? Hạ Thiên không cho là đúng. - Người ta ít nhất cũng có lòng tốt với anh, bộ dạng của anh thì hình như có chị Hinh mà vẫn còn muốn tán Liễu Vân Mạn kia thì phải. Phương Hiểu Như ra vẻ như rất bất bình. - Người ta tốt như vậy, sao em đăng ký làm bạn gái? Tôn Hinh Hinh tức giận nói một câu. Phương Hiểu Như rất uất ức: - Chị Hinh, em đang giúp chị nói chuyện, Hạ Thiên rõ ràng đã lừa gạt và chiếm được chị, ngay bây giờ đã có ý với người khác, chị không thấy anh ta quá phận sao? - Được rồi, đừng nói nhảm, đến đây cầm lấy lẵng hoa này. Tôn Hinh Hinh rõ ràng không muốn nói chuyện, nàng trực tiếp di chuyển chủ đề. Phương Hiểu Như lầm bầm một câu, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, trong lòng lại cảm thấy bất công cho Tôn Hinh Hinh. Hạ Thiên không tính là đẹp trai, không có tiền lại hay khoác lác, còn rất lăng nhăng, ngoài giỏi đánh nhau thì chẳng biết cóc khô gì. Hạ Thiên không biết Phương Hiểu Như suy nghĩ những thứ gì, hắn ngồi trên mặt ghế mà khẽ nhắm mắt xem như dưỡng thần. Ngịch Thiên Bát Châm tiêu hao rất nhiều nội lực, tuy tốc độ khôi phục của hắn là rất nhanh nhưng bây giờ vẫn cảm thấy rất uể oải. - Hạ Thiên, có thời gian rảnh đi tâm sự không? Một người đàn ông cao lớn chợt tiến vào trong cửa hàng hoa. Hạ Thiên mở to mắt nhìn người đàn ông có chút quen thuộc trước mặt: - Anh là ai? - Tôi là Diệp Thiếu Hùng, chúng ta đã từng gặp mặt nhau ở đồn cảnh sát. Người đàn ông cao lớn mỉm cười: - Diệp Mộng Oánh là em gái của tôi. - À, thì ra là Diệp đại ca! Hạ Thiên nghe thấy đối phương là anh của Diệp Mộng Oánh thì chợt có hứng thú, hắn đứng lên nói: - Không biết Diệp đại ca muốn nói về thứ gì? - Đi ra ngoài một chút. Diệp Thiếu Hùng đề nghị. - Tốt! Hạ Thiên cũng rất dứt khoát. Hai người chậm rãi đi trong khuôn viên trường đại học Giang Hải, khu vườn trường bây giờ rất thanh tịnh, rất thích hợp để nói chuyện. - Hạ Thiên, nghe em gái nói khi cậu ba tuổi thì liên tục ở trên núi, mãi đến mấy ngày hôm trước mới xuống núi, có phải như vậy không? Diệp Thiếu Hùng hỏi. - Không sai. Hạ Thiên gật đầu. - Nói như vậy thì cậu còn chưa quen thuộc những sự việc trong thành phố phải không? Diệp Thiếu Hùng tiếp tục hỏi. - Đúng vậy, vợ tôi đã nói được vài phần, nhưng vợ tôi cũng không ở lâu trong thành phố, vì vậy cũng không có nhiều sự việc nói cho tôi biết. Hạ Thiên có chút buồn rầu: - Mấy ngày vừa qua tôi phát hiện ra có nhiều việc mình không biết, ví dụ không biết dùng máy tính, cũng không biết lái xe, không biết chơi game trong điện thoại. - Những thứ này người nào cũng biết, nhưng như cậu cũng không quá hiếm gặp. Diệp Thiếu Hùng cười nhạt một tiếng: - Nhưng những gì cậu học được thì người khác lại không thể học được, điều này thì không giống. - Cũng không có gì. Hạ Thiên cũng không khiêm tốn: - Thần tiên tỷ tỷ cũng nói, tôi là độc nhất vô nhị. - Tôi tin cậu là độc nhất vô nhị. Vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng có chút cổ quái: - Ít nhất thì bản lĩnh gây chuyện của cậu cũng độc nhất vô nhị, lúc này mới có thời gian vài ngày mà số người cậu chọc vào còn nhiều hơn cả đời tôi từng đụng vào. - Diệp đại ca, tôi hình như cũng không trêu chọc ai thì phải. Hạ Thiên cảm thấy rất oan uổng: - Đều là bọn họ gây chuyện cho tôi. Diệp Thiếu Hùng lắc đầu: - Hạ Thiên, ai dẫn đến cho ai thật ra không quan trọng, quan trọng là chỉ trong thời gian vài ngày thì cậu đã có khá nhiều kẻ thù. Đối với cậu thì thứ này không phải là chuyện tốt, đôi khi sự việc phải có một sách lược phù hợp. - Nhưng tôi lại thích thủ đoạn trực tiếp. Hạ Thiên cười hì hì nói. - Cậu nói thủ đoạn trực tiếp, có phải trực tiếp ra tay hay không? Diệp Thiếu Hùng cười nhạt một tiếng. - Đúng vậy, Nhị sư phụ có nói với tôi, bạo lực chính là thủ đoạn giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất. Dù kẻ thù của anh có nhiều tiền và thế lực mạnh thế nào, cũng không cần quan tâm hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn chết thì anh thắng. Hạ Thiên gật đầu nói. - Lời nói của Nhị sư phụ cậu cũng không phải không đúng, nhưng nếu người nào cũng dùng thủ đoạn bạo lực thì chúng ta sẽ quay về thời nguyên thủy rồi. Diệp Thiếu Hùng lắc đầu: - Hạ Thiên, có lẽ cậu không biết vì sao tôi đến tìm cậu, nhưng Diệp Thiếu Hùng tôi ân oán phân minh, trên đời này người tôi quan tâm nhất chỉ có em gái, mà cậu là ân nhân của em gái tôi, vì vậy đối với tôi thì cậu cũng là ân nhân cứu mạng. Diệp Thiếu Hùng lấy ra một tờ tấm card đưa cho Hạ Thiên: - Tôi hy vọng sau này cậu gặp phải phiền phức, trước tiên cứ gọi điện thoại tìm tôi, không nên dùng bạo lực để giải quyết. - À, cám ơn Diệp đại ca! Hạ Thiên nhận lấy tấm card, bên trên chỉ có một dãy số, không ghi tên. - Nhớ kỹ, có việc nên tìm tôi trước, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì đừng nên dùng bạo lực. Diệp Thiếu Hùng dặn dò. - Diệp đại ca, tôi đã nhớ kỹ! Hạ Thiên lại gật đầu, hắn đúng là đã nhớ kỹ nhưng không nghĩ rằng sẽ làm như vậy. - Được rồi, tôi đi trước! Diệp Thiếu Hùng rất thỏa mãn với vấn đề này, sau đó hắn vung tay, một chiếc xe toàn thân đen kịt chạy đến. Xe dừng lại bên cạnh Diệp Thiếu Hùng, cửa xe mở ra, Diệp Thiếu Hùng tiến vào, sau đó xe phóng đi như bay. - Diệp đại ca này hình như cũng biết võ công. Hạ Thiên nhìn chiếc xe chạy đi mà khẽ lầm bầm. Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy khỏi đại học Giang Hải, sau đó tốc độ dần chậm lại. Diệp Thiếu Hùng ngồi trong xe nhìn người lái xe trẻ tuổi: - Tiểu Mạc, cậu có thể nhìn rõ trình độ của Hạ Thiên không? - Có thể thấy, nhưng lại cảm giác hắn không có chút võ công. Tiểu Mạc lắc đầu: - Nhưng điều này là không thể. - Không sai, quả thật là không thể. Diệp Thiếu Hùng khẽ gật đầu. - Đội trưởng, vừa rồi A Luân đã truyền tin, Mãnh Hổ đã vào phòng làm việc, chỉ chờ anh về tự mình thẩm vấn. Tiểu Mạc còn nói thêm. - Rất tốt, dám động đến em gái của tôi, tôi sẽ cho hắn hối hận vì sống trên đời này. Vẻ mặt Diệp Thiếu Hùng trở nên âm trầm. - Đội trưởng, Hạ Thiên kia thuần túy chỉ là một đứa thích gây chuyện, sau này hắn gây rối rồi tìm đến chúng ta, như vậy chúng ta phải giúp hắn sao? Tiểu Mạc lại hỏi. - Tiểu Mạc, cậu đi theo tôi cũng không phải chỉ là một hai năm, tôi có bao giờ nói đùa sao? Diệp Thiếu Hùng thản nhiên nói. - Đội trưởng, em sợ rằng người này sẽ mang đến cho chúng ta nhiều phiền phức. Tiểu Mạc có chút bất đắc dĩ: - Trình độ gây sự của người này rất khủng bố, nghe nói Tô Tử Cường lại bị hắn đánh, Kiều Đông Vân của Kiều gia cũng bị đánh cho một trận, người đẹp băng giá nổi tiếng của công an hình sự cũng bị đối phương đùa bỡn. Vừa rồi còn nhận được tin Cao Danh Dương đang điều tra Hạ Thiên, hình như tiểu tử kia còn đắc tội cả với Cao Danh Dương. - Tôi không sợ cậu ta mang đến phiền toái, chỉ sợ tiểu tử này có chút phiền toái không tìm đến chúng ta. Diệp Thiếu Hùng không thèm quan tâm. - Đội trưởng, anh làm như vậy không phải vì đối phương đã cứu em gái đấy chứ? Tiểu Mạc nhịn không được phải hỏi. - Cậu ta là một nhân tài. Diệp Thiếu Hùng chậm rãi nói, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: - Là nhân tài độc nhất vô nhị. - Đội trưởng, anh muốn mời chào hắn sao? Tiểu Mạc cuối cùng cũng hiểu ra. - Nếu không cậu nghĩ rằng tôi và cậu sẽ học theo Lôi Phong sao? Diệp Thiếu Hùng có chút không vui. Tiểu Mạc nở nụ cười ngượng ngùng, hắn không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm lái xe. Bệnh viện Phụ Nhất, Liễu Vân Mạn nhìn chăm chăm vào kết quả kiểm tra, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm thì cũng không thể áp chế được cảm giác vui sướng, khoảnh khắc sau đã chạy khỏi bệnh viện. Vài phút sau Liễu Vân Mạn đã xuất hiện ở cửa hàng hoa Hinh Hinh, đúng lúc này lại đụng mặt Hạ Thiên vừa mới đi nói chuyện với Hạ Thiên quay về. - Hạ Thiên, nhanh lên, theo tôi. Liễu Vân Mạn nhào đến bên cạnh chụp lấy tay Hạ Thiên rồi dùng giọng nôn nóng nói. - Chị Vân Mạn, đi đâu? Hạ Thiên có chút mê hoặc. - Chữa bệnh cho em của tôi, còn có em trai, cô cô... .... Liễu Vân Mạn nói một hơi bảy tám người. - Chị Vân Mạn, hôm nay không được rồi. Hạ Thiên có chút ngượng ngùng: - Ngịch Thiên Bát Châm rất tiêu hao thể lực, sau khi thi châm một lần thì phải qua hai mươi bốn tiếng sau mới hoàn toàn khôi phục lại được, mà trước khi chưa khôi phục tôi cũng không dám thi châm. - Theo lời cậu thì phải đợi ngày mai mới tiếp tục thi châm được sao? Liễu Vân Mạn có chút thất vọng, nàng nghĩ đến bộ dạng thi châm mệt mỏi của Hạ Thiên thì cũng tin đối phương không nói dối. - Chị Vân Mạn, nhà chị bị dính phải căn bệnh đặc biệt này, phương pháp bình thường khó thể trị dứt, chỉ có thể dùng Ngịch Thiên Bát Châm mà thôi, vì thế cứ từ từ, mỗi ngày tôi chỉ trị cho một người mà thôi. Hạ Thiên gật đầu, tất nhiên hắn cũng hy vọng mình giải quyết cho nhanh để Liễu Vân Mạn nhanh chóng thành vợ mình, nhưng dù vậy cũng khó thể nhanh được. - Nhưng lỡ may Cao Danh Dương... .... Đầu óc của Liễu Vân Mạn có chút hỗn loạn: - Hạ Thiên, hay là thế này, cậu đến ở trong nhà bà nội, chúng ta sẽ trốn ở đó, Cao Danh Dương sẽ tạm thời không tìm thấy được. - Chị Vân Mạn, sao chị phải sợ tên Cao Danh Dương kia như vậy? Trong lòng Hạ Thiên có chút không thoải mái, Liễu Vân Mạn sắp trở thành vợ hắn, vợ hắn nào có sợ người khác? Vợ của Hạ Thiên hắn chỉ có thể làm người ta sợ hãi, tuyệt đối không được sợ kẻ khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang