[Dịch] Hình Đồ
Chương 51 : Sơ văn Lưu gia tử
.
Nhâm Hiêu tay chân luống cuống hầu ở ngoài hành cung.
Rượu Vạn Tuế được liệt vào tế phẩm Phong thiện , theo Nhâm Hiêu thì đúng là chuyện phải làm theo lẽ thường. Vốn chỉ là muốn giúp Lưu Khám có được một cái lệnh ân xá, có thể giúp Lưu Khám khỏi phải chịu khổ vì bị phạt, để hắn sớm ngày thoát ly khổ hải. Nhưng thật không ngờ, lệnh ân xá chưa tới mà lại tới một đạo chiếu thư.
Nhâm Hiêu phụng chiếu đi tới Thái Sơn hậu giá!
Nói cách khác, Thủy Hoàng đế rất có thể sau khi tế trời sẽ đích thân triệu kiến y.
Đây cũng không phải lần đầu tiên y gặp Thủy Hoàng đế. Trước kia lúc vẫn còn là Thiết ưng duệ sĩ Duệ sĩ, Nhâm Hiêu đã từng gặp Thủy Hoàng đế không chỉ một lần. Đương nhiên, Nhâm Hiêu chỉ là yết kiến Thủy Hoàng đế từ rất xa. Lần gần đây nhất, ở ngoài đại điện cung Hàm Dương, do đại nhân Thượng Khanh Mông Nghị giới thiệu, phụng chiếu đi tới Huyện Bái. Lần ấy, Nhâm Hiêu vẫn phủ phục ở ngoài điện, thậm chí đến khi rời khỏi cung Hàm Dương, cũng không ngẩng đầu lên để nhìn Doanh Chính đường hoàng một chút. Nhưng sự trang nghiêm ở đại điện cung Hàm Dương làm cho Nhâm Hiêu trọn đời khó quên.
Hoàng đế lệnh cho ta hậu giá là có ý tứ gì? Lẽ nào là muốn ban thưởng cho ta sao?
Nhâm Hiêu trong lòng thấp thỏm lo âu, thậm chí khi Mông Điềm gọi y cũng không nghe thấy...
Mông Điềm cũng không tức giận. Những quan viên nhỏ giống như Nhâm Hiêu khi gặp Thủy Hoàng đế đều như vậy. Thật ra không chỉ có bọn người như Nhâm Hiêu mà tất cả các quan viên của triều Đại Tần, ngoại trừ rất ít một vài người khi yết kiến Thủy Hoàng đế vẫn giữ thần thái tự nhiên ra thì những người khác phần lớn đều giống như Nhâm Hiêu.
- Nhâm Hiêu!
- Dạ, tiểu tướng ở đây!
Cuối cùng Nhâm Hiêu lúc này cũng nghe thấy tiếng gọi của Mông Điềm, vội vã ổn định tâm thần, cung kính trả lời. Tuy rằng đã không còn là Thiết ưng duệ sĩ, thế nhưng Nhâm Hiêu khi nói chuyện cùng với Mông Điềm, vẫn cố gắng duy trì giống như trước đây.
Mông Điềm xuất thân từ đại doanh Lam Điền, ba đời đều phụng sự cho Thủy hoàng. Hiện giờ làm tới chức Nội sử, cai quản Hàm Dương, đồng thời thống lĩnh Thiết ưng duệ sĩ.
Thủy Hoàng đế tín nhiệm huynh đệ Mông Điềm, quả thực không ai có thể sánh kịp.
Người Hàm Dương nói vui, Mông Điềm chính là quân sư của Thủy Hoàng đế. Trước khi Thủy Hoàng đế ra bất kì quyết định nào, nhất định phải cùng với huynh đệ Mông gia thương nghị.
Thậm chí còn có một cách nói như vầy: ngày nào thừa tướng Vương Quán thôi chức, thừa tướng thứ hai của Đại Tần triều này, sẽ do Mông Điềm tranh với Lý Tư. Tuy rằng Nhâm Hiêu đã rời khỏi Thiết ưng duệ sĩ, thế nhưng trước mặt Mông Điềm cũng không dám chậm trễ chút nào.
Mông Điềm cười cười:
- Đừng có căng thẳng, bệ hạ rất thoải mái, tính tình khoan dung độ lượng, một hồi thấy bệ hạ, nghìn vạn lần trấn tĩnh. Ngươi đã từng theo ta làm Thiết ưng duệ sĩ, chớ để đánh mất thể diện của Thiết ưng duệ sĩ. Hơn nữa, bệ hạ cũng không thích lắm cái loại người không có can đảm.
- Tiểu tướng xin lĩnh giáo!
Thủy Hoàng đế khoan dung độ lượng sao? Tuy Nhâm Hiêu biểu hiện ra vẻ cung cung kính kính nghe theo, thế nhưng trong lòng cười khổ không thôi.
Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Mông Điềm ngươi mới nói như thế...
Mông Điềm lại hỏi:
- Biết nói sao chưa?
Nhâm Hiêu ngẩn ra, vội hỏi:
- Xin đại nhân dạy bảo!
Mông Điềm gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực rất đơn giản, cứ nói thật mà thôi. Trước mặt bệ hạ, nghìn vạn lần không nên giấu diếm dù chỉ một việc nhỏ. Chỉ cần ngươi có chút nói dối, bệ hạ nhất định sẽ nhận ra. Mặc kệ là chuyện tốt chuyện xấu, cứ thành thực trả lời, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?
Nhâm Hiêu do dự một chút:
- Tiểu tướng đã biết!
Lúc này, một tên nội thị trắng trẻo khôi ngô, tướng mạo tuấn tú, nhưng dưới hàm không có râu đi ra hành cung, lớn tiếng nói:
- Truyền Trưởng Huyện Bái Nhâm Hiêu yết kiến.
Nhâm Hiêu vội vàng chỉnh đốn áo mũ, cung kính đáp:
- Thần, Trưởng Huyện Bái Nhâm Hiêu, khấu kiến Ngô hoàng!
Vừa nói vừa nhất nhất theo sau gã nội thị nọ lên điện. Tên nội thị này, Nhâm Hiêu cũng quen biết, chính là Triệu Cao ở bên cạnh Thủy Hoàng đế.
Có người nói, Triệu Cao này là một người yếu sinh lý bẩm sinh.
Khi Thủy Hoàng đế còn chưa đăng cơ, đã đi theo bên cạnh Thủy Hoàng đế.
Thiện ngự xa, rất có sức mạnh. Hơn nữa lại hiểu biết chữ nghĩa, đối với Thủy Hoàng đế vô cùng trung thành và tận tâm.
Hành cung Thái sơn, là cung của Lỗ quốc vương xây dựng lúc trước. Khí thế trang nghiêm to lớn kém hơn cung Hàm Dương.
Nhưng chỉ vì một người mà thay đổi.
Thủy hoàng đế Doanh Chính ngồi ngay ngắn trên điện, nhưng làm cho Nhâm Hiêu sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ. Trong hoảng hốt, dường như y đã về tới cung Hàm Dương.
- Thần, Nhâm Hiêu khấu kiến Ngô hoàng, cầu chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nhâm Hiêu phủ phục trên đại điện hành cung, cảm xúc dâng trào. Yết kiến Thủy Hoàng đế gần như vậy, lúc trước đây, quả thực là việc mà y nằm mơ cũng không dám tưởng. Từ cửa cung Hàm Dương tới bệ rồng, khoảng cách chừng năm trăm bước. Mà hành cung Thái sơn này, khoảng cách chỉ có ba trăm bước.
Thậm chí Nhâm Hiêu nghĩ, y có thể cảm nhận được long khí của Thủy hoàng đế khi hô hấp.
- Nhâm Hiêu, hãy bình thân.
- Thần, tạ ơn bệ hạ!
Nhâm Hiêu đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu như cũ.
Doanh Chính nói:
- Nhâm Hiêu, tiến lên năm mươi bước nói.
- Thần, tuân chỉ!
Nhâm Hiêu cảm giác ngực của mình, hình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thân thể khẽ run lên, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì hưng phấn.
Dè dặt bước tới năm mươi bước, Nhâm Hiêu ngẩng đầu lên.
Thiết ưng duệ sĩ, là cận vệ của Thủy Hoàng đế Doanh Chính. Nhưng yết kiến gần đến mức như vậy, cũng là lần đầu tiên của Nhâm Hiêu từ trước đến nay.
- Nhâm Hiêu, người Nghĩa Cừ!
Thủy Hoàng đế sắc mặt trầm ổn, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một phần thân thiết:
- Trẫm nhớ kỹ ngươi. Lúc trước chiếm lấy Hàm Đan, là ngươi thống lãnh một trăm Thiết ưng duệ sĩ, là người đầu tiên chạy ào vào trong thành Hàm Đan. Cũng bởi vì lần ấy, ngươi từ Công Thừa mà thăng nhiệm Ngũ đại phu... Trẫm có nhớ lầm không?
Công Thừa, là tước vị thứ tám trong hai mươi tước của quân Tần, mà Ngũ đại phu lại chính là tước vị thứ chín.
Nhâm Hiêu chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên tới đỉnh đầu.
- Ngô hoàng thánh mệnh, nói một chút cũng không sai.
- Ngươi là người Tần, lại vừa là Thiết ưng duệ sĩ của trẫm. Lúc đầu khi Mông Nghị tiến cử ngươi cai quản địa phương, trẫm còn có chút lo lắng, sợ ngươi làm không tốt, cho nên vẫn để tâm đến ngươi. Nhâm Hiêu, ngươi làm khá lắm, không làm mất mặt của người Tần, lòng trẫm rất an ủi, lòng trẫm rất an ủi.
Mặc kệ người đời sau đánh giá Thủy Hoàng đế thế nào, nhưng không thể phủ nhận, thủ đoạn của Thủy Hoàng đế Doanh Chính, lại vô cùng cao minh.
Chỉ mấy chữ 'Lòng trẫm rất an ủi', đã làm cho Nhâm Hiêu lệ nóng doanh tròng, phủ phục trên đại điện, ngay cả thanh âm cũng trở nên có chút nghẹn ngào.
- Bệ hạ, người cũng gầy rồi!
Trong mắt của Doanh Chính, hiện lên một chút tình cảm ấm áp, thanh âm càng thêm nhu hòa:
- Nhâm Hiêu, đứng lên đi.
- Xin thứ cho thần thất thố!
Nhâm Hiêu đứng lên, ngực vẫn là có chút khó có thể bình tĩnh như cũ. Câu nói mà y vừa nói kia, cũng phát ra từ trong nội tâm. So với trước đây khi y rời khỏi Hàm Dương thì nhìn thoáng qua, Thủy Hoàng đế quả thật là gầy hơn rất nhiều.
Cũng khó trách, Doanh Chính là một người cực kỳ chăm chỉ, hơn nữa vô cùng chú ý tới hiệu quả làm việc.
Lúc sáu nước được bình định, Thủy Hoàng đế có rất nhiều việc cần phải làm. Cải cách các phương diện về chính trị, văn hóa, kinh tế, có thể nói là mỗi một vấn đề từ thời Chu tới nay có rất nhiều quy chế quy định. Huống chi, việc lớn trong thiên hạ, đều do một mình Thủy Hoàng đế quyết định.
Căn cứ vào sự ghi chép ở hậu thế, Thủy Hoàng đế mỗi ngày phê công văn chỉ thị, lấy 'Thạch' mà tính. Chưa phê xong một thạch, tuyệt đối không nghỉ ngơi. Công văn một thạch, chất lên chừng một người đứng. Thủy Hoàng đế làm việc hết ngày dài lại đêm thâu, quả thật gầy đi.
Nghe được một lão thần, một lão thuộc hạ ân cần thăm hỏi một câu, trong lòng Thủy Hoàng đế có thể nào lại không cao hứng chứ?
- Nhâm Hiêu, lần này ngươi tiến cống rượu Vạn Tuế, tốt lắm!
Nhâm Hiêu vội vàng nói:
- Cái này cũng không phải là công lao của thần, mà là do một tiểu dân nơi thần quản lý làm ra.
- Sao? Chỉ một tiểu dân, lại có thể có bản lĩnh thế này ư?
Nhâm Hiêu nói:
- Bệ hạ, cũng không phải là tiểu dân bình thường, có thể nói, xuất thân của người kia là người Tần.
Thủy Hoàng đế nhíu mày, có chút không hài lòng nói:
- Nếu là người Tần, vì sao lại ở cái nơi hẻo lánh như thế? Nhâm Hiêu, ngươi hãy nói rõ đi.
- Khởi bẩm thánh thượng, lúc đầu khi thần tới Huyện Bái, đã phát hiện người này. Lúc đó, bệ hạ chưa ban bố lệnh thống nhất tiền, tiểu dân kia lại cầm đao bố trong tay, toàn bộ đổi thành tiền Tần... Bệ hạ, người có điều không biết, sáu nước khinh rẻ người Tần, tiền Tần lại càng bị coi là loại tiền kém, nếu có sử dụng cũng rất kỳ thị. Thần lúc đó thấy kỳ quái, vì vậy âm thầm điều tra một chút.
Sắc mặt Thủy Hoàng đế chuyển biến tốt đẹp một ít, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
- Kết quả điều tra ra sao?
Nhâm Hiêu nói :
- Tiểu dân kia tên là Lưu Khám, theo sự điều tra của thần, chính là người Tần ở Dương Đông, tổ tiên đã từng là kỵ tướng dưới trướng của tiên vương, tên là Lưu Tủng. Năm đó tiên vương công phá Lạc Dương, nhưng không ngờ... Lưu Tủng bởi vậy đã bị liên lụy, sau đó hậu nhân đã chạy ra Hàm Cốc quan.
Doanh Chính a một tiếng.
Tuy Nhâm Hiêu cũng không nói ra 'Tiên vương' là ai, nhưng sao ông có thể nào lại không rõ.
- Hậu nhân của Lưu Tủng này sau khi chạy ra Hàm Cốc quan, lưu lạc tới quận Tam Xuyên. Nhưng Lưu gia trước sau lòng vẫn hướng về Tần, vì vậy mới có hành vi đổi tiền.
Doanh Chính khẽ gật đầu:
- Việc năm đó, cũng không thể trách Lưu gia được... Ừ, ngươi nói, Lưu này... tên gọi là gì?
- Lưu Khám!
- Lưu Khám làm thế nào sản xuất ra rượu Vạn Tuế được vậy?
Giống như Mông Điềm đã căn dặn, Nhâm Hiêu không dám giấu diếm một chút gì.
Lúc y phát hiện Lưu Khám, sau đó huyết chiến ở đại trạch Chiêu Dương, việc chính tay Lưu Khám giết Vương Lăng, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn. Thủy Hoàng đế nghe rất lấy làm thú vị, nghe đến chỗ hay, ông vỗ tay cười to:
- Không sai, không phải là người Tần ta sao lại vũ dũng như thế?
- Thế nhưng, về sau lại...
Nhâm Hiêu vừa chuyển đề tài, đem Lưu Khám vì cứu trưởng tử Lữ gia cho nên phải vào lao ngục, đánh gãy chân của Lữ Trạch, đều nhất nhất nói ra.
Lúc này Nhâm Hiêu cho rằng, Thủy Hoàng đế chắc là rất tức giận.
Lưu Khám tự tung tự tác, rõ ràng là chống lại luật pháp của Tần. Y thấp thỏm bất an liếc nhìn Thủy Hoàng đế, nhưng phát hiện sắc mặt của Doanh Chính rất bình tĩnh, cũng nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Chỉ là trong mắt lại hiện lên vẻ như hồi tưởng, ngồi ở trên long tọa (ghế vua), không nói gì.
Doanh Chính sinh ra ở Hàm Đan, đã làm một con tin.
Hàm Đan lúc đó, thuộc về kinh đô của nước Triệu. Cừu hận giữa người Tần và người Triệu, đã tới mức khó có thể hóa giải.
Không vì cái gì khác, cuộc chiến ở Trường Bình, người Tần giết bốn trăm nghìn quân Triệu, khiến cho thanh niên nước Triệu khan hiếm, người già khóc con, phụ nữ khóc chồng, con cái khóc cha. Loại cừu hận này đã không thể nào hóa giải. Thân là con tin nước Tần, những ngày Doanh Chính sinh sống ở Hàm Đan làm sao không biết.
Nhưng có một gia đình, đã từng chiếu cố Doanh Chính.
Về sau Hàm Đan bị quân Tần công phá, Doanh Chính vì trả thù người Triệu năm đó nhục nhã ông, tàn sát hết thảy, chỉ có chỗ ở của gia đình nọ, Doanh Chính hạ lệnh nếu dám động đến một cây một cỏ, giết không tha. Chính vì mệnh lệnh này, cho nên có rất nhiều người Triệu may mắn còn sống sót.
Mặc kệ người khác nói Doanh Chính như thế nào, tàn bạo cũng được, lãnh khốc cũng được.
Trong lòng của mỗi người, đều có một góc thánh thiện. Ngồi ở trên vương vị, nhất định phải dựa theo quy tắc trò chơi mà hành sự. Doanh Chính cũng là như vậy.
Khẽ thở dài một hơi, Doanh Chính từ trong hồi ức tỉnh táo lại.
- Lưu Khám này, thật ra là một người trọng tình nghĩa, là một hán tử, không hổ là hậu duệ Lão Tần Nhân ta.
Ông đứng lên, chắp tay trầm giọng nói:
- Lưu Khám tuy xem nhẹ luật pháp, trong trường hợp đó đã phạt một năm, như vậy là đủ rồi... Chém Vương Lăng, công lao không nhỏ. Nhâm Hiêu, truyền ý chỉ của trẫm, miễn hình phạt còn lại cho Lưu Khám, khôi phục tước công sĩ. Lần này hiến rượu Vạn Tuế, khiến cho việc tế trời được thuận lợi... Ừ, thăng chức một bậc... Cất nhấc Lưu Khám là Thượng Tạo. Từ hôm nay trở đi, hoàng thất dùng rượu tế tự, đều có rượu Vạn Tuế thay thế.
Thượng Tạo, bậc thứ hai trong hai mươi chức tước, có thể hưởng bổng lộc một trăm.
Doanh Chính nói xong, ánh mắt sáng quắc ngưng mắt nhìn Nhâm Hiêu, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo.
- Nhâm Hiêu, ngươi thật to gan!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện