[Dịch] Hình Danh Tiểu Sư Gia

Chương 6 : Nhận Lời Mời

Người đăng: 

Mọi người tản đi, Tư Đồ Sách cao hứng phấn chấn xoay người, theo đường cũ quay về, đi tìm thầy bói kia. Trên đường, Tư Đồ Sách nhìn xa xa liền thấy lão thầy bói kia đầu đầy mồ hôi hết nhìn đông tới nhìn tây đang tìm cái gì, liền cười nói: "A! Thầy bói, ta đây! Vừa rồi ta có việc đi gấp rồi, vừa xong việc liền chạy về tìm ngươi để trả đồ nè." Lão thầy bói quay đầu nhìn thấy hắn, vừa mừng vừa sợ lại vừa tức giận, xông đến chỗ hắn, túm lấy trường bào trong tay hắn cùng phướn gọi hồn, cả giận nói: "Ngươi là kẻ cắp! Muốn trộm quần áo ta sao?" Chính mình vừa góp phần tóm được một tên đạo tặc, giờ đây lại bị người khác gọi là kẻ cắp, Tư Đồ Sách không khỏi buồn cười: "Hắc hắc, ta nếu muốn trộm ngươi quần áo, còn chạy đến tìm ngươi làm cái gì?" Thầy bói ngẫm lại, sắc mặt trở nên hòa hoãn, rối rít chắp tay: "Ôi, thật xin lỗi. Ta thật đa tạ huynh đài!" Dứt lời, khoác trường bào lên người. Tư Đồ Sách tâm tình rất tốt, trêu chọc nói: "À! Ngươi không phải là thầy tướng số sao? Kháp chỉ tính toán, liệu sự như thần, như thế nào không dự đoán được ta sẽ đi? Lại như thế nào không dự đoán được ta đang ở nơi nào?" Thầy bói ngượng ngùng cười cười, lập tức phụng phịu nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, lão hủ đã từng tính qua, biết ngươi nhất định ở đây. Không phải đã gặp được ngươi sao? Cáo từ!" Dứt lời, giơ phướn gọi hồn, phe phẩy chuông đi dọc theo phố. Tư Đồ Sách dọc theo phố tìm kiếm cửa hàng thợ may. Hiện giờ, nếu đặt may thì không thể kịp nên hắn chỉ có thể tìm đến cửa hàng thợ may để mua. Cũng may hắn dáng người vừa phải, cửa hàng cũng còn một số trang phục may sẵn. Sau một lúc thử quần áo, cuối cùng hắn quyết định mua hai áo bào trắng, hai áo ngắn, còn có hai đôi giầy, hai cái nón, mua thêm cả một chiết phiến. Đồ chơi này là vật sư gia thường mang bên mình. Hắn ngẫm nghĩ muốn làm sư gia, thì vật liệu may mặc không thể quá kém, cho nên toàn chọn mua đồ tốt. Tổng cộng mua hết một lượng hai bạc Chưởng quầy thấy hắn mua nhiều đồ như thế, rất là cao hứng, tặng thêm cho hai đôi tất, và một cái tứ phương khăn, dùng để buộc tóc. Chẳng qua Tư Đồ Sách hiện tại tóc còn chưa dài, tạm thời không dùng đến. Hắn liền cất đi để sau này dùng. Tư Đồ Sách thay y phục ngay tại cửa hàng. Chưởng quầy giúp hắn gói gọn chỗ quần áo còn lại bằng vải xanh. Tư Đồ Sách còn nhờ thợ may một túi vải bông to để bọc bên ngoài rương dụng cụ pháp y. Như vậy sẽ không khiến người khác quá chú ý. Thu thập xong xuôi, Tư Đồ Sách mang theo rương cùng túi quần áo, cáo từ chưởng quầy. Hắn đi đến nha môn nhờ lính giữ cửa thông báo hắn muốn cầu kiến hình danh sư gia Hạ Lan Băng. Hạ Lan Băng nghe tin liền bảo người dẫn hắn đi vào sâu trong hậu viện. Vào thời cổ đại quan viên địa phương phụ trách phủ huyện đều thực hiện luật Hồi tỵ, không thể ở nguyên quán đảm nhiệm chức vụ, mà phải đảm nhiệm chức vụ ở đất khách, thông thường là đảm nhiệm chức vụ cách tỉnh. Ngoài ra còn có quy định, không cho phép cùng dân bản xứ ở nơi làm quan thành thân, cũng không cho phép mua bất động sản ở nơi đó. Tri Phủ, tri huyện đương nhiệm chỉ có thể ở tại trong biệt viện nha môn. Sư gia là người do tri huyện mời làm phụ tá riêng, không phải quan lại triều đình. Cho nên bọn họ không phải ở tiền viện của nha môn, mà là ở bên trong trạch lý đặc biệt: thư phòng lý chức. Khi cần xử lý công văn, thư lại sẽ y theo trình tự báo đưa đến hậu viện cho sư gia phê duyệt. Thông thường sư gia sẽ gom lượng lớn công văn giấy tờ mà cần tri huyện định đoạt, rồi mới chuyển báo Tri huyện đại lão gia. Ở nha môn có hai dãy nhà. Tiền viện chính là khu hành chính của nha môn nơi quan chức làm việc. Còn hậu viện chính là nơi Tri huyện lão gia cư ngụ. Bởi vì trong hậu viện có gia quyến của Tri huyện, cho nên cửa này thông thường đều không mở. Văn kiện đều được đưa qua những lối cửa nhỏ chuyển giao cho lính gác cổng, sau đó tiếp tục chuyển giao cho sư gia. Nếu Hạ Lan Băng sư gia làm công vụ ở hậu viện, thì muốn tìm nàng thì phải đi vào trong hậu viện. Ở hậu viện lính gác cổng liền tiếp đón, lập tức cúi đầu khom lưng đưa Tư Đồ Sách lĩnh đi vào bên trong thư phòng. Trong hậu viện cũng chia ra hai bên. Một bên là nơi tri huyện lão gia cùng gia quyến cư ngụ. Bên còn lại là nơi các sư gia làm việc. Bởi vì một tri huyện thường thường cần mời nhiều sư gia cho các loại công việc khác nhau, cho nên phần hậu viện phía bên sư gia làm việc rất lớn. Lính canh cửa dẫn hắn tới nơi làm việc của các sư gia. Hạ Lan Băng đang ở thư phòng cùng tri huyện nói chuyện, nghe được lính gác cổng thông báo, vội truyền tiến vào. Tư Đồ Sách mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc cất bước vào thư phòng, liền thấy Hạ Lan Băng cùng một vị lão đầu ngồi ở trong. Lão nhân kia mũi đỏ rừng rực như say rượu, đôi mắt híp lại tựa hồ không thể mở ra nổi, mặc quan phục, đội đỉnh đầu mũ cánh chuồn sáng rỡ. Hạ Lan Băng đứng lên, giới thiệu: "Lão gia, vị này chính là người am hiểu phá án mà tại hạ muốn tiến cử với ngài. Thầy bói Tư Đồ tiên sinh. Tiên sinh, vị này chính là bổn huyện quan phụ mẫu, Thái Chiêu Thái tri huyện." Tư Đồ Sách vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ: "Bái kiến Tri huyện đại lão gia." Thái tri huyện vội vàng đứng dậy hoàn lễ: "Tiên sinh miễn lễ. Ta vừa mới nghe Hạ tiên sinh khen ngợi Tư Đồ tiên sinh phá án thần kỳ, cật lực tôn sùng. Học trò rất là ngưỡng mộ. Nay tiên sinh nguyện đến giúp đỡ học trò sắp xếp việc chính trị. Học trò thật là may mắn." Tri huyện cùng phụ tá sư gia không phải đơn giản là quan hệ chủ tớ. Bởi vì các sư gia phần lớn là người có học, lại tinh thông một nghiệp vụ chuyên môn. Tiền đồ cùng công trạng của tri huyện cực kỳ quan hệ đến việc các sư gia có gắng sức hay không. Cho nên tri huyện đối với sư gia đều phi thường tôn kính, thông thường gọi đối phương là tiên sinh, tự xưng học trò, mà không phải dùng kiểu cách nhà quan tự xưng "Bổn huyện". Bởi vì tri huyện cũng là xuất thân từ phần tử trí thức, nhờ thi đậu khoa cử mới có thể nhậm chức, cho nên sư gia đối với tri huyện tự nhiên cũng phải khiêm nhường, tự xem mình học trò, nên gọi đối phương làm "Lão gia". Bởi vì sư gia không phải quan, cho nên không xưng đối phương là "Đại nhân" . Tư Đồ Sách đối với việc xưng hô này không hiểu nhiều lắm, vội chắp tay thi lễ: "Không dám, ta nhất định tận chức tận trách, hiệp trợ Hạ sư gia làm tốt việc phá án." "Thật tốt quá!" Thái tri huyện vỗ tay nói, "Không dám xin hỏi tiên sinh tên tự là . . ?" Thời xưa người trưởng thành đặc biệt phần tử trí thức, trừ bỏ tính danh ở ngoài, còn có tên tự, còn có đạo hiệu. Tỷ như Gia Cát Lượng, họ kép Gia Cát danh Lượng tự Khổng Minh đạo hiệu Ngọa long. Tên tự cùng đạo hiệu đều là dành cho người khác xưng hô mình. Xưng hô người khác bằng tên tự hoặc đạo hiệu chính là thể hiện sự tôn trọng. Cho nên tri huyện mới cất lời hỏi. Tư Đồ Sách lặng đi một chút. Người hiện đại không có chú ý đến việc này, hoàn toàn không có tên tự. Hiện giờ, hắn chỉ có thể bịa ra. Việc này không thể do dự, hắn liền thuận miệng nói "tự là Liễu Xuyên!" Liễu Xuyên là Tư Đồ Sách cố hương, cổ nhân cũng có việc lấy nơi sinh của mình làm tự. Thái tri huyện chắp tay nói: "Liễu Xuyên tiên sinh!" Chiếc bàn dài bên cạnh tri huyện bày biện văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy mực), còn có một thiếp mời màu đỏ thẫm, lập tức truyền mài mực, sau đó viết tên Tư Đồ Sách lên, rồi khép công văn lại, đặt lên chiếc khay sơn đen mạ vàng có lót gấm. Trên khay còn có hai đỉnh bạc ròng. Thái tri huyện hai tay nâng khay lên, nói : "Sính kim mỗi tháng bốn lượng bạc, không biết ý Liễu Xuyên tiên sinh như thế nào?" Tư Đồ Sách xuyên không lại đây đã được nửa tháng, đối với giá cả thời Minh triều đã có ít nhiều hiểu biết. Một ngân lương thời Minh triều đại khái giá trị nhân dân tệ một nghìn đồng, mỗi tháng bốn lượng bạc, cũng chính là tiền lương mỗi tháng bốn nghìn, như vậy cũng không phải là ít, lập tức chắp tay nói: "Không thành vấn đề." Lập tức tiếp nhận lấy thiếp mời cùng ngân lượng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang