[Dịch] Hình Danh Tiểu Sư Gia

Chương 21 : Nguyên do sự việc.

Người đăng: 

.
Vương viên ngoại không vì thế mà đứng lại, cứ tiếp tục đi ra ngoài. Hạ Lan Băng vội ngăn Vương viên ngoại lại, nói : "Viên ngoại, không nên nóng vội. Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn mới tốt. Nếu không, không những không báo thù được cho Vương Cường, mà tính mạng chính mình cũng không thể giữ. Phải biết rằng, đối phương chính là Đông xưởng!" Vương viên ngoại khẽ run rẩy, hắn cũng là dưới tình thế cấp bách mới như thế, cẩn thận suy nghĩ lại, Hạ Lan Băng nói không sai, không thể lỗ mãng, vẫn là nghĩ trước làm sau. Hắn ngã ngồi lên ghế, điệu bộ suy sụp, tay nắm chiếc áo dính máu, khóc nức nở lên. Tư Đồ Sách nói : "Lão nhân gia, Vương Cường tại sao lại bị Đông xưởng bắt đi ? Có thể nói cho chúng ta biết không? Có lẽ chúng ta có thể giúp người nghĩ kế." "Các ngươi là. . . ?" Vương viên ngoại vẫn là không yên lòng, ngước hai mắt đẫm lệ nhìn bọn hắn. Hạ Lan Băng nhỏ giọng nói : "Chúng ta thật là Vương Cường bằng hữu. Sáng nay, chúng ta theo lời người khác kể lại, ngẫu nhiên biết được, nói Vương Cường bị Đông xưởng tra tấn mà chết, thi thể chôn ở loạn mộ phần phía thành Đông. Cho nên đã đi loạn mộ phần, quả nhiên tìm được rồi một cỗ thi thể, nhưng đã hoàn toàn biến dạng. Chúng ta nhận ra quần áo trên người hắn, cho nên tới tìm các vị để nói chuyện này." "Thi thể kia hoàn toàn biến dạng?" Lão phụ trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hi vọng, "Có lẽ không phải Cường nhi của chúng ta đâu!" Tư Đồ Sách trong lòng thầm than, đã tiến hành so sánh vân tay rồi, tin tưởng không thể nghi ngờ. Hơn nữa, cũng nhất định khiến hai vị lão nhân này tin tưởng, mới có thể để cho bọn hắn tìm Cẩm Y vệ gây xích mích đấu tranh nội bộ, cũng mới có thể cho Vương Cường một công đạo. Tư Đồ Sách đột nhiên nhớ tới lúc kiểm tra thi thể, hắn có thấy dưới nách một vết bớt sẫm màu, không chút nghĩ ngợi, liền nói: "Nhi tử của hai vị Vương Cường, dưới nách phải có một vết bớt?" "Có a!" Nhị lão trăm miệng một lời nói. "Có thế chứ, cỗ thi thể kia tuy rằng hoàn toàn thay đổi, nhưng là quần áo là Vương Cường, hơn nữa, dưới nách phải cũng có một vết bớt! Hẳn là Vương Cường không thể nghi ngờ." Ánh sáng hy vọng trong mắt của hai vị lão nhân chợt mờ đi. Tư Đồ Sách thở dài, nói : "Chúng ta cũng hi vọng thi thể này không phải Vương Cường. Tuy nhiên, chúng ta lấy được tin tức thực xác thực. Vương Cường bị Đông xưởng khổ hình tra tấn mà chết. Đông xưởng đem thi thể chôn ở loạn mộ phần. Tin tức này sẽ không sai, bằng không, chúng ta cũng không dám tùy tiện đến nói cho hai vị lão nhân." Tia hi vọng còn sót lại trong mắt Vương phu nhân giống như đốm lửa nhỏ rơi xuống giếng nước, xuy một tiếng hoàn toàn tiêu diệt, ngồi suy sụp ở trên ghế, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, nghẹn ngào hỏi: "Con ta hài cốt chôn ở nơi nào của loạn mộ phần?" Tư Đồ Sách nói tường tận vị trí chôn thi thể. Hạ Lan Băng nói : "Lão nhân gia, việc đã đến nước này. Vì Vương Cường báo thù rửa hận mới là chính sự. Chúng ta cũng tin tưởng Vương Cường chết oan. Việc này, cũng chỉ có tìm ra hung phạm đem ra công lý, mới có thể cấp Vương Cường công đạo. Bằng không, hắn đã không minh bạch chết chết, các vị có tìm được hài cốt hắn, cũng không có thể đàng hoàng mai táng, mà còn phải thay hắn quýt làm cam chịu. Cho nên, chúng ta cũng muốn mọi việc chu toàn." Lão phụ gật gật đầu, đối Vương viên ngoại nói : "Đúng vậy. Lão gia, bọn hắn nói rất đúng. Chúng ta quyết không thể để Cường nhi chết đi như vậy! Nhất định phải lấy lại công đạo! Hai vị này đều là bằng hữu của Cường nhi, hảo tâm vội tới chúng ta báo tin, lại giúp đỡ nghĩ kế. Vậy chúng ta có thể làm thế nào bây giờ?" "Có thể làm sao? Đông xưởng! Ở Trấn Hải huyện, nha môn đều không dám can thiệp vào bọn hắn, chỉ có đi lên kinh thành dâng cáo trạng. Nếu không thì còn có thể làm sao?" Tư Đồ Sách nói : "Lão nhân gia, người hãy kể lại Vương Cường vì saobị Đông xưởng bắt đi? Rốt cuộc là vì tội danh gì? Chúng ta mới có thể suy tính cách đối phó tốt nhất." Nói lên chuyện này, Vương viên ngoại trong mắt cần phun ra lửa thông thường, một đôi gầy trơ cả xương hai tay rất nhanh này quần áo dính máu, nói : "Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Đông xưởng là kiên quyết đổ tội lên đầu con ta! Con ta chết oan uổng a. . ." Nói xong, lại hu hu khóc lên. Hạ Lan Băng cùng Tư Đồ Sách yên lặng ngồi, cũng không nhiều lời. Vương viên ngoại cùng lão phụ khó khăn lắm mới kìm nén tiếng khóc. Vương viên ngoại lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Hai tháng trước, có mấy tên Đông xưởng đến cửa hàng da của ta muốn mua hàng da, nói cần ký sổ, bọn hắn thường xuyên ký sổ, số tiền nợ đã hơn năm sáu trăm lượng bạc. Tuy nói chúng ta sinh ý làm được khá lớn, nhưng mà bán chịu như vậy, cho dù là núi vàng núi bạc cũng lở. Huống chi lúc này đây, bọn hắn một lần muốn mua chịu hơn một trăm lượng hàng da. Con ta nhịn không được, cười bồi nói: 'Quan gia, tiểu điếm vốn là mua bán nhỏ. Hay là người trả nợ cũ trước rồi mới ghi nợ mới nha?'. Thực không nghĩ, một câu này lại gây ra đại họa." Hạ Lan Băng nói : "Lời này nói không sai. Năm sáu trăm lượng bạc bán chịu, cho dù là ai cũng chịu không nổi. Đương nhiên là phải trả nợ cũ rồi mới mua tiếp được. Bọn hắn cũng không thể không nói lý lẽ." "Bọn hắn thì biết nói lý lẽ khi nào?" Vương viên ngoại oán hận nói, "Sau khi con ta nói những lời này, thì tên cầm đầu, sau đó chúng ta mới biết được là một bộ đầu, cười lạnh ném hàng da trong tay xuống đất, xoay người bỏ đi. Mấy tên đi theo trước khi bỏ đi còn nói nặng nói nhé. Ta cảm giác có chuyện không đúng, nhanh chóng đuổi đi theo chịu tội, nói không sao, Đông xưởng đại gia đến tiểu điếm mua chịu đồ vật này nọ, đó là tôn trọng chúng ta, cứ việc ghi sổ thoải mái. Tuy nhiên tên bộ đầu kia chỉ cười lạnh, gạt ta ra, nghênh ngang rời đi." Tư Đồ Sách nói : "Bộ đầu kia tên gì?" "Ta nghe bọn đi cùng gọi hắn Lưu bộ đầu, tên thì không biết. Bộ dạng kiện tráng, đúng rồi, mí mắt của một mắt hắn bị hỏng, gặp gió thì chảy nước mắt ." "Vâng, người nói tiếp đi." "Sau khi bọn Lưu bộ đầu đi rồi, ta cảm thấy rất lo lắng, liền bảo nhi tử bỏ trốn vài ngày, nhưng mà nhi tử không nghe. Hắn nói hắn không có nói sai cái gì, cây ngay không sợ chết đứng, nhất định không chịu bỏ trốn. Trời ơi, lúc ấy hắn chịu nghe ta, thì đâu đến nỗi. . ." Nói đến chỗ thương tâm, Vương viên ngoại lại khóc thút thít. Một hồi lâu, mới dần dần nguôi đi, rồi lại nói tiếp: "Ngày hôm sau, ta cùng nhi tử đang ở trong cửa hàng, có hai nam tử đột nhiên, cầm trong tay một món đồ hàng da, vừa tới liền đánh vào mặt con ta, ngoài miệng thì mắng chửi, nói ta đây hàng da mua từ cửa hàng ta, lấy về phát hiện bị thủng lỗ, muốn tới trả hàng. Ta cầm lên nhìn, quả thật là nhà của ta. Tuy nhiên hàng bán chịu cho Đông xưởng toàn là hàng thượng phẩm, căn bản không có chuyện côn trùng đục khoét. Khẳng định là bọn họ muốn kiếm chuyện. Ta cũng nhận ra hai người này là hai tay lưu manh ngoài đường, xưa nay chưa từng đắc tội bọn hắn, chẳng biết tại sao muốn tới tìm ta giá họa." Hạ Lan Băng cười lạnh: "Xác định chắc chắn là do Đông xưởng phái tới." "Không sai. Ta lúc ấy cũng đoán được!" Vương viên ngoại giận dữ nói, "Ta lúc ấy muốn dàn xếp ổn thoả, bỏ chút tiền ra để giữ hòa khí. Cho nên liền đáp ứng cho trả hàng, chiếu giá gốc cầm mười lượng bạc cho bọn hắn, nhưng bọn hắn hai người lại nói này hàng da bọn hắn đã mua giá một ngàn lượng, muốn chúng ta trả bọn hắn một ngàn lượng! Làm gì có chuyện một ngàn lượng cho một món hàng da? Cả kho hàng da lấy ra toàn bộ cũng không đến một ngàn lượng. Cho nên ta bồi cười nói bọn họ chắc là nhớ lầm, không nghĩ tới tên lưu manh kia giương tay tát ta gãy một cái răng, ngã trên mặt đất, con ta thấy vậy, nổi nóng xông lên trước tìm hắn nói lý lỹ, lại bị bọn hắn hai người hành hung, còn đập phá cửa hàng ta, rồi ném toàn bộ hàng hóa vào vũng nước thải." Hạ Lan Băng cả giận nói: "Vì sao không báo quan?" "Chúng ta còn chưa kịp báo quan thì Đông xưởng đã tới. Hai tên lưu manh ác nhân kia dâng cáo trạng trước, nói bọn hắn bị chúng ta lừa gạt một ngàn lượng bạc, còn bán đồ dởm cho bọn hắn, bọn hắn đến lý luận, còn bị con ta đánh. Bọn Đông xưởng không tra hỏi gì cả, xúm vào đánh con ta, sau đó trói gô hắn rồi áp giải đi. Ta thấy thế, nhanh chóng đuổi theo, nói chúng ta nguyện ý bồi thường một ngàn lượng. Tay Đông xưởng kia cười lạnh, nói đối với bọn gian thương thấy lợi quên nghĩa như chúng ta thì nhất định phải trừng trị mới được. Hắn đạp ta té ngã, sau đó bắt con ta đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang