[Dịch] Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 9 : Tin dữ!

Người đăng: 

.
“Là mấy cái bang phái này đấy à?” Trong một biệt thự lớn thuộc phạm vi thủ đô của Nước Cộng Hòa Lam Ảnh, một thanh niên tuấn tú đang vừa ngồi uống trà, vừa hỏi bằng giọng nhẹ nhàng. Trước mặt thanh niên đó, có ba gã cao lớn đang quỳ nửa gối trên mặt đất. Gã cầm đầu trong số đó cúi đầu nói: “Thiếu chủ, chính là mấy bang phái đó. Thuộc hạ điều tra được nơi phát tán ma túy Lam Mộng chính là mấy bang phái này. Có điều là bang phái đó tự sản xuất rồi bán ra hay là mua lại được từ đâu thì chưa điều tra rõ được vì thời gian quá gấp. Xin thứ tội cho thuộc hạ vô dụng.” Thanh niên kia lắc đầu nói: “Chuyện đó thì không thể trách các ngươi được. Từ lúc bị mất hàng tại biên giới đến giờ mới chưa tới bốn tháng, theo dấu từ nơi đó về đến đây, đi qua tám thành phố, gần như kéo dài qua nửa chiều dài cái nước Lam Ảnh này, lại còn không được công khai huy động nhân lực của gia tộc chúng ta. Ít người, ít tài chính, mà còn phải bí mật, các ngươi điều tra được tới mức độ này đã rất giỏi rồi. Không trách các ngươi. Các ngươi làm còn tốt hơn sự mong đợi của ta.” Vẻ mặt ba gã đàn ông đều hiện ra vẻ cảm động, đồng thanh kêu lớn: “Tạ ơn thiếu của đã thông cảm!” Thanh niên lắc đầu, sau đó mới nói tiếp: “Có điều, không phải như vậy là đã đủ xong. Giờ đã tìm được nguồn cung cấp rồi thì tiếp theo phải tìm cho ra nguồn gốc số hàng. Lô hàng này cực kỳ quan trọng đối với gia tộc chúng ta, cũng là lần đầu tiên ta mượn danh phụ thân để xin được của gia tộc, thế mà chưa gì đã xảy ra chuyện không hay! Ta đã bị trong tộc chỉ trích rồi, nếu không giải quyết cho ổn thì cho dù ta là con trai trưởng, nhưng sau này trong tộc cũng sẽ mất tiếng nói. Xem ra lúc này phải dùng tới thủ đoạn thật mạnh mẽ mới được.” Ba gã đàn ông lại đồng thanh kêu lên: “Xin thiếu chủ sai bảo!” Tên thanh niên kia đứng dậy, đi lại vài bước rồi mới nghiêm nghị nói: “Đúng là đã đến lúc phải sử dụng thủ đoạn sắc bén. Theo lời khai của mấy tên mà các ngươi bắt được, thì số hàng này bắt đầu bán trong phạm vi thủ đô từ ba tháng trước. Nói cách khác là chúng ta mới bị mất hàng tại biên giới không lâu thì số hàng đó đã được chuyển ngay tới thủ đô rồi. Toàn bộ nước Lam Ảnh, những thế lực có được thủ đoạn và năng lực làm được việc này không nhiều, đều là các đại gia tộc, mà còn sẵn sàng đối địch với gia tộc chúng ta như vậy thì ta cũng có vài suy đoán. Vậy nên chẳng những chúng ta phải ra tay thật độc ác mà đích thân ta cũng sẽ ra tay. Bằng không thì năm năm rồi ta không ra tay, người ngoài đã xem thường ta rồi… Mà sợ rằng không chỉ có người ngoài xem thường ta, có khi cả những người anh em tốt của ta cũng đang bắt đầu coi thường ta nhỉ…” Đang nói chuyện thì người thanh niên kia chợt ném chén trà trên tay xuống bàn. Trong chén trà rõ ràng còn có nước trà, vậy mà lúc hắn ném lên bàn lại giống như được người ta dùng tay đặt xuống nhẹ nhàng, không văng ra một giọt nước nào. “Gần đây nghe nói Lý Phan Thành của Lý gia đã đạt tới Chuẩn Nội Lực Cảnh, trở thành kẻ mạnh nhất trong thế hệ của chúng ta, cũng là kẻ có hy vọng đạt tới Nội Lực Cảnh nhất. Tuy tên đó tính cách bảo thủ, khó ưa nhưng thiên phú thì đến ta cũng phải khâm phục. Cường giả Chuẩn Nội Lực Cảnh, tiếng tăm mới lớn làm sao… Nhưng ta cũng chỉ còn cách Chuẩn Nội Lực Cảnh một bước ngắn nữa thôi…” “Hành động đi!” Sắc mặt tên thanh niên bỗng trở nên đầy hung ác, vung tay lên nói: “Triệu tập thành viên của ba tổ Phong, Lôi, Hỏa. Ta sẽ tự mình dẫn đội! Ngay ngày mai sẽ đánh một đòn phủ đầu như sấm, phải bắt được toàn bộ thành viên của những bang hội kia! Các ngươi lập tức đi thu thập hồ sơ về tất cả thành viên từ trên xuống dưới của bọn chúng. Cho dù là thằng côn đồ cắc ké nhất cũng phải tìm hết, mà không chỉ thông tin của bản thân kẻ đó, mà còn phải tìm cả người thân, người yêu, bạn bè của hắn. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Có lẽ có kẻ không sợ chết nên dù thế nào cũng sẽ không chịu khai, nhưng ta không tin dùng mạng của người thân, người yêu, bạn bè chúng để uy hiếp mà chúng còn không chịu nói!” “Giết đi! Không cần phải sợ gì hết! Mọi trách nhiệm sẽ do ta gánh chịu, do cha ta gánh chịu, do gia tộc ta gánh chịu! Cho dù là trăm người, nghìn người, mười nghìn người! Tại thủ đô này, còn chưa có việc gì mà Hứa gia ta không dám làm!” Ba gã đàn ông cúi đầu quát: “Vâng!” Đối với những thế gia quyền quý thực sự thì những cái gọi là bang phái, gọi là xã hội đen hoạt động tại thủ đô thật ra cũng chẳng hơn gì cặn bã. Ba ngày là quá đủ để bọn họ điều tra tất tật từ trên xuống dưới mấy cái bang phái này. Mà cũng khoảng mười ngày trước đó, Lâm Hùng phát hiện trong bang phái đột nhiên mất tích vài người. Lập tức, sự nhạy cảm của bản thân khiến hắn như linh cảm được điều gì đó. Sau đó, hắn chẳng những lập tức quả quyết chối bỏ quan hệ với Hách Khải mà khi gặp ai cũng ca thán rằng mình đầu tư thua lỗ, giờ không muốn cung phụng tiền của cho phế vật nữa. Vậy nên, khi đám người kia điều tra tới Lâm Hùng đã lập tức bỏ qua một kẻ đã đổ vỡ quan hệ với hắn như Hách Khải. Tương tự, còn có cô gái tên là Tiểu Thiến kia… Thế rồi, một đêm gió tanh mưa máu với đám cặn bã dưới chót của xã hội xảy ra. Tuy vậy, chính phủ cũng không quan tâm tới đám cặn bã đó, huống hồ chuyện này còn liên quan tới thế lực khổng lồ của Hứa gia, mà chuyện của thế gia thì đã có các thế gia xử lý, vậy nên trong chuyện này không có bất kỳ vấn đề gì cần chính phủ quan tâm. Chính vì vậy, dù chết hơn mấy trăm người nhưng cũng chỉ làm cho dư luận tức giận đôi chút, thậm chí báo chí cũng chỉ nói tới vấn đề an toàn nhà ở và cháy nổ ở khu dân nghèo quá tệ, trận hỏa hoạn này là lời báo động chính phủ cần quan tâm cải tạo, sửa chữa, v.v... Sau đó, không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra, không ai quan tâm, không ai biết được... Ban đầu, Hách Khải cũng không biết chuyện này, sinh hoạt hàng ngày của hắn vẫn luôn tuân theo quy luật quen thuộc, hay nói cách khác là vì hắn chẳng quan tâm gì tới thế giới bên ngoài. Còn về Tiết Na, thực ra quan hệ của cô và Lâm Hùng cũng chỉ bình thường, thậm chí cô có chút không vừa mắt với tên ‘em trai’ làm xã hội đen này nên chẳng bao giờ để ý tin tức của hắn, cũng vì vậy mà cô chẳng hề nghĩ đến việc Lâm Hùng có thể đã bị nạn trong vụ hỏa hoạn khủng khiếp thiêu rụi cả mấy con phố của khu tệ nạn kia. Vậy nên không một ai thông báo chuyện này cho Hách Khải. Hách Khải biết được lại là nhờ vào việc Tô Thi Yên chuẩn bị bế quan (1). Trước đó, cô mời hắn tới một tĩnh thất (2) uống trà, tiện đó nói cho hắn nghe một số kiến thức về mặt rèn luyện võ học. Lúc ở trong tĩnh thất, Hách Khải vô tình thấy một bài báo nói về vụ hỏa hoạn lớn, mà tên của con đường xảy ra tai nạn lại rất quen thuộc với hắn, chính là khu mà đại ca của Lâm Hùng cai quản... Bồn chồn, lo lắng! Thêm nữa, tuy lúc trước gần như đã xác định được sự thật nhưng trong truyện của Lâm Hùng vẫn có những điểm làm cho Hách Khải nghi ngờ, vậy nên hắn không thể nào thờ ơ với chuyện này. Sau khi Tô Thi Yên bế quan, Hách Khải một lần nữa trở lại tìm kiếm tại khu tệ nạn mà Lâm Hùng sống. Lần này, hắn muốn hỏi thẳng Lâm Hùng, phải nghe tận tai, nhìn tận mắt thì hắn mới có thể khẳng định chuyện này là giả hay thật, như vậy sẽ chắc chắn hơn chỉ nghe trộm nhiều. Khi Hách Khải đang lang thang khắp nơi để tìm kiếm tung tích của Lâm Hùng hoặc đàn em của tên kia thì bỗng nhiên có một cô gái trang điểm vô cùng bắt mắt mà ăn mặc thì lại rất hở hang bỗng ở đâu tới kéo tay hắn lại, sau đó lại nói bằng giọng ngọt ngào: “Đại gia đấy ư! Lâu lắm không thấy ngài rồi đấy! Ngài còn nhớ Tiểu Thiến chứ? Đến nhà Tiểu Thiến nào, Tiểu Thiến đảm bảo sẽ hầu hạ cho ngài quên hết sự đời.” Nói xong, cô ra sức kéo Hách Khải đi vào một ngõ nhỏ. Lúc đầu Hách Khải cũng phát hoảng, đang định vùng thoát khỏi cô gái này thì bỗng cứng đờ người ra. Bởi vì hắn chợt nhận ra mình đã từng nghe thấy giọng của cô gái này. Giọng của cô ta đúng là giọng nữ nói chuyện cùng Lâm Hùng mà Hách Khải nghe được khi đi nghe trộm Lâm Hùng. Thế nên hắn liền để mặc cho cô gái này lôi đi qua những ngõ ngách chằng chịt như mê cung. Trên cả con đường, cô gái không hề buông tay hắn ra còn miệng thì liên tục tán chuyện linh tinh đủ thứ. Nếu không phải Hách Khải tinh ý cảm nhận được bàn tay cô ta đang cứng ngắc và đầy mồ hôi lạnh thì có khi còn cho rằng cô ta đã nhận nhầm người thật. Cứ vậy, hai người đi vào một ngôi nhà nhỏ chỉ có tầng trệt. Cô gái kia kéo Hách Khải vào trong phòng, đóng cửa ra vào lại rồi lập tức kéo màn che, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo và cố ý khiến cho tiếng động cởi quần áo nghe thật lớn. Hách Khải thì lập tức vùng khỏi tay cô, đi ngay tới của sổ gần cửa ra vào lắng tai nghe. Nghe một lúc lâu sau mới nói: “Bên ngoài không có ai. Ít nhất là tôi không nghe thấy tiếng hít thở và bước chân, trừ khi đối phương mạnh hơn tôi quá nhiều. Có điều người mạnh như thế chắc sẽ không theo dõi cô 24/24 đâu. Thế nên có chuyện gì thì cô có thể nói đi.” Cô gái kia dừng động tác cởi quần áo lại, kéo Hách Khải ra xa cửa sổ rồi mới thấp giọng nói: “Anh trở lại đây làm gì!? Anh không muốn sống nữa sao!? Đừng có lãng phí tất cả những gì huynh đệ của anh đã làm, đừng lãng phí tấm lòng của hắn!” Đồng tử Hách Khải chợt co rút lại, một cảm giác vô cùng bất an lập tức ập tới cõi lòng hắn. Hắn lập tức hỏi: “Vậy là ý gì? Lâm Hùng làm sao rồi? Nói hết những gì cô biết ra đi!” Cô gái kia lập tức nói bằng giọng thật thấp: “Nói nhỏ một chút! Đến hôm nay vẫn còn có người theo dõi đó... Tôi sẽ nói hết tất cả những gì tôi biết cho anh, nhưng anh phải hứa rằng trừ khi anh đủ sức địch nổi đối phương còn không thì trăm ngàn lần không được đi báo thù cho Lâm Hùng! Đây chính là ý nguyện của Lâm Hùng, trừ khi anh thành người một nhà với Lý gia, còn không thì không được đi báo thù cho hắn. Anh có làm được không!?” “Tôi hiểu!” Hách Khải gật đầu nghiêm túc rồi nói: “Trừ khi tôi có năng lực báo thù cho Lâm Hùng, nếu không thì tôi cũng sẽ không ngu ngốc tới mức đi lãng phí cái mạng mình đâu. Tôi hứa với cô!” Cô gái thở dài, sau đó từ từ kể lại toàn bộ những gì cô biết, Lâm Hùng đã làm những gì, rồi hắn muốn cô làm gì và cả biến cố mấy ngày trước, sau đó là trận hỏa hoạn kinh hoàng mà trong đó, toàn bộ mấy bang phái tại khu tệ nạn chết hết, thi thể tất cả đều bị đốt thành tro rồi bị chính phủ ném hết ra ngoài Lam Hải, giờ đã là sống không thấy người mà chết không thấy xác, đã chết hết cả rồi... “... Không riêng gì các thành viên của bang phái mà cả thân nhân và những người có quan hệ tốt với bọn họ cũng đều chết hết. Tôi có mấy chị em cũng đã chết trong trận hỏa hoạn đó! Nếu không nhờ có hai cái tát của Lâm Hùng thì có lẽ tôi cũng đã...” Cô gái nói tới đây thì đã khóc thành không thành tiếng, còn Hách Khải thì như thể vừa rơi vào trong ác mộng. Hắn chỉ tháy đầu ong ong vang vọng, không thể tin rằng chuyện như vậy đã thực sự xảy ra. Phải biết rằng suốt mấy chục năm sống trên Địa Cầu rồi đến chín năm xuyên việt tới đây, cuộc sống của hắn vẫn luôn rất bình yên. Cho dù là đánh nhau cũng chỉ là trẻ con đánh nhau, hay tỷ thí thì cũng là tỷ thí với người nhà, vậy nên có thể nói rằng tới giờ hắn vẫn chưa thấy máu người, cũng chưa từng thấy được mặt đen tối của xã hội. Nhưng lúc này đây, người huynh đệ quan trọng hơn cả mạng của hắn đã chết vì mặt đen tối của thế giới này, vậy mà trước đó hắn còn tưởng rằng huynh đệ của mình phản bội mình, hắn lại có thể nghĩ như vậy, nhận xét như vậy về người huynh đệ coi hắn còn hơn cả mạng... Hắn... Là đồ khốn khiếp!! Chú thích: 1. Bế quan: ngừng tiếp xúc với bên ngoài, ở đây là để làm việc quan trọng. 2. Tĩnh thất: căn phòng kín, riêng tư và không bị làm phiền. Lời bình: Trong cơn đau khổ và hối hận, liệu Hách Khải sẽ làm gì? Một trận chiến sinh tử phía trước đã là điều không thể tránh khỏi! Cùng đón đọc HHTH được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới! Hách Khải thẫn thờ đứng dậy, đang định rời khỏi căn nhà thì cô gái kia bỗng kéo hắn lại rồi vội nói: “Trạng thái của anh lúc này không ổn đâu. Anh đi ra ngoài sẽ bị những kẻ theo dõi ngoài kia nhận ra điểm không bình thường đấy. Chưa đi được đâu! Thế này đi, anh đợi ở chỗ này của tôi, đến lúc hoàng hôn, những kẻ theo dõi sẽ đổi ca, đến lúc đó tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây theo đường nhỏ. Tin tôi đi!” Hách Khải cũng dần bình tĩnh lại. Chẳng qua là trong sự bình tĩnh kia còn có một cỗ lửa giận đang điên cuồng thiêu đốt tâm trí hắn. Tuy vậy, hắn vẫn tỉnh táo nói: “Đa tạ chị dâu! Chị dâu thấy lúc nào an toàn thì xin nói cho tôi.” Cô gái kia thẫn thờ nhìn hắn rồi liên tục xua tay: “Không phải đâu! Tôi không phải chị dâu của anh. Tôi và hắn... chỉ là chút nhân duyên bèo nước mà thôi...” “Hắn làm như vậy có nghĩa là trong lòng đã coi chị là vợ của hắn. Tôi tin rằng nếu hắn còn sống, hoặc là lúc ấy có thể sống được thì chắc chắn sẽ tìm cách dẫn chị chạy khỏi nơi này.” Hách Khải nói những lời đó bằng vẻ rất tỉnh táo. Sau đó hắn nhắm mắt, ngồi yên không nhúc nhích, không muốn nghĩ, không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ muốn lẳng lặng ngồi đó. Thân thể tuy không hành động nhưng suy nghĩ trong đầu lại cuộn trào như sóng dữ. Đây – chính là hiện thực... Đây – chính là hiện thực lạnh lẽo như băng! Hiện thực vô tình, thế sự khó lường! Hắn chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng sự tàn khốc và lạnh lẽo của thế giới như thời khắc này. Chính cái sự lạnh băng ấy đã khiến hắn phải làm một kẻ bơ vơ khi xuyên việt tới thế giới này! Chính cái sự lạnh băng ấy lại khiến hắn tuyệt vọng tới mức muốn tự sát! Và chính cái sự lạnh băng ấy khiến hắn muốn được đi xem khắp cái thế giới rộng lớn này! Rồi lại chính cái sự lạnh băng đó đã biến người huynh đệ lăn lộn kiếm sống trong xã hội đen của hắn thành một cái xác chết... Cái hiện thực đó... Khiến hắn muốn, một quyền đánh nát nó! Hách Khải không nhớ rõ hắn trở về trường từ khu tệ nạn bằng cách nào, khi tinh thần của hắn tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang đứng tại một khoảng đất trống trên sân thượng của ký túc xá, đang dùng La Hán Quyền đánh từng quyền vào cái bao cát mà trước nay hắn vẫn dùng để tập luyện. ( Lâm Hùng – huynh đệ, phù hộ cho tao, để tao có thể tu luyện Dịch Cân Kinh và để Dịch Cân Kinh có thể tu luyện ra nội lực. Và... Phù hộ tao, để tao tìm được kẻ thù của mày! ) Hách Khải không đi học, không ăn cơm, không ngủ, thậm chí không hề nghỉ ngơi... Luyện quyền hai mươi tư giờ liên tục đã làm cho nắm đấm của hắn chảy máu đầm đìa, và La Hán Quyền đã rất gần Cực Cảnh, chỉ còn thiếu một chút điểm kinh nghiệm nữa thôi. Mà lúc này, đã cách sinh nhật thứ mười chín của hắn chỉ hai ngày... Đến một buổi sáng sớm, khi Hách Khải đang luyện quyền thì một nam một nữ lên tới sân thượng, nam giới tao nhã, nữ giới tóc đỏ. Hai người lên đến nơi, thấy hắn thì mới thở phào một hơi. Cô gái kia nói: “Ngươi bị đần à!? Vì sao có chuyện mà không nói cho ta! Ngươi có còn coi ta là tỷ tỷ của ngươi không?” “Đại tỷ…” Hách Khải vẫn không quay đầu lại, vẫn đánh ra từng quyền, từng quyền một, tốc độ tuy chậm nhưng lại toàn tâm toàn ý, mỗi quyền dường như đều được hắn dồn hết ‘tinh – khí – thần’ để đánh ra. Chỉ thấy hắn từ từ nói: “Đại tỷ, ngươi biết chuyện gì sao?” Cô gái kia đúng là Tiết Na. Cô đau lòng nhìn nắm đấm đầy máu, đầy thịt nát của Hách Khải, rồi đến những vệt máu trên bao cát kia. Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Ta đã biết hết rồi, Lâm Hùng đã chết, còn ngươi thì đã trở lại khu tệ nạn kia đúng không? Ngươi đã bị người khác nhận ra rồi! Hứa gia mất số hàng trị giá mười tỷ, Lâm Hùng bị liên lụy vào chuyện đó, nhưng Hứa gia vẫn chưa tìm được số hàng kia. Đại công tử của Hứa gia là Hứa Văn đã phát điên rồi, hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào có dính dáng dù chỉ một chút tới mấy băng xã hội đen kia. Chuyện đó ta cũng biết.” Hách Khải chỉ ừ một tiếng rồi lại đánh tiếp hai quyền, sau đó mới trả lời: “Như vậy là đại tỷ đã bảo vệ ta nhỉ? Ta đã mang ơn Lý gia rồi.” Lý Phan Thành nẫy giờ đứng xem bên cạnh không nói gì, lúc này mới cau mày nói: “Hách huynh, ngươi đã làm tổn thương thân thể mình rồi. Dừng lại đi.” Lúc hắn nói vậy thì Tiết Na cũng thừa cơ kéo Hách Khải ra, Hách Khải cũng không cố đánh tiếp, chỉ nói với đôi mắt ngây dại: “Hứa gia, Hứa Văn… còn ai khác nữa không?” Tiết Na không trả lời, chỉ lấy thuốc chữa thương và băng gạc ra, cố nén đau lòng để băng bó nắm đấm cho Hách Khải, còn Lý Phan Thành thì trả lời: “Hách huynh, ta không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện này. Lúc ta và nội tử biết được sự việc thì Lâm Hùng đã chết rồi, bọn ta có lỗi khi không bảo vệ được hắn. Nhưng Hứa gia sẽ không ra tay với ngươi, ta nghĩ bọn chúng còn chưa đến mức sẵn sàng trở mặt với Lý gia.” “Ta hiểu.” Hách Khải lắc đầu nói: “Ta không trách các ngươi. Lúc này mà các ngươi còn có thể đến gặp ta đã là quá tính nghĩa rồi… Lý huynh, có thể cho ta biết không? Ngoài Hứa Văn còn ai tham gia vào chuyện này nữa không?” Lý Phan Thành có vẻ hơi khó xử, nhưng rồi vẫn lắc đầu trả lời: “Không, không có ai khác! Cả sự việc đều do Hứa Văn điều khiển. Hứa gia bị mất một lô hàng, tới giờ vẫn chưa tìm được ai lấy đi mà manh mối thì đã bế tắc, vậy nên Hứa Văn đã sắp phát điên rồi. Lúc này, hắn chỉ ước có kẻ nào nhảy ra làm cái bia cho hắn, nếu không thì gia tộc của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy nên mong Hách huynh thông cảm, lúc này Lý gia không thể ra mặt được. Ta và nội tử lúc này đến đây là vì muốn dẫn ngươi vào quân đội, chúng ta sẽ đi ngay chiều nay. Hứa gia không có thế lực trong quân đội nên sẽ không thể vào trong trong đó tìm ngươi gây chuyện.” Lúc này, Tiết Na đã băng bó kỹ nắm đấm cho Hách Khải, cô lấy ra một cái bánh thịt rồi nói: “Ngươi chưa ăn cơm đúng không? Ăn trước một chút đi, lát nữa lên xe lửa rồi chúng ta sẽ ăn một bữa thật lớn nhé.” Lòng Hách Khải lúc này vừa thấy ấm áp lại vừa khổ sở. Cùng lúc, ý thức của hắn nhìn vào hệ thống, cấp độ của La Hán Quyền sắp tới cực điểm, chỉ còn thiếu ba quyền cuối cùng… Hách Khải nhận lấy bánh thịt, lập tức ngấu nghiến như hổ đói, chỉ gặm mấy cái là xong. Sau đó, hắn mới nói: “Hai người xuống lầu trước đi, một lát nữa ta sẽ xuống.” Tiết Na lập tức lộ vẻ bất mãn và khó hiểu, nhưng khuôn mặt Hách Khải thì vẫn đầy vẻ kiên định. Lý Phan Thành chỉ có thể thở dài: “Hách huynh, ta lại muốn hỏi lại ngươi câu kia: một lát nữa sẽ xuống, là lời hứa của ngươi sao?” Hách Khải một lần nữa ôm quyền: “Đúng!” Lý Phan Thành không nói thêm gì nữa, kéo Tiết Na đang bực tức đi xuống khỏi sân thượng. Hai người đi vào trong cầu thang rồi, chỉ còn lại một mình Hách Khải trên sân thượng. Hắn đứng lên, nhìn bầu trời đã càng ngày càng sáng, nhìn ánh mặt trời đỏ rực như lửa dần nhô lên trên đường chân trời, rồi lại nhìn hai nắm tay quấn chặt băng gạc, cảm nhận hương vị của bánh thịt còn trong miệng. Rồi hắn lại nghĩ tới trong túi áo có chiếc phong bì đựng số tiền cuối cùng của Lâm Hùng mà mình nhận được cách đây không lâu, và dĩ nhiên, giờ chỉ còn lại phong bì rỗng, tiền bên trong đã dùng hết… Lâm Hùng! Huynh đệ… Phù hộ tao! Rầm! Quyền thứ nhất! Rầm! Quyền thứ hai! Rầm! Quyền thứ ba! Nhắm mắt, ý thức tiến vào hệ thống… Trong bảng thông tin nhân vật, phía trên biểu tượng của La Hán Quyền đã có thêm một chữ “Cực” màu đỏ thẫm, biểu thị kỹ năng này đã đạt tới đỉnh cao… Cực Cảnh! Sau đó, trên cây kỹ năng của hệ thống, lựa chọn học công pháp Dịch Cân Kinh cho nhân vật… “Oanh!” Hai người vốn đang trầm lặng đi trong cầu thang bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn, cả tòa nhà dường như cũng rung lên nhè nhẹ. Ngay sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, họ thấy một bóng người từ bên trên rơi xuống, tốc độ nhanh vô cùng… Lời bình: Hách Khải đã học được Dịch Cân Kinh? Đã có nội lực sao? Cuộc chiến sinh tử đầu tiên trong cuộc đời sắp mở màn. Cùng đón đọc HHTH được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang