[Dịch] Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân

Chương 18 : Ban đêm kinh hoàng.

Người đăng: 

.
– Chăm sóc? Hàn Nghệ bị lời nói của Tiêu Vân làm cho tức cười. Theo như hắn thấy thì đây là lý do rất không bình thường: – Cô đến nấu cơm cũng không biết làm thì nói gì đến chăm sóc ta! Cô muốn chăm sóc ta chết chăng? Tiêu Vân rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói: – Nếu ngươi chết thì ta sẽ rời đi! – ! Đúng là độc ác! Đúng là độc ác! Hai mắt Hàn Nghệ phóng hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói: – Xem ra cô đã quyết tâm dựa dẫm vào ta rồi? – Không phải dựa vào ngươi mà là chăm sóc ngươi! Tiêu Vân sửa lại cách nói của Hàn Nghệ. – Đâu có lý đó! Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói” – Cô không đi thì ta đi! Tiêu Vân thảnh thơi cười nói: – Cũng đúng! Người nhu nhược như ngươi ngoài chạy trốn thì chỉ e không còn cách nào nữa rồi. “Người nhu nhược? Đúng rồi, đây là nhà của ta, sao ta lại phải đi! Nếu ta đi thì đã thành kẻ nhu nhược rồi!” Hàn Nghệ cả giận nói: – Đừng kích ta! Được rồi! Xem ai sẽ đi trước, ta không tin là sẽ thua cô! Tiêu Vân cười nhưng không thành tiếng, đây là phản bác tốt nhất. Hàn Nghệ nói: – Từ hôm nay trở đi, ta ngủ ở giường lớn bên trong, còn cô ngủ bên ngoài! Việc đã đến nước này, hắn cũng không cần khách khí nữa. – Được! Tiêu Vân sảng khoái gật đầu. – Coi như vẫn còn có chút lương tâm! Hàn Nghệ vừa mới dứt lời, nào biết Tiêu Vân lập tức nói: – Vậy thì ngươi phải thắng ta trước! – Hả Hàn Nghệ hết sức kích động nói: – Đây chính là nhà của ta mà! Tiêu Vân nói: – Ta là vợ ngươi thì đây cũng là nhà của ta! – Cô! Hàn Nghệ hai mắt trừng lên, nói: – Được! Nếu như cô đã luôn miệng nói là thê tử của ta, vậy thì chúng ta ngủ chung đi! Tiêu Vân tự nhiên cười nói: – Được thôi! – Thật hay giả vậy? Hàn Nghệ lập tức sửng sốt, nghĩ thầm “Hàn Nghệ ơi là Hàn Nghệ! Ngươi thật sự là càng sống càng tụt lùi rồi! Một đại mỹ nữ như này mời ngươi lên giường, nếu như ngươi còn không dám thì ngươi còn là đàn ông nữa không? Đứng lên và đi vào phòng đi!” Nhưng chưa đi được hai bước, chợt thấy dưới chân vấp một cái, “Ai ya!!!!” Lập tức mặt hắn chấm đất. – Ai ya!!!! Hàn Nghệ bịt mũi, nước mắt rơi lả tả. “Người phụ nữ này có thù với mũi mình à?” Hắn xoay người lại, căm tức nhìn Tiêu Vân nói: – Cô cố ý đấy à? Tiêu Vân gác chân thon dài lên, tay nâng cằm Hàn Nghệ, cúi đầu nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, dịu dàng nói: – Phu quân, ngươi vẫn chưa đi tắm đâu. Hàn Nghệ một trận tê dại, nữ nhân này thật đúng là một yêu tinh. – Cứ coi như chưa thì cô cũng không cần dùng cách này để nhắc nhở ta chứ? – Đó là bởi vì ngươi đi quá nhanh, ta nhất thời nóng vội nên mới đưa chân ra. – Được! Nếu cô đã vội như vậy thì ta sẽ chiều lòng cô! Đợi lát nữa ta sẽ cho cô biết thế nào gọi là tấn công hoàn mỹ của năng lượng và tốc độ. Hàn Nghệ lập tức xông ra ngoài, tùy tiện lao thân mình ra rồi lao vào phòng. Chỉ nhìn thấy Tiêu Vân đang ngồi ở trên giường, thật sự có ý muốn chờ đợi được sủng ái. “Á! Lẽ nào người phụ nữ này bị sốt rồi sao? Nhưng nếu như ta chiếm hữu nàng ta thì nàng ta có ỷ lại vào ta mãi không? Không đúng không đúng! Cứ coi như ta không chiếm hữu thì nàng ta cũng ỷ vào. Không quan tâm! Mũi tên đã trên dây cung thì không thể không bắn. Nếu như lần này ta không lên giường thì chẳng phải là thái giám sao?” Nghĩ tới đây, Hàn Nghệ cởi hết quần áo ra, ưỡn ngực, lộ ra vài đường gân cốt. Hắn thấy ngượng ngùng rồi lấy hai tay che, thiếu chút nữa quên đây đã không còn là thân hình sáu múi nữa rồi. Hắn nhảy lên giường, nhìn thấy thân hình đầy đặn mà không làm mất đi những đường cong quyến rũ của Tiêu Vân thì không khỏi động sắc tâm. Hắn làm bộ muốn ôm, ngoài miệng còn làm lễ: – Thê tử đi ngủ thôi! Ánh mắt Tiêu Vân chợt lóe, cười nói: – Chàng ngủ trước đi, ta còn phải học may quần áo. Vừa dứt lời, nhưng thấy hào quang bắn ra, chỉ thấy trong tay Tiêu Vân đột nhiên xuất hiện một cái kéo. – Chết tiệt! Hàn Nghệ vốn đã sắp ôm được eo nhỏ của Tiêu Vân rồi nhưng vừa nhìn thấy kéo này thì lập tức sợ tới mức nép vào góc giường: – Cô. cô muốn làm gì? – Tất nhiên là học tập may quần áo rồi! Tiêu Vân nói xong thì lấy ra một tấm vải, nắm lấy kéo rồi phát ra tiếng kêu ken két. – Cô may quần áo thì lấy kéo ra làm gì? Hàn Nghệ chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi. – Không có kéo thì may quần áo như thế nào được? – ÁNhưng ban đêm cô may quần áo làm gì. Như này cũng không nhìn rõ, ngủ sớm đi thôi! – Nửa đêm cũng tốt! Nửa đêm yên tĩnh, cứ coi như làm sai thì cũng sẽ không có ai biết. – Ví dụ? – Ví dụ như may quần áo không được đẹp! – Cái này mà cô còn sợ người khác biết à? – Đương nhiên, nếu để cho mọi người biết là ta may quần áo không được đẹp thì sẽ mất mặt lắm. Không giấu gì ngươi, đây là lần đầu ta may quần áo nên chỉ e sẽ cắt nhầm chỗ. – Cắt nhầm chỗ? Hàn Nghệ nhìn kéo sắc bén, lau mồ hôi lạnh, nhớ lại một chút, nuốt nước bọt, nói: – Ta nhớ là kéo này hình như là đâu có sắc như vậy! Tiêu Vân nói: – Trong lúc ngươi tắm, ta đã mài nó rồi. Trong đầu Hàn Nghệ đột nhiên hiện ra môt bưc tranh “Chồng tắm ở bên trong còn vợ mài kéo ở bên ngoài!” Mẹ kiếp! đây là đang quay phim kinh dị sao? Chỉ là nghĩ đến thôi! Hàn Nghệ sợ đến mức toát mồ hôi “Không được! Mình quyết không thể lùi bước như vậy được. Nếu như nàng ta muốn giết mình thì hà tất phải phiền toái như vậy. Mình cũng không chạy được, nàng ta nhất định đang dọa mình thôi. Mình thả lỏng chút rồi nằm xuống thôi”. – Tạch…! Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch tạch tạch tạch Tạch…! Kéo lúc mở lúc đóng phát ra tiếng kêu ken két khiến cho Hàn Nghệ ngủ trên giường như nằm trên đống lửa. Hắn lo lắng, mồ hôi trên trán không ngớt, đâu có thể ngủ được. Cuối cùng! Hàn Nghệ thật sự không nhịn nổi, ngủ cả đêm như này thì tổn thọ bao nhiêu năm rồi. Mẹ kiếp! Không thể chịu nổi. Hắn bò dậy, nói với Tiêu Vân một câu: – Cô điên rồi! Sau đó liền chạy ra gian ngoài. Lúc Hàn Nghệ vừa mới nằm ở giường bật dậy thì bên trong đột nhiên vọng ra tiếng cười vang như chuông. Đây tuyệt đối là tiếng cười châm chọc! Hàn Nghệ hận đến mức ngứa răng. “Đồ đàn bà thối tha, hãy đợi đấy! Sớm muộn cũng có một ngày ta gạt cô mất cả người lẫn của, đúng là tức chết đi được”. Cũng không biết có phải là tức giận quá mức không mà dẫn đến đầu óc đau nhức. Dù sao Hàn Nghệ rất nhanh đã ngủ được. . . . . . . . . . . Ngày hôm sau! Hàn Nghệ rửa mặt nhanh một cái rồi ra khỏi nhà. – Phu quân! Trả tiền rồi về sớm một chút nhé! – Được đó! Cô cứ ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ ta quay về! Buổi tối tĩnh mịch thì tất nhiên là hắn sợ nhưng ban ngày nhiều người qua lại như vậy, Hàn Nghệ tất nhiên không sợ. Hắn đoán Tiêu Vân cũng không dám làm gì hắn. Hắn nhân dịp này lấy lại thể diện, hai mắt trợn trừng, các loại uy vũ khí phách, đương nhiên, bước chân cũng nhanh hơn, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn. Cái này nếu để cho Quan tam thúc nhìn thấy thì cũng phải bái Hàn Nghệ làm thầy. Không biết Hàn Nghệ có gặp thảm hại hơn ông ta không nhưng ít nhất ông ta còn có thể ngủ ở phòng ngủ chính. Tiêu Vân nhìn bóng lưng đi xa của Hàn Nghệ, nàng cười khúc khích, lẩm bẩm: Thôi đi! Hắn cũng thể hiện ngoài miệng vậy thôi, nhưng tắm rửa sạch sẽ là có ý gì vậy? . . . . . . . . . . Đến dưới một cây đại thụ ở bên ngoài thôn, Hàn Nghệ nhìn xung quanh rồi, âm thầm cục ta cục tác: – Tên Tiểu Dã này sao vẫn chưa đến? Hôm qua hắn đã hẹn với Tiểu Dã rồi, hôm nay cùng đến tửu quán gặp mặt. Phù! Hàn Nghệ chợt thấy đỉnh đầu bị cái gì đập phải nhưng lại không thấy đau. Ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Tiểu Dã ngồi trên cành cây cao hơn một trượng, cười hì hì nhìn hắn. “Trời ơi! Sao ta lại thấy chỉ có một mình ta bình thường nhỉ!” – Tiểu Dã! Ngươi ngứa ngáy chân tay à, mau xuống đây! Tiểu Dã nhảy xuống, rơi xuống đất một cách vững trãi. Đây lẽ nào là khinh công trong truyền thuyết. Hàn Nghệ vươn tay ra sờ đầu nhỏ của Tiểu Dã, nói: – Tiểu tử này đúng là nghịch ngợm, đến cách thức chào hỏi cũng kỳ lạ đến vậy! Đi thôi! Ta đưa ngươi đi ăn, hơn nữa còn miễn phí nữa. Ngươi đợi lát nữa ăn hết mình cho ta, chúng ta tranh thủ một bữa ăn hết đồ của một tháng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang