[Dịch] Công Chúa Quỷ Tộc [Đồng nhân Heroes 3]
Chương 1 : Công chúa Undead
Người đăng: Aficio
.
Chương 2
Dịch thuật: Aficio
Ở cổng vào một Học viện ma pháp, tôi gặp lại kỵ sĩ nhân loại từng trông thấy ở thư viện nọ. Tôi vẫn còn chưa kịp đặt chỗ sách ma pháp trên tay xuống, con ngựa trắng anh ta cưỡi đã hí lên một tiếng mạnh mẽ, người ngựa đã ở ngay trước mắt.
Lúc đó tôi đã hiểu, nhân loại là kẻ địch của chúng tôi, anh ta cũng không ngoại lệ.
Anh ta nhìn tôi, rút trường kiếm từ sau lưng ra. Chiến giáp sáng choang, trường kiếm sắc bén tỏa ánh sáng chết chóc giữa mặt trời chói chang. Chỉ cần anh ta phóng tới vung tay, thân thể tôi liền rách thành xương mục.
Nhưng, vùng đất giữa chúng tôi chia tách bởi một khe nứt dài, đó là nơi nhân loại không thể vượt qua. Chỉ có như vậy, hai người chúng tôi mới có cơ hội nói chuyện, trong bối cảnh gần nhau gang tấc mà xa cách biển trời. Anh ta thu kiếm lại, nói với tôi:
- Người Quỷ tộc tới nơi này rất nguy hiểm, đặc biệt là cô. Về nhà đi. Lần sau không may mắn như vậy đâu.
Tôi lẳng lặng đáp:
- Tôi không đi đâu cả. Tôi còn phải tìm bảo vật của Quỷ tộc, chinh phục thiên hạ.
Tôi biết anh kiểu gì cũng cười, song tôi còn biết nét cười của anh có chỗ không giống như những người khác, cho dù chỉ một phần mười. Thế nên, tôi cũng cười với anh.
Anh ném một Quyển trục ma pháp bay qua khe nứt sang chỗ tôi:
- Bắt lấy đi, công chúa Quỷ tộc - người chinh phục thiên hạ. Đây là món quà tôi tặng cô.
Trên quyển trục có ghi Lưu tinh hỏa vũ, một loại ma pháp rất cao thâm.
Kể từ hôm đó, mỗi lần ngồi dưới bầu trời đêm trống trải, tay giơ lên, những ngôi sao đỏ tươi như thể tuôn ra từ ống tay áo rỗng không của tôi, trông như ráng đỏ tản ra từ Chiêu hồn tháp. Tôi tình nguyện để pháp lực tiêu hao như vậy giữa bát ngát đồng hoang, chứ không để màn hoa khói mỹ lệ này nổ tung giữa chiến trường tinh huyết.
Một hôm, khi đang dõi mắt ngắm trông một màn hoa khói bị gió đêm hoang nguyên thổi tan thành từng tia từng sợi, một anh hùng mang theo cờ xí xanh lục lặng lẽ tiếp cận tôi. Tôi muốn bỏ chạy, nhưng tất thảy đã muộn. Đại quân chỉnh tề của nhân loại với khí thế bừng bừng ở ngay trước mắt, tôi không còn đường lui. Ông ta vẫy cờ, vô vàn Thần tiễn thủ giương cung lắp tên, ánh sáng chói lòa khiến cho đôi mắt quen với bóng đêm của tôi cay nhức.
Lúc này, một anh hùng khác bước tới ngăn ông ta lại. Tôi kinh ngạc nhận ra, anh chính là kỵ sĩ đã tặng mình quyển trục.
Sau đó tôi mới biết, anh tên là Lord Haart, học xong theo về dưới trướng vị lãnh chúa cờ xanh lục. Người trung niên vừa rồi là phụ thân của anh.
Anh nói với phụ thân, tôi là một bằng hữu Quỷ tộc, còn mời tôi vào thành nghỉ ngơi. Vừa hay tôi đang chán ngán việc lang thang, nên vui vẻ nhận lời. Vào thành tôi mới nhận ra, nhà anh đã giăng đèn kết hoa khắp tứ phía.
Phụ thân anh bảo anh, tối nay công chúa của thành sẽ tới thăm, dạ tiệc đã chuẩn bị xong, đồ bạc đều được gia bộc đánh cho sáng bóng, đến các nữ hầu cũng mặc trang phục ngày lễ.
Haart cũng rất vui thích vì công chúa tới, tươi cười nghe phụ thân nói, vào phòng thay một bộ cánh mới. Phụ thân khen ngợi không dứt, Haart lại nhìn tôi, như muốn trưng cầu ý kiến. Thực ra, tôi nhận thấy bộ dạng của anh có vẻ khôi hài. Tôi chưa từng thấy Haart đẹp trai, thích ở bên anh chỉ bởi trong nét cười có điểm không giống như bao người khác.
Nhân loại là một chủng tộc kỳ lạ. Họ cứ thích dùng những thứ màu sắc sặc sỡ để che đậy thân thể vốn có của mình. Nhưng tôi hiểu đây là tự do của họ. Giống như tôi là công chúa của Quỷ tộc, lại mãi hi vọng có ngày được cùng chàng trai nhân loại ngay trước mắt, lưu lạc góc bể chân trời.
Tôi thực lòng gật gật đầu.
Haart vui lắm. Tôi hiểu niềm vui của anh nằm ở việc đem những gì đẹp nhất ra nghênh tiếp công chúa. Nếu anh tới vương quốc của tôi, tôi cũng như vậy, giữ lại ánh trăng mỹ lệ tuyệt diệu nhất của Quỷ thành, tặng cho Haart.
Đúng lúc này, phụ thân của Haart trông thấy tôi, sắc mặt có phần khó xử. Ông ta nói nhỏ với Haart:
- Khi công chúa tới, hay là để vị bằng hữu Quỷ tộc này lên lầu nghỉ ngơi, đằng nào cô ấy cũng không ăn uống gì.
Tôi vờ như không nghe thấy tiếng họ nói. Haart ngước đầu nhìn tôi, ngẩn ra cười đáp:
- Cô ấy sẽ không để bụng đâu. Isra là một người rất tốt.
Tôi mỉm cười gật gật đầu, dựa vào tay vịn cầu thang bóng loáng, chậm rãi bước lên lầu trên. Anh không muốn để công chúa nhìn thấy tôi, đây chẳng qua là chút phù phiếm của nhân loại, tôi đương nhiên không để bụng.
Tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ, không hề thấy đói, nghe vào tai tiếng ca múa loáng thoáng phập phù, cả tiếng cười vui vẻ của công chúa và Haart, không biết đợi đã bao lâu.
Trước đây tôi cho rằng thời gian không có ý nghĩa gì với mình, nhưng lần đầu tiên tôi nhận thấy, thì ra nó cũng có thể từ từ khiến cho người ta đau lòng.
Cho tới khi khách khứa bên ngoài tản đi, tôi bước ra trong vô thức, lại vừa hay gặp phải công chúa và Haart. Nàng ta mặc chiếc váy khảm nạm bảo thạch nhiều màu, mái tóc vàng kim chói mắt búi thật cao. Thế nhưng, từ ánh mắt của Haart, tôi biết công chúa rất xinh đẹp.
Công chúa ngưng cười, lạnh nhạt hỏi Haart:
- Đó là ai?
Haart cười đáp:
- Bạn anh. Một người bạn Quỷ tộc.
Công chúa cao giọng:
- Quỷ tộc?
Khi ánh mắt nàng ta chuyển sang tôi, tôi trấn tĩnh đáp lại:
- Đúng. Công chúa Quỷ tộc.
Nàng công chủa ngẩn ra, đột nhiên bật cười:
- Cô ấy nói cô ấy cũng là một công chúa.
Haart liền đỏ mặt, anh kéo công chúa đi ra chỗ khác. Tiếng cười của công chúa khiến cho không khí bên trong đại sảnh khe khẽ rung lên. Tôi không hiểu mình nói sai chỗ nào, tôi thực sự là một công chúa.
Công chúa không mấy khi tới, nên tôi vẫn có rất nhiều thời gian ở cùng với Haart. Haart luôn nói tôi là một nữ nhi có chí khí, chỉ bởi tôi giữ niềm tin kiên định bản thân chắc chắn chinh phục được thiên hạ. Còn tâm nguyện của anh là tìm thấy Vân trung thành trong truyền thuyết, gặp được Thiên sứ ở đó.
Thì ra trong tòa thành của họ có thể xây được Vân trung thành. Mấy trăm năm trước, vùng đất này trúng phải lời nguyền rủa tà ác, Thiên sứ cũng không chịu chiếu cố cho nhân dân nơi này. Anh cười cười, bảo xây dựng lại Vân trung thành là ước nguyện của phụ thân, còn chính anh, chỉ muốn tận mắt trông thấy sinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết.
Tôi bèn hỏi anh, Thiên sứ đẹp tuyệt trần trông thế nào. Anh nói không biết, có lẽ đẹp như loài bướm vậy. Anh chỉ vào khóm hoa đằng trước, một con bướm đang nhẹ nhàng vờn múa trên đóa hoa bách hợp, đôi cánh xanh lam đập đập trên nhụy hoa tạo thành ảo ảnh loang loáng. Tôi thầm nghĩ trong lòng, thì ra cái anh cho rằng đẹp thực không giống với tôi.
Rồi tới một ngày, chúng tôi tự ý bỏ đi, kết bạn rời khỏi tòa thành của Haart, đi tìm Vân trung thành ở nơi xa, đi tìm hóa thân xinh đẹp lưu lại trên thế gian của các vị thần.
Cùng nhau, chúng tôi vượt qua bao núi cao, sông sâu, thung lũng, thảo nguyên,... trên hoa thơm cỏ lạ in đầy vết vó ngựa, ban mai ráng chiều thêu gió bụi khắp chiến y. Hằng hà sa số sinh vật với đủ mọi hình dáng từng lướt qua ánh mắt chúng tôi: tinh linh, nguyên tố, dã thú, rồng,... Haart thường nhíu mày mỗi khi mặt trời khuất bóng, dõi mắt phương xa. Những lúc thế này, tôi thường thầm hỏi: Haart, rốt cuộc cái gì mới là vẻ đẹp anh mong muốn?
Mỗi tối, Haart thắt một nút trên đuôi ngựa, để tính thời gian trôi qua. Tôi quen dần, cũng học theo anh tính toán mặt trời mọc lên lặn xuống. Đếm được trên đuôi ngựa tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm nút, tôi biết, chiếu theo tiêu chuẩn của nhân loại, tôi và Haart đã bên nhau được một năm.
Khi thắt nút thứ ba trăm sáu mươi lăm, trông Haart sầu muộn lắm. Tôi hiểu anh bắt đầu nhớ nhà, nhớ phụ thân và công chúa tóc vàng. Một năm với tôi không có ý nghĩa gì, nhưng đối với Haart, đây là một phần bảy mươi hoặc tám mươi sinh mệnh của anh. Đến nay, tôi vẫn vô cùng biết ơn Haart đã dùng một phần bảy mươi thời gian của mình để bầu bạn với tôi, bầu bạn với một Quỷ tộc bất tử.
Dưới một ngọn núi tuyết mây phủ sương giăng, cuối cùng chúng tôi đã phát hiện được một tòa Vân trung thành.
Thang trời trắng muốt dẫn lên mây, nhìn không thấy điểm cuối, màu vàng kim của cổng thành sáng lấp lánh, cờ chiến màu xanh da trời hai bên tô vẽ đầy sao, phấp phới dưới ánh dương, như thể cắt ra từ Ngân Hà vậy.
Tay Haart hơi run, tôi bèn thay anh mở cánh cổng hoàng kim đầy văn tự cổ đại ấy.
Kiếm quang trắng muốt như lụa bổ thẳng từ đỉnh đầu xuống. Tôi không kịp suy tính, ba Thiên sứ trưởng đã vỗ cánh, vây tôi vào giữa. Gió xoáy phát ra từ cánh đập đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi ngước đầu lên nhìn Thiên sứ trưởng giáp trụ sáng loáng, bọn họ thật uy vũ, anh tuấn, hùng tráng. Giữa kiếm quang ngập trời, tôi lại khẽ cười, bởi vì tôi tin, các Thiên sứ hẳn phải đẹp tới mức khiến tôi thán phục.
Haart hét lớn, Kỵ binh thủ hạ xông lên cứu tôi. Ba Thiên sứ trưởng nhìn nhau, hai gã bay lên trước ngăn chặn kỵ binh của Haart, gã còn lại trở tay chém xuống một kiếm, chém ngay lên khuôn mặt còn đang ngây ra ngước nhìn của tôi.
Kiếm đó bổ từ đỉnh đầu xuống hàm dưới, lưu lại một vết rách không thấy đáy, trông như khe nứt. Tuy không có máu chảy, tôi vẫn thực sự cảm thấy một cơn đau như rút sạch sinh mạng.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Haart gọi lớn: "Isra!" Một tia sét đánh thẳng lên gã Thiên sứ trưởng vừa chém tôi. Gã vung tay, tia sét bị đánh nát thành bụi, song cổ tay gã cũng ứa đẫm máu tươi.
Thiên sứ trưởng lạnh lùng nhìn tôi, nhìn tôi đang ngoan cố trụ thân trên mặt đất, một tay sống chết nắm chặt cổ tay gã, tay kia nắm mảnh áo choàng rách che đi thân thể gầy xương.
Gã nhíu mày, ra sức rút kiếm. Tôi cảm thấy trên mặt mình một loạt tiếng nứt rách kèm theo cơn đau sống đi chết lại, nhưng càng khiến tôi siết chặt hơn.
Thanh kiếm trên mặt tôi bị cản lại, bởi vì mũi kiếm đã bị vết xương nứt kẹp chặt, nên tôi và Haart có cơ hội cuối cùng để ra tay. Hai gã Thiên sứ trưởng còn lại đã mạng đổi mạng với kỵ binh của Haart, giờ đây chúng tôi chỉ còn một đòn sau chót này.
Nhưng với thực lực của chúng tôi, e rằng chỉ còn cách bỏ chạy mới hòng giữ mạng, chỉ cần thoáng do dự, Thiên sứ trưởng sẽ rút được trường kiếm, chém cả hai thành từng mảnh.
Tôi vừa định quay đầu nhìn Haart, không trung đã truyền tới một luồng khí nóng, vạn chấm đỏ rực trút xuống chỗ tôi như mưa .
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy màn hoa khói này giữa ban ngày.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chúng hiện ra có vẻ tái nhợt mong manh, giống như nàng công chúa bị bệnh đã lâu, song vẫn cao quý, xinh đẹp. Tôi mỉm cười, thì ra vào đúng khoảnh khắc cuối cùng, Haart đã lựa chọn niềm tin của anh, chứ không phải tôi.
Toàn thân tôi bốc cháy, nỗi đau vì bỏng sưởi ấm một cách kỳ dị da thịt lạnh băng. Lần đầu tiên tôi có cảm giác tử vong. Tôi khẽ cười, nắm chặt hơn tay Thiên sứ trưởng, đợi cho màn hoa khói này biến toàn bộ thân thể của tôi và gã thành tro cốt. Thiên sứ trưởng nhìn ánh mắt tôi, tỏ vẻ khó tin. Gã không hiểu tại sao Haart lại xuất thủ với tôi, càng không hiểu tại sao tôi không oán hận Haart, tại sao tình nguyện ngã xuống giữa trận Lưu tinh hỏa vũ của anh, chứ không chịu chạy trốn khỏi Vân trung thành đã từng khổ sở tìm kiếm.
Dẫu sao ba trăm sáu lăm ngày đó với tôi chẳng qua chỉ là hạt cát trên biển cả, còn với Haart là một phần bảy mươi trong toàn bộ cuộc đời.
Tôi hiểu, sự bất tử mà nhân loại truy cầu là đạt được niềm tin vĩ đại, nên tôi tình nguyện, dùng sự bất tử của bản thân đổi lấy sự bất hủ cho Haart.
Trong màn hoa khói đầy trời, thân thể tôi biến thành nhẹ vô cùng, cuối cùng rơi trên mặt đất như một chiếc lá mục khô.
Haart chạy tới ôm lấy tôi, không ngừng gọi tên tôi. Đôi dòng chất lỏng lạnh băng rơi trên người tôi, lập tức bị bốc hơi không còn tăm tích.
Lần đầu tiên có người thực sự nhìn rõ mặt tôi, kể cả Haart. Nhưng tôi giờ đây chỉ là một bộ xương mục nhám đen. Tôi mỉm cười, thổi ra một ngụm khí mốc meo cuối cùng từ lồng ngực trống rỗng:
- Đưa tôi về nhà.
Haart mang theo một gã Thiên sứ và thi thể của tôi, lại tiếp tục cuộc hành trình đằng đẵng.
Thực ra tôi chưa chết, tôi chỉ không thể nói năng, không thể hành động, nằm mãi trong quan tài gỗ. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, cảm nhận được nỗi thất vọng của Haart khi nhìn thấy Thiên sứ.
Thiên sứ trong bộ áo choàng trắng, tóc dài màu nâu chấm vai. Gã đập đập đôi cánh cường tráng, nói:
- Thiên sứ đúng là sinh linh đẹp nhất thế gian, nhưng không phải thứ anh tìm, bởi vì chúng tôi không có giới tính. Cái đẹp anh muốn ở xa xa trên đại dương: các Mỹ nhân ngư đêm ngày hát ca trên những rặng đá ngầm. Bọn họ có mái tóc vàng kim và đôi mắt xanh lam màu biển cả.
Vì vậy chúng tôi lại ra biển. Nơi này có vô vàn cơn gió mặn tanh và trời xanh mây trắng, còn có cả Xác thuyền hoang phế nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Haart bắt đầu khắc dấu lên cột buồm mỗi ngày. Khi những dấu khắc đã cao tới vai anh, tôi biết lại một năm nữa đã trôi qua.
Trong một đêm trăng yên tĩnh, chúng tôi cuối cùng đã nghe thấy tiếng hát Mỹ nhân ngư.
Tiếng hát từ xa truyền lại theo làn gió biển, như ánh trăng gõ lên những phím đàn đại dương. Mỹ nhân ngư rủ tung mái tóc vàng kim chấm đất, vây đuôi lục nhạt khẽ đập đập trên tảng đá ngầm trắng tinh. Sắc xanh lam trong mắt nàng chỉ cần tan ra một giọt lệ, ấy là cả đại dương.
Tàu thuyền xa gần đều chỉ dừng lại xung quanh Mỹ nhân ngư, khoang thuyền vang vọng bao lời khen không dứt:
- Đẹp như Thiên sứ!
- Đẹp như công chúa!
- Đẹp như tiên nữ!
Haart lặng lẽ nhìn nàng chăm chú. Anh không dừng thuyền, không tới xin lời chúc phúc của Mỹ nhân ngư. Anh chỉ nhìn nàng chăm chú, mặc cho con thuyền chầm chậm trôi bên rặng đá ngầm.
Thiên sứ đứng bên cạnh quan tài của tôi, thở dài nói:
- Haart, rốt cuộc anh muốn tìm cái đẹp kiểu gì?... Phía đông đại lục, nơi mặt trời mọc lên, có một tòa Nguyên tố thành trong truyền thuyết, nghe nói các Tiên nữ bên trong là sinh linh đẹp nhất.
Haart mệt mỏi lắc lắc đầu. Anh nhìn thi thể tôi:
- Được rồi, tôi đưa Isra về đã.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện