[Dịch]Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu - Sưu tầm
Chương 49 : Ngoại truyện 2 – 2
                                            .
                                    
             Võ lâm gì đó ấy mà, chính là cá lớn nuốt cá bé! 
Ta  thấy, với một ngàn giáo đồ mới này mặc dù không tính là ít, nhưng muốn  coi là lớn mạnh đến mức không ai có thể bắt nạt ta thì vẫn chưa đủ! 
Vì  thế, ta kêu Tiếu đi dọn dẹp mấy cái bang phái nhỏ trong võ lâm. Nói nhẹ  nhàng là đi ‘mượn’ người, còn nói thẳng ra là đi cướp trắng trợn, kẻ  nào chống trả giết không cần hỏi.
Ta đã dần chấp nhận  rằng: cho dù mình có trở thành cái gì đó ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ thì  cũng không thể làm gì để thoát được nanh vuốt của Tiếu… Cho nên nếu một  ngày nàng thực sự muốn ăn ta… ta cũng đành nhận mệnh.
Nếu đã không thể tránh thoát thì chi bằng cứ bình thản mà đối mặt vậy thôi.
Cho  nên ta càng ích kỉ đòi hỏi ở nàng nhiều hơn. Cho dù yêu cầu của ta có  bao nhiêu vô lý nàng cũng vui vẻ đi làm, cho dù có là việc sát sinh ảnh  hưởng đến âm đức của nàng, nàng cũng chẳng mảy may suy nghĩ mà hoàn  thành nó…
Chỉ hơn một năm sau, Thần giáo từ một giáo phái hơn  ngàn người phát triển đến hơn năm ngàn, chính thức trở thành Ma giáo, là  kẻ thù của toàn bộ võ lâm!
Còn tại sao lại thành như vậy ấy à? Có thể là vì Tiếu ra tay ‘hơi quá’… 
Hơn  nữa vấn đề là ở chỗ chúng ta chỉ suốt ngày đi ‘cướp’ người, lớn lớn bé  bé võ lâm từ anh hùng như mây trở thành heo hút rụt rè, từ hơn trăm môn  phái lớn nhỏ hiện tại cũng chỉ còn vài đại môn phái chưa bị sờ đến là  yên lành.
Cũng bởi ta cho rằng ngàn tuyển vạn tuyển không bằng  dùng đồ có sẵn. Chẳng phải đệ tử của mấy bang phái kia cũng đều được  chọn lọc từ thường dân sao? So với việc phải tuyển chọn từ đầu thì sử  dụng luôn mấy cái nhân lực đã có sẵn căn cơ vẫn tốt hơn!
Nhưng mà  năm ngàn người đó đâu phải con số nhỏ? Vậy nên để quản lý được tất cả  bọn họ ngoài cái bóng to đùng của Tiếu vẫn cần phải có một người lập cơ  cấu tổ chức rõ ràng. 
Cho nên ta thật bận rộn! 
Mấy cái  kinh thư, sách cổ sách quý gì đó ta đều kêu Tiếu đi gom về một lượt. Từ  trước đến nay chỉ có việc ta không muốn làm, chứ không có việc ta không  thể làm!
Bằng chứng là Thần Giáo dưới chân ta làm việc rất có hiệu quả. Cũng khiến cho ta tự mãn không thôi.
Bởi  vì chỉ cần cái đầu bã đậu Tiếu không quấy nhiễu ta thì ta đã rất cảm ơn  nàng rồi, không nói đến chuyện kêu nàng quản Giáo được! Cho nên nàng cứ  ngoan ngoãn làm chức vị Thần tôn đi nhé!
Đã vậy cái hồ ly ngốc  đó còn thường xuyên hiện nguyên hình là một cửu vĩ hồ trắng bạc nho nhỏ  để chui vào lòng ta mỗi khi ta bận bịu văn thư…
“...”
Một  ngày kia ta cảm thấy, cả đống công việc bề bộn này, vẫn là quá nhiều đối  với ta… Có thể nào thì ta cũng chưa tới mười lăm tuổi, cho dù ta có  thiên tư hơn người thì sức lực vẫn chỉ là một tiểu cô nương…
Cho nên ta đòi phải có trợ thủ!
Tiếu  biết ta vất vả, liền dùng hai cái đuôi của mình biến ra hai mĩ nhân,  một đỏ rực như lửa, một trắng thuần như mây gọi là A Hồng và A Bạch. Hai  nàng giúp ta quản Chu Tước và Bạch Hổ Đường, nhờ vậy công việc của ta  mới nhẹ đi không ít…
Ta có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, sẽ cùng  Tiếu nằm trên ghế mây dưới giàn nho trong Thần cung phơi nắng. Cảm giác  vuốt ve đám lông trắng bạc đó, cũng không tệ…
***
Ta điên mất!
Vốn  dĩ kế hoạch đã định xong, hôm nay là ngày hoàn thành con đập để điều  tiết nước cho vùng ruộng phía sau núi! Vì con đập đó mà cả Chu tước và  Thanh Long Đường gần hai tháng nay đều phải ngày đêm lao động, ấy vậy mà  có con hồ ly ngốc nào đó dám cả gan nhân lúc ta ngủ đưa ta trốn tới  thành trấn cách Thần cung ba trăm dặm!
“Ta thật lâu rồi cũng chưa  có được đi dạo cùng tiểu bảo bối mà~~~” kẻ nào đó còn mặt dày trưng ra  cái mặt đáng thương vô tội nhìn ta tố cáo!
“Ngươi cũng biết ta phải bận nhiều việc…”
“Nhưng mà nàng đâu cần phải làm mấy việc đó nha~~~ Nàng không cần làm việc gì ta cũng nuôi được nàng mà…”
“Nhưng ta muốn…”
“Nếu  nàng muốn xưng bá võ lâm, ta lập tức đi hủy hết mấy cái minh chủ võ lâm  với bát đại môn phái kia! Vậy là sẽ không có kẻ nào dám đối đầu với  chúng ta nữa, nàng cũng sẽ không cần phải suy nghĩ nữa!”
“….”
“… Nha?”
“Được rồi được rồi! Coi như ta nghỉ một ngày! Để xem lúc về A Hồng cùng A Bạch có khóc thét lên không…”
“Các nàng dám!?”
“…”
…
“Tiểu bảo bối ăn cháo trứng muối nè~”
“…”
“Ăn thêm chút rau nữa! Nàng sao lại ghét rau như vậy chứ!”
“…Không thích!”
“Không thích cũng phải ăn! Ta bón cho nàng. Nói aaa đi~~”
“Để ta tự ăn!”
…
…
…
Lâu  lâu đi ra ngoài dạo chơi cũng không có gì không tốt. Dù sao ta cũng mới  tròn mười lăm mà thôi, dù ta có là Đường chủ Thanh Long Đường của Thần  giáo, đã đọc bao nhiêu kinh thư, đã trải bao sự đời, thì ta vẫn chỉ là  một tiểu cô nương mà thôi… 
“Tiểu bảo bối kêu ta là lão công đi~”
“...”
“Nha nha~”
“Ngươi hiểu lão công là gì sao?”
“Chính là một người nam nhân bảo hộ thật tốt cho một người nữ nhân suốt đời suốt kiếp. Ta cũng đâu có ngốc!”
“Ngươi là nam nhân sao?”
“... Nhưng mà ta bảo hộ cho tiểu bảo bối rất tốt... nha”
“Phiền phức!”
“Nhưng mà nàng đang cười kìa~”
“Ta không có!”
“Có mà~~”
Ta dựa vào nàng trong ánh hoàng hôn, sắc đỏ chiếu vào trong mắt nàng lấp lánh tựa như muôn ngàn tinh tú khiến ta thất thần.
Nếu có thể được bên nàng suốt đời suốt kiếp…
Xem ra cũng không tệ?
Bất  chi bất giác ta lại cảm thấy buồn ngủ. Hai năm qua cho dù nàng vẫn luôn  ở bên ta cũng chưa từng có một giấc ngủ ngon, sao đột nhiên lại muốn  ngủ như vậy…
Lòng ta rung lên…
Không tốt! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện