[Dịch]Hậu Yên Cung - Sưu tầm

Chương 21 : Phồn hoa nhất mộng

Người đăng: 

.
Một luồng khí nóng rực như lửa ở trong lòng ngực ta tụ hội không tan, khiến ta cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt. Nóng quá Một thanh âm mềm mại khe khẽ ở bên tai ta như muốn nói điều gì, nhưng mà cả người đang vô cùng khó chịu, vì thế cái gì cũng không có nghe thấy. Một vật mềm mại lạnh lẽo chạm vào trên môi, đột nhiên một cỗ hơi thở mát lạnh từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy ta, khiến ta cảm thấy thật thoải mái…ô…Dần dần khối nóng rực trong ngực bắt đầu nguội lại rồi chuyển hóa giống như một luồng nước ấm áp lan tỏa toàn thân…. Khanh nhi … Của ta khanh nhi. Là ai đang gọi ta ? Buồn ngủ quá… Không mở mắt ra được. . . Nhưng mà trực giác lại nói cho ta biết… Người này, đối với ta vô cùng quan trọng… Rõ ràng thanh âm này ngay tại bên tai Nhưng mà cả người lại cảm giác nhẹ nhàng bay bổng…bị âm thanh mê người kia dẫn dụ về một phương hướng khác…. Sương mù Khắp nơi đều là sương mù Nhành liễu khẽ lay động Sương mù mờ mịt bao phủ trên mặt hồ nhộn nhạo không chịu tan đi. Giữa không gian mơ hồ đó Xuất hiện một người nam nhân , tiếng nói ôn nhã say lòng người chậm rãi vang lên, giống như thanh tuyền* rót vào linh hồn , từng giọt từng giọt lắng đọng. (* thanh tuyền= nước tinh khiết :D ở đây chị nghĩ thanh tuyền là nước suối trong vắt ) Hắn nói, Khanh nhi __mau tỉnh dậy, nếu như tiếp tục ngủ thân mình lại cảm lạnh! Là ai? Nơi này là chỗ nào… Sương mù dần mờ nhạt rồi biến mất Xa xa Một thân ảnh màu trắng xinh đẹp tuyệt trần dáng vẻ lười nhác nghiêng người ngồi dưới tàng cây. Hắn nói__Khanh nhi , mau dậy đi thôi tiếp tục ngủ sẽ bị cảm lạnh. Nhưng cả người hắn lại khẽ kề sát khiến cho thân ảnh bé nhỏ nằm trong lòng hắn ngủ càng thêm thoải mái, thật cẩn thận cầm lấy một tấm thảm bọc kín người trong lòng, tay kia thì nhẹ khẩy huyền cầm, một khúc như hành vân lưu thủy*. Người trong lòng tỉnh dậy xoa xoa đôi mắt, đầu lại cọ cọ vào người hắn giống như đang làm nũng , đôi tay nghịch ngợm còn mò đến, đầu ngón tay lung tung khẩy dây đàn, âm thanh thanh thúy giống như tiếng suối róc rách vang lên, cùng tiếng đàn cổ du dương lại trở nên hài hòa như vậy. Hắn bộ dáng nuông chiều chậm rãi cười nói, Khanh nhi ngủ đủ rồi sao… Ngẩng đầu…đôi mày giống như Viễn Sơn , ánh mắt sáng trong chứa đầy sự ôn nhu Chớp mắt cười, khóe mắt là lam điệp chứa đầy yêu mị giống như đang khởi vũ… Người này Là… A Ta giật mình mở to mắt Lại nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm yêu mị của Hậu Linh… “Khanh… Yên nhi… Ngủ đủ rồi sao… Gọi ngươi nhiều tiếng như vậy… Hiện tại mới tỉnh.” Đôi mắt của nàng như ngọc lưu ly trong suốt lại giống như yên ba đãng dạng , ngọc thủ mềm mại trắng mịn như tuyết dịu dàng sờ lên trán của ta, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt. “… Mơ thấy ác mộng sao ? Xem xem, đầu toát ra đầy mồ hôi…” Cả người rét lạnh, Vừa mới mơ thấy một cái cái gì mộng, thật quá dọa người. Trong mộng người kia hình dáng giống như Tế Tuyết nhưng dường như thần vận(*) lại không hề tương đồng, ánh mắt kia vừa ôn nhu vừa yêu mị…Ân một ánh mắt vô cùng xinh đẹp mà ta chưa từng nhìn thấy, dưới mắt lại còn có một con bướm màu lam giống như hồ ly!? (*thần vận =phong thái khí chất, ý là nhìn bề ngoài giống nhau nhưng cảm giác tính tình lại hoàn toàn khác nhau, nói chung Tế Tuyết còn thua Hậu Linh ca mấy lever…..hahahah… >___
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang