[Dịch]Hậu Yên Cung - Sưu tầm
Chương 17 : Trước lễ thành nhân…
.
“Yên nhi. . . Ngoan. . . Ngươi hãy nghe ta nói… Hành kê việc không cần lại cùng ngươi mẫu thân tranh cãi…hãy chọn vài người trong cung đồng thời làm lễ thành nhân đi.”
A, hắn nói cái gì? Không phải sau khi ở yến hội đã thương lượng tốt rồi, đã quyết định chọn hắn rồi sao? Vì sao lại muốn ta thay đổi a.
“Yên nhi…hãy nghe lời ta…thể chất của ngươi đặc thù, thân thể ngươi là dựa vào tinh lực cùng hàn ngọc giường mà lớn lên, nếu như không đủ tinh dương nam tử(*) là không được. Từ đó đến nay thân thể ngươi là dựa vào một ít dương khí cùng linh lực của Hậu Linh đưa vào duy trì, hiện tại ngươi chỉ dùng ngũ cốc thức ăn giống sống như người bình thường chống đỡ là không được bao lâu…vừa nãy ngươi chỉ là bất tỉnh…..ai cũng không dám bảo đảm về sau ngươi sẽ không hộc máu…sau đó tinh khí trôi đi hồn phi phách tán. ..”[1]
(*Tinh dương nam tử : Tinh hoa của nam nhân, nói rõ hơn là bên TQ có mấy truyền thuyết như phương pháp song tu , nghĩa là quan hệ nam nữ có cái tinh dương truyền qua thì tu luyện bổ khí gì gì đó. =)) ngại ghê. Tất nhiên mấy chuyện đó là vô căn cứ , phi khoa học ko có thật. =)) quan hệ mà truyền cái tinh dương gì đó thì chỉ tạo thành baby thôi nhá mấy bé. Đừng có tò mò mà đi luyện đó.)
A a a a a a a a a a a a a a a a là như thế nào a… Vì sao không có người nào nói cho ta biết a…
Cư nhiên lại như vậy, ta không thể ngờ được…..Giải thích nhiều như vậy vì muốn nói cho ta biết, ta sinh ra liền nhất định phải cùng vài cái nam tử ở trên giường đánh trận….! Thiệt hay giả vậy…?
Tiểu Bạch đứng ở một bên khẩn trương nhìn ta, kia hai cái ngón tay lại bắt đầu giảo cùng một chỗ. Nhìn đôi tay vặn xoắn đến tái nhợt kia, suy nghĩ của ta cũng bị vặn xoắn đến loạn thất bát tao…
Ô ô ô… Ta gắt gao nắm chặt ống tay áo của thần tiên ca ca… Trong đầu xoay quanh là lời hắn nói “ …Không đủ….nam tử….tinh dương…..không đủ…”
“Yên nhi…”
Không đủ…không đủ, không đủ…“Yên nhi…”
Ô ô ô ô ô…ta dùng sức ôm chặt lấy hắn “ Ôn Ngọc…Ngọc….Không cần đem ta đẩy cho người khác….ta chỉ muốn ngươi…không cần, không cần…Đừng!…”
Sống lưng cứng ngắc của hắn ở giữa tiếng khóc từ từ nhuyễn xuống, hắn ôm lấy nhẹ nhàng vỗ lưng của ta, rất lâu sau đó hắn khẽ thở dài một tiếng. Cẩn thận nâng mặt của ta lên còn chăm chú nhìn vào mắt ta, ngón tay thon dài khẽ lau đi giọt nước mắt…đôi mắt ôn như như ngọc. Rất lâu nhiều năm về sau ta vẫn con mang máng nhớ được những lời của hắn khi đó, hắn nói: “Tốt, Yên Nhi….Ta cùng ngươi…chúng ta cùng nhau, chỉ mỗi hai chúng ta.”
Hắn, hắn nói cái gì, hắn có biện pháp? !Ta ngây ngốc nhìn hắn,
Tiếp theo phiếm môi mỏng manh của hắn không lưu tình chút nào phun ra lời nói chấn động: “Bất quá, lễ thành nhân, ngày mai nhất định phải cử hành.”
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn…………………….Ý hắn là thật sao ?….Không cần phải cùng với mấy nam nhân làm đến làm đi?
Bởi vì. Ngày mai. Ta phải cùng hắn cái kia cái kia… làm đến làm đi?
(* về phần làm đến làm đi là chuyện gì thì ai cũng biết là chuyện gì đó rồi hen)
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện