[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Chương 75 : Mẹ con mừng rỡ khi biết tin An Ninh đã chết
.
"Vị cô nương kia là..." Sát thủ nói đến đây, hơi chau mày lại, mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử, nhưng khi nghĩ đến thủ đoạn ra tay tàn nhẫn mới vừa rồi của ba người này, thân thể ngay lập tức nhịn không được run rẩy, làm như thể cái chết sắp đến gần bọn họ vậy.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ các vị đã đổi ý?" Con ngươi An Ninh hơi co lại, giọng điệu bỗng nhiên giương cao, lộ ra một cỗ uy hiếp không thể bỏ qua, "Đã như vậy! Ta sẽ cho các ngươi nếm thử qua tư vị mà đồng bọn của các ngươi đã chịu!"
"Không, không, không..." Mấy người nọ không ngừng lắc đầu liên tục, bọn họ vĩnh viễn cũng không muốn trải qua cái tư vị kia. Nhưng, nghĩ đến chỗ khó xử của bọn họ, nên đã có người lên tiếng, "Cô nương kia căn bản cũng không lưu lại tên họ."
Sưu một tiếng, lời người nọ vừa dứt, một mũi phi đao đã phá vỡ không khí mà đến, cắm vào bắp đùi khỏe mạnh của hắn, làm cho máu tươi bỗng chốc chảy ra ròng ròng.
"Ngươi cho ta là một tiểu hài nhi ba tuổi sao? Không lưu lại tên họ? Các ngươi là sát thủ, nếu không lưu lại tên họ thì làm sao có thể mời các ngươi làm việc được?" Khóe miệng An Ninh cười lạnh, bất luận như thế nào, nàng phải bắt được người đứng ở phía sau bức màn này!
Bốn người còn lại càng thêm nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận lần nữa chọc giận nữ tử này. Mà hậu quả là bọn họ sẽ bị trừng phạt một cách không báo trước, "Vị cô nương kia mặc dù không lưu lại tên họ, nhưng lúc nàng ta cùng Minh chủ liên lạc, ta cũng ở đó, cho nên ta đã thấy được tướng mạo của nàng ta, ta nhận ra nàng ta... Ta nhận ra nàng ta."
"Hử? Nhận ra được?" An Ninh thu hạ mi mắt, "Nếu đã nhận ra, vậy làm phiền vị tráng sĩ này vẽ lại tướng mạo của vị cô nương kia thành một bức họa!"
"Được, ta sẽ vẽ, ta sẽ vẽ lại tướng mạo của nàng kia" Sát thủ kia lập tức gật đầu đáp ứng.
An Ninh đang nghĩ tới ở nơi hoang vu này, sẽ lấy đâu ra được giấy bút để vẽ lại tướng mạo người nọ, thì lập tức nghe thấy tê một tiếng, trước mặt đã xuất hiện một khối gấm màu trắng, Đồng Tước đem áo trong xé xuống mang lại cho An Ninh, "Nhị tiểu thư, nếu người không chê, có thể dùng cái này làm giấy!"
An Ninh nhìn thoáng qua Đồng Tước, nét mặt tán thưởng, Thương Địch mang theo thiếp thân thị vệ này, thật sự là nhạy bén, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, "Nếu đã như vậy An Ninh xin đa tạ Đồng Tước công tử."
Vì chủ tử mà phân ưu vốn là chức trách của Đồng Tước, An Ninh nói lời cảm tạ như thế, không xem hắn hạ như nhân mà đối đãi, làm cho Đồng Tước tránh không khỏi giật mình, gương mặt ngăm đen có chút phiếm hồng, hình như lại có chút thụ sủng nhược kinh. Vội vàng cầm lấy khối gấm, ra lệnh cho sát thủ đang quỳ rạp trên đất, mang khối gấm trải ra trên lưng, dùng lông thú làm thành một cây bút lông giản dị, lấy máu làm mực, để cho sát thủ kia bắt đầu vẽ tranh.
Chốc lát, dung mạo của một nữ tử đã dần dần trở nên rõ ràng ở trên mặt gấm, An Ninh càng nhìn bức họa kia, mi tâm nhíu càng chặt hơn. Nữ tử này tuy rằng nàng rất ít khi chú ý. Nhưng, hình như đã từng gặp qua một lần, lúc nàng ta xuất hiện, tựa hồ là vừa vặn ở bên cạnh Thái tử Sở.
Khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh. Đồng thời, vào lúc này, Hải Táp cũng cau mày kinh hô ra tiếng, "Là nàng!"
"Công tử quen biết nàng?" Đỉnh lông mày Thương Địch hơi nhíu lại, bức họa nữ tử này, hắn cũng là chưa từng nhìn thấy qua. Rốt cuộc nàng ta cùng Ninh nhi có thâm cừu đại hận gì, lại muốn đẩy An Ninh vào chỗ chết? Trong con ngươi ngưng tụ lên một chút thâm trầm. Vô luận như thế nào, nếu nữ tử này đối Ninh nhi hạ sát thủ, đã như vậy hắn càng không thể ngồi yên để nữ tữ này muốn làm gì thì làm, nhất định phải diệt trừ nữ tử này, bất kể nàng ta là ai! (em thích sự bá đạo của Thương ca)
"Nàng là một nha hoàn trong phủ Thái tử Sở. Thời gian trước, khi ta ở phủ Thái tử Sở, ngẫu nhiên có gặp qua vài lần." Con ngươi Hải Táp co lại, chi tiết vừa nói xong, không nghĩ tới đúng thật là nàng!
"Thái tử Sở..." Thương Địch trầm giọng nói, Nam Chiếu quốc kia đúng là ăn phải gan hùm mật báo nên mới ở Đông Tần quốc mộng tưởng có thể gây ra sóng to gió lớn.
Trong lòng ba người đều tự hiểu được, người gọi là nha hoàn kia, nếu có thể đưa ra "Giá cao" để mua mạng của An Ninh. Như vậy liền có hai cái khả năng. Hoặc, thân phận nàng kia không đơn giản chỉ là nha hoàn. Hoặc, nha hoàn này chỉ là người bị sai khiến, còn kẻ đứng sau lưng nàng ta mới thật sự là chủ mưu!
Về phần trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cuối cùng nàng cũng sẽ phải tìm cách biết được.
Thái tử Sở? Trong đầu An Ninh hiện ra một nam tử ôn nhuận nho nhã ở kiếp này, cùng với kiếp trước kiêu ngạo càn rỡ. Hừ, hay cho một Thái tử Sở, hắn quả nhiên không có ý tốt với mình, vì Vũ Dương công chúa sao? Khóe miệng khẽ hừ lạnh. Xem ra, hắn đã đem cái chết của Vũ Dương công chúa đổ lên đầu nàng rồi.
Nghĩ đến Công chúa Nam Chiếu quốc ngu ngốc kia, bất quá do nàng ta gieo gió ắt gặp bão thôi!
"Những người này nên xử trí thế nào?" Đồng Tước mở miệng hỏi. Bây giờ đã biết được kẻ đứng sau lưng là ai, thì những người này không cần thiết phải giữ lại nữa.
Ánh mắt An Ninh nhìn quét qua các sát thủ, thấy rõ ham muốn được sống trong mắt bọn họ, thu hạ mi mắt, còn chưa kịp mở miệng, thì bên tai đã vang lên giọng nói của Thương Địch.
"Không lưu người sống!" Thanh âm của Thương Địch giống như từ địa ngục truyền đến, lộ ra sát khí chí mạng, làm cho mấy sát thủ kia trong lòng chợt lạnh, giống như ý nghĩ trong lòng An Ninh hiện giờ.
Không lưu người sống! Những người này đều là người của Sát Thủ Minh, thật sự là không thể giữ lại!
"Các ngươi sao có thể lật lọng?" Sắc mặt những sát thủ kia nhất thời trắng bệch, bọn họ đã khai báo người mua, nàng thế nhưng còn muốn giết bọn họ!
"Lật lọng?" An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, thế nhưng nụ cười này làm cho da đầu người ta tê dại, "Chúng ta lúc nào hứa hẹn là tha cho các ngươi một con đường sống? Nể tình các ngươi đã chỉ ra kẻ đứng sau lưng chuyện này, ta cho các ngươi được chết toàn thây, chịu ít thống khổ một chút."
Sau khi nghe hết câu nói, trong lòng bọn sát thủ không khỏi cả kinh, cắn chặt hàm răng, mắt lộ ra hung quang . Không sai, mới vừa rồi nàng đúng là không có hứa hẹn gì cả.
Không nghĩ tới, bọn hắn đường đường là Sát Thủy Minh, thế nhưng hôm nay lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn, quả thật là hối hận đến cực điểm!
"Ta muốn giết ngươi!" Một sát thủ trong đám bất ngờ nhảy dựng lên, xông về phía An Ninh, khi hắn còn chưa tới gần được An Ninh thì đầu đã bị chặt đứt, thoát ly khỏi cơ thể rơi trên mặt đất, cuối cùng thân thể cũng theo đó mà ngã xuống.
Những sát thủ còn lại chứng kiến một màn này trong lòng thập phần kinh sợ. Vừa rồi, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy ai đã ra tay, ra tay như thế nào? Lúc này chỉ thấy Thần vương Thương Địch vứt đi thanh đao đã dính máu kia, mặt không chút thay đổi mở miệng, "Nếu hắn đã không an phận, thì không cần thiết phải để hắn toàn thây, động thủ!"
Thập Nhị Sát lĩnh mệnh, một chút cũng không do dự, rút ra lợi kiếm, đâm về phía đám sát thủ kia, nhắm ngay điểm yếu hại, liền một đao kết thúc mạng sống.
Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị máu tanh, Thập Nhị Sát và Đồng Tước nhìn về phía chủ tử của mình. Bọn họ cũng biết, chủ tử chưa bao giờ dễ dàng động thủ, sẽ không dễ dàng để cho máu tươi ô uế hai tay mình, người duy nhất có thể làm cho chủ tử tự mình ra tay chỉ có Chiêu Dương trưởng công chúa, thế nhưng bọn họ mới vừa rồi đã nhìn thấy tận mắt, chủ tử vì nữ tử này mà phá lệ!
"Thập Nhị Sát nghe lệnh." Một trận quỷ dị trầm mặc, Thương Địch trầm giọng mở miệng, giọng điệu cương nghị như thép, bén nhọn như kiếm.
Thập Nhị Sát lập tức quỳ một gối xuống, chờ đợi mệnh lệnh của chủ tử.
"Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy Sát Thủ Minh hoàn toàn biến mất trên thế gian này, nếu có người sống sót, các ngươi tự biết mình sẽ có hậu quả gì." Thương Địch vuốt ve bội ngọc rủ xuống bên hông, cả người phát ra khí thế, làm cho người ta không rét mà run. Ngay cả Hải Táp đứng kế một bên nhịn không được nhíu mày, nếu đối địch với nam nhân này, thật sự không phải là hành động sáng suốt!
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Kinh Trập và Thập Nhị Sát đồng thanh nói. Lập tức, mười hai hắc y nhân nhoáng một cái bay lên trời, biến mất bên trong rừng rậm.
"Chủ tử, chúng ta có tiếp tục săn bắn không?." Đồng Tước hỏi, hôm nay vốn là Tứ quốc cùng nhau săn bắn, nhưng tại nơi đây lại xảy ra một trận chém giết, sát thủ chết rất nhiều, mùi máu tươi nhẹ nhàng bay ra ngoài. Không bao lâu nữa, dã thú sẽ men theo mùi vị mà chạy tới, hiện tại bọn họ vẫn nên mau chút rời khỏi nơi này.
Thương Địch nhìn về phía An Ninh, lúc này hắn đã thu lại sát khí sắc bén vừa rồi, "Không cần, lập tức trở về." Hắn không thể để An Ninh lại tiếp tục bị vây trong khu vực săn bắn này.
An Ninh dường nghĩ đến cái gì, lông mày hơi nhíu lại, "Thần vương điện hạ đi ra ngoài trước đi!"
Con ngươi Thương Địch căng thẳng, "Vì sao?" Hắn không có nhìn lầm, trong mắt của nàng mơ hồ toát ra một tia lo lắng. Vừa rồi hắn không có ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì?
"Ninh nhi phụng mệnh tiến vào khu vực săn bắn, Nam Cung tướng quân cùng đi với Ninh nhi. Nhưng mới vừa rồi, Nam Cung tướng quân vì thay ta dẫn dắt đàn thú rời đi, nên đã tự mình ly khai. Không biết giờ phút này người ở nơi nào. Khi chưa xác định an nguy của người, ta sẽ không rời khỏi nơi này." An Ninh thi hạ mi mắt, nhớ tới đàn dã thú vừa rồi, nhất định đã có người động tay chân trên quần áo, một chút thâm trầm thoáng qua trong mắt.
Thương Địch nghe An Ninh kể lại, Nam Cung Thiên Duệ? Lông mày chau lại, một phen nắm lấy eo của An Ninh, nhảy một cái, hai người đã ở trên lưng ngựa. An Ninh giật mình, thì nghe được giọng nói Thương Địch phía sau truyền đến.
"Nam Cung tướng quân không có việc gì!" Thương Địch trầm giọng mở miệng, Nam Cung Thiên Duệ kia quả nhiên là một nam tử nặng tình. Vì An Ninh mà không màn đến sinh tử. Chính vì An Ninh, hắn nhất định sẽ tìm được Nam Cung Thiên Duệ!
Mà lúc này Nam Cung Thiên Duệ thật vất vả đánh trả đám dã thú đuổi theo hắn, trên người đã có nhiều chỗ bị thương, toàn bộ cơ thể giống như bị ngâm trong máu tươi, nặng nề kéo lê thân thể ra khỏi rừng rậm. Rất xa, xung quanh khu vực săn bắn đã có người nhìn thấy một nam tử cường tráng cả người dính đầy vết máu, không khỏi cả kinh.
"Người nọ là ai..." Có người khe khẽ nói nhỏ, âm thầm đoán. Rốt cục, đợi đến khi huyết y nam tử kia từng bước một tới gần, loáng thoáng có thể nhận ra mặt mũi, tức khắc có người kinh hô, "Đó là tướng quân... Đó là Nam Cung tướng quân..."
"Nam Cung tướng quân làm sao vậy? Mau, nhanh đi giúp đỡ Nam Cung tướng quân." Có người lập tức chạy tới.
Trên xa liễn vốn là Tây Lăng nữ hoàng và Hoàng đế Nam Chiếu quốc Sùng Chính. Khi nghe được âm thanh lấn tiếng động lớn từ xa truyền đến, không khỏi nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chắc là đã có ai thắng lợi trở về!" Uyển quý phi ôn nhu nói, tự tay rót thêm một ly trà cho Hoàng thượng.
Hoàng hậu mơ hồ nghe được có người kêu tên Nam Cung tướng quân, giọng nói kia mang theo lo lắng khiến lòng bà bất an. Lập tức đứng dậy, vội vàng bước nhanh tới một đám người đang chạy về hướng bên này. Thời điểm nhìn thấy kia nam tử kia người đầy máu tươi, đầu oanh một tiếng, thân thể mềm nhũn.
Ngân Sương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể Hoàng hậu nương nương thiếu chút nữa đã ngã xuống. Hoàng hậu thoáng lấy lại tinh thần, "Mau, mau truyền thái y, mau truyền thái y!"
Lúc này Nam Cung Thiên Duệ đã được an bài lên cán cứu thương. Thân thể hắn sớm đã đạt đến cực hạn, những hắn gáng giữ lại một hơi. Chỉ là muốn biết, Ninh nhi đã bình yên vô sự về tới nơi này hay chưa?, trong miệng không ngừng thì thào, "Ninh nhi... Ninh nhi..."
Hoàng hậu vội vàng tiến lên, bắt lấy tay Nam Cung Thiên Duệ, "Thiên Duệ... Đây là có chuyện gì? Ngươi sao có thể biến thành như vậy?"
Mới vừa rồi trước khi rời đi, vẫn hoàn hảo không có tổn hao gì. Nhưng hiện tại... Cả người máu tươi một mảnh chói mắt làm cho Hoàng hậu một lần lại một lần nghẹn ngào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho một tướng quân ở trên chiến trường uy phong lẫm liệt bị thương nặng như vậy?
"Ninh nhi... Đã... Đã trở lại chưa?" Nam Cung Thiên Duệ suy yếu nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhất thời giật mình, lắc lắc đầu. Trong lòng Nam Cung Thiên Duệ lộp bộp một cái, biết An Nnh còn bị vây trong khu vực săn bắn. Lập tức kiên cường chống đỡ thân thể, muốn đứng dậy.
"Thiên Duệ, ngươi muốn làm gì? Ngoan nằm xuống, mau, các ngươi mau đem Tướng quân hồi cung!" Hoàng hậu lập tức ngăn cản Nam Cung Thiên Duệ.
Thân thể Nam Cung Thiên Duệ xác thực đã muốn đạt tới cực hạn, một cái vùng vẫy kia
giống như hao hết tinh lực còn lại của hắn. Cả người nhất thời ngất đi. Trước lúc lâm vào hôn mê, hắn bắt lấy tay Hoàng hậu, "Bác... Vì sao... Vì sao phải giết... Ninh nhi?"
Dứt lời, cả người đã hoàn toàn mất đi ý thức. Hoàng hậu nghiêm mặt lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ lời nói vừa rồi của Nam Cung Thiên Duệ. Đây là lần đầu tiên bà nghe cháu trai dùng giọng điệu như vậy trách cứ mình, giết Ninh nhi? Bà làm sao có thể giết Ninh nhi? Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Các ngươi cẩn thận chút, đừng làm đau Tướng quân." Hoàng hậu trong đầu tỏa ra nghi vấn. Giờ phút này không rảnh suy nghĩ gì nhiều, được Ngân Sương dìu đỡ, cấp tốc đuổi theo, trong lòng lo lắng không thôi, trăm ngàn lần đừng cho Thiên Duệ có cái gì không hay xảy ra!
Trên xa liễn, Hoàng thượng cũng đã thấy cNam Cung Thiên Duệ người đầy vết máu được khiêng qua, lập tức hai đỉnh lông mày nhíu lại thành một đường . Bắt lấy một thị vệ, lớn tiếng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao trên người Nam Cung tướng quân đều là máu?"
"Bẩm hoàng thượng, sự tình cụ thể là gì, nô tài cũng không biết... Sau khi Nam Cung tướng quân trở về không bao lâu, thì đã hôn mê." Thị vệ vội vàng hồi đáp.
Hoàng thượng mi tâm nhíu càng chặt hơn, mà Uyển quý phi bên cạnh đáy mắt xẹt qua một đạo hào quang. Nhưng trên mặt lại là vẻ mặt lo lắng, "Chỉ có một người là Tướng quân sao? Người đi cùng với Tướng quân An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư đâu?"
Thị vệ kia lắc lắc đầu, "Tướng quân một mình trở về, nhưng trong miệng không ngừng gọi “Ninh nhi, Ninh nhi ..."
Trong lòng Uyển quý phi nổi lên một tia hả hê vì mục đích đã thực hiện được. An Ninh không có trở về, hẳn là đã táng thân trong miệng đám dã thú kia rồi. Ngay cả Nam Cung Thiên Duệ bản thân cũng là Tướng quân mà còn bị trọng thương như vậy, trên người đều là máu. Huống chi An Ninh chỉ là một tiểu nha đầu, sống được mới là kỳ tích. An Ninh ơi An Ninh, không phải ta muốn giết ngươi, là mẫu thân bây giờ của ngươi muốn đẩy ngươi vào chỗ chết nha! Uyển quý phi nhìn quanh khu vực săn bắn đều là rừng rậm, khóe miệng cười lạnh, sợ là An Ninh đến lúc chết cũng không biết mình vì sao mà chết?
Nam Cung Thiên Duệ trực tiếp được đưa đến hoàng cung. Ở trong cung Hoàng hậu, Nam Cung Thiên Duệ vẫn như cũ hôn mê. Mới vừa rồi Hoàng hậu đã ra lệnh triệu tập tất cả ngự y vào cung của mình, nhìn thấy người nằm trên giường chằng chịt vết cào ghê người. Ngay cả lão ngự y cũng không khỏi thương tiếc lắc đầu.
Sau khi toàn bộ ngự y lui ra, Hoàng hậu nương nương như trước vẫn canh giữ ở bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ. Nhìn hai mắt chất nhi nhắm chặt, một trận đau long không thôi. Nếu sớm biết hắn sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy thì lúc ấy bà đã ngăn cản hắn!
"Hoàng hậu nương nương, người nghỉ một lát đi! Nô tỳ chăm sóc Tướng quân cho." Ngân Sương nhìn thoáng qua Hoàng hậu, từ lúc Nam Cung tướng quân được đưa đến đây. Hoàng hậu luôn túc trực bên cạnh một bước cũng không rời. Hiện giờ đã qua hai canh giờ, bà cứ như trước ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Hầu hạ Hoàng hậu nương nương nhiều năm như vậy. Bà biết, Hoàng hậu nương nương yêu thương đứa cháu trai này như con đẻ của mình. Hiện tại Nam Cung tướng quân bị trọng thương, nghĩ đến trong lòng Hoàng hậu nương nương nhất định là rất thương tâm.
"Không cần, bản cung tự mình chăm sóc sẽ yên tâm hơn." Hoàng hậu nương nương cầm khăn thêu, thật cẩn thận lau chùi những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn trên trán của Nam Cung Thiên Duệ. Xem đỉnh lông mày kia đang nhíu chặt lại, tâm Hoàng hâu nhất thời cũng đau theo. Đứa nhỏ này, ngay cả khi hôn mê mà cũng cau mày, chắc đã ở trong mộng chịu không ít khổ sở đây?
Trong lòng Ngân Sương thở dài, ánh mắt dừng lại trên một bộ quần áo tơ lụa thượng hạng đã nhiễm máu tươi, "Hoàng hậu nương nương, người muốn xử lý chuyện này như thế nào?"
Hoàng hậu nhìn thoáng qua trong tay Ngân Sương đang cầm cái gì đó, khẽ nhíu mày, "Đây... Đây không phải quần áo Minh Nguyệt sao?"
Dứt lời, đưa tay ra tiếp nhận bộ quần áo tơ lụa Ngân Sương đưa đến, sắc sảo tỉ mĩ, bà sẽ không nhận sai, đây là quần áo của Minh Nguyệt. Chính là tơ lụa tiến cống hạng nhất, chỉ có hai cuộn. Hoàng thượng ban cho bà và Uyển quý phi mỗi người một cuộn, toàn bộ của bà đã lấy làm quần áo cho Minh Nguyệt.
"Này... Đây là đồ hôm nay cấp cho nhị tiểu thư kia mặc, vừa rồi tại sao luôn luôn ở trên người Tướng quân..." Ngân Sương cau mày, càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong đó có điểm quỷ dị đáng ngờ.
Giờ phút này Hoàng hậu nương nương cũng nghĩ như vậy, nghĩ đến trong khu vực săn bắn, Nam Cung Thiên Duệ trước khi hôn mê còn nói với bà một câu.
“Bác, người vì sao phải giết Ninh nhi?”, trực giác nói cho bà biết, một câu kia của Nam Cung Thiên Duệ cùng bộ quần áo này nhất định thoát không khỏi có liên quan.
"Mau, mau đem bộ quần áo này cất đi." Hoàng hậu nương nương vội vàng phân phó.
"Hoàng hậu nương nương, Thần vương điện hạ và An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đang ở bên ngoài muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương." Chính vào lúc này, một thái giám vội vàng vào phòng bẩm báo.
Hoàng hậu nương nương nghe được mấy chữ "An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư", lập tức sốt ruột đứng dậy, "Mau, mau tuyên bọn họ tiến vào."
Trước khi Nam Cung Thiên Duệ hôn mê vẫn luôn kêu tên An Ninh, trong lòng có lẽ vân luôn tràn đầy nhớ mong.
Không bao lâu sau, An Ninh và Thương Địch đã tiến vào phòng, Hoàng hậu nương nương trước tiên đem An Ninh đánh giá một phen, xác định trên người nàng không có chút dấu vết bị thương, tâm mới thả lỏng một chút. Lúc này, An Ninh không thể bị thương, nếu nàng có sơ xuất gì, chuyện này sẽ càng thêm phức tạp.
An Ninh hướng Hoàng hậu thi lễ, Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng trả lời, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn không ra chút manh mối nào. Lập tức An Ninh nhìn đến Nam Cung Thiên Duệ đang nằm ở trên giường, bất chấp tất cả, tiến lên xem xét, trên thân thể trần trụi bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp băng gạc, cơ hồ bao hết toàn bộ cơ thể, máu tươi ướt sũng nhè nhẹ chảy ra, nàng không thể tưởng tượng, Nam Cung Thiên Duệ sẽ bị thương nặng như vậy!
"Tướng quân người..." An Ninh khẽ cau mày, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Nam Cung Thiên Duệ, theo bản năng dùng tay nhẹ vỗ về Nam Cung Thiên Duệ, dường như cảm nhận được hơi thở ôn nhu kia, mi tâm của Nam Cung Thiên Duệ đã dần dần giãn ra.
"Ngự y đã xem qua, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ánh mắt giống như vô tình nhìn An Ninh liếc một cái, "Ngươi cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà từ lúc Thiên Duệ trở về, thì cả người đều là máu tươi."
An Ninh nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở khu vực săn bắn, và với bộ quần áo kia, mi tâm nhíu càng chặt hơn, "Tướng quân là vì cứu An Ninh, nên mới một mình mạo hiểm dẫn dắt đàn thú kia rời đi."
"Quả nhiên là vì ngươi!" Giọng nói Hoàng hậu đột nhiên cất cao, cháu trai này quả nhiên là vì An Ninh mà ngay cả tính mạng cũng không để ý!
"Hoàng hậu nương nương cứ trách An Ninh, An Ninh thành tâm tiếp nhận, nhưng Hoàng hậu nương nương cũng biết, chính tay Hoàng hậu nương nương đã đem đàn dã thú đó dẫn tới bên người An Ninh và Tướng quân?" An Ninh giương mắt, một cái chớp mắt cũng không chuyển nhìn hoàng hậu nương nương, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trên mặt bà.
Khó hiểu, nghi hoặc, phẫn nộ, thần sắc chợt lóe thoáng qua, Hoàng hậu nương nương đập một cái thật mạnh trên bàn, cả người giận dữ đứng dậy, "An Ninh thật lớn mật, ngươi dám nói chuyện với bản cung như vậy!"
An Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ trên mặt đất, trong mắt thần sắc thật đều là bình tĩnh, "Hoàng hậu nương nương, An Ninh bất kính, thỉnh Hoàng hậu nương nương trị tội, nhưng An Ninh có chuyện muốn nói, nếu Hoàng hậu nương nương vf lời nói của An Ninh mà không muốn cho An Ninh sống, thì có thể ban thưởng cho An Ninh một ly độc rượu, sạch sẽ lưu loát, An Ninh nhất quyết sẽ không phản kháng. Nhưng sợ là sẽ lãng phí khổ tâm của Nam Cung tướng quân, mà Nam Cung tướng quân lại là người thân của Hoàng hậu nương nương..."
"Câm mồm!" Hoàng hậu đột nhiên cắt đứt lời nói của An Ninh, trên mặt khó nén phẫn nộ, "Cái gì gọi là lãng phí? Bản cung khi nào không cho ngươi sống? Ngay cả bản cung mà ngươi cũng dám áp đặt tội danh, ngươi thật to gan!"
"Hoàng hậu nương nương nếu như không muốn An Ninh chết, vì cớ gì lại mang quần áo đã động tay chân kia ban cho An Ninh mặc?" An Ninh giương mắt chống lại tầm mắt Hoàng hậu nương nương, quả nhiên nhìn thấy trong con ngươi đang phẫn nộ xuất hiện một tia nghi hoặc. Trong lòng hiểu rõ, nàng đã xác định được người muốn cho nàng chết không phải là Hoàng hậu nương nương.
Mới vừa rồi, nàng chẳng qua là lớn mật thử thôi, mà được kết quả như vậy. Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, nếu quần áo kia thật là không phải do Hoàng hậu nương nương động tay chân, thì trong ánh mắt bà không nên là nghi hoặc cùng phẫn nộ, mà là càng đậm sát ý!
Thân là Hoàng hậu, nhưng lại bị nàng vạch trần tâm tư, tự nhiên sẽ có vô số loại phương pháp làm cho nàng chết!
Hoàng hậu híp lại đôi mắt lợi hại của mình, đánh giá An Ninh trước mắt, nhớ tới câu nói kia của Nam Cung Thiên Duệ, mâu sắc con ngươi càng thêm thâm trầm, "Ngân Sương, người mang bộ quần áo mà Nam Cung tướng quân đã đem đến đây."
Ngân Sương lập tức lĩnh mệnh, xuất ra bộ quần áo dính máu tươi mới vừa rồi thu hồi, trình ở trước mặt Hoàng hậu nương nương.
"Động tay động chân trên quần áo? Ngươi nói là cái này sao?" Hoàng hậu thu lại tức giận, ngồi trên ghế quý phi, giọng nói bình tĩnh, không có chút độ ấm.
An Ninh nhìn thoáng qua, gật đầu, "Chính xác, bộ quần áo đúng là đầu sỏ đã hại bản thân Nam Cung tướng quân bị trọng thương!"
"Vậy ngươi nói xem, quần áo này rốt cuộc là làm sao mà có thể động tay động chân?" Hoàng hậu thu hạ mi mắt.
An Ninh tiếp nhận quần áo, đem vải dệt mềm mại kia kề sát da thịt chính mình, không nói một câu. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng trở nên có chút quỷ dị, Thương Địch luôn luôn đứng tại một bên nhìn, hắn cũng muốn biết nguyên do trong đó. Mà Hoàng hậu nương nương, cũng kiên nhẫn chờ An Ninh nha đầu kia, nếu đã lớn tiếng khẳng định, nhưng lại không xuất ra được chứng cớ gì, thì cho dù nàng là nghĩa nữ của bà, cho dù có Thương Địch che chở, cho dù Nam Cung Thiên Duệ đối Ninh nhi không giống người thường, bà cũng sẽ không dễ dàng tha cho nha đầu này!
"Bác Ngân Sương có thể thay An Ninh tìm một con mèo đến được không?" An Ninh ôn hòa thỉnh cầu.
Ngân Sương nhìn Hoàng hậu liếc mắt một cái, thấy Hoàng hậu gật gật đầu, lập tức lui xuống. Không bao lâu, khi trở về bà đã ôm trong lòng là một con mèo trắng.
Tới gần An Ninh, vốn con mèo đang ngoan ngoãn ở trong lòng Ngân Sương lại đột nhiên giận dữ điên cuồng, phát ra tiếng kêu táo tợn. Chỉ trong phúc chốc đã từ trong lòng Ngân Sương thoát ra lao thẳng về phía An Ninh, móng vuốt bén nhọn hướng An Ninh vạch tới.
Hoàng hậu và Ngân Sương đều cả kinh, mắt thấy móng vuốt kia sắp đụng tới da thịt mềm mại của An Ninh, chợt con mèo đang cuồng loạn kia kêu thảm một tiếng, bị Thương Địch nhanh tay lẹ mắt đá bay ra ngoài.
Thương Địch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay An Ninh, đôi mắt nhất thời bắn nhanh ra một đạo hàn quang, "Hoàng hậu nương nương, điều này có thể chứng minh được rồi chứ!"
Đáng chết! Ninh nhi thế nhưng dùng thân thể của chính mình để mạo hiểm!
Hoàng hậu và Ngân Sương phục hồi tinh thần lại, con mèo kia vốn ngoan ngoãn, chưa bao giờ giương nanh múa vuốt. Mới vừa rồi, hành động của nó các nàng đều đã nhìn thấy, cuồng loạn như vậy, lộ ra một manh mối không tầm thường.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng hậu trầm giọng hỏi.
An Ninh thu hạ mi mắt, nắm trong tay bộ quần áo kia, "Hoàng hậu nương nương có thể ngửi thấy phía trên vải này có một mùi thơm thoang thoảng?"
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, "Quả thật có một loại mùi thơm lạ lùng, mới vừa rồi cũng không có, nhưng hiện tại đúng là nồng nặc hơn."
Nhớ tới hành động vừa rồi của An Ninh, lại nghĩ đến cái gì, thân thể đột nhiên ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng là mùi hương này đã lôi kéo đàn thú tới." An Ninh xem phản ứng của Hoàng hậu nương nương, trong mắt xẹt qua một chút hào quang, "Hoàng hậu nương nương nghĩ là đã đủ minh bạch chưa? Có một câu An Ninh không biết có nên nói hay không?"
Hoàng hậu liếc An Ninh một cái, "Nói."
"Lúc Hoàng hậu nương nương đem quần áo này ban cho An Ninh, từng nghe Hoàng hậu nương nương nói, quần áo này vốn là vì Minh Nguyệt công chúa mà chuẩn bị, kết quả thần xui quỷ khiến mặc ở trên người An Ninh, không biết trong chuyện này..." An Ninh thu hạ mi mắt, không nói tiếp nữa, Hoàng hậu nương nương là người thông minh, nàng chỉ cần nói sơ qua, Hoàng hậu nương nương tự nhiên có thể biết rỗ chân tướng.
Quả nhiên, Hoàng hậu nương nương lập tức đứng dậy, ánh mắt xuất hiện nhiều hơn một tia sắc bén, "Ngân Sương, hảo hảo tra ra, là ai đã ở phía sau giở trò lên bộ quần áo này?"
Nếu như bộ quần áo này không phải do sai sót mà mặc ở trên người Minh Nguyệt, như vậy hôm nay nữ nhi của bà không phải đã táng thân trong bụng dã thú rồi sao? Nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, trong lòng Hoàng hậu tràn đầy kinh sợ.
"Dạ, nô tỳ sẽ đi thăm dò." Ngân Sương lĩnh mệnh, mới đi được vài bước thì nghe được giọng nói An Ninh truyền đến.
"Bác Ngân Sương, đừng để đả thảo kinh xà mới tốt." An Ninh tươi cười, ôn hòa nhắc nhở. Từ sau khi bị dã thú tấn công, trong lòng nàng luôn luôn nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đã sáng tỏ Hoàng hậu nương nương không phải là người động thủ, nàng liền càng thêm khẳng định phán đoán của mình là đúng.
Trong mắt xẹt qua một chút hào quang, nếu thật sự là người trong lời nói của người nọ, vậy thì nàng phải có một phần lễ vật đáp lễ cho nàng ta!
Ngân Sương gật gật đầu, An Ninh này, quả nhiên là một nữ tử có tâm tư kín đáo!
Đợi cho Ngân Sương đi rồi, Hoàng hậu liền phân phó cung nữ thân cận mang An Ninh đi thay quần áo nguyên bản thuộc loại trên người Nam Cung Thiên Duệ. Sau khi thay xong, Hoàng hậu phân phó người chuẩn bị bữa tối, chiêu đãi hai người An Ninh và Thương Địch. Dùng xong bữa thì Ngân Sương đã về đến cung của Hoàng hậu, đi theo phía sau bà, là quản sự phụ trách quần áo trong cung của công chúa nương nương.
"Sáng nay trước khi ngươi mang bộ quần áo công chúa đến đây, người nào đã từng tiếp xúc qua?" Hoàng hậu thản nhiên mở miệng, giọng điệu bên trong lộ ra vài phần uy nghiêm.
Quản sự nghĩ nghĩ, "Cũng không có ai tiếp xúc qua, ngày hôm qua sau khi Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới nguyên liệu vải, nô tỳ liền sai người suốt đêm chế tạo gấp gáp, ròng rã một đêm, rốt cục cũng hoàn thành, liền đưa đến cung Hoàng hậu bên này ."
"Phải không? Ngươi nên cẩn thận hồi tưởng lại, trong lúc đó có chuyện dị thường gì phát sinh không?" Hoàng hậu khẽ nhíu mày, bà nhất định phải tìm ra bằng chứng, tìm được người đã động tay động chân kia!
Quản sự cố gắng suy nghĩ thật kĩ, qua hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Hôm qua, Uyển quý phi đã từng phân phó muốn may gấp một bộ quần áo, để chuẩn bị cho cuộc săn bắn của tứ quốc, vậy nên tối hôm qua cũng suốt đêm gấp gáp chế tạo mà thành, sáng nay đã đưa qua."
Uyển quý phi? Hoàng hậu thân thể ngẩn ra, trong đầu hiện ra bóng dáng Uyển quý phi, một đôi mi thanh tú, dáng vẻ dịu dàng, "Có phải là cùng một loại vải dệt hay không?"
"Đúng, là cùng một loại, theo nô tỳ biết, khoảng vải dệt duy nhất kia của Hoàng hậu và Uyển quý phi là cùng một cuộn, là loại vải đẹp đẽ quý giá hiếm thấy!" Quản sự dứt lời, sắc mặt Hoàng hậu nương nương phút chốc trở nên khó coi đến cực điểm, quản sự nhìn thấy sắc mặt của bà, trong lòng nổi lên một tia bất an, thân thể ẩn ẩn run run, nàng có phải hay không đã nói sai chỗ nào rồi?
Đang lo lắng, thì nghe được giọng nói của Hoàng hậu nương nương từ đỉnh đầu truyền đến, pha lẫn vài phần không vui, "Đi xuống đi! Hôm nay bản cung tìm ngươi hỏi chút chuyện, ngươi không được để lộ ra ngoài, nếu để cho người khác biết được, ngươi tự nhiên biết sẽ có hậu quả gì rồi phải không?."
Quản sự vừa nghe, lập tức quỳ trên mặt đất, vội vàng cam đoan, "Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định giữ bí mật tuyệt đối, hôm nay bác Ngân Sương gọi nô tỳ đến cung Hoàng hậu là để đưa cho nô tỳ một ít mẫu khăn thêu mới, qua ít ngày nữa nô tỳ sẽ mang tới cho Hoàng hậu nương nương."
Quản sự sống trong hậu cung nhiều năm như vậy, cũng là một người thông minh, sự cam đoan trong lời nói, một giọt nước cũng không lọt. Hoàng hậu thu hạ mi mắt, xua tay ý bảo nàng ta lui ra.
"Địch nhi, hôm nay Hoàng thượng có nhắc tới ngươi, người nói lâu rồi không ai bồi người chơi cờ, bảo rất là ngứa tay, ngươi trước đi đến chỗ Hoàng thượng ngồi một lát, bồi người một ván. An Ninh thì ở lại đây, hai mẹ con chúng ta cũng có chuyện muốn nói với nhau, hôm nay vừa vặn khó có được cơ hội, nhường nàng giúp ta tán gẫu trong chốc lát." Hoàng hậu trên mặt dịu dàng cười.
Thương Địch cùng An Ninh vừa nghe, liền biết Hoàng hậu muốn ly khai Thương Địch, nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, chống lại tầm mắt hắn, gật gật đầu, Thương Địch lập tức chắp tay đối Hoàng hậu thi lễ, "Chất nhi nghe mợ, chỉ là... Ninh nhi là do chất nhi mang vào hoàng cung, vì vậy cũng phải từ chất nhi hoàn hảo không tổn hao gì mang đi ra ngoài."
Hoàng hậu xem Thương Địch vì An Ninh mà khẩn trương, ha ha cười ra tiếng, "Ngươi cứ yên tâm, mợ ngươi cũng không phải sài lang hổ báo gì, sao ta có thể đem nghĩa nữ này ăn được chứ? Đợi lát nữa, ta sẽ mang nàng đưa tới, ngươi nên yên tâm đi đi?" Thương Địch cười nhưng không nói, có lời hứa hẹn này của Hoàng hậu, hắn tất nhiên là yên tâm!
Cuối cùng thật sâu nhìn An Ninh liếc mắt một cái, Thương Địch xoay người đi ra khỏi cung của Hoàng hậu.
Sau khi Thương Địch rời đi, tươi cười trên mặt Hoàng hậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc cùng với u sầu, mi tâm nhíu chặt không cách nào giãn ra, "Ngân Sương, ngươi đi xuống đi, canh chừng Nam Cung tướng quân, nếu tướng quân tỉnh, lập tức đến thong báo cho bản cung."
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Ngân Sương lui xuống, trong sảnh to như vậy bây giờ chỉ còn lại có hai người An Ninh cùng Hoàng hậu.
An Ninh nếu không lầm thì từ lúc quản sự kia nói ra "Uyển quý phi", nàng đã nhận thấy
được trong mắt Hoàng hậu xuất hiện tia ngoài ý muốn, trong lòng nổi lên một chút cười lạnh. Mặc dù là hoài nghi Uyển quý phi đã động tay động chân, bà cũng không nguyện tin tưởng sao?
Xem ra, Uyển quý phi này ở trước mặt Hoàng hậu ngụy trang thật sự là cao thâm a!
"Bên trong hậu cung này, tranh đấu gay gắt nhiều không kể xiết, nhưng trong lúc đó bản cung và Uyển quý phi, ngược lại thân như tỷ muội, nàng mặc dù được sủng ái, nhưng mà chưa từng ở trước mặt bản cung ỷ sủng mà kêu, tính tình ôn nhu kia, bản cung thật sự rất thích." Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc gì.
An Ninh thu hạ mi mắt, đứng dậy thay Hoàng hậu nương nương rót một ly trà, đưa tới trước mặt bà, ôn nhu mở miệng, "Quý phi nương nương ngày hôm qua cũng dùng chung nguyên liệụ vải để gấp gáp chế tạo quần áo, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, Hoàng hậu nương nương chớ vì vậy mà thương tâm quá mức, nếu phần tình thân kia của hai người Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương bị tổn thương, thì sẽ không tốt ."
"Hừ! Làm gì có chuyện khéo như vậy? Chẳng lẽ bản cung để kẻ động tay động chân kia hại nữ nhi của mình hay sao?" Hoàng hậu hừ lạnh ra tiếng, giọng điệu cất cao một chút.
An Ninh thu hạ mi mắt, không nói, trong lòng cũng là hiểu rõ. Mặc dù Hoàng hậu nương nương không muốn tin tưởng. Nhưng, nàng lại biết bên trong hậu cung lục đục với nhau cho tới bây giờ đều không thể qua loa. Có lẽ ở trong mắt Hoàng hậu nương nương, kẻ động thủ quần áo kia là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa, muốn hại Minh Nguyệt công chúa, mà Minh Nguyệt công chúa hôm nay không có đi khu vực săn bắn, quần áo kia liền thần xui quỷ khiến mặc ở trên người mình, làm cho chính mình thay Minh Nguyệt công chúa mà chịu chết, còn liên lụy Nam Cung tướng quân.
Nhưng An Ninh cũng là hiểu được, Uyển quý phi tích cực thúc đẩy nàng nhập vào khu vực săn bắn như vậy, rốt cuộc là hướng về phía ai. Vừa thấy liền biết, mà trùng hợp Minh Nguyệt công chúa lại không đi đến khu vực săn bắn, sợ không chỉ là trùng hợp mà thôi!
Hoàng hậu nương nương nếu cho rằng Uyển quý phi là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa mà đến, thì mình cũng không cần nhiều lời giải thích làm gì, nhớ tới kiếp trước Hoàng hậu nương nương thậm chí là một nhà Nam Cung đều bởi vì Uyển quý phi thiết kế mà chết. Hiện tại nhân cơ hội này làm cho Hoàng hậu nương nương đối Uyển quý phi có chút phòng bị, cũng là chuyện tốt, không phải sao?
"Trong hai năm nay, bản cung là thật tâm đãi nàng, nàng tại sao... Chúng ta là tỷ muội a!" Hoàng hậu thở dài một tiếng, kéo An Ninh ngồi xuống bên cạnh mình. Vốn là việc này, bà chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, tuyệt đối không thể nói với ai. Thế nhưng, giờ phút này An Ninh lại làm cho bà gỡ xuống phòng bị.
"Nương nương, có câu nói, lòng người khó dò, lại có câu nói, cũng như thước đo trăm dạng loại người, lòng người nghĩ gì, tất cả đều viết ở trên mặt. Nhưng có một số người, biểu hiện bên ngoài và suy nghĩ nội tâm, hoàn toàn tương phản. Nếucùng người trước tương giao, tự nhiên thoải mái, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt. Nếu cùng người sau tương giao, tự nhiên là không được thoải mái, ở mặt thì ngoài tốt, nhưng trong lòng không biết đang chứa đựng cái ý nghĩ xấu xa gì." An Ninh thu hạ mi mắt, chậm rãi nói, Thượng Quan Mẫn là người trước, mà Đại phu nhân, An Như Yên và Uyển quý phi, thì thuộc loại người sau. Nàng và Hoàng hậu bên người đều có nhiều người sau như vậy, ở chung với nhau, tự nhiên lúc nào cũng phòng bị, khắp nơi cẩn thận.
"A! An Ninh này, tuổi còn nhỏ mà biết nhiều đạo lý, giống như ngươi đã từng trải qua." Hoàng hậu ha ha cười nói, nhân lúc An Ninh vui vẻ, cả người nhất thời thoải mái không ít, đánh giá An Ninh, con ngươi hơn một tia tìm kiếm, trầm mặc một lát, Hoàng hậu như suy nghĩ đến cái gì mở miệng, "Vậy Ninh nhi thuộc loại người trước hay là người sau đây?"
An Ninh hơi giật mình, nhưng một lát đã phản ứng lại, trên mặt nở ra một chút tươi cười, "Nếu người nọ đáng giá để An Ninh chân thành đối đãi, An Ninh liền thuộc loại người trước, nếu người nọ đối An Ninh cũng thuộc loại người sau như vậy, An Ninh tự nhiên liền thuộc loại người sau."
Nghe xong câu trả lời của An Ninh, Hoàng hậu sửng sốt một lát, xem ánh mắt An Ninh càng lúc càng sâu xa. An Ninh này, thật sự là hông minh! Khó trách Thương Dịch vàThiên Duệ đều đối xử không giống người thường với nàng, không phải không có đạo lý nha!
Tính tình như vậy, không ai không yêu đâu!
Nghĩ đến Uyển quý phi, con ngươi Hoàng hậu co lại, tùy ý nâng chung trà lên, nhợt nhạt mím môi, "Ý tứ của Ninh nhi là người khác đối ta như thế nào, ta đây liền đối người khác như thế?"
"Nương nương, Ninh nhi không có nói như vậy." An Ninh hờn dỗi, ánh mắt trong lúc đó nhiều hơn một tia cười khẽ.
"Ngươi nha! Trước mặt bản cung, ngươi không cần phải thuộc loại người sau đâu, tuy nói là co được dãn được, nhẫn nại mới là đại trượng phu. Nhưng bây giờ thì khác, không thể yếu đuối, nếu ngươi yếu đuối, ai cũng muốn khi dễ ngươi, vô luận ở đâu đều giống nhau." Hoàng hậu ngửi hương thơm của trà, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh. An Ninh này, ngày thường nhìn bộ dáng dịu dàng vô hại, giống như yếu đuối, nhưng yếu đuối kia của nàng sợ là ngụy trang đi!
Bất quá, ngược lại bà rất thích bộ dạng này của An Ninh, nội liễm, thâm trầm, trí tuệ, nhạy bén.
Tại hậu cung này thậm chí sâu trong hậu viện, nếu không có một người che chở, cộng thêm yếu đuối, sẽ chỉ là bi kịch!
An Ninh lại như thế nào không biết rốt cuộc này? Kiếp trước nàng, quên cừu hận, bị Đại phu nhân các nàng lừa bịp, yếu đuối, nhát gan, chỉ biết là ngoan ngoãn phục tùng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ cho nàng, đến cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục bi thảm như vậy, sự thật nói cho nàng biết, yếu đuối chỉ biết bị đánh, nếu muốn không bị đánh, thì chỉ có thể cường đại đứng lên, mặc cho ai cũng vô pháp mảy may thương tổn đến nàng. Cả đời này, làm ác nữ thì đã sao?
"Ở phía sau bản cung nhiều như vậy năm, tự nhận mình có một đôi mắt rõ ràng, lại không biết..." Tay Hoàng hậu nắm ly trà thật chặt, con ngươi co lại, có điều chỉ mở miệng, "Ninh nhi cảm thấy, chuyện này nên làm như thế nào?"
An Ninh có chút nhíu mi, quả thật không ngờ Hoàng hậu nương nương thế nhưng hỏi ý kiến nàng, nàng phải nói sao?
Hoàng hậu giống như hiểu được băn khoăn của nàng, "Bản cung mới vừa nói qua, ở trước mặt bản cung, ngươi không cần phải làm người sau đâu, bản cung hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời đó là trong lòng nghĩ như thế nào, thì như thế ây mà trả lời bản cung." An Ninh này, nhìn biểu hiện của nàng, trong lòng sợ là sớm đã có một ít ý tưởng.
"Ninh nhi ngu dốt, khó có được ý tưởng nơi thanh nhã, nói Hoàng hậu nương nương hứa không cười thì Ninh nhi mới chịu." An Ninh thu hạ mi mắt, Hoàng hậu một khi đã nói rõ như vậy. Nàng còn có cái gì băn khoăn đâu? Huống hồ, Uyển quý phi đã muốn hại nàng, làm liên lụy Nam Cung Thiên Duệ nay còn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, chuyện này tự nhiên cũng không có dễ dàng như vậy liền quên đi!
Hoàng hậu cho nàng một cái ánh mắt, ý bảo nàng nói tiếp, An Ninh dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Lấy đạo người trị người, con mèo kia mới vừa rồi nhưng thật ra rất đáng yêu, chỉ là có chút móng vuốt lợi hại. Bất quá lại có chỗ tốt!"
Hoàng hậu nhãn tình sáng lên, An Ninh này, còn nói mình ngu dốt, rõ ràng chính là một ma quỷ tinh ranh! Nếu nói nàng ngu dốt, trên đời này còn có ai dám tự xưng thông minh?
"Tốt, hôm nay liền nghe Ninh nhi !" Hoàng hậu buông ly trà, gật đầu trầm trồ khen ngợi, xuất hiện thêm vài phần ưa thích với An Ninh.
An Ninh khóe miệng mỉm cười, giống như nghĩ đến cái gì, con ngươi co lại, "Nương nương, Ninh nhi có thỉnh cầu này, không biết..."
"Chúng ta là mẹ con, ngươi có chuyện cứ nói thẳng, thỉnh cầu gì không thỉnh cầu, khách khí cái gì?" Hoàng hậu nương nương vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, nếu bà có một tri kỷ nữ nhi như vậy, thì thật là tốt biết bao nhiêu. Bà tuy có Minh Nguyệt công chúa, chung quy rất được nuông chiều, không giống như An Ninh trầm tĩnh dịu dàng, có thể nói chuyện phiếm. Nhưng nghĩ đến cái gì, Hoàng hậu con ngươi hiện lên một chút giống như không quang mang.
"Ninh nhi thỉnh nương nương tạm thời đừng cho mọi người biết Ninh nhi từ khu vực săn bắn đã trở lại." An Ninh thu hạ mi mắt, Thương Địch mới vừa rồi mang nàng tiến cung, dọc đường ẩn nấp, trừ bỏ trong cung Hoàng hậu có vài cung nhân, những người khác đều không biết đến.
Hoàng hậu có chút nhíu mi, tuy là khó hiểu ý đồ của nàng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, "Tốt, bản cung theo ý ngươi, bất quá bản cung nhưng thật ra có một vấn đề, muốn chính miệng hỏi ngươi một chút."
An Ninh hơi giật mình, trực giác nói cho nàng biết. Vấn đề này của Hoàng hậu, tựa hồ có chút khó giải quyết. Nhưng Hoàng hậu nếu đã muốn mở miệng, thì nhất định không có khả năng không cho nàng hỏi, An Ninh nở ra một chút tươi cười, cũng là làm nũng nói, "Nghĩa mẫu cũng không nên khó xử Ninh nhi a!"
Tiếng kêu nghĩa mẫu như vậy. Giống như trước mặt nàng giờ phút này bà không phải là Hoàng hậu nương nương. Nếu là vấn đề kia quá mức khó giải quyết, trả lời không tốt, nàng chỉ là làm trái với ý của nghĩa mẫu, mà không phải là làm cho Hoàng hậu nương nương tức giận.
Hoàng hậu đem tâm tư của nàng cẩn thận xem ở trong mắt. Cũng được, giờ phút này các nàng đều không phải là Hoàng hậu cùng thần nữ, mà chỉ là quan hệ nghĩa mẫu và nghĩa nữ! Khóe miệng khẽ nhếch, "Nếu nghĩa mẫu muốn ngươi làm cháu dâu của ta, ý Ninh nhi thế nào?"
Hoàng hậu là người thông minh, trong lòng bà biết Thương Địch và Thiên Duệ đều có ý đối với An Ninh. Giờ phút này, bà chỉ nói là cháu dâu, nhưng thật ra vô cùng có ý tứ, bà cũng không có chỉ tên rốt cuộc là ai, Nam Cung Thiên Duệ là cháu ruột của bà, mà ở bên nhà chồng, Thương Địch cũng là cháu của bà!
An Ninh giật mình không nhẹ, quả nhiên, vấn đề này thật sự là khó giải quyết! Tròng mắt An Ninh hơi đổi, chỉ một lát đã đối sách ứng phó, đứng dậy cầm ly trà thêm vào một chút nước trà, không nhanh không chậm mở miệng, "Nghĩa mẫu, từ xưa đến nay lớn nhỏ đều phải theo thứ tự, Minh Nguyệt công chúa chưa hứa hôn, An Bình hầu phủ Yên nhi tỷ tỷ cũng không có hôn phối, Ninh nhi sao lại có thể xuất giá trước các nàng? Điều này sợ là sẽ làm trái với quy củ."
Khóe miệng Hoàng hậu không khỏi co rút, bà không ngờ rằng, An Ninh sẽ trả lời như thế. Trong lòng thở dài, Ninh nhi này quả nhiên là người thông minh, cho dù bà là Hoàng hậu ở trước mặt nàng sợ cũng không chiếm được chút tiện nghi gì. Nghĩ đến An Bình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên kia, Hoàng hậu không khỏi nhíu mày, nàng kia, quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm, bộ dáng dịu dàng động lòng người kia, ngay cả bà cũng bị lừa. Hừ, rơi vào kết cục như vậy, thật sự là xứng đáng. Đời này, sợ là khó có thể gả ra ngoài!
Hai người hàn huyên thật lâu, sau đó An Ninh đi theo Hoàng hậu nhìn Nam Cung Thiên Duệ, Ngân Sương không ngừng đút dược, vẫn hôn mê như trước, An Ninh luôn luôn ở tại giường canh chừng, biết Hoàng thượng vàThương Địch đến cung của Hoàng hậu, An Ninh mới được đưa ra ngoài.
Trước khi rời đi, Hoàng hậu dặn dò An Ninh sáng sớm ngày mai tiến cung bồi bà dùng đồ ăn sáng, An Ninh bắt gặp con ngươi Hoàng hậu lóe ra hào quang, mơ hồ nổi lên một tia hiểu rõ, đồ ăn sáng là giả, sợ là lmuốn nàng đến xem kịch vui đi!
Hoàng hậu đã cố tình mời, nàng lại làm sao có thể cự tuyệt, lập tức liền đáp ứng Hoàng hậu nương nương, sáng sớm ngày mai nhất định sẽ đến. Lập tức, Hoàng hậu phân phó Dĩnh Thu chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Thương Địch và An Ninh ra khỏi hoàng cung.
Trên xe ngựa, An Ninh mở miệng nói cho Thương Địch biết, đêm nay nàng sẽ không hồi Hầu phủ, tùy tiện tìm một cái khách điếm trú tạm. Khuôn mặt tuấn mỹ Thương Địch rõ ràng cứng đờ, không hỏi nguyên do, mang An Ninh đến Phi Hoa tiểu trúc.
Cho đến khi An Ninh ở trong đình viện đặc thù có chút mới lạ này. Không thể tưởng tượng nổi, Thương Địch thế nhưng lại an bày nàng ở tại nơi này!
Tối nay đúng lúc trăng tròn, An Ninh ngồi ở trong đình nghỉ mát, dưới ánh trăng sáng ngời, Thương Địch thủ pháp lưu loát nấu trà, hương trà lan tỏa bốn phía, tràn ngập trong viện. Thương Địch còn dùng bộ dáng chuyên chú, trà trong tay giống như có sinh mệnh, hắn cẩn thận che chở, gương mặt tuấn nỹ bất đồng với biểu tình của dĩ vãng, trong khoảng thời gian ngắn, An Ninh nhìn xem có chút hoảng hốt.
Đợi sau khi nấu xong, Thương Địch liền thay An Ninh rót một ly, An Ninh cười cảm tạ, nghe mùi thơm ngào ngạt, từ từ nhấm nháp, trà vừa vào miệng, ánh mắt An Ninh phút chốc sáng ngời, nàng không nghĩ tới Thương Địch thế nhưng lại là một tay nấu trà ngon đến thế, nàng chưa từng bao giờ uống qua trà nào tinh thuần như thế!
Thương Địch quan sát biểu tình của nàng, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, lập tức ngồi ở bên cạnh An Ninh, hai người một bên uống trà, một bên ngẫu nhiên mở miệng tán gẫu vài câu, đêm còn rất dài...
Đồng dạng ban đêm, An Ninh hầu phủ giờ phút này cũng là nổ tung.
Trong đại sảnh Hầu phủ, An Bình hầu gia sốt ruột đi lại, Tần Ngọc Song, An Lạc Phong, An Lan Hinh và Bích Châu đã ở đại sảnh, mỗi người thần sắc khác nhau.
"Quản gia, mau đi xem một chút, nhị tiểu thư đã trở về chưa?" Không biết An Bình hầu đã phân phó quản gia bao nhiêu lần như vậy. Canh giờ này, chắc đã chấm dứt săn bắn, An Ninh lại còn chưa hồi phủ, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Vừa nghĩ tới mình có thể đặt tâm tư trên người An Ninh, hắn càng ngày càng cảm thấy có thể theo trên người An Ninh kiếm được không ít chỗ tốt. Vì hắn đã không còn hy vọng với An Như Yên, vậy nên ông trời không cần phải hủy diệt hy vọng vừa mới mới chớm nở này nha!
Quản gia lập tức lĩnh mệnh đi xuống, Tần Ngọc Song tiến lên an ủi nói, "Lão gia, ngài đừng nóng vội, nhị tiểu thư lớn như vậy, chắc là cùng các tiểu thư quan gia khác trì hoãn thời gian, đợi lát nữa sẽ trở lại."
"Nhưng là... Đã trễ thế này..." Bích Châu thấp giọng thì thào, cảm nhận được ánh mắt lợi hại của Tần Ngọc Song nhìn mình liếc một cái, liền lập tức ngậm miệng.
Chính lúc này, quản gia vội vàng trở về, thần thái hấp tấp, vẻ mặt bối rối cùng lo lắng, "Lão gia, không tốt ... Việc lớn không tốt ..."
"Có phải hay không Ninh nhi nàng..." An Bình hầu gia mạnh dạng tiến lên, quản gia quả nhiên gật gật đầu, "Mới vừa rồi nô tài ra phủ, vừa vặn gặp một tên người hầu, hắn nói hôm nay hắn cũng đi khu vực săn bắn, hắn còn cùng lão nô nói lên một việc, đúng là nhị tiểu thư nàng..."
Trong Khởi Thủy Uyển.
Trên giường, An Như Yên trên mặt tái nhợt, thập phần suy yếu, Đại phu nhân vì chiếu cố An Như Yên, liền đem Cẩm Tú các chuyển lại đây, nhìn người trên giường mở to đôi mắt, tâm đau đến chết lặng, không khỏi thở dài, "Yên nhi, ngươi yên tâm, thù này của ngươi, mẫu thân tuyệt dối sẽ làm cho nữ nhi của Vân Trăn kia trả đủ, ngươi đau, nương sẽ làm cho nàng ta đau cùng với ngươi."
Ánh mắt Đại phu nhân một tia ngoan độc, hé ra khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.
Cố đại nương vội vàng vào phòng, trên mặt khó nén sắc mặt vui mừng, Đại phu nhân thấy tình huống như vậy, lập tức đứng dậy đón bà, "Thế nào? Có tin tức gì không? Mau nói cho ta biết!"
Đại phu nhân gấp gáp muốn biết đáp án, sau khi An Ninh vừa ra khỏi phủ, nàng vẫn luôn chờ mong, chờ mong An Ninh đi vào cạm bẫy.
"Phu nhân, có quý phi nương nương tương trợ, tự nhiên sẽ không bại lộ ra cái gì, bên ta mới tìm hiểu đến tin tức, lúc nhị tiểu thư tiến đến khu vực săn bắn, là đi cùng Nam Cung tướng quân. Mà thời điểm trở về, Nam Cung tướng quân người đầy máu tươi, nhìn thấy ghê người, mọi người nhìn thấy thập phần khiếp sợ..."
"Vậy An Ninh đâu?" Đại phu nhân đánh gãy lời của Cố đại nương, điều bà muốn biết nhất là An Ninh có phải hay không đã chết!
"Phu nhân, ngoài ra người ta còn nói, thời điểm Nam Cung tướng quân trở về, chỉ có một
mình hắn, Nam Cung tướng quân bị thương nặng như vậy, nhị tiểu thư còn sống được sao? Còn không phải bị sài lang hổ báo cực kỳ đói khát nuốt mất?" Cố đại nương giơ lên một cái tươi cười, nhìn đại phu nhân liếc mắt một cái, có lẽ là phu nhân rất muốn biết An Ninh đã chết hay chưa, cho nên mới vội vàng như vậy lôi kéo bà, tìm kiếm một đáp án xác thực.
"Nuốt? Thật sự nuốt?" Đại phu nhân tươi cười rạng rỡ, bên trong nét mặt lóe ra hưng phấn quang mang, đây thật sự là một tin tức tốt mà!
"Đương nhiên là thật, Quý phi nương nương phái người đến truyền tín, sao có thể giả được? Vừa rồi nô tỳ đi qua hỏi thăm, lão gia cũng đã biết được tin tức này, phu nhân không biết đâu, sắc mặt của lão gia, thế nhưng thay đổi nha! Tiện nhân nha đầu Bích Châu kía, cũng ngất ngay tại chỗ!" Cố đại nương kể lại sinh động như thật, con ngươi khó nén kích động.
Đại phu nhân phút chốc điên cuồng cười ha hả, nhưng lại hé ra khuôn mặt âm trầm, "Ha ha... Đã chết, Vân Trăn ơi Vân Trăn, ta đưa nữ nhi đến cho ngươi, ngươi cũng biết được nữ nhi của ngươi là chết như thế nào? Ha ha... Ngươi nếu trên trời có linh, nếu thấy được, chỉ sợ cũng thống khổ vạn phần, không thể nhắm mắt đi?"
"Nương..." Trên giường An Như Yên kêu suy yếu, nàng cũng nghe được tin tức này.
"Yên nhi... Nương nói cho ngươi, An Ninh đã chết, về sau nàng sẽ không còn là uy hiếp của ngươi, mà ngươi cũng không cần cố kỵ nàng nữa, cha ngươi còn muốn đem tâm tư đặt trên người nhị nữ nhi kia, nay nhị nữ nhi đã chết, nhìn hắn còn còn thế làm được gì!" Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, con ngươi mở ra một cỗ vui sướng khi người gặp họa, hồi tưởng lại buổi sáng hôm nay lão gia đối với mình cảnh cáo, trong lòng không khỏi sinh khí, giờ phút này cũng là vạn phần vui sướng.
"Đã chết rồi sao... Đã chết rồi!" Trong mắt An Như Yên cũng lóe ra điên cuồng quang mang, trong miệng không ngừng thì thầm.
"Bị dã thú ăn, sợ là ngay cả thi thể cũng không có thể lưu lại!" Đại phu nhân trong đầu tưởng tượng thấy vô số dã thú xé rách thân thể An Ninh, liền như nhìn thấy Vân Trăn bị chết giống như vậy. Hừ, nàng muốn làm cho mẹ con hai người này đều chết không có chỗ chôn!
An Như Yên giống như nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày, "Nương, nhưng Yên nhi nay đã..." Nhin hiện trạng của mình giờ phút này, sắc mặt An Như Yên lại đau thương, "Phụ thân còn có thể yêu thương Yên nhi sao?"
"Nương suy nghĩ mọi biện pháp, ngươi là con vợ cả, Hầu phủ này là của ngươi, ai cũng đừng nghĩ dao động được địa vị của ngươi." Đại phu nhân trong mắt hiện lên một chút ngoan độc, hết thảy che các chướng ngại ở trước mặt nàng, nàng nhất thời đã hiểu rõ ràng.
"Đúng, là của ta, đều là của ta!" An Như Yên cắn chặt hàm răng, đó đều là của nàng, ai cũng đừng nghĩ hưởng cùng nàng. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt nhất thời vặn vẹo lên, nàng không cam lòng a!
Đại phu nhân nhìn thần sắc của nàng, không khỏi có chút nhíu mày, thở dài, nhưng vẫn an ủi nói, “Hết thảy đều là của ngươi, nương sẽ làm cho ngươi đứng lên một lần nữa."
Tuy nói như thế, nhưng là trong lòng đại phu nhân biết, để đứng lên thì nói dễ hơn làm? Nhiều đại phu chữa trị như vậy, cũng chỉ có một đáp án, đó đáp án mà nàng khó chấp nhận nhất!
Trong phòng, chủ tớ ba người, mẹ con hai người, vì tin tức như vậy mà vui mừng. Cả đêm không ngủ, thẳng đến trời sáng, ba người mới ngủ, ngay khi ngủ, khóe miệng còn mơ hồ mang theo ý cười vì ý đồ đã thực hiện được. Lúc này đây, các nàng lại không biết rằng, người mà các nàng nghĩ đã chết, giờ phút này đang ngồi ở trên kiệu liễn, được kiệu phu đưa vào bên trong hoàng cung.
Mỗi ngày sáng sớm các tần phi đều đến trong cung Hoàng hậu thỉnh an, đây là quy củ trong cung từ trước cho tới nay, mỗi ngày như thế, không có ngoại lệ.
Hôm nay, canh giờ vừa đến, các tần phi liền đến cung Hoàng hậu, chúng tần phi nhìn vị trí kia thiếu người ngồi, thần sắc hơi có vẻ giật mình, theo lý thì ngày thường, Uyển quý phi luôn luôn luôn là người tới trước, thời điểm các nàng đến, nhất định sẽ nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng Uyển quý phi hai người thân thiết trò chuyện, hoà thuận vui vẻ.
Nhưng là, hôm nay Uyển quý phi thế nhưng đến muộn!
Có tần phi nổi lên tiểu tâm tư, có điều chỉ mở miệng, "Uyển quý phi hôm nay làm sao vậy? Sao lại để Hoàng hậu nương nương chờ nàng đến? Tuy là sủng phi, nhưng Hoàng hậu nương nương là người
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện