[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Chương 70 : Mẹ con ngoan độc tính kế (1)
.
An Ninh dứt lời, An Bình hầu gia cùng đại phu nhân thần sắc rối loạn, nhìn nhau, trong lòng đều nghi ngờ, nghi vấn? Chân tướng? Từ trong miệng An Ninh nói ra nghi vấn và chân tướng rốt cuộc là chuyện gì? Không biết vì sao, hai người không hẹn nhưng cùng nghĩ đến sự kiện kia, thần sắc thay đôi, đại phu nhân nắm thật chặt tay lại, lúc này An Bình hầu gia, sắc mặt cũng có chút biến hóa.
Nhưng trong lòng bọn họ tự nói với mình, Ninh nhi không có khả năng biết chuyện kia được!
"Ninh nhi có nghi vấn gì, cứ nói ra đừng ngại." An Bình hầu gia bình tĩnh mở miệng, nhưng trong lòng đã nổi sóng, bản thân hắn không muốn cho An Ninh cơ hội mở miệng hỏi về vấn đề trong lòng nàng nghi vấn, cho dù bất cứ nghi vấn gì, nhất định hắn sẽ không cho cơ hội. Nhưng, bên cạnh An Ninh là Thương Địch sự tồn tại đó tạo cho hắn một cảm giác uy hiếp mãnh liệt làm hắn không thể từ chối, cứ để An Ninh nói tiếp.
An Ninh nhìn thẳng đại phu nhân cùng An Bình hầu gia, trong khoảnh khắc thần sắc trở nên nghiêm túc dị thường, "Ninh Nhi đích thực là nữ nhi của nương sao?"
"Có phải con nghe những lời đó từ người ngoài? Người nào ăn gan hùng dám nói về chuyện này, con nên để ngoài tai miệng lưỡi thể gian. "An Bình hầu gia vội vàng đánh gãy lời nói của An Ninh, "Ninh nhi, con đừng nghe người khác châm ngòi ly gián, mà suy nghĩ lung tung, con chính là do nữ nhi do nương sinh thành."
Sau tất cả An Bình hầu gia trong lòng bối rối, An Ninh phát hiện nghi vấn, quả nhiên như ông suy đoán, chính điều này cũng đang làm cho hắn kiêng kị. Hiện tại, bất luận như thế nào, hắn không thể có bất cứ sơ hở nào để An Ninh biết chân tướng.
An Ninh trong lòng giật mình, nổi lên một tia châm chọc, An Bình hầu gia quả nhiên là nóng nảy!
"Ninh nhi... Ngươi có phải nhớ lại cái gì hay không?" Đại phu nhân thử nhìn An Ninh, từ sau khi An Ninh mất trí nhớ, nàng chưa từng hoài nghi mình có phải mẹ ruột của nàng ta hay không, hôm nay nàng ta hỏi điều này, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. An Ninh trừng mắt nhìn, ra vẻ khó hiểu nhìn đại phu nhân, vô tội đáp hỏi lại, "Ninh nhi phải nhớ điều gì sao?"
Trên khuôn mặt của đại phu nhân trở nên rõ ràng tái nhợt, đại phu nhân đang sợ hãi sao? Sợ hãi nàng nhớ lại, sợ hãi nàng biết chân tướng, tìm bà ta báo thù sao?
Thấy phản ứng của An Ninh, làm đại phu nhân nhẹ nhõm thở dài một hơi, suy nghĩ cẩn thận, Ninh nhi không có khả năng khôi phục trí nhớ, nghĩ đến từ khi An Ninh mất trí nhớ đến giờ, từ khi trở thành mẹ của nàng ta, An Ninh khi nhìn thấy bà, trong mắt chưa từng che dấu hận thù đối với bà, mà giờ phút này trong mắt An Ninh trong suốt như nước, một chút cũng không giống nhớ lại cái gì. Nghĩ đến đây, hẳn là nàng ta nghe một số tin đồn từ bên ngoài, nên trong lòng hoài nghi thôi.
Tuy rằng, nàng nhiều lần nghĩ đến chuyện đưa An Ninh vào chỗ chết, nhưng giờ phút này nàng không thể xé rách da mặt của An Ninh, vì vậy, hiện tại nàng phải trấn an tâm trí của An Ninh.
Trên mặt hiện ra một chút tươi cười, thân thiết tiến lên lôi kéo tay An Ninh, "Ninh nhi a, ta làm sao có thể không phải là mẹ ruột của con? Vô luận con nghe điều vô lý này từ bất cứ người nào, cũng không phải là sự thật, con trăm ngàn lần không thể tin, nhất định là một số người có ý đồ xấu, cố ý gây mất đoàn kết giữa mẹ con chúng ta, nương thật sự rất thương con."
Đại phu nhân tựa hồ như biến thành một người mẹ đầy yêu thương con cái, lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ, nhưng mới vừa rồi trong mắt bà ta hiện lên một tia tàn ác, bà ta nhanh chóng cầm lấy cổ tay nữ nhi, trước mặt mọi người lớn tiếng chất vấn những người khong quen biết.
Dối trá! Trong lòng An Ninh nổi lên sự châm chọc càng đậm, nhìn thấy khuôn mặt này, nàng hận không thể tự tay đem bộ mặt dối tra kia xé nát!
"Thật là do người khác ăn nói lung tung?" An Ninh hạ mặt mày, thấp giọng như thì thầm.
Ở ngoài mặt Đại phu nhân vẫn như trước ôn hòa, nhưng trong lòng hờn giận càng thêm đậm, khẳng định là có người ở trước mặt nàng ta nhắc tới chuyện của hai năm về trước, trong đầu suy tư, khả năng duy nhất... Nghĩ đến người nào đó, đại phu nhân con ngươi căng thẳng, con mắt như vô ý liếc về phía Tần Song Ngọc, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, khóe miệng co giật lên, "Đương nhiên là người khác nói lung tung, lời của nương, con cũng không tin sao?"
Nói xong, giọng điệu bên trong lời nói cố ý toát ra một chút đau thương, ngụy trang rõ ràng như vậy, sao An Ninh có thể không nhận ra? Chỉ có thể do kiếp trước nàng quá tin tưởng bà ta, nhưng với cuộc sống hiện tại... An Ninh đem tất cả các phản ứng của bà ta để trong mắt, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, "Tín, lời nương, đương nhiên Ninh nhi phải tín!"
Đại phu nhân tinh tế quan sát biểu hiện của An Ninh, biểu hiện của nàng ta rất quen thuộc vô cùng dịu dàng và vô hại, giờ phút này trong lòng rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi, thật sự ngươi là nữ nhi của nương."
"Đúng vậy, Ninh nhi luôn luôn là nữ nhi của nương." An Ninh trên mặt nở rộ một chút tươi cười. Nhưng có điều, nương này không phải là nương của nàng, nàng cũng không còn là nữ nhi tốt của bà ta, hiện tại với sự thâm dò của bà ta chính An Ninh cũng hiểu được (sự trong đó thâm ý liền cũng chỉ có An Nình chính mình hiểu được), mà đại phu nhân và An Bình hầu gia... Ánh mắt thăm dò đó, với những điều nàng vừa mới ở trên, bất quá chỉ là thử thôi, như với kết qủa này...
Đôi vợ chồng này ở trước mặt nàng vẫn muốn tiếp tục lừa dối!
Chỉ cần nghĩ đến phản ứng vừa rồi của vợ chồng này, bọn họ đúng thật đang lo lắgn mình có thể nhớ về chuyện quá khứ! Lo lắng sao... Trong lòng nổi lên một tia nguy hiển, thấy bọn họ giờ phút này an tâm. Nếu là biết được sự thật mình đã hồi phục trí nhớ, thì không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
"Nương, tỷ tỷ ..." An Ninh cau mày, ánh mắt nhìn về phía An Như Yên, lúc này An Như Yên, không biết từ khi nào đã ngất đi, nghĩ đến ba người kia "Hỗ trợ", quá mức "Nhiệt tình", làm nàng ta không chịu nổi!
Nghĩ lời chuẩn đoán vừa rồi của đại phu cho An Như Yên, đôi chân của An Như Yên kia đã mất đi, mà còn sức để kêu tên nàng như là người trực tiếp hại mình. Hừ, mặc dù có kêu thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi? Chỉ có thể làm cho trong lòng nàng ta tích tụ càng nhiều sự bất mãn mà thôi, tính tình An Như Yên vốn như thế, làm sao trong lòng nàng ta có thể chấp nhận thân hình tàn phế của mình như bây giờ.
Đại phu nhân nghe nhắc đến An Như Yên, sắc mặt liền có khó coi, chung quy An Như Yên thân là nữ nhi do nàng sinh thành, giờ thành như thế này, nàng làm sao có thể bỏ qua? Mà bà thân làm nương, nhìn trong lòng khó chịu, bà làm sao không biết, đó là báo ứng của bà!
"Con không cần lo lắng nàng ta, đại phu... đại phu..." lời nói đại phu nhân có chút nghẹn ngào, cuối đầu nói, "Lão gia, thiếp thân xin đưa Yên nhi về Khởi Thủy Uyển trước."
Lão gia hiện tại đang nổi nóng, sau này, nàng không thể để chuyện Yến Nhi tiếp tục làm phiền tới hắn, nghĩ đến mưu kế của mình. Mặc dù hiện tại lão giai đang đặt hy vọng trên người An Ninh, đó cũng không thể để lâu. Ngày mai... Hừ, ngày mai khi liên minh quốc tế hợp đi săn bắn! Tại nơi săn bắng kia, đó sẽ là nơi mai táng của An Ninh! Đến thời điểm đó, tánh mạng An Ninh không còn, mà An Lan Hinh cùng đứa con chưa thành hình của nữ nhân kia tuổi vẫn còn nhỏ, cuối cùng lão gia phải đem hy vọng một lần nữa đặt trên người Yên nhi.
Trong lòng đại phu nhân tính toán, phân phó hạ nhân, đem An Như Yên nâng lên, mang về Khởi Thủy Uyển...
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đã đi, An Bình hầu phủ đang ở trong thư phòng, An Bình hầu gia cố ý giữ An Ninh lại, trong phòng An Bình hầu gia không có mở miệng, An Nình cũng không lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng này.
Lúc An Bình hầu gia lên tiếng đem nàng vào thư phòng, trong lòng nàng đã rõ vài phần, nam nhân này thân là phụ thân, nhưng kiếp trước, thấy Ly vương đối với nàng sinh hứng thú. Vì lợi ích, liền tích cực thúc đẩy hôn sự của nàng cùng Ly vương, ở trong mắt hắn, đều muốn lợi dụng nàng cũng giống như ý định của đại phu nhân.
Đại phu nhân lợi dụng nàng vì muốn điều tốt đẹp nhất đến với tương lại nữ nhi của bà ta, mà An Bình hầu gia, lợi dụng nàng, vì muốn nắm nhiều quyền lợi hơn tại Đông Tần quốc, vì một cái danh, vì một cái lợi, vợ chồng này, đều cùng là một loại người.
Mà hiện tại, trong đầu An Bình hầu gia đang suy nghĩ cái gì?
An Ninh cúi đầu xuông, ánh mắt ẩn ẩn lóe lên ánh hào quang, nàng đang đợi, đợi An Bình hầu gia mở miệng, nàng phải chờ xem, phải bao lâu ông ta mới có thể mở miệng.
"Ngươi... Cùng Thần vương điện hạ tựa rất thân thiết với nhau." Sau khi trầm mặc một hồi lâu, An Bình hầu gia rốt cục cũng mở miệng, đánh vỡ sự trầm mặc, tại thời điểm này con mắt lão luyện chớp một cái nhìn chằm chằm An Ninh, nha đầu này, bộ dạng càng giống Vân Trăn, ngày ấy...
Nhớ tới xiêm y An Ninh mặc ngày cập kê, xiêm y kia hắn từng thấy một lần, đó là của trưởng công chúa Chiêu Dương. Năm đó, vào ngày cập kê của trưởng công chúa Chiêu Dương, hắn mặc dù không có ở đó, nhưng mà, sau lễ cập kê, may mắn được liếc mắt một cái, thật sự tuyệt đẹp a! Ngày ấy nhìn thấy An Ninh, hắn giống như gặp được công chúa Chiêu Dương còn sống, nghĩ đến chuyện này, con mắt An Bình hầu gia càng thêm phần sâu thẳm.
Xiêm y của trưởng công chúa Chiêu Dương, mặc ở trên người An Ninh, tất nhiên đã được Thần vương đông ý, tất cả mọi người ở Đông Tần quốc đều biết, Thần vương điện hạ đối với cái chết của trưởng công chúa Chiêu Dương là vô cùng thương tiếc, từng có tin đồn, nghe dồn vào năm Thần vương Thương Địch chỉ hơn mười tuổi, có một kẻ trộn to gan từ bên ngoài vào lẻn vào, thèm muốn chiếc bát ngọc mà trưởng công chúa Chiêu Dương đã từng dùng qua, lẻn vào Thần vương phủ ăn cắp. Kết cục cuối cùng người nọ bị Thần vương Thương Địch chém rời hai tay hai chân, tàn nhẫn hơn nữa là đầu bị treo ở cửa thành Bắc, để tuyên cáo với mọi người, nếu là lại có người dám động vào đồ vật của mẫu thân hắn, thì người đó sẽ bị hình phạt ngũ mã phanh thây.
Mà Thần vương có thể đem xiêm y kia cho An Ninh, điều đó chứng tỏ đối với An Ninh là có vài phần đặc biệt.
Ánh mắt An Ninh bình tĩnh, "Thần vương điện hạ cùng Ninh nhi bất quá chỉ là quen biết thôi, hôm nay trùng hợp gặp được, hắn liền dẫn theo đem Ninh Nhi rời đi."
"Phải không?" Con mắt An Bình hầu gia phút chốc căng thẳng, tiếp tực nói, "Theo kinh nghiệm của cha thì, ta thật sự cảm thấy, Thần vương điện hạ đối với con không giống người thường."
"Phụ thân không cần nói lung tung, Thần vương điện hạ hắn vốn không gần nữ sắc, huống hồ, lời đồn bên ngoài với công tử Tô Cầm... Vị vậy, sẽ không như phụ thân tưởng đâu." An Ninh ra vẻ vội vàng giải thích, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, xem ra, bản tính của An Bình hầu gia lại tái phát sao? Nếu là Thần vương đối nàng không giống người thường, có phải hắn vì quyền lợi của Hầu phủ, tác hợp cho hai người bọn họ, đem nàng gả cho Thần vương?
"Ninh nhi, ngươi đã đến tuổi cập kê, đây là thời điểm nên lo lắng về chuyện hôn sự của ngươi." An Bình hầu gia liền cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, nay tình hình An Như Yên như vậy, muốn nàng ta gả vào nhà quyền quý, điều đó hoàn toàn không được, tam nữ nhi và tứ nữ nhi đều còn nhỏ, hiện nay cũng chỉ có thể dựa vào An Ninh, nếu như An Ninh được gả tốt, như vậy danh tiếng của An Bình hầu phủ thêm vài phần rực rỡ.
An Nình không nói, trong lòng đối với chữ "Hôn sự" càng thêm thập phần để ý. Hôm nay, nàng không chỉ một lần được nghe người khác đề cập đến hôn sự của nàng, Hoàng hậu muốn nhúng tay, Uyển quý phi cũng quan tâm, từ xưa đến này An Bình hầu gia này đối với nàng chẳng chút quan tâm, không ngờ hôn sự của nàng lại phiền não như vậy. Từ khi nào hôn sự của An Ninh nàng lại trở thành một cái hương bánh trái?
Không biết nên xem là may mắn hay mỉa mai, nhưng có một điều, nàng hiểu được, nếu "Hôn sự" của nàng đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, như vậy nàng phải nhanh chóng quyết định.
Thế giới này, ai cũng muốn lợi dụng nàng, bao gồm cả chuyện hôn sự của nàng! (tội chị An Ninh quá!!!)
An Ninh ra khỏi thư phòng, nhưng không có về Thính Vũ hiên, mà đi vòng qua rất nhiều hành lang gấp khúc, đi vào sân sâu nhất của An Bình hầu phủ —— Cách Viên.
Lần trước An Như Yên bị khóa trong này, đêm khuya nàng phân phó Phi Phiên giả thần giả quỷ dọa nàng ta. Sau đó, vốn ban đầu mọi người trong phủ điều xem Cách Viên này là cấm địa, mọi người càng ngày càng thêm phần sợ hãi nơi này, mà chuyện Cách Viên này có ma quỷ lan nhanh như một đám cháy, nên nổi nơi này gần đây càng ít người lui tới.
Phân phó Bích Châu gác ngoài cửa, An Ninh một mình vào sân, chậm rãi đi đến tàn tích do đám cháy kia để lại, mỗi một bước vô cùng nặng nề.
"Nương, Ninh nhi đến thăm người." An Ninh nhìn tàn tích, trong đầu hiện lên ngọn lửa lớn, hình ảnh mẫu thân giãy dụa, sự hận thù trong con mắt càng thêm đậm, tay nắm chặt nắm đấm, thật sự trớ trêu! Người phụ thân kia của nàng thật sự vô cùng tàn nhẫn, thiêu chết nương ở chỗ này, đến cùng ngay cả một phần mộ cũng không có.
Nàng biết, bên trong chuyện này đương nhiên không thể thiếu đại phu nhân tính kế, mà mẫu thân là người của Vân gia, lúc ấy đang bị mắc kẹt trong mưu kế của Lâm gia, bản thân Vân gia còn lo chưa xong, vì vậy nên không thể cứu được mẫu thân.
"Nương, người nhìn thấy không? Nữ nhi của bà ta đã bị phế, nương, ngươi đợi thêm một chút nữa cho Ninh nhi một ít thời gian, Ninh nhi muốn bọn họ phải chịu hết tất cả tra tấn, nhất định phải làm cho An Bình hầu phủ thậm chí cả Lâm gia, đến tế mẫu thân cùng hàng trăm nhân khẩu của Vân gia." Trong mắt An Nình đầy quyết tâm, nhìn vào đám tàn tích kia, nàng tựa hồ thấy hình ảnh mẫu thân, vươn tay, vội vàng tiến lên, tưởng là bắt được, nhưng mà, không dự đoán được vừa bước lên thì bị vấp, toàn bộ thân thể liền ngã về phía trước.
An Ninh liên phục hồi tinh thần lại, giờ phút này ý thức được tình huống, cũng đã mất đi cân bằng, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Ngã xuống như vậy, nàng sẽ khắc ghi đau đớn để sau này càng thêm quyết tâm rửa mối hận thù.
Những mà, đau đớn kia lại không truyền đến, bên eo đột nhiên xuất hiện một bàn tay, làm cho cả thân thể nàng giật mình, lập tức toàn bộ thân thể bị kéo lại, một lần nữa, bắt gặp nụ cười tươi nhưng vô cùng băng giá kia.
"Nêu ngã hỏng thì như thế nào, có phải ngươi sợ mẫu thân không hiểu ý."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện