[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm
Chương 63 : Sự tình phát sinh sau cái chết của Dương Mộc Hoan
.
Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan An Bình hầu phủ sợ tội tự sát, tin tức này rất nhanh đã lan truyền khắp nơi.
An Bình hầu vốn định tùy ý đem Tứ phu nhân mai táng, nhưng An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong ngày hôm qua sau khi trở về phủ, biết được Dương Mộc Hoan đã mất, An Lạc Phong vốn xưa nay an phận thủ thường thế nhưng lại trước mặt mọi người mặt chất vấn An Bình hầu, An Bình hầu gia mắt tóe ra lửa, vì trấn an An Lạc Phong, An Bình hầu cuối cùng đành phải đồng ý vì Dương Mộc Hoan mà xử lý lễ tang.
Nhưng Đại phu nhân cho rằng Dương Mộc Hoan là thiếp thất, không nên huy động bốn phía vì nàng ta mà xử lý, chỉ có thể đồng ý ở trong Quỳnh Hoa viện thiết lập một cái linh đường.
Từ sau cái đêm Dương Mộc Hoan chết, An Lan Hinh liền quỳ ở trong phòng khóc suốt một đêm. Cuối cùng vì suy kiệt mà ngất đi, sau đó tỉnh lại, nàng không còn khóc nháo như trước nữa. Quỳ gối trong linh đường Dương Mộc Hoan, không chịu đi dù chỉ là nửa bước.
"Tiểu thư, Thái tử Sở của Nam Chiếu quốc đưa tới bái thiếp." Bích Châu vừa từ bên ngoài trở về, theo đó trong tay áo hé ra một danh thiếp, dâng lên trước mặt An Ninh. Đây không biết là cái thứ mấy rồi, nàng cũng nhớ không rõ. Từ lúc sau khi lễ cập kê kết thúc, Thái tử Sở Thiên Thiên liên tục đưa bái thiếp lại đây. Nhớ có một lần tiểu thư xem xong nội dung, thì không hề để ý tới tận bây giờ. Lúc này đây, chỉ sợ lần này cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, An Ninh chỉ thản nhiên liếc mắt bái thiếp kia một cái, sau đó lực chú ý lại tập trung trở lại quyển sách đang cầm trên tay. Lúc này đây, ngay cả bái thiếp có nội dung gì An Ninh cũng chẳng muốn phải trầm ngâm suy nghĩ, bái thiếp kia đơn giản chính là muốn mời nàng dự tiệc gì đó. Ở lễ cập kê ngày ấy, nàng ở xa xa đã gặp qua Thái tử Sở, sau đó chỉ liếc mắt một cái, là Thái tử một quốc gia, nhưng lại mang thân phận của một con tin. Thời gian gần đây, nàng đã nghe nói rất nhiều về chuyện của Thái tử Sở, không giống như kiếp trước bộc lộ tài năng của mình mà chỉ sắm vai như là một vị công tử nhàn tản, chung quanh kết giao bạn tốt. Xem ra, Thái tử Sở này sợ là cố ý che giấu mũi nhọn chỉa của mình.
Cho dù đã thu đi mũi nhọn của mình, nhưng bản tính lại không thể thay đổi được. Một người thủ đoạn mạnh mẽ như vậy chắc hẳn phải là một nam nhân có tác phong tàn nhẫn. Giờ phút này lại vội vàng muốn kết giao với nàng, ở sau lưng đánh cái gì chủ ý gì cũng chưa biết, nàng sao có thể dễ dàng đi dự tiệc như vậy chứ?
"Tiểu thư, đây là điểm tâm Hoàng Hậu nương nương phân phó cung nữ đưa tới, đều là thượng phẩm của Bát Trân các, còn rất nóng nha." Bích Châu cầm một khay thức ăn đặt ở trước mặt An Ninh, tiểu thư nay đã là nghĩa nữ của Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương dăm ba ngày lại cho các nàng một ít thứ tốt, các tiểu thư nhà khác đều không khỏi hâm mộ.
"Ngươi hãy ăn đi!" An Ninh thản nhiên mở miệng, giống như một chút cũng không có đem điểm tâm Hoàng Hậu nương nương ban cho để vào mắt.
Bích Châu trong lòng vui vẻ, đây là điểm tâm Bát Trân các đó nha! Ngày thường tiểu thư quan gia đều khó có thể được ăn một miếng. Nhưng đối với tiểu thư nhà nàng thế nhưng lại mỗi lần đều cho những thứ tốt như vậy, cuối cùng tất cả đều vào bụng của nàng, mà nàng lại có thân phận thấp kém chỉ là nha hoàn mà thôi. Hiện tại tâm tư tiểu thư trở nên bí hiểm, nàng đoán như thế nào cũng không ra, Nghĩ đến nghi hoặc trong lòng mình, Bích Châu nhíu nhíu mày. Nhưng nghĩ đến đồ tặng là người nọ, Bích Châu mâu quang hơi đổi, một chút trêu cợt chợt lóe, thật hạnh phúc, sung sướng mở miệng, "Vậy nô tỳ đi xuống với bọn tỷ muội cùng nhau ăn điểm tâm."
Đang muốn đem hộp điểm tâm đi xuống, quả nhiên nghe được thanh âm trong suốt của An Ninh truyền đến, "Đem đường hỏa thiêu lưu lại."
Bích Châu khóe miệng khẽ nhếch, từ trong lòng lấy ra một cái khăn gấm, đặt ngay trước mặt An Ninh, bỡn cợt mở miệng, "Đây là Thần vương điện hạ sai người đưa tới... Nô tỳ còn tưởng rằng người ngay cả thứ này cũng không cần chứ."
Trong khoảng thời gian đó, Thần vương phủ mỗi ngày đều phái người đưa tới đường hỏa thiêu, bất chấp mưa gió.
An Ninh trên mặt nở ra một chút tươi cười, lập tức cầm một khối đặt ở trong miệng tinh tế nhấm nháp, nụ cười tươi kia làm cho Bích Châu nhìn xem ngây ngất. Sau khi tiểu thư cập kê, càng xinh đẹp động lòng người, trên người phát ra khí chất, làm cho người ta cảm thấy mình càng ngày càng thua kém. Ở Đông Tần quốc phục sức chuyên môn giành cho nữ tử trưởng thành giống như vì tiểu thư mà tồn tại, ngay cả nàng thân là một nữ tử, khi xem tiểu thư nhăn mày một cái, mỗi một lần, nàng đều nhịn không được say mê.
An Ninh mắt nhìn sách, miệng ăn đường hỏa thiêu, trong đầu hiện ra bóng dáng Thương Địch, trên mặt tươi cười càng phát ra càng thêm nồng đậm. Trong khoảng thời gian này, lâu rồi nàng không có gặp Thương Địch, không biết hắn có gặp chuyện gì không nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ thì Mai Hương vội vàng chạy vào Thính Vũ hiên, vẻ mặt cuống quít, "Không tốt ... Nhị tiểu thư, mời người mau đi xem Quỳnh Hoa viện! Nô tỳ vừa rồi... Nhìn thấy Đại tiểu thư mang theo Dĩnh Thu, nô tỳ lo lắng Tam tiểu thư..."
"Người ngươi phải đi tìm là Đại thiếu gia hoặc là Ngũ phu nhân, tìm đến Nhị tiểu thư làm cái gì?" Bích Châu dẫn đầu đánh gãy lời nói Mai Hương, Đại tiểu thư đó kiếm chuyện với Tam tiểu thư, đó là chuyện giữa nàng ta và Quỳnh Hoa viện, nàng không hy vọng tiểu thư nhà mình đi gặp rủi ro.
"Bây giờ... bằng lòng đi Nhị tiểu thư..." Mai Hương vừa van nài, vừa cầu xin nhìn An Ninh, "Nhị tiểu thư... Là... Là tam tiểu thư từng nói qua với nô tỳ, nếu có việc gấp, nô tỳ cần phải đến thỉnh nhị tiểu thư, cho nên, nô tỳ mới..."
An Ninh cúi đầu suy nghĩ, nha đầu An Lan Hinh kia nhưng thật ra rất có đầu óc, bất quá... An Ninh nghĩ đến điều gì đó, chỉ thản nhiên mở miệng nói, "Nghe nói Hinh Nhi mấy ngày gần đây gầy yếu, ta là nên đi xem nàng, Mai Hương, ngươi nhanh đi tìm Đại thiếu gia trở về, nói là... Hinh Nhi thể lực không chống đỡ nổi nữa nên đã té xỉu ở linh đường."
"Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay." Nghe xong An Ninh phân phó, Mai Hương không có chút do dự, xoay người bước đi.
"Tiểu thư, sao người muốn đi tìm đường chết?" Bích Châu cau mày, đến nàng là nha hoàn cũng nhìn ra nha hoàn này, dậu đỗ bìm leo. Tứ phu người đã chết, Tam tiểu thư có bị khi dễ cũng là đương nhiên. Thiên hạ đều biết, đại tiểu thư đã sớm muốn thu thập tam tiểu thư rồi!
"Cùng làm việc xấu? Này cũng không phải là việc xấu gì, có trò hay, ngươi không đi xem sao?" An Ninh nhíu mày, trong mắt lóe lên hào quang, cười khẽ liếc mắt nhìn Bích Châu một cái, "Đi, xem kịch vui."
Nói xong, liền bỏ lại quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi ra Thính Vũ hiên, Bích Châu đi theo, nhưng nghĩ đến cái gì, phút chốc dừng lại cước bộ, ánh mắt nhìn bốn phía tìm tòi, thật cẩn thận hỏi, "Này, Phi Thiên, bóng dáng ngươi ở đâu?"
Một bóng dáng ở chỗ tối chợt giật mình, bóng dáng? Hắn thân là "Bát tuấn" chi nhất, thiên hạ khó gặp cao thủ, lại bị người kia gọi là cái bóng sao "Chuyện là như thế này, ngươi cần cẩn thận bảo vệ tiểu thư đừng làm cho người xảy ra bất trắc gì!" Bích Châu nhún vai nói chuyện với không khí. Nhưng nàng biết, cái tên Phi Phiên kia nhất định đang ở chung quanh đây.
Phi Phiên khóe miệng cười trừ, hé ra khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ, trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm. Nhìn một cái, nhìn một cái, hiện tại ngay cả một cái nha hoàn đều có thể đối hắn khoa tay múa chân. Nếu đồng bạn khác biết hắn uất ức như vậy, sợ là sẽ cười đến rụng răng. Trong lòng thở dài, vẫn là đuổi theo chủ tớ hai người.
Trong viện Quỳnh hoa, lúc An Ninh đi tới, linh đường Lý Chính truyền ra tiếng Dĩnh Thu quở trách.
"Đại tiểu thư hảo tâm đến tế điện của nương ngươi, ngươi nhưng lại như thế không biết tốt xấu, dám mắng đại tiểu thư. Tiểu thư, hôm nay nô tỳ sẽ thay mặt nương quá cố của ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt, cái gì là quy củ!" Dĩnh Thu vừa nói xong, tiến nhanh về phía trước, một cái tát tai sắc bén liền đánh thật mạnh vào trên mặt An Lan Hinh.
An Lan Hinh vốn là mệt nhọc suy yếu, một bạt tai này. Dĩnh Thu không chút lưu tình, nhất thời thân thể cảm thấy chấn động, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
An Lan Hinh ẩn nhẫn, nàng biết, An Như Yên là cáo đến chúc tết gà. Nghĩ đến mẫu thân là bị các nàng hãm hại, thù hận trong lòng đan xen vào nhau, nhìn sắc mặt An Như Yên càn rỡ, An Lan Hinh hận không thể giết người ngay trước mặt này. Nhưng là, nàng hiện tại trừ bỏ nhẫn, cũng chỉ có thể để An Như Yên đắc ý. Nhìn An Lan Hinh quỳ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy ý cười, tiện nhân Dương Mộc Hoan kia tưởng có thể cùng mẫu thân nàng đấu sao, muốn vạch trần các nàng, không thể nào?
Không biết phụ thân đang nghĩ gì, biết phía sau mẫu thân là Lâm gia cùng với Uyển quý phi. Dương Mộc Hoan nàng bất quá chỉ là một tiểu thư quan lại bình thường, xuất thân cũng không được cao quý như họ, không có cửa đâu. Kết quả là, không phải nàng cùng nương đã được phụ thân bảo toàn sao!
Đang lúc đắc ý thì có một cái màu trắng gì đó hướng về phía nàng, An Như Yên tránh không kịp, toàn bộ thân thể bị té trên mặt đất. Nhìn kỹ, rốt cục nhận ra vật nhỏ màu trắng kia, đúng là tiểu súc sinh được An Lan Hinh thường xuyên ôm vào trong ngực.
"Tuyết cầu..." An Lan Hinh thấy tình huống như thế, không nghĩ tới ngay cả tuyết cầu cũng vì nàng mà xả giận, cắn đi, nếu như giết được An Như Yên thì càng tốt.
Tuyết cầu bám lấy trên người An Như Yên, móng vuốt vung loạn cả lên, làm cho An Như Yên cảm thấy rất chật vật.
"A... A... Cút ngay..." An Như Yên kêu đau, các vết máu trên tay hiện rõ ràng. Dĩnh Thu vội vàng giúp đỡ An Như Yên, bắt được tuyết cầu, lại làm cho tuyết cầu càng loạn thêm, An Như Yên lửa giận lại tăng vọt, nhìn đến trên tay mình có vài đạo màu đỏ do vết cào, trong mắt xẹt qua một đạo sắc bén, cả người tràn ngập sát ý.
"Thật giỏi cho súc sinh ngươi, dám cả gan làm ta bị thương, xem ta có đánh chết ngươi không?" Dứt lời, nhanh chóng đoạt lấy tuyết cầu trong tay Dĩnh Thu, giơ cao lên, ba một tiếng, thật mạnh ngã trên mặt đất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện