[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm

Chương 43 : Bức cung (2)

Người đăng: 

.
An Ninh hài lòng nhìn phản ứng của Vũ Dương công chúa. Giờ phút này, nàng tuy rằng vẫn là dịu dàng cười như trước, nhưng bên trong nụ cười này, lại bao hàm rất nhiều sự tà ác, đầu ngón tay hướng về phía Vũ Dương, móng tay tùy ý di động trên gương mặt bóng loáng non mịn của nàng ta, càng khơi dậy thêm sự sợ hãi của Vũ Dương, "Vũ Dương công chúa, ta đã từng nghe qua mỗi người dân Nam Chiếu quốc đều dùng độc rất giỏi, chắc hẳn công chúa cũng là người sử dụng độc tinh thông. Vừa vặn, ta đối với những thứ đó cảm thấy hết sức hứng thú, thời điểm không có việc gì làm ta thường thích dựa theo những gì《 độc điển 》 ghi lại cân nhắc suy nghĩ, An Ninh bất tài, nhưng mà rất giỏi làm ra mấy thứ bảo bối, ngươi nói, rốt cuộc độc người Nam Chiếu lợi hại, hay vẫn là thiên hạ thập đại kịch độc trong《 độc điển 》lợi hại?" Vũ Dương công chúa nuốt xuống một chút nước bọt, muốn lẫn tránh. Nhưng là, thân thể của nàng một tấc cũng không thể di chuyển được, "Có bản lĩnh, ngươi cứ giết Bản công chúa!" "Giết ngươi? Làm sao có thể được? Ta nói rồi, ta muốn cho ngươi chịu đựng giày vò đến chết, ngươi cho rằng ta nói giỡn sao?" An Ninh tùy ý nhíu mày, "Hạc đỉnh hồng, khổng tước đảm (mật của chim khổng tước), mặc chu nước (chất lỏng lấy từ nhện đen), thịt thối cao (chất được cô đặc lại sau khi nấu chín thịt thối), cầu vồng khuẩn (nấm cầu vồng), bích tằm trứng (trứng của con tằm có màu xanh ngọc), phúc xà tiên (nước bọt của rắn hổ mang), phiên mộc biết (rùa phiên mộc), khoai lang nha (mầm khoai lang), ngươi đoán đoán xem vừa rồi ta cho ngươi ăn là loại nào?" Gương mặt Vũ Dương công chúa bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, An Ninh mỗi lần nói ra tên của những loại độc này, lòng của nàng nhịn không được hung hăng co rúm, hết thảy đều là vật kịch độc, bất kể là ăn trúng loại nào, nàng hiểu rõ, sự tra tấn trong đó xác định không phải là ít! "Đoán không ra?" Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, chợt nắm chặt cằm của Vũ Dương công chúa, ép nàng nhìn mình, tựa như muốn nhìn thấy rõ ràng sự sợ hãi trên mặt của nàng ta, "Yên tâm, đây cũng không phải là thứ mà ta cho ngươi ăn, mà là... Thất, Tinh, Hải, Đường!" Nghe được bốn chữ "Thất Tinh Hải Đường", nháy mắt mặt của Vũ Dương công chúa chuyển sang trắng bệt, trong mắt càng thêm sợ hãi, Thất Tinh Hải Đường? Nàng đã từng nghe phụ hoàng nói, trong thiên hạ thập đại kịch độc, chín loại vừa được kể ra cũng không là lợi hại nhất, mà đáng sợ nhất chính là Thất Tinh Hải Đường! Loại độc này vô sắc vô vị, ngay cả người tỉ mỉ nhất cũng không thể phòng bị, đáng sợ nhất chính là nó phá hủy não người ta trước, sau đó mới tàn phá nhân thân thể, làm cho người bị trúng độc từ từ quên đi những kí ức đáng nhớ nhất, cho đến khi tâm trí thoái hóa đến giai đoạn của một đứa trẻ. Bảy bảy bốn mươi chín ngày, người trúng độc mỗi một ngày sẽ chịu các loại tra tấn không giống nhau, đến tận lúc chết mới có thể chấm dứt thống khổ. Trong nhà tù hôi hám, Thương Địch vẫn luôn đứng một bên lẳng lặng nhìn An Ninh, lúc nghe được 'Thất tinh hải đường', thân hình cao lớn rõ ràng ngẩn ra, bàn tay nắm chặt thành quyền, tựa hồ như ẩn nhẫn cái gì. "Sợ sao?" An Ninh nhàn nhạt mở miệng, Vũ Dương công chúa đã tự tay tra tấn rất nhiều người, không có ai so với nàng ta hiểu rõ hơn khi nhận hết các tra tấn này sẽ thống khổ như thế nào, "Tưởng tượng một chút đi, trí nhớ cùng tâm trí ngày từng ngày thoái hóa, đường đường là một công chúa cuối cùng lại biến thành ngu ngốc, sau đó mỗi một ngày lại tiếp tục chịu đựng thống khổ... Bốn mươi chín ngày trời, không biết công chúa có chống đỡ nổi không nhỉ? Lấy tình trạng công chúa hiện tại, sợ là muốn tự sát cũng không có năng lực đi! Chỉ có thể chịu đựng tra tấn, chờ chết!" Mỗi một chữ An Ninh nói ra đều như một thanh lợi kiếm, thẳng tắp cắm vào trong lòng Vũ Dương công chúa. Nàng sợ! Vũ Dương công chúa quả thật rất sợ, nàng có thể chết. Nhưng, chết kiểu này, nàng không thể thừa nhận nổi, trong mắt tràn đầy đầy sợ hãi, vẻ kiêu ngạo mới vừa rồi từ lâu đã không còn nhìn thấy, lôi kéo cầu xin An Ninh, "Van cầu ngươi, cho ta giải dược, ta không muốn chịu tra tấn... Van cầu ngươi..."Cầu xin tha thứ? Rốt cục chịu cầu xin tha thứ rồi sao? "Làm như thế nào cho phải đây? Lúc ta tìm ngươi đòi thuốc giải, ngươi không cho, hiện tại ngươi tìm ta muốn ta cho ngươi thuốc giải, ta rốt cuộc có nên cho hay không đây?" An Ninh giống như buồn rầu mở miệng, thu hạ mi mắt, che khuất vui vẻ chợt lóe vì mục đích đã đạt được, thứ nàng muốn chính là sự cầu xin tha thứ của nàng ta! Vũ Dương công chúa trong lòng vô cùng rối loạn, giờ phút này thầm nghĩ phải lấy bằng được thuốc giải từ tay An Ninh, gấp rút mở miệng, "Chúng ta trao đổi, ta cho ngươi cách điều chế thuốc giải." "Tốt, một lời đã định, nhưng ta làm sao biết được, có thể hay không sau khi cho ngươi thuốc giải, ngươi không cho ta cách điều chế hoặc nếu có cho cũng chỉ là giả?" An Ninh nhíu mày, nàng biết, Vũ Dương công chúa càng nóng lòng muốn thuốc giải từ nơi nàng thì càng không thể có khả năng viết giả cách điều chế thuốc giải được. "Ta nói cho ngươi biết cách điều chế trước." Vũ Dương công chúa một lòng bất chấp tất cả, sợ An Ninh sẽ đổi ý, "Ngươi phải đáp ứng ta, nhất định cho ta thuốc giải!" "Đây là đương nhiên!" An Ninh nhàn nhạt mở miệng, lập tức phân phó ngục tốt đem giấy bút đến, giao cho Vũ Dương công chúa. Vũ Dương công chúa rất nhanh viết xuống cách điều chế thuốc giải, giao cho An Ninh, "Cho ta giải dược!"An Ninh nhìn một lần cách điều chế thuốc giải đang cầm trong tay, lập tức cất vào trong lòng, hứng thú nhìn Vũ Dương công chúa, cũng không có ý tứ cho nàng ta giải dược. Trong lòng Vũ Dương công chúa sinh ra một tia bất an, lôi kéo quần áo của An Ninh, mở miệng, "Cho ta giải dược!" "Ta không có giải dược cho ngươi." An Ninh nhíu mày, hất tay Vũ Dương công chúa ra, mục đích đã đạt được, nàng không cần thiết phải cùng Vũ Dương công chúa tiếp tục dây dưa. Hiện tại quan trọng nhất là đem cách điều chế giao cho Hoàng hậu nương nương, nàng tin tưởng, lấy thực lực thái y viện, chắc chắn không lâu có thể chế ra giải dược. Vũ Dương công chúa như bị nhốt vào địa ngục, sắc mặt tối sầm, cả người xụi lơ trên mặt đất, trừng mắt An Ninh, "Ngươi đã nói cho ta giải dược !" "Ta nói ngươi sẽ tin?" An Ninh cười châm biếm, nàng không có quên một đao kia của Vũ Dương công chúa vốn là hướng về phía nàng, nàng ta muốn giết nàng, nàng làm sao có thể cứu nàng ta đây? "Ngươi gạt ta!" Vũ Dương công chúa thật không ngờ An Ninh thế nhưng lừa nàng, hận không thể tiến lên cắn xé An Ninh. Nhưng thân thể vừa động, từ chỗ gãy mắt cá chân chân trái đã truyền đến đau đớn vô cùng kịch liệt. "Biết ta lừa ngươi ngươi cũng tin?" An Ninh đắc ý nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Vũ Dương công chúa, nàng chỉ có thể nói Vũ Dương công chúa này quá ngốc hay quá ngây thơ đây?. Khinh thường liếc nàng ta một cái, mặc cho Vũ Dương công chúa điên cuồng la hét. An Ninh đảo mắt nhìn về phía Thương Địch vẫn luôn đứng chờ từ nảy giờ, trong lòng ngẩn ra, hành động vừa rồi của mình, hắn đều nhìn thấy hết, xem ra, nàng về sau ở trước mặt hắn, không cần phải ngụy trang rồi! "Chúng ta đi thôi! Tướng quân đang cần thuốc giải." An Ninh mở miệng, người đã rất nhanh đi ra khỏi nhà lao. Thương địch cũng đi theo ra ngoài, đôi mắt lúc sáng lúc tối, sau khi vào nhà lao, hắn mới biết được, thì ra nàng ấy vội vàng muốn đi đến nhà lao, là vì thay Nam Cung Thiên Duệ lấy thuốc. Nhớ đến hôm nay ở Cảnh Dương điện Nam Cung Thiên Duệ vội vàng che chở An Ninh không thua kém hắn, trong lòng vài phần hiểu rõ. "Trang sức của nàng giống như bị thiếu cái gì!" Trên xe ngựa, Thương Địch đột nhiên mở miệng, đưa tay cầm lấy ngọc bội của An Ninh cẩn thận thưởng thức. Phía dưới ngọc bội có dây tua , điểm xuyến thêm mấy viên tiểu trân châu, vô cùng tinh xảo. Chẳng qua, vốn là năm viên tiểu trân châu, hiện tại chỉ còn lại có bốn viên. Giờ phút này, xe ngựa đang chở bọn họ hướng đến hoàng cung, lúc bắt đầu từ nhà lao đi ra, ánh mắt thâm thúy của Thương Địch chưa từng dời đi trên người An Ninh, ánh mắt giống như tìm kiếm, lại có vài phần thâm trầm bị kiềm nén. Thân thể An Ninh ngẩn ra, quả nhiên là không lừa được nam nhân khôn khéo này, giương mắt chống lại tầm mắt hắn, "Thần vương điện hạ nếu đã biết, cần gì phải hỏi nhiều?" Không sai, viên trân châu bị thiếu kia đúng là bị nàng nhét vào trong miệng của Vũ Dương công chúa. Hừ! Nếu Vũ Dương công chúa biết nàng ta nuốt vào bất quá chỉ là một viên trân châu, không biết có thể hay không tức giận đến hộc máu! Mục đích của nàng bất quá chỉ là dụng kế để làm cho Vũ Dương công chúa giao ra cách điều chế thuốc giải mà thôi, Vũ Dương công chúa mặc dù không có trúng Thất Tinh Hải Đường. Nhưng cái thiên lao mà nàng ta đang ở, chỉ riêng hình cụ thôi cũng đủ để hành hạ nàng ta không thành người hình rồi! Thương Địch nhíu mày, hắn biết nàng là nữ tử thông minh, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy thủ đoạn nàng đối phó Vũ Dương công chúa, ngay cả hắn cũng giật mình không nhỏ, không nghĩ tới nàng ấy còn có những hành động kỹ càng cùng tâm tư kín đáo như vậy. Hắn thích cùng người thông minh giao thiệp, mà trí tuệ của An Ninh, thậm chí vượt lên trên rất nhiều nam tử. Lúc này, hắn càng thêm hứng thú đối với An Ninh, trực giác nói cho hắn biết, người này nhìn như Hầu phủ tiểu thư bình thường, những sẽ còn gây thêm nhiều kinh hỉ cho mọi người! "Khi nào thì có thể nhìn xem bí tịch độc vương trong tay nàng?" Giọng nói hùng hậu trong xe ngựa vang lên. Thân thể An Ninh ngẩn ra, Thương Địch muốn xem 《 độc điển 》? Nhưng 《 độc điển 》... Theo bản năng giương mắt, lại không ngờ lạc vào một đôi mắt cười như không cười...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang