[Dịch]Hầu Môn Độc Phi - Sưu tầm

Chương 206 : Chương 109.4 An Bình hầu phủ.

Người đăng: 

.
Hôn nay An Ninh tiếp đón một vị khách đặc biệt trong Thính Vũ hiên, An Ninh ngược lại không có giật mình, chẳng qua nhìn bấy lâu liền thấy mục đích của nàng ta. Tần Song Ngọc khuôn mặt vui vẻ, vừa vào Thính Vũ hiên liền thân thiết cầm tay An Ninh, "An Ninh a! cả ngày không thấy ngươi ra khỏi Thính Vũ hiên, như vậy buồn bực hỏng mất nha!" An Ninh cười không nói, tựa hồ đang đợi Tần Song Ngọc lộ rõ mục đích tới đây. Tần Song Ngọc không nghĩ tới An Ninh lạnh nhạt như vậy, trong lòng trồi lên một tia không vui, nụ cười trên mặt như cũ nói, "Ninh nhi a, ta xin chỉ thi của lão gia, nhà chúng ta thật lâu không có ra ngoài vui chơi một chút, tối nay bóng đêm rõ ràng, ngày mai nhất định khí trời tốt, chúng ta một chuyến cùng nhau đi Thiên Linh Tự vì An Bình phủ mà cầu phúc, ngươi cũng theo đi cùng chứ?" Thiên Linh Tự cầu phúc? Sao Tần Song Ngọc có ý này? "Tam di nương có đi không?" An Ninh lơ đãng hỏi câu này. Tần Song Ngọc nghe thấy Tam di nương sắc mặt liền đơ ra, rất nhanh khôi phục lại như thường, "Đi, dĩ nhiên là đi, Tam tỷ cũng là phu nhân của lão gia, là một phần của Hầu phủ, thêm một người cũng chính là thêm một phần sức mạnh không phải sao?" An Ninh cúi đầu thoáng qua một tia mất mát, "Phụ thân thương yêu Tam di nương như vậy, ngày thường còn không để Tam di nương ra khỏi viện, chỉ sợ gặp cái gì nguy hiểm, nay phải ra khỏi Hầu phủ phụ thân sao có thể yên tâm?" "Hừ! Dù sao cũng chỉ là cái mạng rẻ tiền, ai muốn có ác ý với nàng ta? Làm như Hầu phủ chúng ta cùng thú giữ một loại, Tam phu nhân này không biết như thế nào mê hoặc lão gia." An Ninh khơi gợi làm trong lòng Tần Sng Ngọc không vui, quả nhiên nếu như An Ninh đoán, đây là ý tưởng chân thật trong lòng, nhìn sự ghen ghét trên mặt Tần Song Ngọc ho nhẹ một tiếng. Tần Song Ngọc ý thước được cái gì, thân thể ngẩn ra, âm thầm ảo não, nàng sao có thể ở trước mặt An Ninh oán giận? Vội vàng kéo khóe miệng, vỗ nhẹ bàn tay An Ninh, "Ninh nhi a, di nương chính là coi ngươi như nữ nhi chính mình, ngươi cũng biết xưa này Tần di nương mồm miệng độc ác nhưng không có ý xấu, có mấy lời, ngươi không nên để trong lòng a." "Đây là đương nhiên, vừa rồi Ninh nhi cái gì cũng không nghe được." An Ninh theo ý nàng ta ôn nhu cười vô hại. Tần Song Ngọc cười hài lòng, gật đầu, "Hảo, như vậy cũng tốt, đừng quên chúng ta cũng nhau đáp ứng, muốn chiếu cố lẫn nhau. Tốt lắm không còn sớm nữa, ta về trước, sáng sớm mai ngươi phải dậy sớm nha! Chớ chậm trễ." "Vâng! Ninh nhi hiểu." An Ninh đứng dây đưa Tần Song Ngọc ra khỏi gian phòng, Tần Song Ngọc đạt được mục đích, dáng vẻ vô cùng sung sướng, đợi đến khi Tần Song Ngọc tràn đầy vui mừng ra khỏi Thính Vũ hiên, nụ cười trên mặt An Ninh mới biến mất. Nghĩ đến tin tức Tuyết nhi nghe lén được, ánh mắt An Ninh lại thâm trầm, xem ra Tần Song Ngọc cùng Đại phu nhân đã bắt đầu hành động. Ngược lại nàng muốn nhìn một chút, hai người này hãm hại Tam phu nhân như thế nào, lại như thế nào đem tội lỗi đẩy đến bên người Tuyết nhi? Sáng sớm hôm sau. Nữ chủ nhân của An Bình Hầu phủ tề tự trong đại sảnh, ngay cả Đại phu nhân bị giam lỏng ở Cẩm Tú các hôm nay cũng được ra ngoài. Tam phu nhân dựa vào trong ngực An Bình Hầu gia, ôn thuận thanh tao, Tần Song Ngọc cùng Đại phu nhân không hẹn mà sắc mặt hai người chìm xuống mấy phần. An Bình hầu gia đưa bọn họ tới tận ngoài cửa, lên xe ngựa còn lôi kéo tay Tam phu nhân một hồi lâu, "Sở Sở, ta có chút không yên lòng a, vốn hôm nay cùng đi với ngươi nhưng Hoàng thương phái chút chuyện xuống, cho nên,....." "Lão gia, Tam phu nhân có chúng ta mọi người cùng nhau chiếu cố, bất quá chỉ là một ngày một đếm, mai sẽ quay trở về, xin lão gia cứ yên tâm đi, ngày mai Song Ngọc nhất định hoàn trả một Tam phu nhân không chút tổn hao gì cho lão gi." Tần Song Ngọc cười nói tiến lên, kéo một tay khác của Tam phu nhân. An Bình hầu gia nhíu mày một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, tự mình đỡ Tam phu nhân lên xe ngựa, gia phó phu xe trước phải chậm một chút để tránh Tam phu nhân trên xe vất vả. Thật ân cần, thật kích thích Đại phu nhân cung Tần Song Ngọc, các nàng khi nào được lão gia quan tâm như vậy? Ngay cả Tần Song Ngọc lúc mang thai An Bình hầu gia cũng không có ân cầm quan tâm như vậy, ánh mắt chân thành ta thiết hoàn toàn không lẫn chút tạp chất nào. Trong lòng hết sức ghen tỵ nhưng vẫn im lặng lên xe ngựa, tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc ngồi trong chiếc thứ nhất, Tam phu nhân một mình ngồi một chiếc thứ hai, chiếc cuối cùng là An Ninh cùng Lục phu nhân Tuyết nhi ngồi. Ba chiếc xe ngựa chậm rãi theo thứ tự rời đi, An Binh Hầu gia thật lâu không có vào phủ, vẫn như cũ đứng ở nơi đó nhìn ba chiếc xe ngựa biến mất sau tầm mắt, đột nhiên, một bóng dáng lặng lẽ đi tới sau lung An Bình Hầu gia, chắp tay, "Lão gia hiện tại nên làm như thế nào?" "Âm thầm đuổi theo, cầm phải bảo về tốt an toàn của Tam phu nhân, chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác đi Thiên Linh Tự." An Bình Hầu gia mặt không biểu cảm nói. Người nọ sau lưng có mấy phần kinh ngạc, "Lão gia người không phải là có chuyện? Nếu muốn đi Thiên Linh Tự vì sao không cùng Tam phu nhân đi?" Khóe miệng An Bình Hầu gia cười kì quái, trong nụ cười mang theo vài phần khổ sở cùng đấu tranh, lạnh giọng quát, "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Lúc nào thì chuyện của chủ từ cần ngươi tới thăm dò?" Người sau lưng rùng mình một cái, "Thuộc hạ đáng chết!" "Còn không mau đi chuẩn bị?" An Bình Hầu gia cáu kỉnh quát lên, mi tâm không có giãn ra. Vì an toàn của Sở Sở hắn không nguyện ý để Sở Sở đi cùng Đại phu nhân và Tần Song Ngọc ra khỏi phủ, hai người này quá mức ác độc, muốn làm chuyện gì hắn khó lòng phòng bị nhưng hắn lại có mục đích của chính mình không thể không để Sở Sở ra ngòai một chuyến. "Sở Sở a! Sở Sở ngươi cũng không nên oán trách ta, ta đây chỉ là đề phòng chuyện chưa thành thôi!" An Bình Hầu gia trầm giọng rù rì nói, hắn như vậy che trở Sở Sở đã mười năm, không để cho nàng trở về Hầu phủ là vì không muốn nàng ở gần mấy nữ nhân kia cùng nhau đấu đá, nhưng lần này mang nàng trở về không phải không có nguyên nhân. Nghĩ đến một ít chuyện mi tâm An Bình Hầu gia càng nhíu chặt hơn, "Sở Sở ngươi đừng làm ta thất vọng a! Ta như vậy yêu ngươi, bảo hộ người, người không cần phải làm ta thất vọng a!" Xe ngựa đi vô cùng chậm, Tam phu nhân trong chiếc xe ngựa thứ hai nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt xinh đẹp không có chút ưu tư, nhưng nếu là người quyên sẽ biết nàng càng an tĩnh như vậy trong lòng suy nghĩ càng nhiều. Thiên Linh Tự? Đây là lần đầu tiên nàng cùng nhiều người như vậy đi Thiên Linh Tự. Trên chiếc xe thứ nhất, Đại phu nhân khảy chuỗi tràng hạt trên tay nhắm hai mắt nhưng Ngũ phu nhân ngồi bên cạnh cả khuôn mặt đều hưng phấn, "Đại tỷ, người là cầu nguyện chuyện hôm nay thuận lời?" Đại phu nhân chợt mở mắt ra, "Ngũ muội làm việc ta vẫn hết sức yên tâm, có thuận lợi hay không còn phải trông vào Ngũ muội không phải sao? Ta cầu nguyện bất quá cầu nguyện không phải vì việc này!" "Nga! Đại tỷ là vì ai cầu nguyện?" Tần Song Ngọc tò mò nói, nhàn nhạt lướt qua Đại phu nhân cố tình làm thần thần bí bí, trong lòng hừ lạnh, nàng ta nên hảo hảo vì mình cầu nguyện một chút, chờ qua tối nay nàng thu thập Tam phu nhân xong như vậy thật không thể nghi ngờ phu nhân lớn nhất chính là nàng ta. Nghĩ đến hôm đó mình bị Đại phu nhân bắt viết xuống chứng từ kia, hôm nay quyền đương gia chúa mẫu trong tay, nàng không ngu ngốc cứ theo chứng từ kia ước định như vậy, đem quyền chủ mẫu giao ra như vậy. Hừ! Đại phu nhân muốn đoạt lại quyền như vậy phải xem nàng ta có mệnh hưởng thụ đó hay không! Ánh mắt xẹt qua một đạo ánh sang như có như không, Tần Song Ngọc tự đắc, ngạo mạn. Cùng nhau một dạng, Đại phu nhân làm sao không biết ý? Đại phu nhân liếc nhìn Tần Song Ngọc một cái, ý vị thâm thường mở miệng, "Ta đang vì người nào cầu nguyện ngươi sẽ biết thôi, bất quá không phải hiện tại." Đại phu nhân như thế nào không biết Tần Song Ngọc? Dù nàng ta tự tay viết xuống chứng từ kia nhưng như vậy nàng sao có thể yên tâm a! Không , tương lai không thể, tin tưởng an toàn nhất là phương pháp liền để nàng ta không cách nào tiếp tục cầm quyền! Nàng cầu nguyện, là nhìn vị trí tỷ muội bao năm mà hướng Tần Song Ngọc cầu nguyện a! Cuối cùng trên một chiếc xe ngựa, Lục phu nhân Tuyết nhi thân thể cực kì căng thẳng, nghĩ đến chuyện tình hôm đó nghe được, Tuyết nhi mở miệng nói, "Tiểu thư, Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân muốn hành đồng nha! Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cái gì Thiên Linh Tự cầu phúc, chỉ sợ là ngụy trang đi! Lúc này còn cầu cái gì phúc a! "Ngươi hoảng sợ cái gì? Người ta là Tam phu nhân còn không hoảng sợ, ngươi cấp cái gì sốt ruột?" An Ninh sắng giọng, Tuyết nhi hoảng lên ngược lại lửa còn không đốt đến người các nàng Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân muối tính toán đồng thời Tam phu nhân lấy chính mình dụ dỗ, bất quá muốn kéo nàng xuống nước cũng không phải chuyện dễ dàng. "Tiểu thư có muốn uống nước?" thanh âm Bích Châu bên ngoàivang lên, An Ninh khẽ cau mày, trên mặt nở rộ vui vẻ. "Vào đi!" An Ninh phân phó, ngay sau đó xe ngựa dừng lại An Ninh vén rèm xe lên ngược lại phát hiện người đưa nước cho nàng không phải Bích Châu mà là Phi Phiên. "Tiểu thư thuộc hạ phát hiện, dọc theo con đường này tựa hồ cực kì náo nhiệt, An Bình Hầu phủ những cao thủ, sợ rằng...." Phi Phiên đưa nước cho An Ninh đồng thời dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy nói, mới vừa rồi hắn dọc theo đường quan sát, mơ hồ cảm thấy có chút khác thường. An Ninh nghe chẳng qua cũng chỉ thu lại ánh mắt, nhận nước liền hạ rèm xuống, những lời của Phi Phiên nàng cũng nghe vào, những cao thủ bảo về Tam phu nhân sao? Là An Bình Hầu gia an bài, hay Tam phu nhân tự mình an bài? An Ninh nhanh chóng suy nghĩ, khóe miệng vui vẻ càng tỏa ra nồng đậm, "Xem ra lần này đi thiên Linh Tự nhất định sẽ có kịch hay để xem." "Tiểu thư! Kịch hay? Vạn nhất Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân hai người các nàng..." trong lòng Tuyết nhi vẫn như cũ lo sợ, trong khoảng thời gian này Ngũ phu nhân đã bố trí vô cùng kín đáo, nhìn sắc mặt hôm nay vô cùng đắc ý, nàng liền có thể mơ hồ đoán ra mấy phần, nhưng là những ngày qua nàng cẩn thận chú ý Ngũ phu nhân động tĩnh nhưng vẫn không phát hiện chút manh mối nào, Ngũ phu nhân quả nhiên kín đáo, cho nên nàng mới càng phải lo lắng. "Tuyết nhi, người sợ như vậy hôm nay tốt nhất à không nên tới, người không đến các nàng không có biện pháp với người." An Ninh cau mày bởi thấy Tuyết nhi lo lắng trong lòng không vui, nàng không hi vọng Tuyết nhi làm nhiễu loạn tâm tư của mình. Cảm nhận được An Ninh không vui, Tuyết nhi giật mình, trong lòng ý thức được cái gì, liền mở miệng, "Tiểu thư bớt giận, Tuyết nhi không nên nói bừa." Đây là lần đầu tiên tiểu thư đối nàng như vậy, khí thế bức người a! làm nàng không kìm được mà rung mình. An Ninh nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó nhắm nghiên hai mặt không cần phải nhiều lời. Mấy canh giờ sau, ba chiếc xe ngựa đều tới Thiên Linh Tự, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Ngũ phu nhân, Lục phu nhân cùng An Ninh lần lượt xuống xe ngựa, bên ngoài Thiên Linh Tự đám đông nhốn nháo, nơi này mỗi ngày người tới dâng hương cầu phúc không ít. Tiểu hòa thượng thấy bóng dáng quen thuộc liền tiến lên, "Nữ thí chủ ngươi lại tới." Người tiểu hòa thượng tiến tới chính là Tam phu nhân, Tam phu nhân liễm liễm mi còn chưa mở miệng phương trượng Thiên Linh tự đã ra cửa tiếp đón, "Mấy vị nữ thí chủ tới cầu phúc, còn không mau chuẩn bị phật đường cho mấy vị nữ thí chủ." Thiên Linh Tự chia làm mấy khu vực, phật đường là nơi cầu phúc, nơi để linh vị người đã khuất là linh đường. Tiểu hòa thượng không khỏi kinh ngạc, phật đường? Nữ thí chủ có vết sẹo trên mặt kia trước đây mỗi lần tới đều đi linh đường a! "Các vị thí chủ, xin đi bên này." Tiểu hòa thượng trong lòng nghi ngờ nhưng không có nói gì, hết sức cung kính lễ độ dẫn đường. Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc đi trước, Tam phu nhân, Lục phu nhân theo sau còn An Ninh cùng Bích Châu đi sau cùng, vào phật đường mấy người theo trình tự cầu phúc mà tiến hành, một mạch không có gì khác thường, cầu phúc xong sắc trời đã tối. Ngũ phu nhân xin phương trượng an bài mấy gian phòng tối nay bọn họ nghỉ tại trong chùa. Mấy người dùng cơm chay trong chùa xong tự động trở về phòng của mình, Tần Song Ngọc sau khi xác định mọi người đã trở về phòng liền len lén ra ngoài đến một địa phương bí mật, ở đó đã có người đợi sẵn, người nọ nhìn thấy nàng trên mặt không khỏi vui mừng lập tức nghênh đón. "Song Ngọc làm ta thật nhớ a! Kể từ ngày ngươi hoàn lương kĩ viện kinh thành không có ngươi thật không có tư vị." Nam nhân trung niên kia gương mặt bỉ ổi, đắm đuối nhìn Tần Song Ngọc, Tần Song Ngọc năm đó là hoa khôi kĩ viện bao nhiêu người vì nàng mà điên cuồng a, nhưng lại bị An Bình Hầu gia giấu trong nhà thật là muốn giết người mà. Tần Song Ngọc thấy hắn nhào đến đáy mặt xẹt qua chán ghét, nhanh tay nhanh mặt lập tức tránh ra để chon am nhân kia nhào đến vô ích, y có điều nói "Thu lão gia, người dang nói gì vậy? Song Ngọc bất quá chỉ là cành liễu nhỏ nhoi so với người khác vẫn không bằng một phần mười người ta." Thu lão gia chính là một mẫu thương nhân, mỗi tháng đại đa số đều ở thanh lâu kĩ viện qua đêm cũng coi là người có tiếng tăm, năm đó hắn cũng theo đuổi mình người này so với An Bình Hầu gia hơn nhiều phương diện nhưng quá háo sắc đây cũng là điểm Tần Song Ngọc cực kì chán ghét. Mặc dù nàng chán ghét vậy mà hôm nay có thể lợi dụng một phen, cho nên mấy ngày trước nàng cho người mang một phong thư tới cho Thu lão gia nói hôm nay hắn tới Thiên Linh Tự chắc chắn có mỹ nhân chờ hắn. Từ xưa tới nay ai đến Thu lão gia cũng không cự tuyeetj, vừa nghe có mỹ nhân chờ hắn như thế nào từ chối, lập tức đáp ứng ước định cho nên hôm nay hắn xuất hiện ở nơi nà. "Song Ngọc ngươi nói mỹ nhân chẳng lẽ không phải ngươi, là người khác?" Mặt Thu lão gia sang lên, ý vị bỉ ổi nồng nặc thêm mấy phần. Tần Song Ngọc nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Đương nhiên là người khác, người này xinh đẹp như tiên nữ, so với phu nhân của người còn xinh đẹp hơn mấy trăm lần."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang