[Dịch]Hậu Kim Chi Nữ - Sưu tầm

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: 

.
Sáng hôm sau, nàng chuẩn bị hành trang lên đường, nay đã sắp đến ngày sát hạch nên nàng phải nhanh chóng đi đến đó Ánh nắng ban mai bị che lắp bởi những tản lá rậm rạp quanh ma thú sơn mạch, nàng đây là đi đường gần nhất, chứ không đi đường vòng vì đường vòng rất mất thời gian. Thiên Tằm Dương đi trong ma thú sơn mạch vẻ mặt vô cùng thờ ơ, nàng phúc hắc nhìn những con ma thú rút người trong bụi rậm, không dám tiếp cận nàng Nàng cứ như vậy mà đi, đến tối ma thú sơn mạch trở thành một nơi đầy rẫy sự nguy hiểm. Mắt nàng vội giật giật nhìn thấy màu đỏ rực của lửa ở phía kia. Bọn người này lại cả gan đốt lửa trong ma thú sơn mạch, đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà "Tiểu cô nương? Cô là ai sao lại đứng ở đây?" một người đàn ông cỡ trung niên nói, chân bước vội từ phía sau nàng. Nàng bất ngờ liền ngẩn người ra, hắn di chuyển ở phía sau mà nàng không phát hiện thì chắc hẳn người này rất mạnh mẽ rồi Nàng vội đội nón lại tranh thủ trời tối đen mà không cho người này nhìn mặt, thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên. Nàng đang sợ sao? Không phải, là đang đóng tuồng. Nếu nàng ở thế kỷ XXI không làm sát thủ thì có thể chuyển qua làm diễn viên, rất được đi, đóng rất chuẩn. Hai bàn tay chấp lại đưa lên trước ngực lắp bắp nói "Ta... ta... không may lạc đường nên là... ưm" "Tiểu cô nương ta tên là Sơ Nguyên Sinh! Ngươi không phải sợ, đợi trời sáng ta sẽ đưa ngươi về nhà. Tối nay ngươi cứ ở lại đây với chúng ta" Sơ Nguyên Sinh đưa tay giải thích, mục đích cũng vì sợ làm cho Thiên Tằm Dương lo lắng Thiên Tằm Dương cười nhẹ, nâng mắt long lanh nhìn Sơ Nguyên Sinh, nàng nói "Đa tạ ngươi" Sơ Nguyên Sinh sao lại đi tin một người lạ mới gặp như nàng, chẳng phải quá ngu ngốc hay sao? Nàng cũng lấy làm lạ Sơ Nguyên Sinh cười song đi lên phía trước dẫn đường. Mọi người đều rất ngạc nhiên, cái tiểu cô nương này nói thế nào lại ở một nơi nguy hiểm như này, còn sống hẳn hoi như vậy thật là bất ngờ. Sau một lúc Sơ Nguyên Sinh bàn luận với tất cả, bọn họ đều nhìn lướt ngang qua Thiên Tằm Dương một lần, một nam nhân nhẹ giọng nói "Sao muội cứ đội nón như vậy a! Có nên cởi ra hay không?" Thiên Tằm Dương chậc một cái nàng biết họ thế nào cũng bảo nàng gỡ bỏ nón ra nên nàng đã sớm dùng dịch dung thuật, trở thành một bộ dạng tiểu cô nương có nét mặt bình thường. Nàng vội đưa tay gỡ nón xuống, để tất cả bọn họ nhìn rõ mặt nàng Bọn họ vẻ mặt hơi thất vọng nhìn nàng, vốn tưởng nàng là một người khuynh thành khuynh nước nhưng lại bình thường như vậy, giọng của nàng ngọt như mật đường, không tưởng được khuôn mặt bình thường như vậy "Tiểu cô nương này đêm tối thế này làm sao lạc?" một trang đồng lứa với Thiên Tằm Dương, gương mặt thanh tú tuy xứng đáng được gọi là hoàn hảo, đủ làm say lòng người Nàng đảo mắt trên người này mấy giây, mấy người này thật bất lịch sự, gặp người khác sao cứ hỏi nhiều như vậy, không sợ phiền sao? "Người này là thái... à không là công tử nhà ta Âu Dương Đông" Sợ Nguyên Sinh vội giải thích Người này sao lại đối với nàng có chút gì đó quen thuộc? Âu Dương? Không phải là người trong hoàng thất Kiếm Ngự quốc chứ? Thật may mắn a, không cần phải lo động thủ để lộ thực lực bản thân. Nàng nghĩ ngợi một hồi thì chợt nâng khóe môi lên, cười thầm Trước khi đi nàng đã xem qua nhiều loại sách, lịch sử các thời của các đế quốc, gia phả cũng như thực lực. Nàng nhất định phải biết tất các loại không sẽ thành người ngốc mất. Nàng cười nói trong lòng một hồi, nàng nói "Ta thân mang danh phận thấp hèn, bị gia tộc ruồng bỏ, không nơi nương tựa, đành phải tìm một nơi để sống qua ngày" nàng bày ra vẻ thương cảm, mắt lặng lẽ se cay. Quả thật nàng nghĩ rằng kiếp trước một thời làm sát thủ không bằng bản thân đi làm tượng cũng không thiệt, vì diễn xuất của nàng làm người ta cảm động, thấm lệ "Ngươi không ngờ lại khổ đến như vậy!" Sơ Nguyên Sinh bèn nói, mặt cử chỉ rất ôn hòa "Thân phận thấp hèn? Đời tuyệt không phải chỉ toàn màu hồng, cũng như con người không ai có thể hoàn hảo toàn vẹn cả, họ vẫn phải có khuyết điểm chỉ là ta có thể không nhìn thấy hoặc là ta không thể thấy..." Âu Dương Đông tạt ra một đoạn đạo lí khó hiểu, Thiên Tằm Dương cũng có thể nhìn ra Âu Dương Đông hắn chắc hẳn rất khổ sở Nàng từng đọc qua sử sách, trước khi quốc chủ Chế Xá lên làm hoàng đế đã có con với một người đàn bà không trong sạch, sinh ra một tiểu hài tử không được công nhận, không lâu sau bị chính Chế Xá cũng tức là Âu Dương Chế Xá tự tay giết chết người mẫu thân của thái tử hiện tại vì đế quốc chủ tưởng ra rằng bà ta thật sự phản bội nhưng rốt cuộc lại là bị hại. Thất vọng, đau đớn đến khi có cái nhìn khác về thực tại ông mới thấy được sự tồn tại của Âu Dương Đông Mẫu thân Âu Dương Đông giống mẫu thân nàng đều có gia phận thấp hèn, tuy đều được chính phụ thân yêu thương nhưng dường như tất cả đều có kết cục không mấy tốt đẹp Mắt nàng chợt xuất hiện một tia đồng cảm. Mấy người họ đều dần gục đầu xuống, không dám tiếp xúc ánh mắt với nàng, nàng thở nhẹ, nói "Sự thật chính là ở trước mắt, không phải đằng sau. Nếu cứ quay đầu về phía sau sẽ chẳng thể nhìn về phía trước được" chân lí của nàng không phải không có, mà là không tiện nói ra bởi chỉ nàng mới có thể hiểu nhưng hôm nay gặp người cùng cảnh ngộ, nên không ngại tiếc lời nói -Ngươi sao lại nói như vậy a! Làm người ta chú ý rồi Tử Vong ban kính ý, nhắc nhở nàng. Thật sự, dù là vương nhưng đây là lần đầu cảm thấy bản thân vô dụng nhất, một nhân loại như nàng lại khiến hắn không thể hiểu được tâm tư đang nghĩ gì -Im lặng đã! "Tiểu cô nương, không biết là cô có từng--" nữ hài tử định hỏi Thiên Tằm Dương liền bị ngắt ngang bởi Sơ Nguyên Sinh "Hồng Loan không được phát ngôn loạn nữa" Sơ Nguyên Sinh trừng mắt nhìn Hồng Loan, gương mặt nhăn nhúm hung hăng nhưng lại có ánh mắt vô cùng ấm áp Hồng Loan thấy vậy liền im lặng đảo mắt sang nơi khác, nhẹ nhàng bĩu môi Âu Dương Đông cũng rất bất ngờ, không biết lời nàng nói ra là an ủi hắn hay là bất giác nói ra, hắn nói "Tiểu cô nương, ngươi thật sâu sắc" Thiên Tằm Dương hừ lạnh, há phải hắn cũng đồng lứa với ta hay sao? Bất quá lớn hơn một tuổi, mà lại kêu ta là tiểu nương. Đáng chết! Lí do quá rõ còn gì, vóc dáng nàng nhỏ nhắn như vậy khó trách được người khác. "Tại hạ không dám" nàng híp mắt, gật nhẹ đầu một cái. "Trời đã tối! Mọi người nghỉ ngơi trước đã" Sơ Nguyên Sinh đưa tay chỉ về phía liều ở hướng nam, ngụ ý bảo nàng ngủ ở đấy. Nàng cứ luôn thắc mắc, sao Sơ Nguyên Sinh lại tốt với nàng như vậy, nàng rất muốn biết vì sao a Nơi nàng nghỉ ngơi rất tốt a, tiện cho việc nhìn ra ngoài, bầu trời đầy sao, ánh trăng lung linh soi gọi tất cả mọi vật, một khung cảnh rất dị thường Canh ba, tiếng gió vu vu đánh thức nàng, lửa trại vẫn sáng người cũng đã ngủ chỉ là... còn bầy khuyển vẫn đang núp ló đâu đó ở ngoài kia. "Ra ngoài đi! Không cần trốn nữa, ta không có sức mạnh sao có thể làm gì các ngươi" nàng nhìn vào nhẫn giới lấy ra một thanh kiếm huyết trung cấp Đám người này dù là sát thủ nhưng mà nàng cũng là con nhà võ tướng thế gia, bọn họ sợ rằng nàng biết chút võ công nên rất khó để có thể đối phó nàng. Nên cũng không dám manh động làm liều Ở phía tối một dáng người xuất hiện, cặp mắt sắc bén nhìn nàng. Người này vung kiếm lên chớp mắt đã nhào tới Thiên Tằm Dương, cũng may nàng kịp thời tránh né không thì giờ đầu nàng lăn lóc ở dưới đất rồi Không trúng? Chẳng phải ông ta nói đứa trẻ này là phế vật hay sao? Sao lại tránh được tuyệt chiêu chí mạng này của ta? Chẳng lẽ... Nàng né qua liền đưa thanh kiếm nhẵn nhịu lướt qua cổ hắn a, máu phun xối xả lên mặt nàng, máu me nhầy nhụa cùng cái đầu tên đầu đàn nằm ở một bên. Thân hình hắn bắt đầu rơi xuống
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang