[Dịch]Hậu Cung Nghi Tu Truyện - Sưu tầm
Chương 51 : Chương 34 (2)
.
Châu Quang điện giờ đây không còn vẻ hoa lệ như ngày xưa. Ánh nến ảm đạm và màn sa dày đặc u ám vô cùng, khiến người ta nhìn qua chỉ thấy nản lòng.
“Nương nương, người uống thuốc đi.” Thính Tuyết đỡ thân hình gầy như que củi của Chu Nhu Tắc ngồi dậy, vừa khóc nức nở vừa nói.
Chu Nhu Tắc nhìn chén thuốc màu đen kia một cách chán ghét. Nàng ta đánh đổ hết cả, giận dữ nói, “Uống gì mà uống! Ngươi thấy bản cung chưa đủ thảm sao? Tất cả đều là thuốc của mẫu thân hại bản cung, nếu không thì tại sao Hoàng thượng không đến thăm bản cung chứ?” Nói xong, nàng ta dùng sức véo Thính Tuyết thật mạnh, hét lên, “Đều do tiện nhân nhà ngươi xúi giục, bản cung mới có kết cục như vậy! Nếu không phải vì ngươi, con của bản cung sao mới sinh ra đã chết? Là ngươi lừa bản cung uống thuốc!!! Bây giờ ngươi còn dám tiếp tục lừa dối ta nữa sao? Ngươi ngại bản cung còn sống sẽ liên lụy đến tiền đồ của ngươi, đúng không?!!!”
Thính Tuyết vừa oan vừa đau, vội nói, “Nương nương, oan uổng cho nô tỳ quá! Nô tỳ chỉ một lòng muốn tốt cho nương nương, rõ ràng là do nương nương vội vã muốn đứa nhỏ này...”
“Nếu không phải vì nghe lời ngươi, làm sao bản cung dám mạo hiểm chứ? Bản cung bây giờ ở một chỗ này... cả ngày không thấy mặt trời, so với người đã chết có gì khác hả?! Nhất định là ả tiện nhân Chu Nghi Tu kia làm hại ta!!! Nhất định là ả, trừ ả ra, không kẻ nào dám có lá gan đó! Bây giờ trong tay ả có phượng ấn, chẳng phải ả rất mong muốn Hoàng hậu như ta phải phục tùng đó sao? Bản cung đúng là có mắt như mù, lúc trước không nhìn ra lòng dạ tàn độc của ả!”
Từ khi biết được hậu cung hiện tại do Chu Nghi Tu quản lý, Chu Nhu Tắc liền không thể nhẫn nhịn vị muội muội thứ xuất mà nàng ta khinh thường năm xưa này.
“Nương nương, người đừng la lớn. Nếu người khác nghe được, truyền đến tai Hoàng thượng thì...” Thính Tuyết nghe mấy lời khùng điên của chủ tử thì hết hồn, vội vàng quỳ xuống đất khuyên nhủ, “Nương nương bây giờ vẫn là Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng ban cho cung chúng ta phân lệ như thường, thậm chí không hề cấm cản tự do, người hà tất phải tự tìm buồn phiền chứ? Tốt hơn hết vẫn nên cố gắng dưỡng tốt thân thể, lấy lại sủng ái của Hoàng thượng như xưa mới là điều đúng nhất.”
“Nương nương vẫn còn muốn được Hoàng thượng sủng ái à? Nô tỳ thấy nương nương nên đi nghỉ một chút đi. Với cái dáng vẻ bây giờ, sợ là Hoàng thượng thấy người rồi lại sợ hãi thêm cho mà xem.” Quán Tinh lười biếng cầm chén nước trà súc miệng, ném mạnh lên trên một cái.
“Ngươi!... Bản cung vẫn là Hoàng hậu, nô tỳ như ngươi sao dám vô lễ?!” Chu Nhu Tắc không ngờ thị nữ hồi môn của mình cũng dám trở mặt. Nàng ta tức giận đến mức run cả người.
Quán Tinh cười nhạo, nói, “Nương nương, người là Hoàng hậu à? Hữu danh vô thực ấy mà. Ai mà không biết Nhàn Quý phi bây giờ mới là người có tiếng nói ở trong cung, huống hồ, nô tỳ thấy Hoàng thượng đâu có ý gì với người? Nghe nói Thang Tiệp dư của Lan Khê cư đang được sủng ái nhất, đồ ban thưởng lũ lượt đưa vào cửa.”
“Thang Tĩnh Ngôn chỉ là con gái của kẻ sa cơ thất thế, có tư cách gì mà so với bản cung? Nô tài như ngươi nếu cảm thấy không hợp thì mau cút đi! Bản cung không cần loại người mắt chó không biết chủ tử là ai!”
“Ngươi còn tưởng ngươi là Đại Tiểu thư Chu gia, bảo bối trong lòng Hoàng thượng sao? Đừng có mà ở trước mặt ta ra vẻ tiểu thư đài các! Ngươi tưởng ta muốn hầu hạ ngươi lắm à? Hoàng thượng ghét ngươi vì ngươi sinh ra yêu nghiệt đó!” Quán Tinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
“Nương nương, người đừng nóng giận. Quán Tinh này không đáng để nương nương bực mình đâu...” Thính Tuyết thấy Chu Nhu Tắc bị Quán Tinh khi dễ đến mức hơi thở gấp rút nên vội an ủi.
Chu Nhu Tắc bắt lấy tay Thính Tuyết, hỏi, “Ngươi mau thành thật trả lời, Quán Tinh đó nói có phải là sự thật không? Bản cung thật sự đã sinh ra yêu nghiệt?”
Thính Tuyết không dám trả lời. Thái hậu sớm đã lên tiếng, ai dám tiết lộ nửa câu sẽ bị lôi đi Thận Hình ty xử lý.
Chu Nhu Tắc thấy gương mặt của thị tỳ tâm phúc sợ hãi, ánh mắt trốn tránh mình, nàng ta liền hiểu Quán Tinh không nói sai. Cả người nàng ta mềm nhũn hẳn đi, tê tái cùng cực, khóc rống lên thảm thiết, “Vì sao trời cao lại đối xử với ta như vậy? Con của ta sao có thể là yêu nghiệt chứ? Nhất định là có kẻ hãm hại...”
“Nương nương, người đừng đau lòng mà...”
Chu Nhu Tắc khóc một hồi lâu rồi ngừng lại. Hai hốc mắt sưng đỏ cả lên, nước mắt giàn giụa, nàng ta oán hận, “Nhất định là Chu Nghi Tu! Ả ôm hận trong lòng, muốn cướp lấy ngôi Hoàng hậu của ta! Nhất định là ả!!!”
“Nương nương, lời này không thể nói lung tung, lỡ Nhàn Quý phi nghe được, không biết sẽ ồn ào thêm bao nhiêu chuyện nữa đâu. Dù sao Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới người, thỉnh thoảng cũng đến thăm người mà...” Thính Tuyết nhanh miệng khuyên giải. Chu Nhu Tắc dần bình tĩnh lại. Thính Tuyết thầm oán sao bản thân lại đi theo một chủ tử không tốt như vậy.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Chu Nhu Tắc. Nàng ta nói, “Ả muốn làm Hoàng hậu, bản cung tuyệt đối không đồng ý! Ả không phải ỷ vào bản thân có con trai sao? Bản cung muốn xem thử, không có con trai, ả có thể đắc ý trong bao lâu? Hoàng thượng có thể vứt bỏ bản cung, đương nhiên cũng có thể vứt bỏ ả...!”
“Nương nương, nô tỳ cầu xin người! Người nên dưỡng cho thân thể mình khỏe lên đã, đừng để tổn hại thêm nữa. Thái y đã khuyên như vậy mà!” Thính Tuyết run sợ cùng cực, sợ Chu Nhu Tắc điên cuồng rồi lại làm ra việc ngốc nghếch.
“Được! Mau đem thuốc đi hâm nóng lại, sau đó cho bản cung uống một chút.” Chu Nhu Tắc tỉnh táo lại, vuốt ve búi tóc tán loạn của mình.
Cũng còn may, ý định của Chu Nhu Tắc không có ai biết ngoài Thính Tuyết. Thính Tuyết thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng thì chủ tử cũng ngoan ngoãn uống thuốc rồi, tính tình bớt đi phần nóng giận hơn trước.
Đúng lúc này, Lan Khê cư truyền đến tin vui. Thang Tĩnh Ngôn đã mang thai hơn một tháng. Huyền Lăng mừng rỡ vô cùng, dặn dò Thái Y viện phải chăm sóc cẩn thận.
Đêm hôm đó, Huyền Lăng đến chỗ Chu Nghi Tu. Hắn nói, “Ái phi, Thang thị có thai rồi, không lâu nữa trẫm sẽ lại có thêm hoàng nhi.”
Chu Nghi Tu cũng cười theo, “Chúc mừng Hoàng thượng. Thang muội muội lần này ắt hẳn sẽ sinh cho Hoàng thượng một vị Hoàng tử.”
“Mong được như lời của ái phi.” Huyền Lăng kéo tay Chu Nghi Tu, đặt vào trong lòng mình. Hắn nói, “Ái phi vất vả rồi, sự vụ lục cung đều do nàng lo liệu, ngay cả việc Thang thị có thai cũng phiền nàng chăm sóc. Trẫm cảm ơn nàng.”
Khuôn mặt Chu Nghi Tu hiện lên một chút vui mừng, “Hoàng thượng quá lời. Con của Thang muội muội sau khi sinh ra sẽ gọi nô tì là “mẫu phi” mà. Nghĩ đến việc Phong nhi có thêm huynh đệ, nô tì cảm thấy rất vui.”
Huyền Lăng nghe xong, hắn nhìn Chu Nghi Tu rồi nói, “Trẫm nhớ mẫu hậu từng nói, nàng là người thích hợp nhất cho vị trí Hoàng hậu. Lúc trước trẫm... Nàng có oán hận việc trẫm đã nuốt lời không?”
Chu Nghi Tu hơi ngẩn người, tầng tầng sương mù tưởng như đang giăng trước mắt nàng. “Hoàng thượng muốn nghe lời nói thật lòng của nô tì chứ?”
Huyền Lăng gật đầu.
“Nô tì quả thực đã từng có lúc oán hận, chỉ là sau này lại cảm thấy tỷ tỷ tốt hơn bản thân mình rất nhiều. Hoàng thượng thích nàng ấy, hơn nữa, mỗi lần nô tì nhìn Hoàng thượng ở bên nàng ấy được vui vẻ, nô tì dần dần không còn oán hận. Nô tì tuy không xinh đẹp bằng tỷ tỷ, nhưng có Phong nhi và Vĩnh Thái cũng đã mỹ mãn rồi. Nô tì luôn mong Hoàng thượng sẽ có lúc quay đầu nhìn lại... Nô tì vĩnh viễn đợi người.”
Trái tim Huyền Lăng đột ngột chấn động, thậm chí có phần lâng lâng. Những thất vọng về Chu Nhu Tắc nhanh chóng bị hòa tan bởi chân tình của Chu Nghi Tu. Hắn ôm lấy nàng, nói, “Lúc trước là trẫm đã xem nhẹ nàng, không biết Tiểu Nghi đối với trẫm sâu sắc đến vậy.”
“Tiểu Nghi?” Chu Nghi Tu đã lâu lắm rồi không nghe kiểu xưng hô này. Từ lúc Huyền Lăng gặp Chu Nhu Tắc, hắn không còn gọi nàng như vậy nữa. Trong giây lát, cả thân người nàng phát run. Huyền Lăng cảm giác được điều đó, vội hỏi, “Nàng lạnh sao?”
“Đã lâu rồi, Hoàng thượng không có gọi nô tì như vậy... Nô tì nhất thời luống cuống...”
Huyền Lăng thấy khóe mắt nàng ươn ướt, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Đây mới là người yêu thương hắn thật lòng. Đúng lúc đang định mở miệng, Lý Trường chợt từ bên ngoài chạy vào bẩm báo.
Cẩu nô tài! Mỗi lần tới đều là chuyện xấu! Huyền Lăng âm thầm mắng Lý Trường. Hắn buông Chu Nghi Tu ra, nói, “Vào đi.”
Chu Nghi Tu vội quay trở lại dáng vẻ đoan trang của một Quý phi. Huyền Lăng không khỏi đắc ý, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi động tình của nàng, vì vậy mà hỏi Lý Trường với thái độ đã bớt đi vài phần gay gắt, “Chuyện gì?”
Lý Trường thầm mắng Thính Tuyết mấy trăm lần, nói, “Hồi Hoàng thượng, bên Cam Tuyền cung nói Hoàng hậu bệnh nặng, mời Hoàng thượng qua đó xem thử.”
Chu Nghi Tu nghe xong thì cười lạnh ở trong lòng, xem ra tỷ tỷ vẫn còn chưa chịu buông xuống. Thấy sắc mặt âm trầm của Huyền Lăng, nàng mở miệng khuyên nhủ, “Hoàng thượng đi đi. Thân thể tỷ tỷ trước giờ gầy yếu, chắc là bệnh rất nặng nên mới phái người đến đây mời, dù sao thì tỷ ấy cũng mới sảy thai mà.”
Huyền Lăng nghe xong lời của nàng, lập tức nghĩ tới cái bọc kia toàn thân xanh tím, miệng đầy răng nanh. Tinh thần vừa mới dễ chịu một chút lại cảm thấy tê liệt, hắn lạnh lùng nói, “Trẫm đâu phải Thái y mà đi chữa cho nàng ta khỏi bệnh? Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo Thái y đến xem bệnh cho nàng ta, không có việc gì thì cứ dưỡng bệnh cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung.”
Chu Nhu Tắc đợi mãi mà không thấy Huyền Lăng đến. Thái y có đến cũng chỉ xem bệnh qua loa cho nàng ta. Nàng ta vì vậy mà nghẹn đến tức chết.
Mấy ngày nay thời tiết tốt, Thính Tuyết đưa Chu Nhu Tắc rời Cam Tuyền cung, ra ngồi hóng mát ở một hành lang dài. Chợt nghe có tiếng trẻ con cười nói, Chu Nhu Tắc hỏi, “Là ai vậy?”
Thính Tuyết đi hỏi thăm một hồi rồi báo lại, “Là công chúa Vĩnh Thái.”
Chu Nhu Tắc vừa nghe, ánh mắt liền xoay chuyển. “Chu Nghi Tu lấy con của kẻ khác nuôi như bảo bối, ta lại muốn xem đứa nhỏ đó thương ả được bao nhiêu! Kêu nó lại đây!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện