[Dịch]Hậu Cung Nghi Tu Truyện - Sưu tầm
Chương 30 : Chương 24 (1)
.
Chương 24 (1)
Chu Nghi Tu nghe Văn Thế Thanh báo lại, biết được bệnh tình của Canh Tĩnh Ngôn đã thuyên giảm hơn trước. Nàng quyết định đến Lan Tuyền cư thăm nàng ta. Vừa bước vào cửa, cảnh tượng lá rơi đầy đất hiện ra trước mắt, không một tên thái giám nào thèm quét dọn. Chu Nghi Tu thầm chặc lưỡi. Bọn nô tài này, thấy chủ tử của chúng không còn được sủng ái liền trở mặt xem thường.
Canh Tĩnh Ngôn nằm ở trên giường. Thúy Quả đang cẩn thận giúp nàng ta uống thuốc. Chu Nghi Tu bước vào ngay lúc ấy.
“Bản cung đến không khéo rồi.”
“Quý phi nương nương giá lâm, tần thiếp không kịp nghênh đón. Xin nương nương thứ tội.” Canh Tĩnh Ngôn dứt lời, định bụng xuống giường hành lễ.
Chu Nghi Tu không đồng ý, “Muội muội đang bệnh, không cần phải hành lễ đâu. Mau nằm xuống đi.”
Canh Tĩnh Ngôn vô cùng cảm kích, nói ra, “Tần thiếp có nghe Thúy Quả kể lại, bệnh của tần thiếp nhờ có nương nương mới khỏi. Tần thiếp cảm động đến rơi nước mắt, ngày sau nhất định dập đầu tạ ơn nương nương.”
“Muội muội quá lời rồi. Hai ta thân ở hậu cung, lý ra nên chiếu cố nhau thật tốt mới phải.” Ngừng một chút, Chu Nghi Tu nói tiếp, “Nói đến cùng, vẫn là nhờ Thúy Quả. Nàng ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bản cung mới biết mà sai người đến xem muội. Được nô tỳ trung thành như vậy, muội muội thực có phúc. Bản cung rất thích tiểu nha đầu này.”
“Đây đều là bổn phận của nô tỳ. Nô tỳ không dám nhận lời khen của Quý phi nương nương.” Thúy Quả phúc thân hành lễ.
Chu Nghi Tu quay sang hỏi Canh Tĩnh Ngôn, “Hoàng thượng có đến thăm muội không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Canh Tĩnh Ngôn trở nên ảm đạm, giọng nói lộ ra vẻ thê lương, “Tần thiếp bệnh đến nông nỗi này, Hoàng thượng nào nguyện ý đến thăm...”
“Bản cung nói sai rồi, vô tình lại khiến muội muội thương tâm. Bản cung tưởng rằng muội gặp chuyện ở chỗ Hoàng hậu, nàng ấy nên khuyên Hoàng thượng đến thăm muội mới phải.” Chu Nghi Tu vừa nói vừa tự trách mình.
Trong mắt Canh Tĩnh Ngôn chợt xẹt qua một tia hận ý, “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nào có để mắt đến nhiều chuyện như vậy! Tần thiếp chỉ là một Tiệp dư, nàng ta đâu cần phải để tâm! Dù nàng ta có ý muốn cất nhắc, tần thiếp cũng nhận không nổi.”
“Muội muội nên bình tâm mà dưỡng sức, sau khi khỏi bệnh rồi sẽ tiến hành lễ sắc phong chính thức. Đến lúc đó, lấy lại thánh sủng, sợ gì không còn cơ hội quay đầu?”
“Tần thiếp nhất định nghe theo nương nương, tuyệt không để đám tiểu nhân được dịp chế giễu!” Canh Tĩnh Ngôn nghe Chu Nghi Tu khuyên bảo, trên mặt tràn đầy vẻ quyết tâm.
“Nương nương, Chu phu nhân tiến cung rồi.”
Đang nói chuyện giữa chừng, Tú Hạ bất chợt truyền lời tới, Chu Nghi Tu hơi nhíu mày, “Gì chứ? Sao bà ta lại đột ngột tiến cung?”
Tú Hạ nói, “Nô tỳ nghe được, Hoàng hậu nương nương triệu Chu phu nhân vào cung, nói là nhớ người nhà.”
“Mẫu thân đã đến rồi, bản cung cũng không thể không gặp. Chuẩn bị kiệu, chúng ta đến Cam Tuyền cung.” Chu Nghi Tu phân phó rồi quay sang Canh Tĩnh Ngôn, nói vài lời, “Bản cung có việc phải đi trước, ngày khác lại đến thăm muội muội.”
“Quý phi nương nương đi thong thả. Thúy Quả, ngươi mau tiễn nương nương.” Canh Tĩnh Ngôn vội vàng phân phó thị tỳ.
Châu Quang điện, Cam Tuyền cung.
Chu phu nhân đảo mắt khắp nội điện tráng lệ, bản thân vô cùng đắc ý. Nghĩ lại ngày đó, chính mình kiên trì đưa Chu Nhu Tắc vào cung đúng là một ý nghĩ khôn ngoan. Nay nữ nhi đã thành Hoàng hậu tôn quý, dù nha đầu thứ xuất kia có con trai thì đã là gì?!
“Mẫu thân có khỏe không? Nữ nhi lâu rồi không gặp người, trong lòng lo lắng không thôi.” Nhu Tắc nói chuyện với Chu phu nhân, tỏ ra bộ dạng nũng nịu như khi còn là thiếu nữ.
“Con của ta ơi, nương mọi việc đều ổn. Ta chính là không yên tâm về con. Con vào cung đã hơn một năm rồi, vẫn chưa có tin vui sao?”
Chu Nhu Tắc đỏ mặt. Nàng ta cúi đầu, không nói gì. Chu phu nhân thấy vậy thì lanh mồm lanh miệng, “Còn mắc cỡ gì chứ? Hai ta là mẫu tử ruột thịt, có gì cứ nói với nương. Nương bảo này, nhất định phải sinh bằng được con trai. Bằng không, tiện nhân kia ngày sau đắc ý, chính con sẽ bị người ta khinh bỉ!”
“Mẫu thân, con của Nghi Tu cũng là con của con mà...” Giọng nói của Chu Nhu Tắc trở nên rầu rĩ. Thái hậu đã nhắc nhở nàng ta lúc trước, tuyệt đối không được có tâm tư với Dư Phong; mà bụng của nàng ta lại lâu quá không có động tĩnh, khiến nàng ta càng lúc càng sốt ruột.
Chu phu nhân khinh thường, nói, “Bên ngoài tuy là nói vậy, nhưng không phải do chính mình sinh, dù có nuôi cũng không quen thuộc, rốt cuộc vẫn là để nha đầu Nghi Tu kia chiếm tiện nghi trước! Tốt hơn hết, chính bản thân sinh đứa nhỏ mới yêu thương hết lòng được!”
Lời của mẫu thân trực tiếp vạch trần tâm ý của nàng ta. Chu Nhu Tắc quả thực cũng không nguyện ý nuôi con của kẻ khác, nhưng nàng ta đến giờ chẳng có tin vui nào.
“Mẫu thân, sau khi về nhà, người mau giúp con hỏi thăm một chút. Con nhất định phải vì Hoàng thượng mà hạ sinh đứa nhỏ.”
Chu phu nhân gật đầu liên tục, “Yên tâm. Nương không giúp con thì ai giúp đây? Sau khi trở về, nương sẽ sai người đi tìm vài vị danh y, rồi sẽ đưa tới cho con thứ đó...”
“Nương nương, Quý phi cầu kiến.” Thính Tuyết bất thình lình đi vào bẩm báo. Chu Nhu Tắc và Chu phu nhân nhất thời ngừng cuộc nói chuyện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện