[Dịch]Harry Potter: Hành Trình Phù Thủy- Sưu tầm

Chương 12 : Tàu tốc hành và cô bé tóc nâu.

Người đăng: 

.
Nhà ga Ngã Tư Vua. 10h30'. Sau khi đưa hai đứa đến nơi, người tài xế xuống xe và kéo vali trong cốp ra. - Phải đem đến đâu đây thưa cô chủ? Bác Alex kính cẩn hỏi. - Bác cứ đi theo bọn cháu nhé. Cô chủ, đi thôi. Trần Nam nhanh nhảu nói rồi kéo Shani vào trong. Alex nhìn nó lắc đầu cười khẽ. Tiểu tử này. Mi là quản gia của cô chủ, lí ra thì phải kiêm cả lái xe. Ta đã giúp đưa đến đây rồi còn sai vặt ta nữa hả? Nghĩ thế nhưng bác ta vẫn chất cái rương của hai đứa lên chiếc xe đẩy xếp - nó cũng được đặt trong cốp và đẩy vào sân ga. Bác ngó vào sân ga và nói với Trần Nam: - Tới rồi đó nhóc. Nhà ga Ngã tư Vua. Nhưng mà cháu và cô chủ định đâu? Hóa ra cái nhà Minges không phải ai cũng biết đến sự tồn tại của Hogwarts. Ta còn tưởng chỉ có hai đứa nhỏ Shani và Merry không biết thôi chứ. Trần Nam mỉm cười rồi lễ phép đáp: - Dạ. Cô chủ và cháu sẽ đi Scotland học ạ. Nó nói cũng có vài phần đúng, không hẳn là nói dối. Ít nhất thì Rowling cũng nói là bà lấy bối cảnh là những tòa lâu đài ở Scotland. - Nhưng ở bảng thông báo các chuyến tàu kia ta thấy hình như nhà ga này không có chuyến nào đi Scotland cả? Hay là cháu nhầm? Alex hơi ngạc nhiên hỏi nó. Đương nhiên là không có rồi. Tàu của Muggles thì làm sao đến Hogwarts ở thế giới phù thủy được. Nhưng nó không thể nói thế. Dù trước đây có tiết lộ đôi chút với Minges và Merry nhưng đây là điều mà trước sau họ cũng biết. Minges xem ra còn biết rõ về phù thủy nữa. Cho nên tiết lộ chút cũng không sao. Còn bác Alex, mặc dù nó nhận định bác không phải kẻ xấu nhưng cẩn thận chút vẫn hơn. Nhưng mà qủa thực Trần Nam lo lắng cũng hơi thừa. Alex là lái xe cho Minges từ khi ông còn chưa lập nghiệp. Là người thân cận nhất của Minges. Bác ta cũng là người bạn thân của Minges và cha Lucas. Hôm nay là nghe lời của Minges đưa hai đứa đến đây vì lão sợ Shani gặp chuyện không hay. Trần Nam khẽ đảo tròng mắt: - À, thế thì chắc người ta chưa dán kịp lên thôi. Vé cháu ghi rõ mà. - Ừ. Chắc là vậy... Bác ta gật gù rồi chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Shani nói: - Thưa cô chủ, tôi chợt nhớ là ông chủ dặn là đưa hai người đi xong rồi về đưa ông chủ đi công tác. - Vậy bác cứ về đi. Bọn cháu tự lo được. Có mỗi việc bắt tàu mà cháu không làm được thì sao cháu còn là Shani nữa. Hi hi Shani cười tươi. Tinh nghịch nói. - Chúc cô luôn mạnh khỏe và học tập tốt. Ở nhà ông chủ cũng mừng... Bác nói với cô bé xong, quay qua Trần Nam... - Ây da, bác đừng nói những lời chia tay nha. Nó sẽ làm cho tâm hồn ngây thơ và non nớt của cháu xúc động đến phát khóc mất. He he. Trần Nam lại tiếp tục cái bản tính nham nhở của nó. - Được rồi ông tướng, ta cũng chúc mi học tốt. Và nhớ đừng để cô chủ bị thương tổn đó. Alex cười rồi quay đầu ra xe ô tô. Trước lúc phóng đi còn không quên quay đầu lại vẫy chào hai đứa nhóc. - Nào, giờ thì nói rõ ra xem chúng ta đi đến sân ga nào đây? Ta vừa rồi cũng chẳng thấy có con tàu nào ở đây đi về phía bắc cả. (Scotland chiếm một phần ba diện tích phía bắc của đảo Anh, có biên giới với Anh ở phía nam. Đại Tây Dương bao quanh ba mặt còn lại) - Thực ra thì không phải sân ga số hiệu bình thường đâu. Mà đó là sân ga chín ba phần tư. Trần Nam thật thà nói. Shani trố mắt lên nhìn nó: - Ngươi vừa nói là sân ga số mấy? - Chín – ba – phần – tư. Trần Nam tươi cười đọc rõ từng chữ cho cô bé. Shani nói: - Đồ hâm. Ngốc nghếch! Hôm qua ngươi uống nhầm thuốc mê sảng hả? Làm gì có sân ga số chín ba phần tư! - Nàng tưởng ta gạt nàng à? Không tin thì nhìn vé tàu đây này. Nó ghi rõ nhé. Theo ta nó nằm ở khoảng giữa sân số chín và số mười. Nó vẫn kiên nhẫn đưa tấm vé ra. "Mẹ nó. Sao lúc ta nói láo thì ai cũng tin sái cổ. Mà đến lúc nói thực thì người ta chẳng tin là cớ làm sao. Đã thế từ nay lão tử chỉ nói láo, tuyệt sẽ không nói thực cho coi!!". Trần Nam hậm hực nghĩ thầm. Shani nhìn tấm vé ghi rõ dòng chữ "sân ga 9¾" với ánh mắt kì quặc. Làm gì có cái ga qủy quái đó chứ. Vừa đúng lúc có một gã bảo vệ đi qua. Cô bé liền chạy đến đón đường để hỏi, nhưng không dám nói đến sân ga chín ba phần tư. Đùa chứ, nói để người ta cười cho à. Cô bé chỉ dám nói là đến Học viện Hogwarts. Gã bảo vệ chưa từng nghe nói đến học viện Hogwarts, cô bé cũng không thể nói được là Hogwarts nằm ở vùng nào trên nước Anh, gã bắt đầu bực mình. Bên kia Trần Nam vẫn đứng dựa lưng vào cột nhìn Shani với ánh mắt thích thú. "Ngươi còn cười được. Đợi lát nữa xem tiểu thư ta xử lí ngươi thế nào?". Shani vuốt vuốt con mèo trên tay, đưa ánh mắt bất mãn lên nhìn Trần Nam khiến cho nó sởn gai ốc, quyết định éo nhìn nữa. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Shani lại tiếp tục hỏi xem chuyến tàu nào khởi hành lúc mười một giờ. Nhưng gã bảo vệ nói không có chuyến nào cả. Cuối cùng gã bỏ đi. Trần Nam còn nghe rõ lời làu bàu của gã: - Cái ngày qủy gì thế này? Vừa nãy gặp thằng nhóc đeo kính cận vác một cái rương to đùng với con cú chết tiệt hỏi trường Hogwarts. Giờ lại đến con nhỏ ôm mèo là sao. Hừ hừ, cú với chả mèo... Chết tiệt. Trần Nam "ồ" lên một tiếng. "Oa, lại sắp được gặp Chúa cứu thế trong tiểu thuyết rồi. Thú vị, thú vị!!!". Đột nhiên có một thứ gì đó đang cào vào tay nó khiến nó phát hoảng, vội lùi ra. - Này, ngươi làm gì đi chứ. Theo như cái đồng hồ trên tấm bảng thông báo kia thì còn tám phút nữa là chuyến tàu khởi hành rồi. Đứng đó mà cười. Coi chừng ta thả Saphire ra. Đến lúc đó thì ta cũng không biết là nó sẽ làm gì ngươi đâu. Shani cất lời đe dọa làm Trần Nam lạnh buốt sống lưng. - Cô chủ của ta ơi. Lần sau nàng bỏ con mèo ra xa chút nha. Nàng có biết nó làm cho tâm hồn mỏng manh của ta dễ bị tổn thương lắm hay không. Cứ yên tâm đi... Trần Nam đang nói đột nhiên thấy cách đó không xa, có hai người đang nói chuyện, dường như có vẻ chuẩn bị đi thẳng vào hàng rào. Trong hai người đó có một bà béo múp míp, người kia là một bé gái tóc đỏ, nó biết cô bé kém hơn nó và Shani một tuổi. Đó là mẹ con nhà Weasley. Chắc là vừa đưa anh em nhà Weasley và Harry đi qua bức tường đây. Trần Nam liền kéo tay Shani sang bên đó. Dù sao thì cũng sắp học cùng trường với con trai bà, có khi còn cùng nhà ấy chứ, đấy là việc của cái nón rách nát nhưng chắc chắn là sẽ học cùng trường rồi. Cũng nên thể hiện chút lịch sự a. - Dạ, chúng cháu chào bác. Chúng cháu... Trần Nam định tiếp tục giở trò miệng lưỡi ra nhưng bà Molly Weasley đã rất quan tâm hỏi liền: - Cũng năm nhất hả nhóc? Ta vừa mới đưa mấy thằng con ta và một nhóc đeo kính cũng năm nhất như con vào trong đó. Mấy thằng con ta, chúng rất là nghịch ngợm. - Biết đâu cháu sẽ gặp họ đó. Họ tên là gì ạ? Trần Nam giả ngu hỏi. Những trò quậy phá của Fred và George khiến nó thấy rất thú vị. - Chúng nó đứa lớn tên là Percy, hai đứa sinh đôi là Fred và Georger, nhiều lúc ta cũng chả phân biệt được chúng nữa. Đứa sau là Ron và đứa cuối là con bé Ginny này đây. Còn hai đứa nữa nhưng đã ra trường rồi. Chúng tên là Bill và Charlie... Bên cạnh Trần Nam, hai cô bé Ginny và Shani đang trò truyện. Có vẻ Shani rất thích Ginny. Có phải cùng là tiểu loli thì dễ thân thiết hơn không ta? Nó tự cười thầm. Bà Molly lại hỏi: - Vậy là các con cũng không biết đường vào trong phải không? Trần Nam hơi suy nghĩ chút rồi đáp: - Vâng, chúng cháu đang loay hoay nãy giờ mà không thể tìm thấy cái sân ga 9¾ ở đâu cả. Lại sắp đến giờ tàu chạy rồi... - Đừng lo, tất cả những gì con phải làm là đi thẳng vào hàng rào giữa sân ga số chín và sân ga số mười. Đừng dừng lại và đừng sợ đâm đầu vào đó, điều này rất quan trọng. Tốt nhất là cứ chạy nhanh một chút nếu con thấy sợ. Và yên tâm là con sẽ đi xuyên qua đó ngay. "Ặc, chưa chắc đâu nha. Nghe lời bà có khi con u đầu như chơi!". Trần Nam nghĩ đến việc làm của con gia tinh Dobby, khẽ cười: - Dạ, cảm ơn bác đã chỉ dẫn. Chúng cháu xin phép đi. Trần Nam kéo Shani ra khỏi cuộc buôn, đến đứng trước hàng rào. Nó quay sang Shani hỏi: - Bây giờ là ta đi trước, hay nàng đi trước? - Ngươi ở lại phía sau. Ta đi trước. Nếu có làm sao thì cũng không ảnh hưởng tới ngươi. Shani hơi bất mãn, liền giảo hoạt nói. Đương nhiên là cô bé nghĩ chắc Trần Nam sẽ bị chạm đến lòng tự trọng mà xung phong xông pha lên tiền tuyến. Nhưng mà.... Noooooo..... Trần Nam nghe mà như bắt được vàng, liền lộ bộ mặt "chân thành", cười nịnh cảm tạ: - Ôi! Cô chủ, cô đối xử với ta thật tốt qúa, chấp nhận hi sinh thân mình. Thật là đáng qúy. Khâm phục, khâm phục. Shani khinh miệt nhìn điệu cười nịnh nọt của nó. Cô bé không ngờ cái tên này lại mặt dày vô sỉ đến thế, đang định dùng "miêu kế" để uy hiếp thì Ginny đã nói: - Anh chị yêu nhau hả? Vậy thì anh cõng chị ấy qua đi. Lời nói hồn nhiên của cô nhóc làm Shani đỏ mặt. Đến cả cái da mặt dày như tường kia cũng hơi ửng lên: - Nhóc con, mới tí tuổi đầu thì biết cái gì là yêu với đương. - Anh đang nói anh hay nói em vậy? Cô bé hấp háy mắt. Ôi Shit! Bó cánh! Ta đ' thèm nói với nàng nữa. :( Quay qua thì thấy ánh mắt Shani đang nhìn nó cười cười (đương nhiên là lại vuốt vuốt con mèo). Trần Nam tuy rất là ấm ức, nhưng vì miếng cơm và cuộc sống sau này nên đành xuống nước: - Thôi được, cõng thì cõng. Bà Molly hảo tâm nhắc nhở: - Nhanh đi con, còn ba phút nữa là tàu chạy rồi. Không thì đi bộ đó. Trần Nam gấp gáp lên. Đùa chứ bắt ta đi bộ từ đây đến Hogwarts á? Nó chẳng nghĩ nhiều, đưa Shani lên lưng, tay nắm chặt xe đẩy hành lý phi thẳng vào hàng rào. Phía sau là tiếng gọi của bà Molly: - Cậu bé, con tên là gì? - Cháu là Trần Nam... Nó chỉ kịp đáp lại một câu. Cũng chẳng biết hai người phía sau có nghe thấy hay không. Bởi vì lúc này nó và Shani đang ở một không gian tối đen, và phía xa có một tia sáng. Trần Nam cảm nhận được sự dao động nhẹ nhàng của ma pháp ở trong vùng không gian đó, nhưng đến khi ra khỏi đó thì nó lập tức biến mất. Còn Shani, cô bé chỉ thấy một dòng khí hơi di chuyển trong cơ thể mình thôi. Aaa... Cũng có chút sảng khoái nha. Sau này phải tìm hiểu kĩ hơn về phù thủy lực mới được. Trần Nam nghĩ thầm. Trước mắt hai đứa là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ "Tàu tốc hành Hogwarts, khỏi hành lúc mười một giờ". Chẳng cần quay lại nhìn phía sau, Trần Nam cũng biết đó là một cái cổng sắt thô ở đúng ngay chỗ cái hàng rào trước đó. Shani thì đương nhiên phải ngoái lại theo bản năng. (Shani: Đâu như "ai đó", biết trước được nguyên tác.) Cô bé thấy trên cổng có ghi: Sân ga số 9¾. Như vậy đây là cách để vào được sân ga này sao? Cô bé không khỏi ngạc nhiên. Khói từ đầu máy xe lửa (chạy bằng hơi nước mà) lượn lờ trên đầu đám đông người nhà - đa phần là phù thủy đang trò chuyện với con hoặc em mình, trong khi những con thú cưng bị lạc - vô tình hoặc cố ý bay nhảy lung tung. Một số con còn bạo gan nhảy lên đầu Trần Nam làm nó kêu la oai oái. Những toa xe lửa đầu tiên đã kín học sinh, có những toa chật ních người, một phần là không về chỗ kịp, một phần là cố đứng lại buôn tiếp sọt dưa leo chưa hết. Trần Nam xách hành lý lên và đến toa cuối cùng. Bế Shani lên trước, nó mới nhấc hành lý lên. Nó cũng chẳng phải chật vật vật lộn với cái rương như Harry trong nguyên tác. Với nó, đống hành lý với hai cái rương này đơn giản chỉ giống như một cục bông, không hơn không kém. Nó kéo chúng ném vào một góc rồi mới ngồi cạnh Shani. Nhìn cách bài trí của các toa tàu cũng khá là đơn giản: hai dãy ghế và cứ hai ghế lại xếp quay mặt vào nhau. Trời ạ! Giới phù thủy muốn biến ra cái gì cũng được, sao không biến ra mấy cái quạt chạy bằng phù thủy lực nhỉ. Không chạy bằng pin và không có dây điện thì đâu phải là đồ hiện đại. Mợ nó. Sao mà nóng thế. Bởi vì bây giờ đã mặc áo choàng, sơ mi, cà vạt vào nên nó thấy nóng cũng phải. Cơ mà than vãn cũng chả có tác dụng gì nên Trần Nam mới nhìn xung quanh, và... Oh... Kia chẳng phải là Chúa cứu thế Harry Potter, người đã đánh bại Voldemort sao. Vinh hạnh qúa, vinh hạnh qúa. Hà hà. Hàng ghế bên trái qủa thật có một cậu bé hơi gầy tóc đen, đeo một chiếc kính, và đặc biệt là trán cậu ta có một vết sẹo hình tia chớp. Trong lúc Trần Nam đang đánh giá xem cậu nhóc này có gì khác so với Daniel Radcliffe không thì đoàn tàu bắt đầu lăn bánh. Bên cạnh Harry có thêm một cậu nhóc nữa. Nó biết đó là Ron Weasley. Mặt cậu ta đầy tàn nhang và ôm khư khư một con chuột. Thôi, chưa đến lúc vui, kệ đã. Bên cạnh nó, Shani đang đưa mắt nhìn những ngôi nhà, cây cối dần lướt qua ô cửa. Lúc bắt đầu nhận thư, đến Hẻm Xéo, rồi lúc sắp lên tàu... sao háo hức, vui mừng thế. Mà bây giờ, khi đã yên vị trên tàu, nàng thấy nhớ nhà, nhớ cha, nhớ Merry, nhớ bác Alex... Nàng cứ nghĩ vẩn vơ cho đến khi có ai đó huých nhẹ vào tay nàng. - Đừng nhìn chăm chú vào những cái cây, nàng có thể bị say xe đấy. Trần Nam khẽ nói. - Sao ngươi biết? Mà say xe là gì? Shani hỏi. Cô bé hẳn chưa từng được thử qua cảm giác say xe ở Việt Nam (Không phải tác giả đả kích gì đâu. Cơ mà công nhận là nó ghê vờ lờ). Mục đích làm cô bé dứt khỏi nỗi nhớ nhà của ai đó coi như đã thành công. - Ở Việt... nhầm, ở trên khắp nơi, có một loại phương tiện gọi là xe buýt. Nàng chưa đi xe buýt lần nào đúng không?... Nhận được cái gật đầu của cô bé, Trần Nam nói tiếp... Và với cái thời tết nửa mùa nóng, nửa mùa lạnh này thì rất nhiều người hay bị nôn mửa, có khi còn bị ngất nữa. Ta có chút kinh nghiệm là không nên nhìn cây cối bên ngoài vì nó dễ gây chóng mặt. Thế đó. Trần Nam nhún nhún vai. (Chẳng biết người khác sao chứ tác giả chưa say xe lần nào) - Không ngờ một tên vô lại như ngươi lại biết nhiều đó nhỉ. Shani khẽ cười nói làm Trần Nam cực kì bất mãn, nhưng mà... cũng đúng thật. - Nàng đánh giá một con người đơn giản qúa đó. Ha ha. Nó cười đểu. Trong lúc trò chuyện cùng với Shani, Trần Nam nghe thấy tiếng ồn ào nhỏ bên cạnh. Nó quay sang và thấy ngay một cô bé tóc nâu dẫn theo một thằng nhóc đang đứng bên cạnh. Nàng không ngừng hỏi mọi người, có vẻ như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Là Hermione sao? Công nhận là xinh thật đấy. Có nên tiếp cận từ bây giờ không đây? Hắc hắc. Trần Nam cười cười làm Shani cảm thấy giường như mình đang ngồi cùng một con sói chứ không phải người. Không phải, đừng nghĩ oan cho ta mà. Ta không phải sói. Ta là... Sắc lang nha. Ha ha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang