[Dịch]Hào Khí Anh Hùng - Sưu tầm

Chương 7 : Chương 7

Người đăng: 

.
Hai ngày sau, Trần Văn Phúc, Lương Thành Vương cùng đám thuộc hạ đến một trấn nhỏ, khá đông đúc, cách sơn trại của đám giặc áo đen hơn chục dặm. Trên bàn ăn của một quán ăn trong trấn, mấy người cùng nhau uống rượu vui vẻ. Cạn hết ba chén, Lương Thành Vương nói: - Trần Văn Phúc, tửu lượng của anh khá lắm. Trần Văn Phúc đáp: - Đâu có chi. Nhưng rượu ở đây uống không ngon. Khi nào có dịp, tôi sẽ mời anh uống rượu cần của người Thái. Thứ đó mới đáng để gọi là rượu. Uống vào là quên cả trời đất. Lương Thành Nghiệp tỏ vẻ thích thú: - Thật vậy sao. Ta có nghe qua nhưng chưa một lần được uống thử. Nếu quả như anh nói thì ta nhất định phải uống một lần mới được. Không lại uổng thân nam nhi này. - Nhất định rồi. Rồi mấy người lại uống cạn thêm ba bốn chén nữa. Nhưng khi vừa uống hết chén rượu, thì phát hiện thấy sự lạ. Ai cũng cảm thấy nóng ran trong người, rất khó chịu. Lương Thành Vương liền đưa mắt trong xung quanh, rồi liếc nhìn mấy chén rượu, cẩn trọng nói: - Mọi người cẩn thận, trong rượu có độc. Một tên trong đám thuộc hạ đáp: - Không thể nào, chúng ta đã kiểm tra kĩ rất kĩ, không hề có mùi vị gì lạ, cây kim bạc cũng không hề biến sắc. Lương Thành Vương quả quyết: - Nhất định trong rượu có độc, không biết kẻ nào đã ra tay hạ độc, mọi người hãy cẩn thận. Đúng lúc này, một tràng cười hung tợn cất lên. Từ cửa, Mã Văn Quang cùng đám giặc áo đen kéo vào, đao kiếm sáng loáng, bủa vây xung quanh bàn rượu của Trần Văn Phúc và Lương Thành Vương. Mấy người định dùng võ công đánh hạ bọn chúng, nhưng khi phát chiêu thì thấy toàn thân không còn chút sức lực, tựa hồ như bị ai đó phong bế kinh mạch, không thể nào dụng được. Định thần lại, Lương Thành Vương trừng mắt nhìn Mã Văn Quang, nói: - Các ngươI là ai. Cớ sao dùng độc hại bọn ta. Mã Văn Quang lại cất tiếng cười hung tợn, gằn giọng đáp: - Lũ ranh con, muốn biết tao là ai ư. Ông nội chúng mày đây. Hít một hơi đầy giận dữ, hắn lại nói tiếp : - Chẳng phải các ngươi muốn giết ta lắm sao. Các ngươi muốn dỡ tung cái trại giặc đó đúng không. Hắn vung tay chỉ về hướng tây, nơi đóng trại của hắn, rồi trừng mắt nhìn từng người một. Lương Thành Vương nghĩ trong đầu: “ Không lẽ hắn là tên cầm đầu lũ giặc áo đen. Nhưng hắn làm sao có thể biết được ta sẽ đến mà bày kế dùng độc. Cũng không thể do Trần Văn Phúc là nội gián được. Việc này rất bí mật.” Trần Văn Phúc thì không suy tính nhiều, nói: - Có đúng các ngươi là lũ phỉ áo đen, chuyên hà hiếp bá tính muôn dân. Miệng nói, hai bàn tay đã nắm chặt lại, chỉ trực giáng một quyền lấy mạng của tên giặc cướp trước mặt, mà quên mất bản thân đang bị trúng độc, công lực không còn như trước. Thấy vậy, Lương Thành Vương vội nắm chặt tay Trần Văn Phúc, ra dấu không nên manh động, trong đầu vẫn đang suy tính kế thoát nguy. Còn Mã Văn Quang thì trợn mày giận dữ: - Hóa ra các ngươi đúng là người của Thanh Sơn môn. Chuyện các ngươi muốn tiêu diệt bọn ta là có thật. Lương Thành Vương yên lặng không đáp, vẫn đang thầm nghĩ: “ Loại độc ta trúng vô cùng kì lạ, nhất định không thể do lũ giặc cướp này hạ độc được. Phải có một cao thủ dùng độc đứng sau chúng. “ Nghĩ vậy, Lương Thành Vương đưa mắt quan sát tùng người trong số chúng. Chàng phát hện có một tên, đầu đội nón, chít khăn đen kín nửa mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, hiểm độc khác thường, cũng đang nhìn thẳng về chàng. Từ đầu đến giờ, hắn luôn đứng sau Mã Văn Quang, cùng mấy tên nữa, nhưng không có mang đao kiếm. Để ý kĩ, Lương Thành Vương thấy hắn càng rất khác, ánh mắt đó là của phụ nữ. Chàng cất tiếng lớn nói: - Ngươi là ai. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kẻ đeo khăn đen kia. Ngay cả Mã Văn Quang cũng lui lại nửa bước. Kẻ bí ẩn đó tiến đến, lạnh lùng đáp, giọng đàn bà nhưng rất khàn: - Ta là kẻ thù của Thanh Sơn môn các ngươi. ả chính là người đàn bà đã đến trại của lũ phỉ áo đen mấy tối trước. ả tiến tới trước mặt Lương Thành Vương nói: - Sao, ngươi có biết ta chứ. Lương Thành Vương chăm chú quan sát người đàn bà trước mặt một hồi, những vẫn không thể biết được ả là ai. Chàng nói: - Rốt cục ngươI là ai, có thù oán gì với Thanh Sơn môn. Người đàn bà đáp: - Thù oán gì á. Điều đó phải hỏi cha ngươi, Lương Thành Nghiệp mới đúng. - Cha ta?- Lương Thành Vương hỏi. - Đúng vậy, chính cha ngươi đã hại chết chồng ta, khiến ta hơn mười năm qua phải chịu biết bao khổ cực, sống không bằng chết. Hôm nay, ta sẽ bắt Thanh Sơn môn các ngươi phải trả món nợ máu này. Rồi ả cười một tràng điên dại. Sau đó vung chưởng đánh tới Lương Thành Vương, miệng nói lớn: - Nợ máu này ta sẽ bắt Thanh Sơn môn ngươi phải trả. Lương Thành Vương vội vung chưởng lên hộ thân. Nhưng do thân mang kì độc, công lực chẳng còn là bao, nên vừa đối chưởng đã bị đánh bật ra sau, ộc ra ngụm máu lớn, xô ngã cả Trần Văn Phúc. Cũng may là công lực của ả không cao, lại không dốc toàn lực nên Lương Thành Vương mới chưa mất mạng. Thấy chủ nhân gặp nguy, đám thuộc hạ liền vận hết hút tàn lực trong người, vùng lên nhằm tìm một con đường máu cứu chủ. Tuy nhiên, tàn lực chả đáng là bao, sau mấy chiêu đều đổ gục xuống, kẻ bị chém chết, người bị trọng thương, máu bắn khắp nơi. Lương Thành Vương trông thấy cảnh tượng như vậy, chỉ kịp hét lên một tiếng: - Không. Trân Văn Phúc cũng không dám manh động, gắng sức đỡ Lương Thành Vương dậy. ả đàn bà vẫn giữ vẻ lạnh lùng nói: - Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi ngay đâu. Ta muốn thấy cha con ngươi được chôn chung một hố. Để xem hắn sẽ chọn ngươi hay là sinh mạng của hắn. Rồi ả rút trong áo ra một cây chủy thủ vô cùng sắc bén, nói: - Cha ngươi cần có cánh tay của ngươi thì mới tới đây được. Lưỡi chủy thủ từ từ tiến sát hai người. Lương Thành Vương lúc này thụ thương quá nặng, không thể cử động được, muốn thét lên cũng không còn sức. Trước tình thế nguy cấp đó, Trần Văn Phúc vội buông Lương Thành Vương ra, vung hữu trảo tấn công vào mặt mụ đàn bà, mặc cho trong người đang mang kì độc. ả ta liền vung tay trái chộp lấy thế tới của trảo một cách dễ dàng, trừng mắt nhìn chàng và nói: - Thằng nhãi, muốn chết hả. Rồi tay phải nắm chặt chủy thủ vung lên. Đúng lúc đang cận kề sinh tử, Trần Văn Phúc liền sử ra Vô Tướng quyền pháp. Trảo pháp chuyển sang nhu chưởng, xoay vòng bắt ngược lấy cổ tay đối phương, đẩy qua rồi lại hoàn thế trảo, quét thẳng tới mặt ả. Chiêu thức lấy xảo diệu làm chính, không trọng lực lên biến ảo nhanh trong khoảnh khắc. Cây chủy thủ chưa kịp đâm xuống thì trảo của Trần Văn Phúc đã tới. Xẹt một tiếng, mụ đàn bà bí ẩn đã trúng chiêu. ả bước lui gấp hai bước, chiếc khăn che mặt rơi xuống. Lúc này mọi người không phải ngỡ ngàng kinh sợ. ẩn sau tấm khăn đen kia là một khuôn mặt vô cùng xấu xí và ghê rợn. Cả khuôn mặt, từ đôi mắt trở xuống đều xần xùi, nổi mụn và tím bầm lại. Một số chỗ còn nổi cả mạch máu tím ngắt, kèm theo đó là hai vết rách dài ở một bên má do bị trúng trảo, máu ứa ra, khiến mọi người xung quanh, kể cả lũ phỉ áo đen cũng phải ớn lạnh Thực sự không một ai trong quán ăn này có thể hình dung ra khuôn mặt một người đàn bà lại ghê sợ như vậy. Còn mụ đàn bà thì như phát điên. ả che vội khuôn mặt của mình, hoang mang đưa mắt trông bốn xung quanh trong giây lát. Rồi giận dữ nhìn thẳng về phía Trần Văn Phúc. ả rú lên: - Hừ. Thằng nhãi con kia. Ngươi nhất định phải chết. Rồi ả vung cây chủy thủ lên đâm thẳng tới. Nhát đâm mang theo cả cơn cuồng nộ, chứa đựng chân lực cả đời của ả, quyết đoạt mạng Trần Văn Phúc. Chiêu thức giản đơn nhưng nhanh vô cùng, chẳng khác một con mãnh xà vồ tới. Trần Văn Phúc khi nãy đã dồn chút tàn lực quí giá vào trong trảo pháp, giờ đây thật không thể tránh được, trong khi Lương Thành Vương thì nằm bất động dưới sàn, không thể ra tay ứng cứu. Cả hai đều kinh sợ tột cùng. Nhưng đúng lúc mũi chủy thủ chạm tới lồng ngực thì huyền cơ xuất hiện. Từ sau một vật gì đó bay vút lên. Mọi người chỉ kịp nghe vút một tiếng thì vật đó đã đánh bay chiếc chủy thủ qua một bên, kịp lúc cứu mạng của Trần Văn Phúc. Không những vậy, vật đó còn vút qua trước mặt Mã Văn Quang, rồi cắm phập vào tấm gỗ sau đó. Tất cả đều ngỡ ngàng trong giây nát, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Định thần quan sát, tất thảy mọi người đều thêm bàng hoàng khi phát hiện ra vật thể lạ vừa cứu mạng Trần Văn Phúc trong đường tơ kẽ tóc lại chỉ là một cây đũa ăn trong quán. Sự việc khiến cả cao thủ như Lương Thành Vương cũng không dám tin. Còn Trần Văn Phúc, trong thoáng giây nghĩ đến ông mình, lão Tiếu Phong. Chàng vừa quay đầu, tìm kiếm phía sau thì một bóng người đã vụt lên. Thân thủ người này vô cùng nhanh nhẹn, vừa hiện trước mặt Trần Văn Phúc đã tung một cước đá bay ả đàn bà xấu xí ra sau, đập người lên vách gỗ rồi rụng xuống như sung. Trần Văn Phúc liền quan sát kĩ bậc cao thủ thượng thừa trướ mặt. Không phải là lão Tiếu Phong, mà là một ông lão cao lớn hơn, tóc trắng như mây, không vấn mà để xõa. Vậy người này là tông sư phương nào mà có bản lãnh lớn như vậy? Ông lão này ngồi uống rượu ở quán từ sáng. Khi lũ phỉ áo đen kéo vào, bao nhiêu khách ở chạy toán loạn, duy chỉ có ông lão là vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ uống rượu. Nhưng không biết vì í do gì mà lại ra tay cứu mạng Trần Văn Phúc. Lúc này, lũ phỉ đã dồn tất cả sự chú ý vào lão nhân mới xuất hiện. Đao kiếm dương ra, bủa vây lấy người vào trong. Mã Văn Quang tuy run rẩy nhưng vẫn cố lớn giọng hỏi: - Lão già. Ngươi là ai vậy? Ông lão lặng yên không đáp lại, cũng chẳng thèm chừng mắt nhìn chúng. Từ sau, mụ đàn bà loạng choạng đứng dậy, tay ôm chặt lồng ngực, mặt nhăn nhó cố chịu đau, rên rỉ: - Lão già, cớ sao ra tay đánh lén ta. Rồi mụ quay sang bọn Mã Văn Quang hét lớn: - Bọn bay, băm xác lão cho ta. Mã Văn Quang cùng lũ tay chân lúc này bảy phần kinh sợ ông lão, nhưng trước ánh mắt giận dữ của mụ nên nhìn nhau một hồi rồi cũng hò nhau xông lên, cậy đông hiếp cô. - Giết. Tuy nhiên, sau tiếng “ giết” đó, chỉ thấy ông lão dùng cước đoạt mạng bọn giặc phỉ, chiêu thức vô cùng kì lạ, khác hẳn những loại võ công Trần Văn Phúc và Lương Thành Vương từng thấy. Sau có ba bốn chiêu, gần hai chục tên phỉ đều nhất loat bỏ mạng, kẻ đầu sỏ Mã Văn Quang cũng không thoát thân. Nhưng mụ đàn bà kia thì đã trốn đi tự lúc nào. Nguyên do nhận thấy ông lão mới xuất hiện võ công thượng thừa, bản thân không thể là đối thủ nên ả đã ra lệnh cho Mã Văn Quang giết lão, thực chất la vật thí mạng để mụ nhân lúc hõn loạn mà tẩu thoát. Có vẻ ông lão cũng chẳng quan tâm đến điều ấy. Sau khi giết xong lũ phỉ, lão quay sang phía Trần Văn Phúc. Lão nhìn chàng một cách kì lạ. Trần Văn Phúc chưa kịp thốt lên lời nào thì lão đã một tay nhấc bổng chàng lên, miệng nói: - Ngươi đi theo ta. Bất ngờ, Trần Văn Phúc chỉ kịp á lên một tiếng thì cả hai đã ở trên nóc mấy nóc nhà cách quán ăn cả vài chục trượng. Khinh công của ông lão đó thật quá đỗi cao cường. Lúc này trong quán chỉ còn đám người của Thanh Sơn môn. Tất cả đều nằm gục trên sàn, năm sáu kẻ đã chết. Một tên thuộc hạ từ từ gượng dậy. Y có lẽ là tên thuộc hạ sống sót cuối cùng. Từ nhát đâm ở bụng, máu vẫn xối ra đẫm áo. Căn răng chịu đau, hắn cố gắng bò đến bên Lương Thành Vương, rồi đỡ chàng dậy. Lúc này, Lương Thành Vương đã bất tỉnh. Tên thuộc hạ lê từng bước một, dìu chủ nhân bước qua đông xác chết ngổn ngang để ra khỏi quán. Cả ai đều vô cùng nguy kịch. Sau đó, tên thuộc hạ liền thuê một chiêc xe ngựa vừa đi qua đó, trả cho chủ xe một bọc tiền và nói: - Công tử nhà ta đang bị thương nặng, cần ngươi chở gấp về Thanh Sơn môn ở núi Ba Vì. Nội trong ngày mai phải tới nơi. Đây là tiền công ta trả cho ngươi. Việc này hệ trọng, nếu ngươi hoàn thành, người ở đó sẽ trả thêm cho ngươi gấp mười lần số này. Còn không, sẽ giết ngươi. Hãy nhớ kĩ, ngày mai phải tới được Thanh Sơn môn. Tên phu xe cầm lấy bọc tiền rồi chở Lương Thành Vương. Chiếc xe ngựa đi không được bao xa thì tên thuộc hạ đổ gục xuống đường, tắt thở. Tối hôm sau, tại Thanh Sơn môn. Trong một căn phòng, Lương Thành Nghiệp, trưởng môn Thanh Sơn môn đang dùng nội lực thâm hậu của mình để chữa trị cho con. Trên người Lương Thành Vương lúc này được châm 36 cây kim châm, phong bế toàn bộ các huyệt đạo trên cơ thể, ngăn chặn sự bộc phát của độc tố. Trên giang hồ hiện nay, luận về võ công cũng như nội lực, Lương Thành Nghiệp đứng hàng đầu. Vị trưởng môn hi vọng với chân lực của mình, có thể bức được kì độc trong cơ thể Lương Thành Vương ra ngoài. Chỉ có như vậy mới giữ được mạng cho chàng. Nhưng kì lạ thay, cứ mõi lần Lương Thành Nghiệp vận khí quán vào người Lương Thành Vương, thì cơ hồ có một luồng độc khí từ Lương Thành Vương tấ công ngược lại, xâm nhập vào đôi tay của lão mà lão không thể khống chế nổi. Càng cố gắng thì lượng độc khí xâm nhập càng nhiều, đã lan tới quá khuỷu tay, buộc lão phải thu chân khí lại, trong lòng hoang mang: “ Loại độc này sao kì lạ vậy. Ta chưa từng gặp qua” Sau ba lần như vậy, Lương Thành Nghiệp đành ngưng việc ép độc trị thương, đặt Lương Thành Vương nằm xuống giường. Do bị trúng kì độc, lại chịu một chưởng của ả đàn bà kia nên đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, toàn thân như lửa đốt, bát mạch đều loạn, chân khí không thông. Lương Thành Nghiệp cho con uống hai viên Hoàn Dương dược, được điều chế từ củ sâm ngàn năm của sứ Cao Ly, có công dụng phục hồi khí lực, chữa trị nội thương. Đây là bảo vật của Thanh Sơn môn, không phải chuyện hệ trọng, tuyệt đối không đem ra sử dụng. Quả nhiên, sau ít phút, kinh mạch của Lương Thành Vương đã ổn định trở lại, nhưng người vẫn nóng như lửa, bởi độc tính vẫn còn. Lương Thành Nghiệp để con nằm trên giường, chầm chậm bước ra ngoài. Ngoài phòng, có hơn chục người đứng chờ trước cửa, trong đó có vợ và con gái của lão, là Lưu Thanh Thảo và Lưu Thanh Vân. Vừa thấy chồng bước ra, người vợ đã giục hỏi: - Mình, con thế nào rồi. Nó đỡ hơn chưa. Cô con gái cũng sốt sắng: - Cha, anh con không sao chứ. Đáp lại, Lương Thành Nghiệp thở một hơi dài, vẻ mặt trầm tư lo lắng. Nhìn mọi người một lát, lão mới trả lời: -Vương nó giờ tạm ổn. Chưa nguy đến tính mạng, mọi người yên tâm. Hai mẹ con hãy vào chăm sóc cho nó. Nghe vậy, hai mẹ con nhẹ lòng hơn một chút, vội đẩy cửa tiến vào trong phòng. ở ngoài, Lương Thành Nghiệp nói với một đệ tử thân tín : - Đức, hãy chuẩn bị cho ta một xe ngựa lớn, kêu mấy anh em nữa chuẩn bị người ngựa đi với ta. Chuyện gấp phải làm ngay. Người đệ tử tên Đức hiểu được ý sư phụ, liền vội vã tuân mệnh đi ngay. Lúc này chỉ còn một mình vị trưởng môn ở trước cửa phòng. Lão ngửa mặt nhìn trời đêm, tự hỏi: “ Rốt cuộc là ai đã hạ độc. Mục đích của y là lấy mạng Thành Vương hay là nhắm tới ta vậy? Thủ đoạn này quả thực quá hiểm độc”. Ngay đêm hôm đó, Lương Thành Nghiệp đưa con lên xe ngựa, cùng hơn mười đệ tử xuất phát, bắc tiến hướng thẳng đất Khoái Châu. Vì biết con mình trúng phải kì độc, ngoài Thần Y ở đời, chưa chắc có người thứ hai có thể giải nổi. Nhưng Thần Y đã mất tích trên giang hồ gần chục năm trời, không một ai biết ông giờ ở đâu, còn sống hay đã chết. Cũng đã có biết bao môn phái cho người tìm kiếm, cả triều đình cũng cho binh lính lùng sục khắp nơi, tuy nhiên kết quả đều không thể tìm được Thần Y. Vậy Lương Thành Nghiệp gấp gáp đưa con đến Khoái Châu là có dụng ý gì, không biết là bậc thánh nhân nào đang ở đó? Ngồi trên xe ngựa, Lương Thành Nghiệp phân vân suy tính. Lão không hiểu kẻ nào đã ra tay ám hại con mình, là kẻ nào mà có thứ độc dược kì lạ đến vậy. Xét trên giang hồ, kẻ thù của Thanh Sơn môn không thiếu, tất cả các tà môn, sơn tặc, thổ phỉ đều luôn nhắm vào người của Thanh Sơn môn để trả thù. Tuy nhiên, lũ vặt vãnh đó cũng không cần tính làm gì. Bởi Lương Thành Vương con lão cũng là một hào kiệt ở đời, đâu dễ bị trúng hạ độc. Điều mà lão đang nghĩ tới là những kẻ đứng đầu giang hồ kia. Chỉ có những kẻ đó mới có thể hạ độc được con lão. Hoặc là do một người, người này quả thực vạn độc thông hiếu, hạ sát nghìn người mà không đổ một giọt máu, chính là Vạn Độc Vương. Chỉ có một điều là Vạn Độc Vương cũng đã mất tích từ lâu rồi, thậm chí còn trước cả Thần Y. Lão đâu ngờ được kẻ hạ độc lại là một mụ đàn bà. Đang mải mê suy nghĩ thì Lương Thành Vương bất chợt hồi tỉnh. Chàng khẽ lay động bàn tay, rồi từ từ mở mắt. Thấy vậy, Lương Thành Nghiệp nhẹ nhàng đỡ chàng dậy, mừng rỡ nói: - Vương, con thấy sao rồi. Lương Thành Vương toàn thân như lò lửa, mặt đỏ phừng phừng, cắn răng chịu đựng, ngơ ngác hỏi: - Cha, đây là đâu vậy. Sao cha lại ở đây. Lương Thành Nghiệp trả lời: - Có một phu xe đã đưa con về Thanh Sơn môn. Chúng ta đang đi gặp một người, ông ấy có thể trị được độc cho con. - Thế còn các anh em khác, họ không về cùng sao? Lương Thành Nghiệp buồn bã lắc đầu: - Không, có lẽ họ đã chết rồi. Lương Thành Vương đưa tay nắm chặt lồng ngực, cố gắng nói: - Cha, có kẻ muốn trả thù chúng ta. Lương Thành Nghiệp nóng vội hỏi: - Là ai. Rốt cuộc ai đã hạ độc thủ với con. Lương Thành Vương đáp: - Kẻ đó là một mụ đàn bà. Lương Thành Nghiệp tỏ vẻ ngỡ ngàng, không tin vào tai mình: - Một mụ đàn bà sao? Quả thật những điều này nằm ngoài sự suy đoán của lão. Lương Thành Vương nói tiếp: - Đúng vậy. Mụ ta có khuôn mặt vô cùng ghê rợn. Mụ đã biết trước chúng con sẽ đến đánh lũ phỉ áo đen lên đã báo cho chúng biết, rồi giăng bẫy chờ chúng con đến. Độc của mụ ấy rất kì lạ, chúng con không phát hiện được nên đã trúng phải. Lương Thành Ngiệp nói: - Làm sao mụ ta có thể biết được kế hoạch tiêu diệt lũ phỉ áo đen của chúng ta. Không lẽ có kẻ tiết lộ ra ngoài. Lương Thành Vương đáp: - Có lẽ mụ ta đã theo dõi chúng ta lâu rồi. Mụ nói sẽ bắt Thanh Sơn môn phải trả nợ máu. Mụ bảo cha đã giết chồng của mụ mười năm trước. Câu nói khiến Lương Thành Nghiệp vô tình nhớ lại một câu chuyện của nhiều năm trước. Hơn mười năm trước. Ngày ấy Lương Thành Nghiệp mới khai tông lập phái, Thanh Sơn môn chưa có tiếng tăm như bây giờ, ngoại hiệu Hiệp đao trấn ác cũng chưa có. Lúc ấy, cách hai trăm dặm về hướng tây có một nhóm sơn tặc lớn, chuyên giết người cướp của, hãm hiếp con gái nhà lành. Cầm đầu chúng là một tướng võ bị đi đày của triều đình, bỏ trốn về đây lập địa bàn lộng hành, tên Quách Vĩ. Tên này nổi tiếng giết người không ghê tay. Có đến cả ngàn người đã chết dưới đao của hắn. Bẩn thịu hơn, hắn còn cho tay chân đến các thôn trấn trong vùng, bắt cóc các cô gái đẹp về cưỡng hiếp, rồi cho làm kẻ hầu hạ, , người nào chán thì vứt cho đám dưới mặc sức giày vò đến chết. Cũng không ít cô gái trinh tiết, đã tự vẫn của trại của lũ sơn tặc, để không bị ô uế tấm thân. Vì căm phẫn trước sự hung tàn, bạo ngược của lũ sơn tặc, xót thương cho số phận dân chúng trong vùng, Lương Thành Nghiệp đã quyết định đơn thân độc mã lên núi tiêu diệt chúng. Trước đó một ngày, lão gửi tối hậu thư tới trại, nêu rõ chỉ cần toàn bộ sơn tặc buông đao tự trói, dâng đầu của Quách Vĩ thì sẽ tha cho một con đường sống. Nhưng lũ sơn tặc người đông thế mạnh, ngông cuồng vô lối, chẳng xem Lương Thành Nghiệp ra gì. Sáng hôm sau, Lương Thành Nghiệp bảo đao nắm chắc trong tay, lòng không chút do dự, một mình lên núi. Từ cổng sơn trại, lũ sơn tặc chia làm hai hàng, đao kiếm chắp bên mình, đứng gác nối dài vào trong. Bên trong, ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế bọc da hổ là Quách Vĩ, mắt trông ra phía cửa trại, bảo đao cắm trước mặt, bên cạnh là một cô gái đang lả lơi ong bướm, ve vãn mơn trớn hắn. Xung quanh là những kẻ máu me nhất trong trại, tên nào tên nấy mặt mày côn đồ, dữ tợn, thân hình cơ bắp, xăm trổ hung cát, có lẽ chỉ thua mỗi Quách Vĩ. Quan sát Lương Thành Nghiệp một hồi, Quách Vĩ nói lớn: - Mày là thằng nào, dám đến đây cầu chết. Lương Thành Nghiệp thần thái nghiêm nghị, lớn tiếng đáp, dõng dạc từng lời : - Lương Thành Nghiệp, chủ của Thanh Sơn môn. Vì muôn dân trăm họ trong vùng, hôm nay quyết lấy đầu các ngươi. Tất thảy lũ sơn tặc đều rộ lên cười. Quách Vĩ gằn dọng đáp: - Mạng mày còn không dữ nổi, nói tri bách tính lê dân. Thật quá cuồng vọng. Nói dứt lòi, hắn liền phẩy tay một cái. Từ sau, một tên tay chân bước lên phía trước, vung hai quả chùy tấn công Lương Thành Nghiệp. Lương Thành Nghiệp trừng mắt nhìn tên này một cái, rồi vung bảo đao chém tới, miệng thét lên: - Là ngươi muốn chết. Tiếng thét vừa dứt, bảo đao chém ra, đã bổ đôi đầu tên sơn tặc, máu và não bắn tung tóe, khiến cả trại tặc đều kinh hồn bạt vía, tay chân run rẩy, riêng người con gái bên cạnh Quách Vĩ thì sỗc quá mà ngất đi. Quách Vĩ ngồi trên ghế mà chân run cầm cập, hai mắt trợn trừng. Biết kẻ trước mặt thực sự lấy được mạng mình, hắn luống cuống phất tay, chỉ thẳng về Lương Thành Nghiệp, miệng lắp bắp ra lệnh: - Các .. các người. Lên. Giết hắn cho ta. Cả lũ sơn tặc hoang mang nhìn nhau, rồi đồng loạt vung đao chém tới, miệng hét lên: - Giết. Giữa cả trăm tên sơn tặc, Lương Thành Nghiệp vung đao chém bốn hướng, đánh đông đàn tây, chẳng khác nào mãnh long quần vân. Bọn sơn tặc cứ lần lượt mất mạng, xác chết la liệt, máu chảy lênh láng cả một vùng. Từ bên ngoài, nhân lúc Lương Thành Nghiệp đang mải giao chiến, Quách Vĩ liền rút đao lao vào, thừa cơ tập kích. Từ trên không, hắn vung đao bổ thẳng xuống đầu kẻ thù, rất mạnh và hiểm. Tuy nhiên, đối với Lương Thành Nghiệp lại chẳng khó khăn gì. Lão liền xoay người, né đường đao rồi tung cước đá hắn bay ra sau. Tiếp đó, hồi thân, vung đao chém liền ba mạng. Quách Vĩ bị trúng một cước, loạng choạng đứng dậy, nhưng không hề hấn gì. Thoáng nghĩ một lát, hắn vội quay đầu bỏ chạy, toan giữ mạng. Lương Thành Nghiệp trông thấy vậy cũng không trậm trễ, đánh dạt lũ sơn tặc mở đường, phi thân đuổi theo. Quách Vi vác đao chạy tới bên mấy gốc cây, nơi trói các cô gái mới được bắt về mà chưa sử dụng, ý đồ muốn lấy mấy cô gái này làm con tin, đổi lấy mạng mình. Nhưng đang định chặt dây thả người thì từ xa một cây đao phóng đến , cắm phập vào thân cây, chắn ngay trước mặt hắn. Cây đao đó chính là của Lương Thành Nghiệp, vừa đuổi tới, trong lúc cấp bách phóng ra. Rồi nhanh như cắt, lão lao đến, tấn công tên ác tặc. Quách Vi đã từng làm quan võ trong triều, võ công không phải tay thường, bị dồn vào thế đường cùng, cũng vung đao chém tới. Đao pháp hắn sử ra mạnh mẽ vô cùng. Vì không có đao trong tay, lại đấu với kẻ đường cùng, Lương Thành Nghiệp nhất thời không thể chiếm được thế thượng phong. Cơ thể nhiều chỗ cũng bị dính đao, máu đổ ra đỏ áo. Tuy vậy, với bộ Phục Long Thần chưởng, lão đủ sức đấu lại ác đao. Chưởng pháp như du long chuyển mình, liên tục bắt khóa thế tới của đao pháp. Sau vài chục chiêu, Quách Vĩ dần đuối sức, sơ hở lộ ra vô số. Tận dụng điều đó, Lương Thành Nghiệp đánh liền ba bốn chưởng, nặng tựa nghìn cân, quyết đoạt mạng hắn. Bị trúng chưởng, Quách Vĩ bị đẩy ngược ra phía sau, đổ gục xuống đất, miệng mũi đều đổ máu, mắt hoa lên, nhìn cũng không còn rõ. Nhưng lòng ham sống vẫn còn, hắn vùng quay đầu, nhảy thẳng xuống sườn núi. Thân hình hắn như khúc gỗ, lăn tròn trên sườn núi, va đập vô số cây cối. Bên dưới chính là chuồng ngựa của trại. Lương Thành Nghiệp thấy vậy liền rút đao nhảy xuống. Nhưng xuống đến nơi thì Quách Vĩ đã lên ngựa chạy mất. Không chút nghĩ ngợi, lão cũng tức tốc lên ngựa đuổi theo. Cuộc rượt đuổi diẽn ra trong một thời gian khá dài. Lương Thành Nghiệp dù cố hết sức cũng không tài nào bắt kịp được ngựa của hắn. Khi đuổi đến gần một làng nhỏ, nhận thấy nếu để cho Quách Vi vào làng, bắt dân làm con tin thì thật khó để lấy mạng của hắn, Lương Thành Vương liền vung bảo đao phi về trước, nhắm thẳng đầu của Quách Vĩ. Tuy nhiên, chiếc đao không bổ vào đầu của hắn, mà lại nhắm tới con ngựa, chém cụt ai chan sau của nó. Con ngựa rống lên, ngã dúi dụi về phía trước, hất Quách Vĩ bay lên cả chục trượng. Không may là bờ ao bên cạnh đang có đôi vợ chồng rửa chân ở đó. Thấy có người ngã ngựa, anh ta liền chạy lên đỡ. Như vớ được phao, Quách Vĩ vội vồ lấy anh ta, kề đao vào cổ, miệng hét lên: _ Không được qua đây. Nếu không tao giết nó. Anh dân làng thấy vậy hét lên sợ hãi, người vợ thấy vậy cũng cuống cuồng kêu la. Lúc này, Lương Thành Vương đã xuống ngựa, chặn trước mặt Quách Vĩ, nhưng chưa biết nên làm thế nào. Quách Vĩ vừa giữ anh dân lằng vừa bước lùi mấy bước, thủ thế đề phòng, miệng nói lớn: - Lương Thành Nghiệp, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ không giết hắn. Lương Thành Nghiệp đáp: - Ngươi đã giết bao nhiêu ngươi rồi. Tội ngươi không thể tha được. Nói rồi lão rút bảo đao bên cạnh lên, nhưng trong lòng vẫn đắn đo do dự, không thể quyết. Người vợ của anh nông dân lúc này thảm thiết khóc lóc, quỳ sụp xuống vái lạy Quách Vĩ: - Con van ông, con lạy ông. Ông tha cho nhà con. Con van ông, ông tha cho nhà con. Quách Vĩ lại nói: - Lương Thành Nghiệp, ngươi bảo vì bách dân trăm họ, vậy ngươi định nhẫn tâm bỏ mặc tên này sao. Lương Thành Nghiệp đáp: - Nếu ngươi thả anh ta ra, ta hứa sẽ cho ngươi chết toàn thây. Quách Vĩ lại nói: - Ta chỉ cần mạng sống mà thôi. Bằng không, tên này sẽ cùng chết với ta. Lúc này dân chúng đã kéo đông ra xem, mang theo cả cuốc thuổng gậy gộc, nhưng chỉ dám đứng cách xa, đồng thanh hô: - Thả ra. Thả người ra. Lương Thành Nghiệp ngước nhìn đám dân làng, suy nghĩ một hồi. Rồi với nét mặt quả quyết, lão vừa tiến vừa nói: - Ta vì trăm dân trong vùng mà tiêu diệt lũ sơn tặc các ngươi, cũng như làm việc lớn cho xã tắc. Vì đại nghĩa dẫu phải diệt thân cũng làm. Nếu hôm nay tha cho ngươi thì ngày sau còn biết bao nhiêu người còn phải chết dưới đao của ngươi. Đó là mắc tội với trăm dân. Chi bằng hôm nay ta đắc tội với một người. Nghe thấy vậy, người vợ kia gào lên đau đớn, bò đến ôm lấy chân Lương Thành Nghiệp mà kêu khóc: - Con xin ông. Đừng, con xin ông, cứu lấy chồng con. Con van ông, con lạy ông.. Lương Thành Nghiệp ngước xuống nhìn người đàn bà dưới chân, rồi kiên quyết bước về phía trước, kéo lê thị một đoạn dài phía sau. Quách Vĩ tim đập loạn nhịp, luống cuống bước lùi về sau, miệng vẫn lắp bắp nói : - Ngươi đừng lại đây, đừng lại đây. Ta sẽ giết hắn. Lương Thành Nghiệp vẫn lạnh lùng bước tới. Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn đôi bước chân, biết không thể thương lượng được, Quách Vĩ liền đẩy mạnh anh dân làng về phía trước, rồi vung đao đâm mạnh theo sau. Nhát đao xuyên qua người anh nông dân, nhắm thằng nồng ngực Lương Thành Nghiệp đâm tới. Hắn hi vọng với khoảng cách này, lại có anh dân làng chắn trước, Lương Thành Nghiệp sẽ không thể tránh kịp. Quả nhiên mũi đao đã đâm trúng. Máu từ ngực Lương Thành Nghiệp chảy ra thành dòng trên thanh đao. Tuy nhiên, trước đó, lão đã kịp dùng tay bắt chặt lấy sống đao, giảm mạnh lực đâm nên vết đâm không sâu, không gây nguy hiểm đến tính mạng, còn anh dân làng thì chết ngay tức khắc. Lương Thành Nghiệp giân dữ hét lên: - Đồ ác thú. Chết đi. Rồi vung đao bổ mạnh xuống. Nhát đao dồn chứa tất cả giận dữ, phẫn nộ, sức mạnh, trẻ dọc thân thể Quách Vĩ là hai. Toàn bộ dân làng bên ngoài đều sợ hãi không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, còn người vợ của anh dân làng xấu số thì đã ngất đi sau tiếng hét tuyệt vọng. Thở dài một tiếng não nề, Lương Thành Nghiệp kể tiếp: - Sau đó, người vợ của anh dân làng xấu số đó năm lần bảy lượt tìm đến ta báo thù. Cha nghĩ thương cho cô ta, nên không làm khó dễ gì cả, lần nào cũng để cô ta bỏ đi. Khoảng sáu năm trở lại đây thì không thấy cô ta tìm đến nữa. Hài. Năm xưa chỉ vì nghĩ đến an nguy của trăm dân, ta đã hi sinh tính mạng của anh ta, thật không ngờ nó lại biến người đàn bà đó trở thành kẻ dùng độc giết người tàn nhẫn như ngày hôm nay. Lương Thành Vương nói: - Cha, hãy cẩn thận, rồi mụ ta sẽ lại tìm đến cha trong nay mai. Chàng đâu biết rằng chính chàng giờ đây đang là công cụ để người đàn bà kia lợi dụng. Mục tiêu mà mụ ta nhắm tới sau cùng là Lương Thành Nghiệp, trưởng môn Thanh Sơn môn. Đoàn người của Thanh Sơn môn di chuyển liên tục không nghỉ, đến quá trưa hôm sau thì cũng tới được nơi cần tới. Đó là một khu rừng trúc tuyệt đẹp, ngay cạnh một ngôi làng nhỏ. Lương Thành Nghiệp cho người dừng lại ngay bìa rừng, căn dặn : - Vị bằng hữu của ta không thích ồn ào, các ngươI hãy ở đây canh trừng, không cho phép một ai vào trong đó. Nói rồi lão tự tay bế con trai tiến nhanh vào khu rừng. Men theo con đường mòn, băng qua một con suối, đi chừng một dặm sâu bên trong có một khu nhà tranh. Đây là nơi ở của một thầy thuốc trong vùng. Người này học thuật tinh thông, am hiểu bách bệnh, thường hay vào các thôn xóm xung quanh chữa bệnh cho dân chúng nên được nhân dân trong vùng rất quý trọng. Thi thoảng lại có người đem hoa quả, thóc gạo đến đây biếu, cảm tạ ơn đức của thầy. Tuy nhiên không một ai biết tên ông thầy là gì cả, mọi người tôn kính vẫn thường chỉ gọi một chữ là Thầy. Bế con đến cổng ngôi nhà tranh, Lương Thành Nghiệp hô lớn: - Lão lang, lão lang, mau ra đây cứu con người. Từ trong căn nhà tranh, vị thầy thuốc bước ra. Một ông lão râu tóc bạc phơ, khoảng ngoài bảy mươi, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, ánh mắt vẫn rất tinh nhanh. Vị thầy thuốc đứng ngóng ít giây, rồi bước ra mở cổng, miệng nói : - Lương trưởng môn. Lương Thành Nghiệp vội vã đẩy cửa đi vào, miệng nói: - Phải, ta đây. Lão mau cứu cho con trai ta, nó bị trúng độc. Lão tiến nhanh vào trong nhà, đặt con nằm xuống một chiếc chõng tre. Biết nếu không phải tình huống nguy cấp, Lương Thành Nghiệp sẽ không đến tìm mình, lão thầy thuốc ngay lập tức bắt mạch cho Lương Thành Vương. Nhìn thần thái ngũ quan, lão tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: - Quý công tử đã gặp cơ sự gì mà chúng loại độc này vậy. Lương Thành Nghiệp nóng ruột đáp: - Nó bị người ta hạ độc, rồi đánh trọng thương. Lão hãy mau mau cứu nó. Lúc này Lương Thành Vương đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, thần trí hỗn loạn, nguyên khí tứ tán, mặt đỏ như than. Lão thầy y lại hỏi tiếp: - Ông có biết kẻ hạ độc nó là ai không? Lương Thành Nghiệp đáp: - Là một mụ đàn bà. Mụ ta muốn trả thù cho chồng của mụ. Lão thầy thuốc tỏ vẻ bất ngờ, hỏi lại: - Là một người đàn bà sao? - Đúng vậy, là một mụ đàn bà. Có chuyện gì không lão lang. Lão thầy thuốc hơi lo lắng, nói. - Thực ra thì có. Bởi chuyện này có liên quan đến chủ nhân của thứ kì độc này. - Là ai – Lương trưởng môn sốt sắng hỏi. Lão thầy thuốc đáp: - Đó chính là Vạn Độc Vương. Cái tên khiến Lương Thành Nghiệp vô cùng kinh sợ. Tuy chưa một lần đối mặt với y, nhưng chỉ cần nghe đồn về những trò chơi độc dược của hắn với những cô gái bị bắt làm vật thử thuốc thôi cũng đủ để rùng mình. Lương Thành Nghiệp tự trấn an mình: - Nhưng đây là một ả đàn bà. Lão thầy thuốc gật đầu: - Đúng vậy. Thiên hạ đồn rằng hắn ham mê độc dược đến phát điên, tự đem mình làm vật thử độc, nên đã mất mạng. Còn về thứ độc mà con trai ông trúng, nó có tên là Bạch Xà Vạn Trùng độc, hay còn có tên khác là Sinh Tử dược. Lương Thành Nghiệp lẩm bâm trong miệng: - Sinh Tử dược. Hiển nhiên lão hiểu được nội hàm ý nghĩa của hai chữ Sinh Tử ở đây là như thế nào. Lão thầy thuốc nói tiếp: - Tương truyền vùng thâm sơn độc thủy phía bắc có con rắn trắng khổng lồ, dài trên mười trượng, gọi là Bạch Vân Xà, sống đã ngàn năm, nay thành tinh, chỉ ăn thịt người. Nọc độc của nó là vua của các loại độc, chỉ vương vào cây cối thôi cũng đủ làm cây cối chết khô, như bị đốt cháy vậy. Điều đó khiến Vạn Độc Vương vô cùng thèm khát có được thứ nọc độc đấy. Hắn đã cất công lặn lội sang tận xứ Phù Tang xa xôi, dùng mọi thủ đoạn, sát hại hàng nghìn người để chiếm được Vạn Hồn trùng, là linh vật của phái Thiên Đạo bên đó. Sau đó, hắn giết sạch trên dưới Hỏa Long thần giáo, bắt Thánh cô của môn giáo này làm thuốc dẫn độc trùng. Vạn vật tương sinh tương khắc, quả nhiên sau khi nuốt vị Thánh cô vào bụng, con rắn đã bị độc tính của Vạn Hồn trùng giết chết, toàn thân rữa nát, chỉ còn lại bộ xương. Lão Vạn Độc Vương đã đem chiếc răng nanh của con rắn về, chiết lấy nọc độc, rồi kết hợp với vạn trùng trong thiên hạ, tạo ra Sinh Tử dược. Loại độc dược này không mùi, không vị, độc tính cũng không còn như nguyên thủy nữa. Nó không giết chết ngay người trúng độc, nhưng lại lấy mạng kẻ nào dùng chân khí chữa trị cho nạn nhân. Điều này khiến Vạn Độc Vương vô cùng thích thú, hắn đã dùng thứ độc quái ác này như một thú chơi, đem ra sử dụng với rất nhiều người. Cũng vì đó, cái tên Sinh Tử dược xuất hiện trên giang hồ. Nghe kể vậy, Lương Thành Nghiệp sợ vã mồ hôi, run run nói: - Thật vậy ư. Lão lang, thế con ta giờ phải làm thế nào. Lão có cứu được nó không. Vị thầy thuốc do dự đáp: - Khi xưa ta đã từng thử giải loại độc này, nhưng hai lần đều thất bại. Sinh Tử dược kháng tát cả các loại thuốc giải, chỉ cần nạn nhân uống giải dược vào sẽ lập tức vỡ hết kinh mạch mà chết.Ta cũng không dám chắc là lần này có khác không. Lão dựng Lương Thành Vương ngồi dậy, nói: - Ta cố lần nữa xem sao. Lương Thành Vương cho rằng trên đời này, ngoài vị thầy thuốc này ra thì không một ai có thể cứu được con mình, nên dù nghe những lời trên, lão vẫn đành để thầy thuốc chữa cho con mình. Lão lau chút mồ hôi, gắng bình tâm nói: - Lão lang, trông cậy cả vào lão. Nếu lão không cứu được thì nó khó thoát khỏi cái chết. Lão thầy thuốc liền dùng 36 cây kim châm bàng bạc, châm vào 36 đại huyệt trên cơ người Lương Thành Vương. Thủ pháp này Lương Thành Nghiệp cũng đã từng sử dụng, chính là do vị thầy thuốc này truyền dạy, nhưng giờ trình tự châm cứu đảo ngược hoàn toàn. Rồi sau đó, lão cho Lương Thành Vương phục Cửu Thiên hoàn, cũng là một loại độc dược, tính dương. Lão quay sang nói với Lương Thành Nghiệp: - Lão cho cậu ta uống Cửu Thiên hoàn, cũng là một loại độc dược, hi vọng có thể dĩ độc công độc, là biện pháp duy nhất có thể làm lúc này. Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, không dám chắc điều gì. Sau khi phục Cửu Thiên hoàn vào, toàn thân Lương Thành Vương căng phồng nên, các dòng hỏa khí trong người dịch chuyển hỗn loạn, đối kháng với nhau. Lương Thành Nghiệp trông vào, thấy không khác gì một khúc sông hai dòng nước cả. Lúc này trời đã tối, hai người để một mình Lương Thành Vương trong nhà, cùng nhau ngồi trò chuyện bên ngoài. Lương Thành Nghiệp lo lắng hỏi: - Lão lang, liệu con ta có qua khỏi cơn này không. Lão thầy thuốc đáp: - Qua hay không sáng mai mới rõ. Điều này còn tùy thuộc vào khí chất của cậu ta. Nếu cậu ta vượt qua được, có thể coi là một kì tích. Băng không, chết sẽ đau đớn hơn gấp bội. Câu nói như cắt vào gan ruột Lương Thành Nghiệp. Lão cố chặn dong nước mắt, ngước lên nhìn sao trời. Cả đêm hôm đó, Lương Thành Nghiệp không ngủ. Lão luôn túc trực bên con, dẫu biết rằng không thể giúp được gì. Đôi mắt lão chăm chú quan sát từng biến chuyển trên cơ thể Lương Thành Vương. Thời gian như đứng lại. Một cảm giác nặng nề bao trùm căn phòng. Tờ mờ sáng hôm sau, khi mà ánh mặt trời đầu tiên còn chưa xuất hiện, đã thấy tiếng Lương Thành Nghiệp vang lên: - Lão lang, lão lang, mau qua đây. Từ trong buồng, lão lang tỉnh giấc, vội vã bước ra. Lão đưa mắt quan sát Lương Thành Vương. Trên cơ thể chàng, những luồng độc khí của Sinh Tử dược đạng tụ lại quanh các cây châm bạc. Bản thân các cây châm bạc cũng đang chuyển dần thành màu đen. Lương Thành Nghiệp sốt sắng hỏi: - Lão lang, thế này là sao vậy. Lão thầy thuốc không vội đáp, trầm ngâm suy tư. Rồi lão bắt mạch cho Lương Thành Vương. Sau một hồi, lão nở nụ cười và nói: - Kì tích, đúng kì tích. Lương trưởng môn, con ông đã qua được ải tử rồi. Lương Thành Nghiệp mừng rỡ thốt lên: - Thật vậy sao, lão lang. Con ta đã được cứu rồi sao. - Đúng vậy- lão thầy thuốc đáp. Nghe thấy vậy, Lương Thành Nghiệp nước mắt lưng tròng, bùi ngùi xúc động trông đứa con vừa từ cõi chết chở về. Trên người Lương Thành Vương, các khoảng tụ khí càng lúc càng nhỏ lại, điều đó cho thấy lượng độc khí đã được hấp thụ đáng kể vào những chiếc châm bạc. Khoảng hai canh giờ sau, độc khí của Sinh Tử dược được bức hết ra khỏi cơ thể, Lương Thành Vương tỉnh lại. Vừa thấy con mở mắt, Lương Thành Nghiệp đã vội vàng hỏi han: - Vương, con tỉnh rồi à. Con thấy thế nào? Lương Thành Vương lạ lẫm đưa mắt quan sát xung quanh, rồi nhìn lão thầy thuốc. Lương Thành Nghiệp giới thiệu: - Đây là thầy thuốc đã cứu con. Không có ông ấy, chắc con khó qua khỏi đợt này. Lương Thành Vương liền nói lời cảm tạ ơn cứu mạng của lão thầy thuốc. Lão thầy thuốc ân cần hỏi: - Cậu thấy trong người thế nào rồi? Lương Thành Vương đáp: - Thưa tiền bối, cảm giác nóng trong người vẫn còn, ngũ quan như thiêu như đốt. Rồi chàng thử vận khí lực thì thấy khí tức lưu thông, không còn như lúc trúng độc nữa. Chàng nói tiếp: - Nhưng khí mạch đã thông, vận khí được theo ý mình. Lương Thành Nghiệp những tưởng con mình đã được giải hết độc, nào ngờ vẫn thấy nóng như thiêu đốt thì tỏ ra lo lắng, hỏi: - Lão lang, như vậy là sao. Chẳng lẽ trong người con ta vẫn còn Sinh Tử dược. Lão thầy thuốc bĩnh thản cười và đáp: - Đúng là trong người quý công tử vẫn còn chất độc. Nhưng hai người chớ lo, đó không phải là Sinh Tử dược mà là Cửu Thiên hoàn. Nó không gây hại cho công tử đâu. Nghe thấy vậy, cả hai người cũng yên tâm. Lương Thành Vương liền tĩnh tâm vận công trị độc. Nhưng vừa điều khí thì đan điền bùng phát hỏa khí, khiến toàn thân nóng rát, tim đau như muốn thắt lại. Lão thầy thuốc vội can ngăn: - Chớ vội. Cậu vừa mới tỉnh lại,trước đó lại bị trọng thương, khí lực chưa hồi phục, chưa thể ép độc ra được. Coi chừng tổn thương đến nguyên khí. Lương Thành Nghiệp nói: - Vậy để ta trị độc cho. Rồi lão định dùng nội lực của mình ép độc cho con. Nhưng lão thầy thuốc lại can ngăn: - Lương trưởng môn, ông cũng bị nội thương không nhẹ, không nên cố làm gì. Cửu Thiên hoàn không phải là loại độc tầm thường, việc giải độc không thể làm gấp được. Nghe thấy cha bị nội thương, Lương Thành Nghiệp sốt sắng hỏi: - Cha, cha bị nội thương là sao vậy? Lương Thành Nghiệp khua tay đáp: - À, không có gì. Lúc vận khí trị độc cho con, bị độc khí của Sinh Tử dược tấn công nên có hao tổn chút nguyên khí. Lão nghĩ thầm: " Thật không qua nổi mắt lão. Ta đã cố giấu không biểu hiện gì mà lão vẫn nhận ra được.". Rồi lão nói tiếp: - Ả đàn bà đó thật quá thâm hiểm. Ả muốn lợi dụng con để lấy mạng ta. Nghe thấy vậy, Lương Thành Vương không khỏi rùng mình. Chàng nói: - Thật đáng sợ. Cũng may cha vẫn bình an. Lương Thành Nghiệp quay sang hỏi lão thầy thuốc: - Lão lang, độc của con ta giờ phải làm thế nào. Lão thầy thuốc đáp: - Chuyện này, hãy để công tử ở lại đây vài ngày, vừa giải độc vừa dưỡng thương. Sau tầm bảy ngày là có thể hồi phục như trước. Suy tính một hồi, Lương Thành Nghiệp đáp: - Được, sau bảy ngày nữa ta sẽ quay lại đây. Giờ ta phải về Thanh Sơn môn gấp, kẻo ả đàn bà đó thừa lúc ta không ở đó mà tới thì rất nguy hiểm. Ơn cứu mạng ta xin cảm tạ lão, sau này sẽ báo đáp. Rồi lão quay sang căn dặn Lương Thành Nghiệp đôi lời, sau đó cùng đám đệ tử rời khỏi rừng thúc, tức tốc trở về Thanh Sơn môn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang