[Dịch]Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn! - Sưu tầm
Chương 12 : Phế bỏ
.
Thản nhiên bước vào phòng sau lời cho phép của Tuyên Dã, kỳ thực trong lòng hắn lại muôn sợ hãi, sợ mẹ tức giận vì hắn suốt ngày cứ baba đâu.
Nhưng là hắn không thể không mở miệng cầu khẩn. Phải biết một tháng qua hắn còn chưa nói chuyện với baba nhiều bằng Tuyên Dã đâu. Hắn lo lắng, phi thường lo sợ baba sẽ xảy ra chuyện, không liên lạc trò chuyện thì nỗi bất an kia càng lớn.
"Mẹ thân ái, có thể cho ta điện thoại liên lạc baba không?" Diệp Thần cười hìhì lấy lòng.
"Được." Tuyên Dã một tiếng đáp ứng.
"Hả?" Diệp Thần còn cho rằng mình nghe lầm ngoáy tai, tự thắc mắc sao mẹ có thể dễ giải như vậy, không phải mẹ rất ghét baba à.
Mặc kệ Diệp Thần một bộ dạng rối rắm, cô quăng cho hắn điện thoại xong liền lăn lên giường ngủ.
"Cảm ơn mẹ." Hắn tạ lễ một cái, hứng trí muốn cầm điện thoại lập tức đi tìm nơi dồi dào sóng để liên lạc baba.
"Ân." Tuyên Dã nhẹ giọng đáp, chuyển người rơi vào giấc ngủ sâu. Hắn nhoẻn miệng cười đắp chăn thay mẹ song rời đi.
Trong lúc không ai chú ý đến, nhánh tóc nhỏ ở góc khuất của Tuyên Dã nhạt màu đi dần biến thành màu trắng bạc.
Không khí lặng lẽ thay đổi, xung quanh Tuyên Dã được bao bọc bởi lớp màn trong suốt nhiều màu lưu ly, hệt như ngày đó...cô thao túng khí quyển!
Nháy mắt loé lên màu đỏ yêu dị, liền mấy giây biến mất như chưa từng xảy ra, cũng không ai phát hiện--- ngay cả Tuyên Dã đang vùi đầu trong chăn, trên trán mồ hôi rỉ ra chảy dọc bờ má.
~~~
Thú thực Diệp Thần cũng quá ngây thơ so với người từng trải qua một thời mạt thế tăm tối như Diệp Tuyên Dã.
Sở dĩ nói thế, bởi.
Thứ nhất, hắn có điện thoại liên lạc, có sóng gọi thì tốt lắm sao. Người bên kia chưa chắc có thể đã nghe và bắt máy đâu. Càng là thời kì khan hiếm này, sóng điện thoại ngươi nghĩ muốn bắt là bắt được sao?
Thứ hai, chính là thay vì cao hứng Diệp Thần nên âu lo cho bản thân thì hơn. Nên biết khi Tuyên Dã đặc biệt dễ giải kiên nhẫn với một người, kia tức ngươi đang bị cô tính kế. Tuyên Dã chính là muốn thông qua sự kiện liên lạc này làm phép thử xem người chồng này của cô có bao nhiêu bản lãnh, có phải hay không đã chết chưa?
A còn vì cái đấy à? Tuyên Dã cũng không nghĩ muốn goá chồng a, cô có nghe qua người chưa biết mặt kia có điểm lợi hại đâu, nếu hắn gặp nạn liền chạy tới giúp tranh thủ cảm tình, hoặc nếu hắn ta quá vô dụng thì chết quách cho rồi, sống chỉ thêm ô nhiễm bầu không khí sạch hiếm có này thôi.
Huống chi----mạt thế vốn là một hồi đào thải. Người mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết. Đạo lí này không phải ai cũng hiểu, hẳn còn không ít nhân mong đấng cứu thế vớt họ đi.
Tỷ như hiện tại đi.
Sau một ngày nghỉ ngơi, bọn người Tuyên Dã cấp tốc lên đường, xuyên qua khu rừng đến thành phố tiếp theo, là mục đích của họ.
Trên đường gặp không ít tang thi cùng thú biến dị, rất nhanh đều được Diệp Thần và Song Nhân giải quyết. Đi được vài đoạn thì gặp được nhóm người, toàn thân đều mang theo hương vị phong trần, mệt mỏi.
Ánh mắt của họ rực sáng nhìn vào đám người Tuyên Dã bước đi thong thả, nhẹ nhàng vừa đi vừa nói cười hệt như đây chỉ đơn giản chuyến dã ngoại mà không phải mạt thế tranh thủ từng giây sống sót.
Gặp bọn Tuyên Dã hẳn ai cũng phải nghi ngờ họ rơi từ đâu xuống, như thế lại có thể sạch sẽ khoan thai trong tình hình này.
Nhưng người thông minh nhìn vào liền biết, bọn họ không dễ trêu chọc, phải nói, trong thời gian bôn ba thế này muốn toàn thân không hạt bụi mà tinh thần lại thư thả---- -----chỉ có cường giả mới làm được.
Tiếc rằng nhóm người trước mặt không phải thông minh lắm. Đáng thương cho họ còn cho rằng bọn Tuyên Dã là đấng cứu thế, đáng chết hơn là có người tình nguyện làm Mary Sue.
Trong nhóm Tuyên Dã người hãy còn ngây thơ không hiểu chuyện không ai khác ngoài Hy Chang.
Hy Chang kéo áo Song Nhân tròn xoe mắt, giọng như chim yến thánh thót:"Nhân bà, giúp họ đi. Trông họ thực đáng thương."
"Chúng ta đang sống nhờ người khác, sao có thể!?" Song Nhân lắc đầu bất lực.
Tuyên Dã nắm chặt tay Diệp Thần không dấu vết kéo hắn ra sau, ánh mắt lãnh khốc nhìn nhóm người trước mặt, giọng nhàn nhạt:"Còn chưa cút? Là muốn chắn đường?"
"Đều là đồng loại con người sao cô có thể thấy chết không cứu?" Một người can đảm lên tiếng chất vấn.
Tuyên Dã dùng ánh mắt nhìn người ngu nhìn hắn, miệng lãnh ngạo trào phúng:"Tôi và các người thân quen lắm sao? Hơn nữa..." Dừng một chút, cô cong cong khoé môi nói:"Các người chết, can hệ gì tới bọn ta. Vậy vì sao chúng ta phải cứu các ngươi?"
"Cô..."
"Đừng khinh người quá đáng!"
...
Tuyên Dã nhướng mày, đạm bạc hỏi:"Thì sao?" Vẻ mặt có gì không đúng làm bọn họ muốn nghẹn chết.
Cường giả vi tôn, có gì sai? Giữa thời đại loạn lạc nguy cơ, ngươi có thực lực - ngươi lớn nhất. Cái gì cũng không có thì đừng trông mong đòi hỏi từ người khác, bởi ngươi không-có-tư-cách.
Nói cái gì vô tình lãnh huyết, ừ thì cô chấp nhận. Hiện tại người không vì mình trời tru đất diệt, cứu vớt người khác vậy ai giúp mình đây? Cô cũng không phải thánh mẫu!!
Dẫn đầu dắt Diệp Thần bước đi, bất ngờ đoàn gió tập kích. Tuyên Dã ôm lấy Diệp Thần nhanh chóng lùi lại phía sau, sẵn tạo màn chắn khí quyển.
Ánh mắt cô trầm xuống. Thế nhưng xuất hiện dị năng giả, điều này ngược lại rất bình thường, đã một tháng rồi còn gì. Không tốt chính là, họ cư nhiên có gan tập kích bọn cô.
TMD! Đã có gan tập kích, thì nên biết, họ sẽ không còn cơ hội rời đi. Đều chết hết đi.
Tuyên Dã chắp tay lại ý muốn khởi niệm thâu tóm rừng cây, nào ngờ cây cỏ từ tứ phía rung ring chuyển động vươn về hướng đám người kia.
Cô buông tay ra, nhíu mày nghi hoặc đảo mắt quan sát xung quanh.
Là....Hy Chang? Thực không ngờ cô bé vào giờ phút này lại kích phát dị năng, hệ mộc à!?
Đồng tử Hy Chang biến xanh lục dần chiếm lĩnh tròng mắt đen, trông hết sức xinh đẹp tựa tinh linh thiên sinh địa ái. Chất giọng trầm trầm nhưng không mất đi nét trong trẻo hô to:"Diệt!"
Cây cỏ giống như có thiên tính, tuân theo lời Hy Chang tứ hướng hung hăng tập kích đám người.
Sức mạnh thiên nhiên mãnh liệt, màu lục sắc thống trị cả vùng trời, lá xanh rơi lả tả trong không khí trong lành thơm ngát hương rừng.
Một lúc lâu sau, hồi phong thoáng tựa không khí hoá hư không, biến mất.
Tuyên Dã nhướng mày, cười nhạt. A, thể sự thực vô thường. Không ngờ nha~chính mình may mắn như vậy....nhặt được bảo bối! Hy Chang còn không phải Thần một phương sao? Một trong các Thần có thực lực khủng bố.
Sở dĩ gọi Thần một phương bởi họ chiếm giữ lĩnh vực dị năng hiếm có với quyền năng vô hạn - mạnh nhất.
Nghe thấy tiếng kinh hô sau lưng, Tuyên Dã xoay người lại bắt gặp thân thể nhỏ bé của Hy Chang ngã xuống, mồ hôi rơi lã chã.
Cô thở dài một hơi lại gần kiểm tra thân thể cô bé, lát sau chỉ đơn giản nói:"Quá sức, ngất xỉu, cần tịnh dưỡng."
Đây cũng là đương nhiên. Một khi sức mạnh khủng bố bộc phát, không chống cự điều khiển được thì chỉ có đường chết mà thôi. Đừng nghĩ có quyền năng vô hạn, dị năng mạnh mẽ thì hay ho, con dao không phải cũng có hai lưỡi đó sao.
Hy Chang chỉ mệt quá sức mà ngất thôi. Không sao cả, như vậy đã rất tốt.
Song Nhân nhìn sắc mặt Hy Chang mà đau lòng nói:"Có thể bỏ đi dị năng này hay không?" Bà biết có dị năng là rất tốt trong mạt thế, nhưng bà lại không nhẫn tâm nhìn con bé vất vả khổ sở vì những thứ này, bà muốn trên mặt cô luôn là nụ cười linh động chứ không phải yếu ớt mệt mỏi.
"Nhân di, bà thực sự mong con bé như vậy à?" Nhìn thấu ý tưởng của Song Nhân, Tuyên Dã cũng chỉ hỏi vặn lại mà không hề khuyên răn.
Mạt thế đã nguy hiểm, muốn một mực bảo vệ Hy Chang e rằng không ổn. Ai có thể biết trước chuyện tương lai, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp kẻ địch cường đại, Song Nhân bà ta có thể bảo vệ được Hy Chang sao? Tự lực thế mà tốt, chỉ có dựa vào năng lực của bản thân mới đem lại cho chính mình cảm giác an toàn.
Huống hồ, Song Nhân bà ta có thể suốt đời bảo vệ Hy Chang sao? Ngay cả cái bóng của bản thân còn bỏ rơi mình lúc trời tối...
Nhưng dông dài quá làm chi, bà ta muốn bỏ dị năng của con bé, cô liền phế đi giúp bà ta. Phải biết rằng khi dị năng giả bị phế đi dị năng, so với người thường, còn muốn kém hơn nhiều. Hiện trạng đó....quả thật rất thê thảm!
Tuyên Dã nở nụ cười khó hiểu.
Song Nhân nhìn nét cười quỷ quyệt ở khoé miệng Tuyên Dã, bà bỗng dưng thấy do dự.
Diêp Thần cau mày. Hắn có phần không hiểu, có dị năng không phải tốt lắm sao, vậy vì sao còn phế bỏ!??
Suy nghĩ thực kì lạ. Người lớn thực phức tạp a. Tuy vậy hắn cũng hiểu đôi chút nha, trước khi lấy đồ người khác phải xin phép nha.
Có phải cũng giống như vậy hay không?
"Mẹ Tuyên Tuyên, Nhân bà bà, có phải hay không chúng ta nên hỏi ý kiến của tiểu Hy Chang trước!!?" Dù sao dị năng cũng là của Hy Chang nha, không phải của Nhân bà bà, nói muốn bỏ liền bỏ vậy sao?
Tuyên Dã cúi đầu nhìn Diệp Thần, đáy mắt sóng dâng cuồn cuộn như cơn sóng thuỷ triều ập tới, thâm thuý âm u.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện