[Dịch]Hàng Long Giả- Sưu tầm
Chương 17 : Hàng Long giả.
.
Hàng Long giả, một cái danh xưng so với Long Kỵ sĩ còn được ngừơi ái mộ hơn.
Từ xưa tới nay, có 2 cách trở thành Long Kỵ Sĩ. Cách thứ nhất là thông qua Phong Long đài, thực lực của những Long Kỵ Sĩ này không quá cao, Cự Long chẳng qua là thực hiện thỏa hiệp của Long vương trước đây. Bởi thế Long Kỵ sĩ thông qua Phong Long đài sẽ không nhận được quá nhiều kính trọng, mọi người tôn kính chính là toa kỵ của hắn. Do án chiếu theo ước định với Long Vương thì chỉ cần đem theo 1 khỏa Long Châu thì 1 tên trói gà không chặt cũng có thể thành Long Kỵ Sĩ.Loại Long Kỵ Sĩ này có đôi khi còn phải nghe lời Cự Long.
Ngoài ra còn có 1 loại Long Kỵ Sĩ khác là thong qua con đường chiến đấu, lấy võ lực hoặc giả mỹ đức giành được thừa nhận của Cự Long, Cự Long cam tâm tình nguyện kí kết khế ước. Đây mới là Long Kỵ Sĩ đích thực, mới có thể được đến nhân loại kính ngữơng thật tâm, bởi vì mỗi Long Kỵ Sĩ đều có sức mạnh ngang bằng với Cự Long. Trong tổ hợp này, Long Kỵ Sĩ và Cự Long là ngang hàng.
Nhưng mà cùng với Hàng Long Giả so sánh, Long Kỵ Sĩ còn thấp hơn 1 bậc.
Gọi là Hàng Long giả, bởi vì bọn họ có thực lực siêu quần, có thể lấy ưu thế tuyệt đối chống lại Cự Long. Hàng Long giả tuy không phải Long Kỵ Sĩ, nhưng lại có thể cưỡng bách Cự Long làm việc cho mình. Trong tổ hợp này, Hàng Long Giả có tuyệt đối cường thế, có thể làm cho Cự Long sợ hãi.
Người có thể làm cho Cự Long sợ hãi thì sao mà không thể nhận được sự tôn trọng?
Nhược Lan đem Lạc Phi coi như Hàng Long giả, làm cho tâm tình nàng không khỏi rung động.
Lạc Phi lại không có chú ý tới điểm này, hắn còn tưởng rằng Nhược Lan bị Cự Long dọa ngu , bởi thế đi tới khẽ vươn tay nói: "Muối, có bao nhiêu, mau lấy ra?"
Nhược Lan thật đúng là mang theo một bao muối, tuy chỉ có một ít. Là do nghề nghiệp yêu cầu, trong lúc chữa thương thì đôi khi cũng cần dùng.
Hàng Long giả muốn, Nhược Lan sao dám không cấp?
Nhược Lan lập tức lấy ra bao muối ăn, hai tay đưa qua.
Lạc Phi ước lượng bao muối, quay đầu nói với Seth Kaya: "Tuy không nhiều, cũng có thể cho ngươi giải nghiện , mau hành động, bắt về 1 con Xuyên Sơn Giáp, Sâm Lâm Lang, Độc Giác Chiến Trư gì gì đó đi."
"Hảo a, ăn thịt nướng !" Seth Kaya hoan hô một tiếng, hai cánh cự đại vung lên vỗ cánh bay vút vào trong rừng .
Cự Long đi rồi , Lạc Phi mới lần đầu tiên chăm chú đánh giá Nhược Lan, đây là lần đầu tiên trong 7,8 năm Lạc Phi thấy được đồng loại, hắn có một loại cảm giác, nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhược Lan bị nhìn đến sợ hãi: nhãn thần hắn rất hung hãn... Rất bỉ ổi, hắn chẳng lẽ muốn ăn ta, hoặc giả...
"Tôn kính Đồ Long giả đại nhân, thần Thánh giáo đường kiến tập mục sư Nhược Lan ra mắt Đồ Long giả đại nhân!" Nhược Lan chịu không nỗi sự yên lặng, hai tay xoa ngực, lấy thân phận Mục Sư hướng Lạc Phi hành lễ.
"Hàng Long giả?" Lạc Phi sửng sốt .
Người này cư nhiên xem mình là Đồ Long giả, ta có chổ nào giống Đồ Long Giả? Quay đầu nhìn lại khung dây mây Seth Kaya mang đến, Lạc Phi không nhịn được cuồng tiếu. Chính mình bị Cự Long đuổi xuống núi, lại không có cưỡi trên Cự Long, người bình thường nhìn thấy, phát sinh hiểu lầm này cũng là bình thường .
Xem lại bộ dáng của chính mình, trần truồng **, chỉ có phần eo có một khối vải che giấu, sau lưng vác theo một cái bao lớn màu đen, râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bời đón gió tung bay, nhìn giống cao nhân giáng thế.
Lạc Phi vốn muốn cùng Nhược Lan nói chuyện hỏi xem nàng đến từ phương nào, có thể hay không dẫn hắn ly khai rặng núi Fanors. Nhưng hiện tại, Nhược Lan cư nhiên xem hắn là Hàng Long giả, thì vấn đề này dễ hơn nhiều. Tuy mình chỉ giả vờ là Hàng Long Giả, nhưng ai dám bảo đảm sao này mình không có 1 đầu Cự Long, cho cô nương này 10 lá gan cũng không dám tìm Seth Kaya chứng thực.
"Ân ân." Nếu muốn giả mạo Hàng Long giả, thì cũng phải giả cho giống, Lạc Phi ngồi trên tảng đá, cúi người nhìn Nhược Lan, dùng lời nói tự nhận à có uy nghiêm: "Tên, quê quán, Nhiêu tuổi, từ nơi nào đến, đi đâu, đồng bạn có mấy người, biết loại Ma Pháp gì?"( điều tra hộ khẩu ^^) bộ dáng của Lạc Phi giống như là điều tra tội phạm.
Nhược Lan là nhân viên thần chức Thần Thánh giáo đình, ngày thường quen nhìn khuôn mặt thành kính của giáo đồ, cho dù là những lão gia giàu có và có thế lực cũng không dám hướng nàng vô lễ. Nhưng trước mặt là Hàng Long giả, hành vi của hắn không tính là vô lễ, mà là đương nhiên .
"Tôn kính Hàng Long giả đại nhân, ta gọi Nhược Lan - Kapp - North, quê quán Andorra hành tỉnh, năm nay mười bảy tuổi, là thần Thánh giáo đường kiến tập mục sư, đẳng cấp Tam Cấp, chúng ta một nhóm mười một người tạo thành Thiết Chùy mạo hiểm đội, từ Fares đến đây săn bắt ma thú, đang chuẩn bị trở về." Nhược Lan hai tay đứng nghiêm, giống như là học sinh đang hồi đáp giáo sư
Nguyên lai là từ Fares tới.
Bảy tám năm trước, Lạc Phi theo gót Thiết Huyết Mân Côi mạo hiểm đội vào núi, cũng là từ Fares tới.
Lạc Phi nhìn 4 phía 1 chút: "Mười một người vậy những người khác đâu?"
"Bọn họ... Bọn họ nhìn thấy tôn kính Hàng Long giả đại nhân cùng Cự Long của ngài, nên trốn rồi .".
"Hừ, vức bỏ đồng đội của mình 1 mình chạy trốn, là 1 bọn bỏ đi!" Lạc Phi gật gật đầu, là ra tư thế mà hắn cho rằng rất là oại nghiêm.
Nhưng 1 trận gió thổi qua, thổi mảnh vải che phía dứơi lên, khiến hắn lạnh run. (bị teo lại)
Nhược Lan nhìn thấy lập tức thẹn tới mặt đỏ bừng.
Lạc Phi cũng là lúng túng vô cùng, dù nói thế nào ta cũng là Hàng Long giả, trang bị này lại quá mức túng thiếu!
Lạc Phi đưa tay chỉ vào cái túi của Nhược Lan: "Y phục!"
Lạc Phi muốn là hỏi Nhược trong ba lô có hay không y phục của đồng đội trong mạo hiểm đội, chính là lọt vào tai Nhược Lan lại bị coi là kêu nàng cởi quần áo. Quả nhiên giống như mình lo lắng, Hàng Long giả đại nhân lâu năm ở thâm sơn nên nhìn thấy mỹ nữ là tâm hoa nộ phóng.
Nhược Lan khắp người run rẩy, nàng nuốn phản kháng, chính là biết chính mình trước mặt Hàng Long căn bản không có lực phản kháng. Nàng muốn cầu khẩn, chính là nhìn thấy ánh mắt lăng lệ của Hàng Long, 1 câu cũng không nói nên lời.
Lạc Phi không biết tâm tư của Nhược Lan, hắn đã không thể bêu xấu trước mặt tiểu hài tử nữa , thế là trực tiếp hứơng cái bao sau lưng Nhược Lan.
"Hàng Long giả đều là người cao quý a!" Nhược Lan sợ đến ngã trên đất, tuyệt vọng kêu lên: "Phù nguy trợ khốn, dũng cảm chính trực, là mỹ đức của Hàng Long giả, đại nhân, ngươi không thể a!"
"Ngươi nghỉ đi đâu thế , ta là muốn là cái bao sau lưng ngươi, xem coi có y phục thích hợp không." Nguyên lai bị coi là sắc lang, Lạc Phi trong lòng cười khổ, không khỏi khinh thường nhìn một chút Nhược Lan đang 2 tay che ngực, một trảo lấy được cái bao sau lưng nàng, không thèm quan tâm nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, bổn Hàng Long giả một điểm hứng thú cũng không có."
Nguyên lai là hiểu lầm, Nhược Lan càng xấu hổ, còn có suy nghĩ: Trong mắt Hàng Long Giả ta rất xấu sao?
Lạc Phi là lời thật, trong mắt Thập Hoang Giả tốt nhất là vai to eo tròn, hãn phụ mông đít béo mập, bởi vì chỉ có dạng nữ nhân này trong lúc nhặt mót mới có thu hoạch, cũng có thể sinh cho Thập Hoang Giả nhiều hài tử.
Nếu trong giới quý tộc, Nhược Lan đích xác có thể tính là tiểu mỹ nữ, làn da trắng bạch, ngũ quan tinh trí, mắt to tròn, người nhìn thấy sẽ động tâm. Nhưng là trong mắt Lạc Phi, dạng nữ nhân này chỉ biết ăn làm cho cuộc sống càng thêm khốn khổ.
Đương nhiên còn có 1 điểm càng trọng yếu, Lạc Phi tâm tư căn bản không có đặt trên người Nhược Lan, hắn cấp thiết muốn tìm 1 mảnh vải để che thân, hắn không muốn tiểu đệ đệ mình tiếp tục hóng mát.
Tring mảnh vải tinh trí, bên trong đầy các đồ trang điểm của nữ nhân. Đối với mấy cái đồ này, Lạc Phi không thèm nhìn. Lục tìm 1 hồi Lạc Phi thực sự thất vọng.
"Làm sao đều là y phục nữ?" Lạc Phi một bên lục lọi một bên chửi rủa, hắn cũng không hi vọng nhiều, đây là bao lưng của nữ hài tử, làm sao có thể có y phục nam nhân?
Quần lót bảy tám cái, ném đi, áo lót năm sáu kiện, ném đi, áo khoát nữ hài tử 2 cái, tuy nhiên có thể sử dụng nhưng màu sắc lại rất sặc sở , cũng ném đi."Di, đây là cái gì?" Lạc Phi đột nhiên lấy ra 1 mảnh vải màu trắng hơn 1 thước, để xuống eo ước lượng thử.
"Trời ạ, đó là mảnh vải buộc ngực của ta, hắn... Hắn cư nhiên để ở địa phương đó!" Nhược Lan xấu hổ vô cùng, nàng hận không thể lập tức tìm 1 cái lỗ chui xuống.
May là Lạc Phi ném đi , không phải buộc ngực không đủ dài, mà là ghét màu trắng của nó. Dù nói thế nào, eo của Hàng Long giả cũng không thể quấn lấy một khối vải trắng như thế mà lắc lư?
Hoàn hảo, Lạc Phi phát hiện 1 thứ: 1 kiện áo choàng hôi sắc.
Đây là trang bị chế thức kiến tập mục sư của Nhược Lan, do thần Thánh giáo đường thống nhất cấp phát, tại Bang Tuowu đại lục, đây là tượng trưng cho thân phận, vô luận người nào chỉ cần nhìn thấy áo choàng này, sẽ biết Nhược Lan là một cái mục sư, giáo đồ đều cung kính hành lễ. Bởi vì đi lại trong rừng cây, áo choàng rất trở ngại, Nhược Lan mới đem áo choàng này để ở dứơi đáy, không nghĩ tới bị Lạc Phi phát hiện .
"Món đồ này, có thể sửa lại thành đoản khố!" Không nghe phân bua, Lạc Phi thuận thế xé áo choàng Mục sư ra, bắt đầu theo thẩm mỹ của mình cải tạo.
Nhược Lan nhìn thấy, tâm tình đau xót: "Thần a, tha thứ cho ta!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện