[Dịch]Hana! Huyết Thảo Sát Thuật. - Sưu tầm
Chương 116 : Xích Lôi.
.
Lời tác giả: Chào các bạn mình là Trần Mạnh Bảo (Facebook Jy Bảo) nếu các bạn đang đọc ở sàn truyện thì mình đăng cái này để nói mong các bạn thông cảm cho mình vì chính tả hay lỗi đánh máy, dấu câu, trình bày, lặp từ và các lỗi khác. Do mình đang bận để hoàn thành truyện sớm ^^ nên không có thời gian chỉnh sửa lại với tại mình không viết ra giấy mình nghĩ trong đầu rồi viết ra nên nó bị lỗi như vậy ấy, chứ nếu viết ra giấy đọc lại sẽ dễ thấy được lỗi hơn T_T. Sau khi hoàn thành quyển 1 mình sẽ chỉnh sửa lại toàn bộ cho văn phong chau chuốt hơn, sửa chính tả, dấu câu để các bạn không ngứa mắt... Còn các bạn đọc bên SStruyen hay những trang khác sẽ không thấy chương 14 15 16 tại vì lỗi đăng bên sàn truyện ấy, các bạn chịu khó để chương 14 15 16 qua internet santruyen.com đọc nha sau khi mình viết xong mình sẽ chỉnh sửa lại toàn bộ truyện rồi sẽ liên lạc với AD của các internet cập nhật lại truyện ạ. Mình là nam và học lớp 11 nên ráng viết cho xong quyển 1 để tập trung học hành cho năm sau thi á mong các bạn thông cảm cho mình. Chân thành cảm ơn. Thân gửi bạn đọc!
-Âm Thuật! Âm Tử! –Năm tên vong hồn cấp S hô lớn.
Vòng tròn phép thuật màu đen dưới chân của chúng càng lớn rộng, áp lực trong vòng tròn rất lớn chúng hút những tên xác chết kia vào bên trong. Hana thấy tình hình không ổn liền bay đến chỗ của Adrian, những tinh linh chiến đấu và ma cây cũng lui lại. Giờ đây trước mắt bọn họ là một cảnh tượng cực kì kinh khủng, năm linh hồn cấp S đang hòa lại làm một tạo thành một linh hồn đỏ rực như máu, linh hồn này không ngừng hấp thụ những xác hết kia sử dụng xác thịt của bọn chúng để bao quanh bản thân. Chẳng mấy chốc nó biến thành một con quái vật bốn chân hình thù cổ quái được tạo nên từ xác chết, trên cơ thể nó đầy dòi bọ chui ra từ những chiếc đầu lâu. Có những đám khí không ngừng tỏa ra xung quanh, tuy nhiên nó không còn là Âm Khí đen thui mà là một loại khí có màu đỏ như máu.
Tử Âm: Là phép thuật hi sinh bản thân của mình để hợp nhất với xác chết và những vong hồn cùng thực hiện nghi thức. Sau khi hợp nhất thì bọn chúng chỉ biết đến giết những thứ mà mình nhìn thấy không cần nghĩ ngợi gì hết. Phép thuật này khiến chúng trở thành một con quái vật cực kì mạnh mẽ, cơ thể nó luôn tỏa ra một đám khí hút sinh lực mọi thứ, đám khí này mạnh gấp âm khí cả nghìn lần, khả năng thanh tẩy của Ma Cây là hoàn toàn vô dụng. Tại vì có đám khí này bao quanh cho nên việc tiếp cận nó không khác gì tự sát.
-Khà… -Con quái vật phuc khí độc về phía đám Ma Cây, ngay lập tức những chiếc lá xanh liền héo úa rụng xuống đầy nên đất, sinh lực của ma cây đã bị đám khí kia hút cạn, Ma Cây giờ đây chỉ nhưng những khúc gỗ mục nát đang từ từ bị ăn mòn.
Những Tinh Linh chiến đấu vô cùng hoảng sợ họ sử dụng khiên chắn để ngăn cản đám khí kia nhưng đám khí này ăn mòn cả khiên chắn, tình thế vô cùng cấp bách, đám khí nãy cũng đang dâng đến lâu đài.
Vẻ bình tĩnh thường thấy ở trên gương mặt Hana đã không còn nữa, ánh mắt cô bộc lộ ra sự lo lắng tại vì cô chưa bao giờ thấy thuật này của tộc Mundus. Cô chỉ biết khi bị dồn đến đường cùng thì các tộc đều có một phép thuật có tên gọi chung là Tử Thuật, phép thuật này sẽ kích phát toàn bộ sức mạnh bên trong cơ thể giúp cho cá thể sử dụng đạt đến một tầm cao mới, có thể nói là phép thuật tối thượng nhất của tất cả các tộc. Đổi lại sức mạnh to lớn ấy là mạng sống, chúng chỉ cũng có thể hoạt động trong một khoảng thời gian nhất định thôi, sau đó thì chúng sẽ dần dần bị tan biến.
-Phập! –Cô sử dụng máu của mình tạo thành vô số lưỡi kiếm, sau đó cô sử dụng Sát Thánh Khí lên những lưỡi kiếm đó và ném chúng vào con quái vật đang ở dưới kia. Kiếm khí xé tan không gian bay đến xuyên thủng qua con quái vật cứng cáp nhưng những vết thương ấy đều liền lại ngay lập tức, khả năng hồi phục của nó là hoàn hảo.
-Gàooooo … -Con quái vật nổi điên lên vì bị những lưỡi kiếm kia đâm vào. Nó lập hướng về phía lâu đài bay thẳng lên, miệng phun ra một lượng khí độc khổng lồ.
Những thiên sứ hộ pháp giờ đây không giữ được bình tĩnh tháo chạy, khung cảnh lúc này thật là hỗn loạn. Hana giờ đây đã mất đi vẻ tự mãn vốn có, cô giờ đây rất bất an vì không biết làm cách nào để có thể giết được nó. Khí độc đã mau chóng tràn lên đến nơi, một số thiên sứ đã bị nó chặn đường thoát thân nên đành phải chịu chết.
-Các tinh linh mau đưa những thiên sứ bị thương rời khỏi đây mau! –Cô hét lớn với giọng đầy lo sợ.
-Elec! –Adrian hét lớn.
Elec như hiểu ý của ông cho nên nó bay vút lên khoảng không vô tận, nó bay cao nên nỗi bóng dáng đã khuất dần sau những tầm mây.
-Xoẹt! –Những tia sét từ đâu giáng vào người con quái vật kia, Elec đang lao xuống với tốc độ cực nhanh bao quanh nó là những tia sét, cánh chim dũng cảm đang dùng thân mình như vật hi sinh, lực gió từ nó phát ra khiến cho những đám khí độc bị tan ra, nó lấy hết sức mạnh của bản thân mình đâm thẳng vào người con quái vật kia.
-Rầm! –Sấm chớp rền vang, sau khi Elec va chạm với con quái vật đó thì một cột khí đỏ bốc lên nghi ngút khiến cho mọi người không thể biết được con quái vật kia đã chết hay chưa.
-Gàoooooo.. –Tiếng nó gầm rống khiến cho họ không thể không hoảng sợ, bị một lượng sấm sét như thể giáng vào cơ thể mà nó vẫn có thể sống được.
Khí đỏ vừa tan lại tiếp tục bốc lên, những thiên sứ kia đều cố gắng lui nhanh về lâu đài nhưng vẫn không thoát khỏi đám khí ấy.
-Thảo Thuật! Thảo Hồi Thiên.
Vòng tròn phép thuật đã hoàn thành, sức mạnh cỏ cây giờ đây khai mở, vùng đất giờ đây tràn đầy sinh khí. Những đường nét trong vòng tròn phép thuật lan ra tạo thành một hoa văn tuyệt đẹp trên mặt đất, đường nét hoa văn này lan đến đâu thì cỏ cây mọc đến đó. Thảo Hồi Thiên nhanh chóng hồi sinh những con ma cây đã bị chết do luồng khí đen ấy, sinh lực giờ đây tràn đầy vùng đất này, vùng đất phát ra ánh sáng của chốn thần tiên, ánh sáng thanh tẩy đi những đám khí đỏ kia.
Nhưng đây là một phép thuật hỗ trợ nó không hề có khả năng tấn công cho nên con quái vật kia vẫn còn sống và đang tiến vào cung điện.
-Đã đến nước này, chúng ta phải xử dụng nó thôi. –Adrian hét lớn, ánh mắt ông tràn đầy vẻ tự tin.
-Nó là gì thế? –Hana không hiểu những gì ông nói, tâm trạng cô giờ đây vẫn chưa khá hơn.
-Nó là thứ sẽ chứng tỏ tại sao chúng tôi được nằm trong thập đại gia tộc dù cho hôm nay phong độ chúng tôi không được tốt lắm nhưng đừng vội đánh giá thấp. Nơi này còn có một tên gọi khác là Pháo Đài Bay. –Adrian nói lớn.
-Cạch… -Lâu đài rung chuyển dữ dội, một từ gì đó đang trồi ra từ tầng cao nhất của lâu đài, một khẩu pháo được làm từ đá Tiêu Ngọc Đỏ đang sừng sững giữa trời, nòng pháo được chạm khắc hình một con chim sấm sét dũng mãnh.
-Giờ đây cô hãy xem những gì mà Pháo Đài này có thể làm được. –Adrian nói lớn.
-Lôi Thuật Huyền Thoại! Xích Lôi!
Ngay lập tức, trong nòng pháo xuất hiện những tia sét, nhưng đây không phải loại sét cô từng thấy, loại sét trong đó có màu đỏ thẫm. Nòng pháo càng ngày càng tích tụ một lượng sét lớn hơn, nó hút hết sét ở xung quanh để gia tăng thêm uy lực, giờ đây nó đã thích tụ sấm sét thành một quả cầu khổng lồ màu đỏ, quả cầu này không ngừng phóng sấm sét ra xung quanh.
-Khai hỏa! –Adrian hét lớn.
Một quả cầu sấm sét khổng lồ bắn thẳng vào người con quái vật kia và nhấn chìm nó trong một cột sét màu đỏ rực, cột sét xé tan bầu trời đêm, bóng tối xung quanh giờ đây đều hóa đỏ. Con quái vật kia dù có hồi phục mạnh đến đâu đi nữa vẫn không thể nào sống sót, những tia sét len lõi đến từng ngóc ngách trong cơ thể phá tan mọi thứ khiến cho nó trở về với các bụi.
Ánh sáng đỏ kia dần vụt tắt, sau nó là một đống tro tàn đang bay đi trong gió, ánh mắt của mọi người giờ đây đều lộ ra vẻ tươi vui, trên môi họ nở nụ cười chiến thắng.
-Yeahhhhhhhhhhhhhh!!! Thắng rồi. –Họ ôm chầm lấy nhau trong xúc động, cơn ác mộng giờ đây đã quá.
-Réc…réc… -Tiếng của Bobby kêu lên, nó từ đâu bay đến và hạ cánh giữa lâu đài. Giờ cô mới sực nhớ nãy giờ trong suốt cuộc chiến đều không thấy bóng dáng của nó đâu cả. Cô đùng đùng tức chạy tới giận mắng:
-Nãy giờ mày đi đâu thế hả, tới lúc cần lại đi chơi đâu mất là sao?
Bobby lúc nãy đã ngửi được mùi của lũ vong hồn nên nó đã nhanh chóng bay về phương xa tránh nạn, sau khi thấy mọi thứ êm đẹp nó mới chịu quay về.
-Vù… một cơn gió đen thổi qua khiến cho gai nhọn trên người Bobby đều dựng hết lên. Thấy vậy cô liền biết có điều chẳng lành, cho nên lập tức từ biệt Adrian và cưỡi Bobby bay về kinh thành. Nó dù rất sợ nhưng vẫn phải phục tùng dưới uy quyền của chủ nhân.
Hết chương 16.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện