[Dịch]Hàn Diễm Ly Hiên - Sưu tầm

Chương 5 : Dự Tính

Người đăng: 

.
Từ sau hôm trò chuyện kia thì Ly Bách biệt tăm, biệt tích đi đâu mất hết mấy ngày. Hàn Diễm nghĩ hắn chắc có việc riêng nên cũng lười hỏi, lười quản. Chỉ là trong lòng lại có chút chờ mong. Nhưng chẳng được bao lâu thì từ chờ mong liền hóa thành chán chường nên cuối cùng Hàn Diễm cũng chỉ lẩn quẩn trong phòng hoặc cùng lắm là ngồi thẩn thơ một mình. Ly Nhược thì gần như lúc nào cũng ở bên cạnh, dù chỉ đến ngồi yên ở đó, thêu thùa này nọ nhưng đôi lúc cũng sẽ giúp đỡ Hàn Diễm một chút. Còn tiểu Thi sau lần bị dọa kia thì bỗng nhiên ngoan hiền đến lạ thường. Đi dạ, về dạ, gọi dạ, mang đồ cũng dạ không khỏi khiến Hàn Diễm nhướn mày, chăm chú quan sát nàng nguyên một ngày [Đứa nhỏ này sao bỗng dưng ngoan ngoãn như vậy nha] Nàng chậm rải ngồi xuống bàn, nhướn mày nhìn qua bức thêu của Ly Nhược liền không kiềm nổi ngạc nhiên mà khen tặng “Rất đẹp, sắc sảo, tinh tế” Ly Nhược cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Diễm, sao đó vui vẻ tiếp tục thêu thùa. Nữ nhân liền chuyển đến ngồi cạnh Ly Nhược, chăm chú xem thêu “Có muốn học không??” Hàn Diễm nghe vậy liền lắc đầu, nằm dài ra bàn_”Không đâu, xem vẫn tốt hơn” “Sao vậy?? Nhớ nhà sao??” “Không phải, chỉ là trước đây không có thảnh thơi như hiện tại, tứ bề đều là công việc. Không làm này cũng phải làm việc khác. Rất bận rộn” “Có thể đọc sách mà” “Chữ nghĩa ở đây đã quá khó để hiểu rồi. Hôm trước Ly Bách ngẩu hứng ngồi đọc một hồi, bản thân nghe từ bên đây, qua bên kia. Không h iểu được gì cả” “Con có thể học mà” Hàn Diễm phồng má, vươn tay cầm lên khăn tay đã được thêu xong của Ly Nhược lên_”Lười lắm, không học” Ly phu nhân nghe xong cũng chỉ cười, nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh_”Thích màu gì??” “Làm khăn tay cho tôi sao??” Dù có chút ngạc nhiên khi nghe Hàn Diễm xưng hô xa lạ như vậy, nhưng Ly Nhược cuối cùng cũng chỉ mỉm cười_”Ừ” “Đỏ hoặc lục”_Hàn Diễm vẻ mặt rất không chắc chắn khi nói ra đáp án kia, nhưng lại nghe được tiếng cười khúc khích của Ly Nhược không khỏi khiến nàng nhướn mày, hứng thú nhìn nữ nhân trước mặt_” Sao vậy? Có gì không ổn sao??” “Tiểu Bách cũng thích hai màu này” “...” “Ta thấy con và nó rất hợp nhau, không như lúc trước. Trong trí nhớ của ta, từ lúc Ly Hiên biết nói thì chưa một lần thấy tiểu Bách và tiểu Hiên cùng nhau nói chuyện qua” Hàn Diễm nhướn mày, ngạc nhiên hỏi Ly Nhược_“Dù là vài câu hay hỏi thăm bình thường cũng không sao??” “Con biết đấy, từ ngữ của tiểu Hiên không thật sự trôi chảy. Đứa nhỏ chỉ có thể nói những từ trọng điểm cho nên...hôm trước, thấy con cùng tiểu Bách nói chuyện, ta đã khá ngạc nhiên nhưng vẫn vui mừng rất nhiều” “Hửm??” “Ta không biết vì lí do gì nhưng đến lúc ta nhận ra thì tiểu Bách đã thay đổi rất nhiều. Đứa nhỏ ít nói cũng ít cười. Trở nên thâm trầm hơn rất nhiều. Ta đã rất lo lắng...” “Sao vậy, hắn đã làm gì sao??” Ly Nhược nhìn vẻ mặt tò mò của Hàn Diễm mà mỉm cười_”Lúc phụ thân kể chuyện của con cho tiểu Bách thì ta đã rất ngạc nhiên. Đã lâu rồi không thấy đứa nhỏ hứng thú như vậy. A, nói mới nhớ. Cũng như con, tiểu Bách cũng có lần đứng trước mặt của phụ thân hắn nói việc không nên làm thiên sư như con vậy” Hàn Diễm nghe vậy không khỏi tròn xe mắt nhìn vào biểu tình vui vẻ mà hạnh phúc của Ly Nhược, bất giác đưa tay chạm vào trái tim đang đập liên hồi của mình Ly phu nhân nhìn qua liền chuyển sang lo lắng_”Sao vậy? Đau ở đâu sao??” Nàng ngây ngốc lắc đầu, sau đó nhanh chóng hồi thần, cười cười_”Nói vậy quả thật nhờ ta tới mà Ly Bách kia mới thay đổi sao??” Ly Nhược cũng không cần suy nghĩ, mỉm cười rất vui vẻ gật đầu đồng ý khiến Hàn Diễm ngạc nhiên vô cùng. Vừa lúc đó cửa phòng cũng bị đẩy vào, người tiến vào không ai khác cũng chính là Ly Bách. Hắn bước vào, cúi chào Ly Nhược, hướng nàng cung kính_”Mẫu thân” Ly phu nhân nhìn hài tử của mình, cười thật hạnh phúc_“Tiểu Bách đã về rồi sao?? Mấy ngày nay tiểu Diễm luôn chờ con đó” Hàn Diễm tròn mắt nhìn Ly Nhược rồi lại nhìn Ly Bách_”Ta không có” Ly Nhược mỉm cười liếc nhìn Hàn Diễm_“Vậy mấy ngày nay, ai cứ mãi ngồi một chỗ mà thẩn thờ ra như vậy nha?? Tiểu Bách, có mang theo thứ mẫu thân nhờ con không” “Đây”_Ly Bách vui vẻ cầm ra chiếc ô màu đỏ mang đến đặt vào tay Ly mẫu thân Ly Nhược lại đặt chiếc ô sang cho Hàn Diễm_”Ta nhờ Ly Bách ra ngoài đặt làm cho con một chiếc ô nhưng lại quên mất nên là màu gì. Không nghĩ tới, tiểu Bách lại làm màu đỏ. Quả thật là trùng hợp đến bất ngờ" Ly Bách nhìn tiểu muội đang chăm chú xem xét cây dù đỏ trong tay mà không khỏi vui vẻ chọc ghẹo_”Sao vậy?? Không thích màu đỏ sao??” Hàn Diễm bĩu môi mặc kệ không trả lời, trực tiếp bung dù ra xem Ly Nhược bật cười, kéo tay Ly Bách qua_“Tiểu Diễm thích màu đỏ và lục. Xem như tiểu Bách con may mắn. Vài ngày nữa, mang tiểu Diễm ra ngoài đi. Ta xem đứa nhỏ ở mãi trong phủ chỉ biết uống thuốc đã chán đến không chịu nổi rồi” “Được, mẫu thân” “Ta được ra ngoài sao??”_Nàng khó tin nhìn sang Ly Nhược được hỏi thì hướng mình mỉm cười gật đầu Nhận được sự đồng ý, Hàn Diễm rất tự nhiên đứng bật dậy, ánh mắt sáng ngời, giơ lên hai nắm tay trước ngực_”Yeah!! Ra ngoài, ta cuối cùng cũng được ra ngoài” “Vẫn nên cẩn thận một chút”_Ly phi nhân cũng rất vui vẻ nhìn đến Hàn Diễm cẩn thận xếp lại ô “Đương nhiên rồi. Nếu người muốn, có thể cùng ta ra ngoài” Ly Nhược vô cùng ngạc nhiên, rất cẩn thân hỏi lại Hàn Diễm_“...Được sao?? Ta có thể cùng con ra ngoài sao?” “Đương nhiên, càng đông càng vui”_Hàn Diễm vui vẻ xoay người đi tìm chỗ đặt ô, không để ý tới phía sau Ly Nhược đã rưng rưng rưng khóc Ly Bách hết nhìn Hàn Diễm, lại nhìn đến mẫu thân, dùng vẻ mặt không cảm xúc, bình thản nói_“Mẫu thân, phụ thân tìm người” “A, được, tiểu Bách, nếu không bận gì thì vẫn là ở lại cùng tiểu Diễm trò chuyện đi” “Được, mẫu thân” Cứ như vậy, Hàn Diễm ra mái đình kia cùng với Ly Bách trò chuyện. Chỉ khác một chút, Hàn Diễm là tự thân vận động, dù bước chân không thể đi nhanh như bình thường. “Ly Bách, Ly Bách, hình như ngươi biết võ công đúng không?” “Đúng vậy” Hàn Diễm nghe được đáp án liền trầm ngâm, nghĩ muốn hỏi hắn làm sao mà học được nhưng vẫn là giữ vào trong, không hỏi nữa. Ly Bách nhướn mày nhìn vẻ mặt trầm tư của Hàn Diễm, nhướn mày, nhoẻn miệng cười_”Muội muốn học sao??” “Không đâu” “Ừ, nếu muốn cứ nói, võ công không nhất thiết phải là người tay chân đầy đủ, sức khỏe dồi dào” Hàn Diễm nghe đến đây chợt thở dài_”Ta biết. Nhưng ta lười lắm. Kiên nhẫn cũng ít. Biết làm gì” “Hàn Diễm, ta không phải muốn phá bỏ giấc mơ của muội. Có thể học thứ phòng thân không phải không tốt sao?” Nàng nâng lên tách trà, bình đạm nhìn Ly Bách mỉm cười_“Ta tin Ly Bách ngươi biết cách để ta được bình an tránh được điều không nên mà” Ly Bách nghe được lời này cũng bất ngờ không kém, xòe quạt che nữa mặt, chớp mắt nhìn Hàn Diễm_”Ta không đảm bảo” “Ừ. À, ngươi bảo là từ chiến trường về, đi với ai?” “Thất vương gia” “Ể, ngươi là bạn chí cốt của hắn đúng không??” “Vừa là chí cốt, vừa là người tính kế giúp hắn” Nghe đến đây liền không khỏi chau mày hướng Ly Bách khó tin hỏi_”Mưu sĩ, ngươi làm mưu sĩ thật sao??” “Muội nghĩ xem” “....”_Hàn Diễm chép miệng, lại thở dài, nâng lên tách trà chậm rãi uống_”Mưu sĩ trong suy nghĩ của ta”_nàng nhìn qua Ly Bách đang nhếch môi hứng thú nhìn mình thì khẽ lắc đầu, đặt xuống ly trà_”Kết cục không tốt” “Hahaha, ta sẽ không” “Ừ”_nàng thở dài, xoay xoay tách trà_”Ngươi là huynh trưởng, là ruột thịt của Ly Hiên. Làm mưu sĩ của thất vương kia vậy mà lại để muội muội bị hắn hạ thủ sao??” Ly Bách nhướn mày nhìn qua vẻ mặt cảm xúc không rõ ràng của Hàn Diễm mà thở dài_”Lúc ta biết Ly Hiên bị hắn đối xử không tốt, cũng là lúc ta bắt đầu làm mưu sĩ. Chỉ là vẫn không tránh được lần kia” “Lần nào??” “Khi Ly Hiên bị hắn sai người hạ độc liệt hỏa diễm thì ta không biết. Đứa nhỏ cứ như vậy mà yên lặng chịu đau. Đến lúc không thể chịu đựng nổi thì lăn ra bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã là Hàn Diễm muội muội rồi” “ Nó ra sao, thứ độc gì gì ấy??” “Liệt hỏa diễm. Vẫn chưa có nhiều ghi chép về nó nên vẫn chưa có thuốc giải. Là độc mãn tính. Ngấm vào người, tùy vào lượng mà thời gian tái phát độc sẽ khác nhau. Mỗi khi phát độc sẽ khiến tứ chi tê liệt, thanh quản tắc nghẽn. Không thể kêu cứu, không thể di chuyển, chỉ có thể nằm yên mà chịu cái nóng rát ở bên trong, cái đau xé gan xé ruột, tứ chi như bị đứt đoạn, đầu đau như búa gõ. Không phải muội nói nhớ được hay sao?? Trông có vẻ mờ mịt nhỉ??” “Được rồi. Ta sẽ tóm tắt cho Ly Bách ngươi những gì ta biết theo bộ não của Ly Hiên, thân muội lúc trước của ngươi. Nhất, nàng ta có mẫu thân và phụ thân thương yêu. Nhị, nàng ta có một huynh trưởng thờ ơ, lạnh lùng, ít tiếp xúc. Tam, gia nhân trong nhà cũng không thích tiếp xúc với nàng ta. Tứ, tiểu Thi ngốc bên cạnh cứ luôn ca thán trước mặt Ly Hiên. Ngũ, nàng ta nhớ rất nhiều hình ảnh của tên thất vương kia. Hết rồi” Ly Bách nghe hai từ ‘hết rồi’ của Hàn Diễm mà như muốn phun hết nước trà đang uống ra ngoài, trợn mắt khó tin nhìn Hàn Diễm đang kì dị nhìn hắn_“Hết rồi!!” “Thật sự hết rồi”_Hàn Diễm ngây ngốc gật gật đầu, hít vào một hơi nhìn lên mái đình, chau mày xem bản thân có thể nhớ thêm một kì tích nào nữa hay không_“Thật đấy. Ta nghe ngươi bảo bị đối xử không tốt, ta đã rất ngạc nhiên. Ta không biết. Thậm chí tên của thất vương ta còn không thấy được nữa. Trong đầu có hình ảnh của hắn nhưng chữ thất vương kia lại che hết dung mạo hắn. Bởi thế ta mới ngạc nhiên sao trên người lại có sẹo, mà lại còn là sẹo dài như thế nha” Ly Bách vẫn không tin nối, nhướn mày, cao giọng, dùng quạt gõ gõ bàn_“Trịnh Hạo, là Trịnh Hạo đó!!!” “À, ra là thất vương Trịnh Hạo”_Hàn Diễm nhắc tới liền rùng mình thật mạnh, kéo lại áo choàng quấn chặt người, lắc lư qua lại_”Cái tên thật có sức hút nha, nghe một cái liền rùng mình” “Sao??”_Ly Bách cũng như Hàn Diễm, không đầu không đuôi hỏi nàng Nàng chau mày, hất nhẹ cằm với hắn_“Sao cái gì??” Ly Bách nhướn mày, đá mắt vài cái với Hàn Diễm khiến nàng bật cười, không kiềm được lắc đầu nói_”Nước sông không phạm nước giếng, không liên quan, không liên quan. Tránh được sẽ tránh. Không ngán đường ngươi” “Không phải như vậy” “Mệt, không nghe” “Không muốn ra ngoài sao??” “Này đương nhiên muốn, đợi cơ thể này khỏe một chút, Ly phủ này, Ly Bách ngươi cũng đừng mong giữ chân ta” “Ta đưa muội đi” Hàn Diễm vẫn cười nhìn Ly Bách, bỗng nhiên gương mặt liền trở lại bình thường, nheo mắt nhìn hắn_”Ta có rất nhiều thứ muốn hỏi. Chỉ là nghĩ lại vẫn cần thời gian xem xét nhiều hơn” “Sao, cứ hỏi, ta đương nhiên trả lời” “Không không, quan sát vẫn tốt hơn. Ta chỉ muốn chắc chắn một việc” “Hửm??” Hàn Diễm chau mày, giơ tay xoa nắn phần ở hai đầu lông mày, rồi vuốt xuống mũi_”Chuyện cũng không quan trọng. Cứ từ từ đã. Ta có lẽ đã hơi vội vàng” “Hahaha, sao lại ngập ngừng như vậy?? Rất không như ngày thường” Nàng thở dài, chép miệng_“Ta chỉ là không biết nên hỏi sao cho ngươi hiểu, cười cái gì” “Hahahahahaha” Hàn Diễm cúi đầu nhìn hộp đá đựng than nóng trong tay, lại nhìn người bên cạnh_“Ly Bách” “Sao??” “Sao này nếu là lúc ở cạnh ta, bất kể ta ta làm chuyện gì đi chăng nữa, chỉ cần lúc ta chuẩn bị bắt đầu hay có ý tứ gì thì nhờ ngươi nhắc nhở ta điều này” Ly Bách bỗng nhiên hớn hở, nhiệt tình vô cùng, đem mặt đến gần Hàn Diễm, nhướn mày _“Hửm?” “Không được bao đồng, không được nhiều chuyện, phải suy nghĩ cẩn thận” “...”_nghe đến đây hắn liền xòe quạt, che nữa mặt, ánh mắt xem thường nhìn Hàn Diễm Hàn Diễm nhìn ra ngoài, một tay nâng má_“Năng lực tự chủ của ta khá thấp, kiên nhẫn cũng ít, tính tình cũng xấu, cần người bên cạnh nhắc nhở. Trước kia là do bạn bè của ta mỗi lần ta kích động mà ở bên cạnh nhắc nhở. Nếu không cũng đã đứt dây từ lâu rồi. Mà bây giờ phải tìm ra một người ưng ý, rồi còn phải bồi dưỡng cho quen với bản thân thì quá lâu. Thôi thì cứ nhờ Ly Bách ngươi vậy” “Hahaha, không ngờ muội lười đến như vậy. Lười đến mức biết bản thân thiếu hụt mà lại không chịu sửa đổi, lại bắt người bên cạnh nhắc nhở” “Ta nghĩ, nếu ta còn tự giác như vậy thì ta sẽ thành một con người toàn diện, hoàn hảo, tốt đẹp mọi mặt mất. Chắc chắn Ly Bách ngươi sẽ ghen tức đến chết” “Cho nên muội đây là thương tình cho ta biết điểm yếu sao??” “Có thể là như vậy” “Đây thật sự là may mắn, may mắn trời ban nha” Hàn Diễm đang uống trà thì vội vã ngưng, tròn mắt chớp chớp nhìn Ly Bách_”Ngươi nói xem ta còn độc trong người không?” “Đưa ta xem xem” “Ngươi cũng biết thứ này??”_nàng dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn hắn nhưng là vẫn kéo lên tay áo, đưa tay ra cho Ly Bách xem mạch “Đương nhiên biết” “Đa năng nhỉ??” “Đa năng??” “Biết mọi thứ!” “À, không hẳn, không hẳn”_Ly Bách gật gù, chỉ quạt vào tiểu Thi_” Tiểu Thi, mang nước đến cho ta” “Dạ” Nàng nhìn qua tiểu Thi ngoan ngoãn rời đi, lại quay qua kéo ống tay áo của Ly Bách, ngây ngô hỏi_“Này, Ly Bách, Ly Bách,trong trí nhớ của Ly Hiên, ngươi rất lạnh lùng, thờ ơ, ít tiếp xúc. Lời của ngươi khiến ta có điểm không rõ, cũng có chút mờ mịt” Ly Bách mỉm cười, thở dài, vươn tay nhận ly nước từ tay tiểu Thi, nhìn Hàn Diễm_”Qủa thật trong mắt của ta, Ly Hiên là đứa ngốc, không đáng để ta lưu tâm nhiều. Nhưng dù sao cũng là ruột thịt a. Nhìn thấy muội ấy gặp bất lợi cũng có chút khó chịu. Điều này ta đã nói. Lên làm mưu sĩ ngoài việc phục vụ cho mục đích của ta cũng phần ít giảm đi hoặc nói rõ ra lúc Ly Hiên làm hắn nổi giận, ta có thể dẫn hắn sang một chuyện khác mà quên đi Ly Hiên”_hắn chậm rãi lấy ra lọ thuốc nào đó từ trong người, rắc ít bột trắng vào ly nước kia, rồi sau đó lấy máu từ đầu ngón tay của Hàn Diễm mà nhỏ vào “ Làm được sao??”_Hàn Diễm nhướn mày nhìn sang vẻ mặt chăm chú hiếm thấy của Ly Bách “Ít nhất là trên người muội không còn xuất hiện thêm sẹo từ lúc đó”_Ly Bách chỉ cười trừ, cầm lên ly nước kia, lắc nhẹ, chăm chú xem một hồi rồi đặt xuống lại một ly nước trắng tinh như bình thường lên bàn_”Đã không còn rồi” “...” Ly Bách chống cằm, lấy quạt gõ gõ bàn_“Hàn Diễm, muội xem lại Ly Hiên, trước lúc bất tỉnh có ăn gì không?” “....”_Hàn Diễm nhìn Ly Bách thở dài_”Không nhớ. Ly Bách, ngươi có nghĩ hay không đến việc cơ thể chết đi một lần rồi sống lại khiến độc tố được giải không??” “Nói cũng có lý. Ly Hiên bất tỉnh năm ngày. Chỉ là ta nghe nói lúc phụ thân bắt đầu bày ra bàn tế, vẽ vừa xong bát quái trận thì Ly Hiên thật sự đã ngừng thở. Lúc xong trận nhưng Ly Hiên cũng không tỉnh, qua khoảng một nén hương thì đã thở trở lại. Nếu nhẩm tính thì mất khoảng bốn giờ. Thời điểm đó thì tất cả mọi thứ cũng đã đình chỉ hoạt động rồi. Có thể xem như đã chết. Cho nên nói, việc muội tự nhiên lấy lại hơi thở cũng khiến cho phụ thân lúc đó chấn kinh đấy” Hàn Diễm chống cằm, gật gù lắng nghe_”Vậy giờ xem ra ta đã bình thường, nếu bồi bổ, nghĩ dưỡng đúng cách vẫn có cơ hội khỏe mạnh như bình thường được chứ?” Ly Bách nhấp một ngụm trà, thở dài lắc đầu_”Không thể. Cơ thể này của muội có thể nói là đã bị hư tổn quá nhiều rồi. Chỉ sợ hiện tại gặp thêm vấn đề gì thì cũng mất thời gian khá lâu để hồi phục nguyên trạng. Nếu nói tới bồi bổ thì chỉ tốt được chút ít. Nhưng khi ra gió vẫn sẽ đổ bệnh như thường thôi. Thậm chí có thể còn thành bệnh nặng” Hàn Diễm bày ra bộ mặt xem thường nhìn Ly Bách một hồi, đến lúc không chịu nổi, vẫn phải mở miệng hướng tiểu muội tử của mình, gõ quạt vào bàn_”Ta nói thật. Ly Hiên lúc trước không biết cẩn thận, lại không tự chăm sóc nên giờ người chịu hậu quả cũng chính là cái thân thể muội đang có thôi” “Ta bỗng dưng cảm thấy có chút vô vị” “Đừng lo, có ta bên cạnh” “Ly Bách ngươi thì làm được gì??” “Ta đương nhiên làm được nhiều việc” “Vậy ngươi nghĩ cách cho cơ thể này bay nhảy được đi” “Ta nói, con người sống nên biết lượng sức mình” Hàn Diễm cũng rất bình tĩnh_“Ta nói, mỗi lời nói ra đều nên suy nghĩ” Ly Bách vỗ quạt vào tay_“Ta chỉ nói làm được nhiều việc, không phải tất cả” “Cho nên ta mới nói mỗi lời đều phải suy nghĩ, nói ra cẩn thận không thì có ngày mất mặt” “...” Hàn Diễm nhướn mày vui vẻ nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Ly Bách, nhướn mày quyết định mở cho hắn một đường sống_“Thật sự không thể...” “Không”_Ly Bách cũng rất tranh thủ phản pháo, đắc ý gõ gõ quạt vào lòng bàn tay “Lang băm chết tiệt” “....”_Ly Bách trân mắt nhìn tiểu muội, sau đó xòe quạt che nữa mặt, giọng nói cực kì, cực kì nghiêm túc_”Hàn Diễm a Hàn Diễm, muội nên biết, người làm lang trung tài hoa như ta hay là thái y trong cung đều rất tổn thương khi bị gọi là lang băm đấy” “Lang băm!” “Ngoan, là lang trung. Hài tử nhà văn nên phát âm phải đúng. Nhất là nữ tử, không nên mắng bừa” “Ly Bách đại lang băm!” “Muội...”_Ly Bách hết cách, xếp quạt đánh vào tay_”Được rồi. Nhưng ta chỉ có thể làm cho nó tốt lên, không thể là hoàn chỉnh” “Ly Bách a, Ly Bách, ngươi mãi mãi vẫn chỉ có thể là lang băm. Ngươi nói ngươi là lang trung vậy là độc lang hay lành lang??” “Từ ngữ gì vậy??” Nàng dùng ánh mắt thờ ơ nhìn Ly Bách, tay nâng tách trà đưa lên miệng_”Ta thấy ngươi là học y để hại người, không phải cứu người” “Nhẩm tính thì có thể xem là vậy. Dù gì người ta cứu từ trước đến nay chỉ duy có muội” Lời này nói ra, Hàn Diễm thật sự phun trà ra ngoài_”Ngươi nghĩ ta là chuột bạch thí nghiệm hả??” “Thí nghiệm??” “Chính là cái thể loại...ờ, khi ngươi tạo ra thứ gì đó mới, không dám sử dụng lên người mà dùng lên người khác thì gọi là thí nghiệm” “À. Nào có. Ta được sư phụ công nhận mà. Với lại lúc ta học không có người để tập thì luôn vừa lúc muội bị thương. Này gọi là may mắn” “....” “À, nói mới nhớ, món quà ta tặng muội sắp hoàn thành rồi”_Ly Bách hướng Hàn Diễm, xoè quạt che nữa mặt, nháy mắt mấy cái “Theo ta đoán không lầm thì sẽ tặng ám vệ đúng không??” Ly Bách trân trối nhìn vẻ mặt thờ ơ của Hàn Diễm, sao đó liền haha cười nhưng mặt lại không có chút ý tứ cười nào_”Làm sao muội đoán được??” “Vậy là đúng rồi. Không phải Ly Bách bảo sẽ không chắc chắn bảo vệ được ta sao?? Chỉ là suy đoán thôi, sao lại căng thẳng như vậy” Ly Bách đưa tay xoa trán_”Chỉ là ta vừa nảy ra một chủ ý” Hàn Diễm nhướn mày chờ hắn nói tiếp, nhưng cuối cùng cả hai đều vì một câu mở mà không có kết của Ly Bách mà chìm trong yên lặng Nàng thở dài, vươn tay cầm lấy quạt của Ly Bách, làm như hắn, cũng xòe quạt, che nữa mặt_”Vị công tử này, theo ta nhớ không lầm thì ngươi cũng được xem là bạn từ nhỏ của tiểu tử nhà hữu thừa tướng kia đúng không??” Nói đến đây, gương mặt Ly Bách liền trở nên trầm đến lạ thường, nhẹ nhàng nâng lên tách trà nóng trên tay_”Đúng vậy. Nhưng Ly gia chỉ mới có phụ thân là xưng thần tử còn Mộc gia kia đã là năm đời thừa tướng, một đời vua, hai đời hậu rồi” “Ly Bách, Ly Bách, ngươi khiến ta có thêm nhiều suy nghĩ không đáng có” “Này là muội hỏi, ta chỉ trả lời”_hắn nhướn mày mỉm cười nhìn Hàn Diễm bên cạnh mày chau ngày một sâu hơn mà âm thầm suy nghĩ_[Chỉ là ta trả lời nhiều hơn một chút] Hàn Diễm xoa xoa trán_“Bất cẩn, bất cẩn rồi. Hỏi đến vấn đề không nên hỏi rồi” “Lo lắng làm gì, từ từ ta sẽ đưa muội đến phủ của hữu thừa tướng dạo chơi” “Ly Bách, ngươi...”_Nàng có chút khó chịu định nói ra nhưng vẫn là kiềm lại_[Không được, bản thân không nên vội vàng] Ly Bách hứng thú nhìn Hàn Diễm như muốn nói ra bộ mặt thật của hắn mà không kiềm nổi, nhếch môi cười_“Sao nào?” “Được rồi, nước chảy thuyền trôi, gió thổi lá bay” Hắn quay trở lại vẻ mặt ngả ngớn của mình, vỗ quạt vào tay_“Này phải nói là..” Hàn Diễm liền giơ tay từ chối_“Khoan, không chữ nghĩa. Ngươi có nói ta cũng không hiểu” “Hahaha” “Ly Bách, ngươi nói chỉ có phụ thân là xưng thần....”_Hàn Diễm nói đến đây liền cảm thấy có điểm không đúng, ngấm ngầm rút lui, quay mặt đi Ly Bách thấy được mọi việc, nhếch môi xòe quạt phe phẩy_”Ta không phục vụ cho người tại vị hiện tại, cũng không muốn thi cử làm quan nên nếu nói chỉ có phụ thân xưng thần thì có gì sai?” “....” Hắn nhướn mày nhìn sang tiểu muội tử đang mím môi của mình mà rướn người tới, cách lớp giấy quạt, nhẹ nhàng nói bên tai Hàn Diễm_“Nhưng nếu muội muốn vào cung, chuyện đó không thành vấn đề” Hàn Diễm nghe xong, tròn mắt nhìn Ly Bách một bụng âm hiểm trước mặt. Ngay lập tức trong đầu nàng xẹt qua một ý tướng, liền hướng huynh trưởng của mình mặt đối mặt, nhếch môi cười_”Được. Nếu Ly Bách ngươi có thể khiến cho Hàn Diễm ta đây cảm thấy hứng thú thì chuyện cùng nhúng tay viết thêm một trang giấy hay thậm chí là một quyển sách là chuyện có thể” “Được hahahaha”_Ly Bách vô cùng hào sảng bật cười, uống một ngụm trà, rất vui vẻ đánh quạt vào bàn_”Hảo trà” Nàng duỗi chân ra, kéo lại tấm chăn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh_”Hứng thú thường không kéo dài. Hứng thú hết, chuyện cũng hết” Ly Bách ngồi bên cạnh cũng như Hàn Diễm, ngẩng đầu nhìn cánh chim trời, nhếch môi cười
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang