[Dịch]Hầm Táo Ký - Sưu tầm

Chương 54 : Ghen tuông

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:56 06-01-2018

.
“Buông tay.” Trọng Vũ hít sâu một hơi, thật không ngờ nàng lại làm ra cái loại hành động này, nói ra hai chữ này, thanh âm lạnh lẽo đi vài phần. Cử chỉ như vậy, hắn làm sao mà chấp nhận cho được. Huống hồ, trong lòng hắn vốn có nàng. Đường Táo thấy sư phụ tức giận, suy nghĩ, lại cố chấp không có buông tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cánh môi phấn nộn hé mở: “Sư … sư phụ?” Trước kia sư phụ thích nhất như vậy, hiện giờ làm sao lại bảo nàng buông tay? Là nàng làm không tốt sao? Trong lòng Đường Táo ủy khuất. Tiểu cô nương trong ngực một chút cũng không ngoan, Trọng Vũ thấy động tác của nàng, liền vội vàng thở hổn hển, lập tức cầm lấy tay nàng, đem đôi tay nhỏ bé ấy để lên ngực, nhất thời hô hấp càng dồn dập hơn. Đừng lộn xộn nữa. Cảm giác vừa rồi, hắn chưa bao giờ có, thân thể sung sướng không thể nào kiểm soát nổi, nhưng nghĩ tới nàng làm như vậy với nam nhân khác, hắn liền… Tức giận sao? Hắn hỏi mình. Đích xác, là hắn buồn bực, sư phụ của nàng đối với nàng không bằng cầm thú, tức giận nàng không biết tự bảo vệ mình như vậy, nhưng hiện giờ, hắn nên cảm thấy may mắn. May mắn là nàng gặp được hắn, may mắn là nàng chấp nhất làm cho hắn mềm lòng, càng may mắn… nàng ngây ngốc, không biết mình bị khi dẽ, nhìn qua vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy. Hắn nên vui vẻ, vì bây giờ nàng đang ở bên cạnh hắn. Chuyện gì đã qua, thì nên cho nó qua đi. Nhưng mày Trọng Vũ chưa lúc nào giãn ra, hắn cúi người hôn xuống mi tâm của nàng, bầu không khí bây giờ có chút nóng bỏng. Hắn vốn lo lắng có một ngày, sư phụ của nàng tới tìm nàng, hắn không có lý do gì để nàng lưu lại cả, như vậy sẽ chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn nàng đi cùng người sư phụ kia, hắn sẽ không có cách nào làm nàng quay trở lại bên hắn nữa. —- hắn nhất định phải có lý do để bắt nàng ở lại. Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa giờ tức giận như vậy cả, Trọng Vũ thoáng dùng sức, nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Về sau, không cần làm điều này cho ta.” Hắn không cần nàng hầu hạ hắn, tiểu cô nương của hắn, chỉ có thể để trong lòng bàn tay hắn mà yêu thương. Đường Táo đã có chút luống cuống, bàn tay nhỏ bé để ở trước ngực sư phụ, còn thật sự nói: “Đồ nhi thích hầu hạ sư phụ.” Lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: “Vậy là… sư phụ ghét bỏ đồ nhi sao?” Nàng đắn đo không đoán chính xác được tâm tư của sư phụ, nàng biết trong quá khứ sư phụ thích nàng nhất, nhưng hôm nay lại không cẩn thận khiến hắn tức giận. Rõ ràng sư phụ rất ít khi tức giận, nhưng bộ dáng này cũng có chút dọa người. Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền. —- hắn vì cái gì mà tức giận? Là vì mình làm không được tốt sao? Thấy bộ dáng cẩn thận này của nàng, Trọng Vũ mơ hồ có thể cảm nhận được bộ dáng của nàng lúc trước khi ở bên người kia. Nàng không có người thân, không ai đối tốt với nàng, sau khi bị sư phụ mang về, sư phụ liền trở thành tất cả của nàng. Mặc kệ bị khi dễ vẫn cứ.. nàng cũng sẽ không nói điều gì cả, tiểu cô nương như vậy, sao có thể hạ thủ được? Cầm thú! Không có phong độ như ngày xưa, Trọng Vũ không nhịn được thầm mắng một câu. “Không phải.” Thanh âm Trọng Vũ ôn hòa, giải thích: “Nam nữ khác biệt, như vậy không tốt, trừ khi…” “Trừ khi cái gì?” Đường Táo giương mắt nhìn hắn. Nhìn con ngươi của nàng, trong lòng Trọng Vũ run lên, rất nhanh đưa ra quyết định. “Trừ khi… chúng ta thành thân.” Đúng vậy, vốn hắn đang nghĩ sẽ để từ từ, chờ một thời gian nữa mới suy nghĩ đến việc này. Nhưng hắn không thể trơ mắt chờ được, hắn muốn chờ nàng đường đường chính chính ở bên cạnh mình, mà chính mình, cũng có thể danh chính ngôn thuận yêu nàng, thương nàng. Hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ nàng, sẽ không để nàng phải chịu nửa phần ủy khuất. Thấy nàng không nói gì, Trọng Vũ tuy rằng khẩn trương, nhưng vẫn hôn xuống mặt nàng, thấp giọng nói: “Tiểu Táo, gả cho ta.” Biểu tình của sư phụ là chân thật, Đường Táo ngơ ngác nhìn hồi lâu, lúc sau mỉm cười hôn lên mặt của hắn, gật đầu nói: “Ân.” Nàng thích sư phụ, vốn nên gả cho hắn. Nàng đồng ý, Trọng Vũ có chút trở tay không kịp, một lúc sau mới không nhịn được mỉm cười, ôm nàng thật chặt vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng, vỗ về lưng của nàng. Hiện giờ quần áo ướt đẫm, cảm xúc trên tay lại ấm áp như vậy, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng, còn có chỗ mềm mại để ở trước ngực hắn kia. “Ta sẽ đối tốt với nàng cả đời.” Đường Táo nở nụ cười, gật đầu nhỏ giọng nói: “Đồ nhi biết.” Nghe thấy thế, làm cho Trọng Vũ có chút ngẩn ra, lúc sau mới buông tay ra nhìn nàng, bàn tay to vỗ về mặt nàng: “Về sau đừng kêu ta sư phụ nữa.” Hắn không muốn làm sư phụ của nàng, lại càng không muốn nàng đem hắn trở thành sư phụ mà quan tâm. Đường Táo không rõ, mở to mắt có chút khó hiểu: “Vậy gọi là gì?” Không biết lúc này có phải là do nước ấm hay không, hai má Trọng Vũ có chút hồng, hòa nhã nói: “Phu quân, gọi ta là phu quân.” Đường Táo có ngốc đi chăng nữa, cũng biết phu quân này là có ý gì, nàng thoáng cúi đầu, cũng rất mau ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ nhà mình, không yên nói:”Đồ nhi, đồ nhi không có thói quen này.” Nàng kêu sư phụ đã quen, lập tức không thể đổi được. Biết mình có chút nóng nảy, thanh âm Trọng Vũ có chút ôn nhu: “Vậy chờ lúc thành thân rồi đổi lại, được không?” Hắn không muốn vội vàng bắt nàng sửa đổi, chỉ là muốn cho nàng biết, hai người bọn họ về sau có quan hệ với nhau. Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền. “Ân.” Đường Táo dịu dàng tựa vào lòng ngực sư phụ, vừa muốn nói gì, chợt nhận thấy được thân thể sư phụ có chút khác thường—- thật kỳ quái, sư phụ rõ ràng… rõ ràng là muốn. Hiện giờ nói xong, Trọng Vũ mới ý thức được chính mình có chút lỗ mãng, hắn cư nhiên đem tiểu cô nương ôm chặt vào ngực như vậy. Hắn không mặc quần áo, mà quần áo trên người Đường Táo cũng ướt sũng, cùng với không mặc gì cũng giống nhau, thêm dòng nước ấm này, chợt cảm thấy miệng lưỡi đắng khô. Sợ chính mình làm ra cử chỉ gì quá đáng, hắn vội buông tay, giọng khàn khàn nói: “Đừng để bị lạnh, nhanh về phòng đổi quần áo đi.” Nếu như ở đây lâu, hắn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Đường Táo thích ôm sư phụ, vừa nghe sư phụ nói thế, liền vội vàng nhu thuận gật đầu. Nhìn Đường Táo đứng dậy, Trọng Vũ nhất thời trợn mắt, ho nhẹ một tiếng, lấy ngoại bào bên ngoài thay nàng choàng vào, lúc này mới cho nàng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Trọng Vũ thở ra một hơi. Một mình ngâm trong bể nước, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Đường Táo đụng tới nơi nào đó của hắn…. đừng suy nghĩ nữa, hắn tự nói với mình. Chờ đến lúc thành thân đi. Đường Táo thay quần áo, cảm thấy có chút lạnh, mới trốn vào trong chăn đệm, chỉ là bên cạnh không có sư phụ, liền ngơ ngác nhìn cửa phòng, trong lòng có chút mong chờ. Nàng hiểu sư phụ của bây giờ, buổi tối sẽ không đến xem nàng. Đường Táo cảm thấy mất mác, rũ mắt xuống. “Đốc đốc đốc”, cửa truyền đến tiếng gõ, trong lòng Đường Táo mừng thầm, chạy nhanh ra từ giường, đi mở cửa. Trọng Vũ nhìn nàng chân trần ra mở cửa, cau mày nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì?” “Mở cửa cho sư phụ.” Đường Táo tự nhiên nói. Trọng Vũ khụ một tiếng, xoay người khép cánh cửa lại, dẫn Đường Táo tới giường. Hắn vốn không định tới, nhưng nhìn thấy bước đi của nàng lúc vừa rồi, trong lòng áy náy, sợ nàng cảm lạnh, mới chuẩn bị một chén nước ấm mang đến. Đường Táo uống từng ngụm từng ngụm, uống xong nhìn sư phụ cười cười. Trọng Vũ có chút dở khóc dở cười, nhìn mái tóc dài chưa khô của nàng, lúc này mới đi tới bên cạnh cầm một cái khăn khô lại, thay nàng lau tóc. Chiếu cố cẩn thận như vậy, quả nhiên như nuôi một tiểu khuê nữ. Trọng Vũ đem thân thể của nàng cuộn chặt trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, lúc này mới không nhịn được sờ sờ mặt nàng: “Tốt lắm, đêm đã khuya, đi ngủ sớm đi.” Thấy sư phụ phải đi, Đường Táo có chút không buông tha, vội từ trong chăn chui ra ôm lấy hắn, đầu cọ cọ trước ngực hắn, ngữ khí yêu kiều nói: “Sư phụ, đừng đi có được không?” Nàng muốn được ngủ cùng sư phụ. Thân thể mềm mại dán sát vào hắn, cổ họng Trọng Vũ căng thẳng, ánh mắt tối đi ba phần, một lúc lâu sau mới nói: “Ngoan, mau ngủ đi.” Hắn đem hai bàn tay nàng lấy ra, đặt nàng xuống giường, nhìn tiểu cô nương mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm — ánh mắt này có chút đáng thương. Trọng Vũ có chút mềm lòng, nhưng vẫn không đáp ứng, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn xuống mặt nàng, tiếng nói trầm thấp: “Chờ nàng ngủ ta sẽ đi, ân?” Rốt cuộc Đường Táo cũng nở nụ cười, lúc này mới vừa lòng nhắm mắt lại. Hôm sau Đường Táo thức dậy rất sớm, nhưng sư phụ còn dậy sớm hơn cả nàng, tỉnh dậy liền nhìn thấy trên bàn có một bàn thức ăn cùng một tờ giấy. Đường Táo cầm tờ giấy lên đọc, mới biết là sư phụ đã đi lên trấn rồi. Chỉ còn lại một mình nàng, Đường Táo có chút nhàm chán, dùng bữa sáng xong liền ra viện tưới hoa, nàng thấy trên cây trúc có phơi xiêm y của nàng, còn có… chăn trải giường của sư phụ nữa. Đường Táo nhíu mày: sao hôm nay sư phụ lại giặt chăn trải giường? Không cẩn thận làm dơ sao? Đang lúc Đường Táo nghi hoặc khó hiểu, thấy đằng xa có một cô nương xinh đẹp đang đứng. Nhưng nàng nhớ rõ xung quanh đây đều không có ai mà. Vân Nhiêu kinh ngạc, tiên sinh sống một mình đã nhiều năm, hiện giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một tiểu cô nương ở đây. Nàng mang theo rổ vải trong tay, trong lòng có một dự cảm bất hảo. Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền. Nhưng dù sao cũng là người có giáo dưỡng, rất nhanh Vân Nhiêu đã che dấu tốt tâm tình của mình, mở miệng hỏi: “Không biết có tiên sinh ở nhà không?” Tiên sinh? Đường Táo nghi hoặc, thấy nàng đi một mình, liền đem cửa mở ra. Cô nương bên ngoài mặc tử y, vóc người cao gầy, khiến người xem cảnh đẹp ý vui. Đường Táo lúc này mới hiểu được tiên sinh trong miệng tử y cô nương nà là sư phụ mình, nói: “Hắn đi ra ngoài rồi. Ngươi… có chuyện gì sao?” Vân Nhiêu làm bộ lơ đãng đánh giá Đường Táo một phen, tuy nói rằng tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, nhưng địa phương nào cần lớn cũng rất lớn, cảm thấy có chút lo lắng, mang bộ mặt mỉm cười: “Ta không có việc gì, bất quá, xin mạo muội hỏi một câu, cô nương có quan hệ gì với tiên sinh vậy?” Đường Táo muốn trả lời, nhưng nhớ tới lời nói đêm qau của sư phụ, liền cười nói: “Ta… ta là đồ nhi của sư phụ.” Hóa ra là đồ đệ. Vân Nhiêu thở ra một hơi, bất quá có đồ nhi mỹ lệ động lòng người như vậy, khó trách sẽ làm người khác nghĩ tới những điều khác, chẳng qua… người nọ là tiên sinh, liền không có ai dám đàm luận. —- chỉ là đồ đệ mà thôi. Vân Nhiêu đưa rổ vải trong tay ra, nói:”Nếu tiên sinh không có ở nhà, Vân Nhiêu sẽ không quấy rầy nữa. Chỉ là rổ vải này, mong cô nương nhận lấy.” Nhìn rổ vải trước mắt, Đường Táo sửng sốt, hồi lâu mới nói: “ Vậy hôm qua, cũng là…” Vân Nhiêu gật đầu: “Hương vị như thế nào? Nếu thích, lần sau ta sẽ đem đến nhiều hơn một ít.” Đường Táo nhìn tử y nữ tử cười tươi như hoa đứng trước mặt, trong lòng rầu rĩ không thôi, nàng xưa nay không am hiểu tâm tư của người khác, hiện giờ vẫn đang cố gắng duy trì nụ cười. Thời điểm Trọng Vũ trở về, thấy nàng ngồi im lặng ở trong sân, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn vội vàng đi qua, đưa tay ra ôn nhu xoa đầu nàng: “Tại sao lại ngồi đây?” Hắn sợn nàng chờ lâu, mới cố ý xuất môn sớm một chút, như vậy là có thể trở về sớm, nhưng không ngờ vẫn phải để cho nàng chờ một thời gian dài như vậy. Đường Táo suy nghĩ một lúc, lúc sau mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn: “Đồ nhi đang đợi sư phụ.” Trong lòng Trọng Vũ mừng thầm, vội vàng lấy ở trong áo ra một cây trâm, đặt ở trong lòng bàn tay nàng: “Thích không?” Cây trâm này tuy rằng hình thức đơn giản, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, Đường Táo tất nhiên là rất thích, vội gật đầu nói: “Đồ nhi rất thích, tạ ơn sư phụ.” Thấy nàng thích, Trọng Vũ cũng vui vẻ, đưa cây trâm lên cài lên mái tóc nàng. Hắn thấy trên đầu nàng đang có một cây trâm, định đem cây trâm này rút ra, Đường Táo lại ngăn cản hắn. “Tiểu Táo?” Đường Táo rũ mắt, lấy cây trâm trong tay Trọng Vũ, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi cầm nó trước, lần sau sẽ mang nó, được không?” “Ân.” Tuy rằng trong lòng có chút mất mác, nhưng hắn cũng không tiện nói gì, chỉ là cảm giác được giờ phút này Đường Táo có chút kỳ quái, cụ thể như nào thì không nói lên được. Hay tại sáng sớm không thấy mình, nên thấy không vui sao? Hai người trở về phòng, Trọng Vũ nhíu mày thoáng suy nghĩ, lại thấy trên bàn có đặt một rổ vải. Sắc mặt Trọng vũ trắng bệch, đột nhiên hiểu ra điều gì, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương bên cạnh, ngữ khí bất an nói: “Tiểu Táo?” Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền. Đường Táo nở nụ cười, thanh âm giống như ngày thường: “Vừa rồi lúc sư phụ không có ở nhà, có một cô nương xinh đẹp đưa rổ vải này tới cho sư phụ. Đồ nhi liền thay sư phụ nhận lấy.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang