[Dịch]Hai Thế Giới- Sưu tầm
Chương 54 : Trong màn sương mù
.
Một nơi nào đó trong màn sương mù dày đặc ở Rừng rậm băng tuyết. Trên một khoảng đất trống hiếm hoi có một đoàn người ngồi nghỉ, ai nấy trên mình cũng đầy súng đạn, tuy nhiên nét mệt mỏi có thể thấy rõ trên mặt mỗi người, chính là toán lính đánh thuê nọ. Cô gái bắn tỉa hiện tại đang trầm ngâm săm soi tấm bản đồ của khu vực, quanh đó những người còn lại đang chuẩn bị đồ ăn. Một lát sau có một nhóm khoảng vài lính đánh thuê hiện ra từ trong màn sương, dẫn đầu là một tráng hán cao lớn, người đầy sẹo, hắn khoác một cái áo lông thú dày trông cứ như một con gấu lớn, chỉ thấy người nọ tiến lại chỗ cô gái kia, đặt xuống hai cái balo rồi nói:
-Chúng tôi tìm được nó bên cạnh một cái hồ gần đây, có vẻ là của một đoàn mạo hiểm nào đó để lại, xung quanh có rất nhiều dấu chân ma thú, có lẽ là đoàn người kia bị dọa chạy, tôi thấy trong đó có thức ăn nên đem về.
Cô gái nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ hỏi:
-Lượng thức ăn là bao nhiêu?
-Không nhiều, chỉ đủ cho một nhóm nhỏ ăn khoảng mười ngày, so với chúng ta thì thật chẳng thấm vào đâu.
-Ừm, cứ giữ lại, dù sao tình trạng bây giờ cũng khá khó khăn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
-Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây, con rồng chó chết kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, lần trước nếu không phải chúng ta hy sinh hơn trăm anh em để đánh lạc hướng nó thì đã không thoát được rồi, lúc này ...
-Và rất cả chuyện này là do ai gây nên? Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi.
Nghe tới đây, tráng hán kia liền im lặng, chính hắn đã đề xuất ý kiến săn rồng với mọi người để rồi bây giờ từ năm trăm chỉ còn ba trăm người còn sống. Cô gái lúc này mới nhìn lên, nói:
-Được rồi, bây giờ không phải lúc ủ rủ, cái gì tới cũng tới rồi, có tự trách cũng không làm được gì.
-Nhưng còn con rồng ...
-Yên tâm, chúng ta sẽ không có việc gì đâu. Dù có chút thay đổi nhưng kế hoạch vẫn còn nằm trong quỹ đạo.
Thấy người kia còn chưa hiểu, cô gái nói tiếp:
-Rất may mắn, con rồng kia dù mạnh nhưng chỉ mới đạt cấp bảy, chỉ đạt cực hạn của lực lượng, còn chưa lĩnh ngộ được pháp tắc, nếu không tất cả chúng ta đã chết từ lâu rồi, vì vậy nhóm của Red còn có thể cầm cự với nó khoảng hai ngày nữa. Ta hỏi ngươi, chúng ta một đường xuôi nam đã mấy ngày rồi?
-Đã được chín ngày, từ ngày thứ năm thì đụng độ con rồng kia.
-Tốt, vậy theo lịch trình thì chúng ta cần bao nhiêu ngày để ra khỏi khu rừng này?
-Khoảng gần hai tuần.
-Đúng vậy, chỉ cần vài ngày nữa là chúng ta ra khỏi đây rồi, còn con rồng kia vẫn đang mải mê đuổi theo nhóm của Red, hơn nữa ngươi nghĩ con rồng đó làm chủ được khu rừng này sao? Hành động thả sương mù của nó không ý thì nhiều cũng đã chọc giận vài tồn tại khủng bố trong này, bây giờ ta đoán nó cũng phải tốn một phen công sức với những tên láng giềng đấy, còn chúng ta dù bị sương mù che mắt nhưng từ đầu đã xác định rõ phương hướng là xuôi nam, hơn nữa địa hình ở đây cũng rất bằng phẳng, tốc độ không suy giảm gì nhiều, ngược lại do hầu hết ma thú bậc trung và thấp đã sợ mà chạy hết nên chúng ta còn đi nhanh hơn so với tiến độ nữa. Hẳn sẽ ra khỏi khu rừng trước khi con rồng kia đuổi kịp mà thôi.
Lời nói của cô gái đã phần nào khiến cho tên cao lớn cũng như vài người ở gần nghe được thả lỏng đi một chút, dù sao bị một con rồng trưởng thành đuổi giết cũng không hay ho chút nào.
-Tôi đói quá rồi, nghỉ chút thôi. Will than thở.
-Mới đi chưa được bao nhiêu mà đã đòi nghỉ rồi à, cậu là ma võ sĩ kiểu gì vậy? Fei nhân tiện lên tiếng châm chọc, mặc dù hắn cũng đói đến lả người.
Đã hai ngày kể từ khi tình trạng thức ăn của cả bọn gặp vấn đề, với lượng thức ăn ít ỏi còn lại chẳng mấy chốc đã hết, đã hơn một ngày cả nhóm không ăn gì, chỉ có thể uống nước cầm hơi. Anna bên cạnh suy nghĩ một chút thì gật đầu, nói:
-Thôi được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút vậy.
Bốn người liền lại một khoảng đất trống gần đó ngồi nghỉ, sẵn tiện sắp xếp lại suy nghĩ một chút. Trong khi hai tên Will và Fei chọc tức nhau cho đỡ chán gì Anna hỏi Key:
-Cậu thấy sao?
-Tình hình có vẻ khá tệ, tuy nhiên cũng không phải là chết chắc, tôi nghĩ chúng ta cũng sắp đi tới giới hạn rồi.
-Giới hạn?
-Đúng vậy, là giới hạn của màn sương mù này. Theo tôi suy đoán, màn sương này chắc chắn là ma pháp của một ma thú cao cấp nào đó, có thể là ma thú đỉnh cấp, quá nửa là tiếng gầm mà chúng ta nghe được. Như vậy dù ma pháp có lớn tới cỡ nào cũng phải có giới hạn của nó. Hơn nữa tiếng gầm lúc trước cách chỗ chúng ta ở khá xa, nếu tính theo một đường tròn có tâm là chỗ tiếng gào vậy thì phạm vi của ma pháp cũng sẽ không lớn tới mức bao trùm cả khu rừng được. Mà kể từ lúc đó chúng ta đã đi được năm ngày rồi, vậy cái giới hạn kia cũng không còn xa lắm, đại khái khoảng hai ngày nữa chúng ta sẽ ra khỏi màn sương này mà thôi.
Anna nghe xong cũng gật gù, dù sao suy luận vừa rồi cũng rất hợp lý. Tuy nhiên thấy nét lo lắng trên gương mặt Key vẫn không suy giảm, cô bèn tò mò:
-Vậy, anh còn lo điều gì? Thức ăn sao?
-Thức ăn chỉ là một phần mà thôi, tôi đang lo là khi ra khỏi màn sương chúng ta sẽ đối mặt với thứ gì?
-Sau khi ra khỏi khu rừng à?
-Ừ, hiện tại thứ khiến tôi lo lắng nhất chính là vị trí, từ lần chạy trốn khỏi đám ma thú kia thì chúng ta đã mất phương hướng rồi, tôi đang lo là khi ra khỏi đây thì sẽ gặp cái gì? Liệu có phải là ổ của một con ma thú cấp cao khác, hay là một khu vực xa lạ nào đó chưa được biết tới?
Anna trầm ngâm một tí rồi cười khẽ, bảo:
-Bây giờ lo lắng nhiều cũng không được gì, chi bằng cứ giải quyết vấn đề thức ăn rồi tính sau vậy.
Key ngẫm nghĩ một chút cũng gật đầu, một phần cũng vì hắn đang rất đói, nếu không có thứ gì bỏ vào bụng thì cả bọn cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi cái màn sương mù chết tiệt này làm gì.
-Mẹ nó chứ, ông trời không lẽ lại tuyệt đường sống với chúng ta sao, thế nào cũng có đồ ăn rớt xuống đầu thôi. Will buồn miệng la lớn.
Ba người còn lại nhìn nhau rồi lắc đầu cười.
Xột xoạt.
Đúng lúc này có tiếng cây cối cạ vào nhau vang lên, cả nhóm liền quay phắt về hướng vừa phát ra tiếng động rồi trông thấy hai bóng đen đang bước tới chậm rãi. Có lẽ là do lời cầu xin của Will ứng nghiệm, hoặc là do vận may, sao cũng được, đứng trước mặt cả bọn là hai con tuyết lang. Bốn người hai thú nhìn nhau vài giây cứ như tiếng sét ái tình. Will thì thào:
-Mẹ kiếp, lời ta nói quả nhiên không sai mà. Có ai muốn ăn thịt sói không?
Mắt Fei sáng hẳn ra, Key cùng Anna thì không nói nhiều, chỉ lặng lẽ rút ma trượng ra rồi bắt đầu niệm chú. Chỉ đáng thương cho hai chú sói còn đang gầm gừ răn đe đối thủ mà không biết bỏ chạy.
Và như thế, tối đó trong màn sương dày đặc, bốn người bạn của chúng ta được chén một bữa thịt cầy ngon lành.
Bên ngoài rừng rậm đóng băng, tại doanh trại của quân cảnh vệ.
Không khí lúc này có phần căng thẳng, đã năm ngày kể từ khi toàn bộ liên lạc trong một khu vực rộng lớn bị cắt đứt.
Phạch phạch phạch.
Tiếng gió vang lên liên hồi, một chiếc trực thăng quân dụng cỡ nhỏ đáp xuống tại sân bay ngay cạnh doanh trại. Ở đó sớm đã có hai hàng lính vũ trang đầy đủ đứng chờ. Từ phía trong máy bay bước ra một kiếm sĩ trung niên, người này là một trong số võ sĩ hàng đầu của quân đội, Rogar. Rogar có dáng vấp khá cao to với khuôn mặt rắn rỏi kiên nghị, hiện tại ông không còn giữ chức vụ cụ thể nữa mà lui về tuyến hai làm giáo viên và các nhiệm vụ đặc thù. Hiện tại do có tình huống bất thường nên mới tới đây.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi tiến lại hành lễ, Rogar cũng gật đầu chào, sau đó khoác tay, nói:
-Tình hình thế nào?
-Không liên lạc được với bất kỳ ai ở trong cả, có lẽ là do một ma thú nào đó.
-Vừa rồi ta ở trên không có nhìn thấy, là con rồng già kia nổi điên, không biết là có chuyện gì, hừ, khi xưa ta lưu lại cho nó một vết sẹo trên mắt, bây giờ không biết đã khỏi chưa mà lại hung hãn như vậy. Như vậy, theo thống kê có bao nhiêu người đã tiến vào trong khoảng thời gian này.
-Khoảng gần hai ngàn người.
-Ừm, vậy ngươi cứ tiếp tục cử người vào trong trinh sát đi, sẵn tiện gia tăng phòng thủ ở vài khu vực lên, còn lại cứ để ta lo, ta cũng rất muốn biết sau tám năm con thằn lằn kia đã mạnh tới mức nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện