[Dịch]Hai Thế Giới- Sưu tầm

Chương 47 : Giấc mơ khó hiểu, phòng tắm, và xuất phát.

Người đăng: 

.
Key đang đứng giữa một khoảng không đen kịt, đúng hơn là trong một đường hầm đen kịt, không có chút ánh sáng nào. Thứ duy nhất phát sáng là hàng loạt mảnh gương vỡ xung quanh hắn, có rất nhiều mảnh gương như vậy, mỗi mảnh lại chiếu một đoạn hình ảnh khác nhau, từng loại ánh sáng không ngừng phát. Key có vẻ khó hiểu, hắn đi loanh quanh xem xét một chút, các đoạn hình ảnh kia có vẻ hơi rời rạc, không có chút liên hệ gì cả. Tuy vậy toàn bộ chúng đều có chung một chủ đề, chính là chiến tranh. Tất cả các mảnh vỡ đều là khung cảnh chiến trường đổ nát tang thương, xác sinh vật chất đầy khắp nơi, tiếng giao tranh không ngừng vang lên. Càng xem Key càng nhíu mày, những thứ này đem đến cho hắn một cảm giác rất lạ. Lúc này bỗng dưng tất cả các hình ảnh liền biến mất, trong các mảnh gương bốc ra một loạt khói đen, từng đoàn từng đoàn khói tiến gần lại bao vây lấy Key vào trong, những thời thì thầm khó hiểu bỗng dưng vang lên trong đầu hắn, từng lời từng lời. Key cảm giác đầu của mình như muốn vỡ tung ra, những đoàn khói đen kia ngày càng tiến tới chỗ hắn. Khi làn khói kia tiến lại gần Key thì bỗng dưng chúng ùa lên bao trùm lấy Key. Không kịp nói tiếng nào Key đã bị chúng nuốt chửng, hắn cố gắng giãy dụa nhưng không có bất cứ hiệu quả gì, chỉ dần dần yếu đi yếu đi, tới khi mất đi tri giác. Vụt. Key bật dậy ngay lập tức, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ánh mắt vẫn hơi hoảng loạn đánh giá xung quanh, cho tới khi nhận ra đây là căn phòng mà Will cho hắn mượn ngủ mới bình tĩnh lại. -Vừa rồi là sao vậy? Hắn thì thào. Suy nghĩ một chút cũng không rõ được là gì, hắn lắc đầu mấy cái rồi cởi áo tiến tới phòng tắm. Vừa cởi được một nửa hắn như sực nhớ tới điều gì, quay ngoắt ra sau lưng, sau đó nhìn qua nhìn lại mấy lần căn phòng mới thở phào một hơi, nói thầm: -Cô bé hầu gái kia cũng không chơi mấy trò ú tim nữa, may quá. Sau khi cởi hết đồ, hắn quấn một cái khăn tắm, với tay lấy bộ đồ rồi vào phòng tắm. Khóa cửa xong hắn treo quần áo lên, vừa treo xong bỗng dưng sống lưng hắn lạnh toát một cái. Có gì đó không bình thường. Key gần như bật ra cảm giác này. Hắn đều cao cảm ứng lực của mình lên tối đa, cảm nhận xung quanh căn phòng. Quả nhiên hắn nghe được tiếng thở đều của ai đó. Hắn run run quay người lại, miệng thì nhủ thầm "đừng như vậy chứ, đừng như vậy chứ". Khi nhìn rõ thứ sau lưng mình mắt Key như muốn rớt ra ngoài. Gặp quỷ, mẹ nó lại gặp quỷ. Lại gặp. Lại .... Sau lưng Key có một người đang ngủ gật tựa đầu trên thành bồn tắm. Đó là một cô gái tóc vàng ngắn ngang vai, mái tóc hơi xéo xéo và có phần ngố lúc này đang phủ xuống một bên mắt, đây không phải Helen thì là ai. Tên Will quả nhiên không chịu tha cho con tim yếu ớt của người thanh niên mới lớn Key a. Nhưng nếu cô nàng chỉ ngủ gục như vậy thì cũng không đến nỗi nào. Đằng này cô ta, cô ta dĩ nhiên, dĩ nhiên chỉ quấn một cái khăn tắm thôi a. Cái khăn chỉ đủ che lại từ phần ngực đến khoảng giữa đùi mà thôi. Cái này mẹ nó chính là tội ác, tôi ác a. Mặt Key đỏ lên, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn nhịp, đầu não căng ra, làm gì còn để ý cái gì mơ với màng nữa. Cô nàng này quả nhiên mức độ phòng vệ là không mà. Do cô nàng hơi nhoài người ra lên thành bồn tắm nên cái khăn tắm lại bị kéo lên một chút để lộ toàn bộ phần chân trắng phau cùng làn da sáng loáng, chỉ cần lên thêm một chút nữa thì chắc mắt của Key cũng nổ ra rồi. Đã thế bộ ngực đầy đặn lại nhấp nhô theo từng nhịp thở khiến cho não, mà không phải là toàn thân hắn căng ra mới đúng. Nét mặt hơi hồng hồng mỉm cười có lẽ đang mơ một giấc mơ đẹp, cô nàng này độ phòng vệ là không nhưng sức sát thương chính là vô cực, vô cực a. Sau vài giây thất thần thì phản ứng đầu tiên bật ra trong đầu Key chính là. Bỏ chạy, mẹ nó ta phải bỏ chạy thôi. Quơ quào thế nào hắn lại làm rớt cái bàn chải xuống đất. Lạch cạch lạch cạch. Từng tiếng vang chạm vang vọng trong con tim yếu ớt của Key. Hắn lại một lần nữa run run quay đầu ra sau. Tiếng động quả nhiên đã đánh thức cô nàng hầu gái kia, đôi mắt dần mở ra, lúc đầu còn hơi mê mang nhưng chỉ một lúc sau đã nhận ra ai đang đứng trước mặt mình, cô nàng bỗng mở to mắt, chỉ "a" một tiếng rồi không nói gì. -Thôi tiêu rồi, bây giờ muốn chạy cũng không được nữa rồi. Key nghĩ thầm. -Ngài, sao ngài lại ở đây, em, em đang ở đâu? Có vẻ còn chưa tỉnh hẳn, Helen hỏi mơ hồ. -Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng, đây là phòng tắm của tôi, còn cô tại sao lại ở đây? -A, a, a ... em nhớ rồi, em, em ở đây là để tắm cho ngài. Sau mấy tiếng "a" liên tiếp cô nàng có lẽ đã nhớ ra, nhưng câu trả lời còn làm cho Key bối rối hơn. -Ách không cần đâu, mà đừng nói là tên Will kêu cô làm vậy nhé. -Vâng, chủ nhân kêu em nên chờ ngài sẵn trong phòng tắm, còn nói cái gì "bất ngờ mới thú vị" nữa. Quả nhiên là vậy, lại còn bất ngờ nữa chứ, tên Will chết tiệt. Key thật sự rất muốn rất muốn đấm cho hắn một phát chết luôn. Tuy vậy hắn vẫn nói tiếp: -Còn, còn vụ khăn tắm là sao? Nghe hắn hỏi mặt Helen lại đỏ lên, nhưng vẫn trả lời: -Là, là do chủ nhân nói ngài sẽ thích. Vừa nói cô nàng vừa vân vê một góc khăn tắm. À vâng, cùng quả nhiên là hắn. Key bây giờ cũng không buồn nguyền rủa tên thiếu gia kia làm gì nữa. Có vẻ là "nhập gia tùy tục" chăng? Tuy vậy hắn vẫn nói: -Ách, nhưng tôi tắm một mình là ổn rồi, không cần ... Chưa nói hết câu thì hắn đã thấy mắt cô nàng hơi đỏ lên, bắt đầu ươn ướt. Helen nói: -Ngài, ngài không muốn tắm chung với em sao? Em, em tệ lắm sao? Ài, con tim yếu ớt của Key lại bị khiêu khích đến cực độ. Hắn nhất thời cũng không biết phải làm gì, thấy cô nàng sắp khóc hắn cũng đành cắn răng mà nói: -Được, được rồi, tắm thì tắm, đừng khóc đừng khóc. Sức sát thương quả là vô cực a, nhất là khi có thêm nước mắt. Và như thế, Key đã chịu một nỗi tra tấn tinh thần kinh khủng mà hầu như tên nam nhân nào cũng muốn được tra tấn. Đó chính là được một cô hầu gái xinh xắn tắm dùm. -Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Sắc sắc không không, không sắc không sắc a. Vô lượng thiên tôn a, Bồ Đề lão tổ a, Đường Tăng a, ai tới cứu ta đi. Chỉ khổ thân cho bạn trẻ Key phải lẩm bẩm cầu nguyện không biết bao nhiêu lần. -Đây, đây là lần đầu của em đó. Bao nhiêu công sức cầu nguyện của Key bỗng tiêu tan chỉ vì một câu nói, gương mặt nóng tới mức có thể tỏa ra khói. Hắn run run hỏi: -Lần, lần đầu? -Đúng, là lần đầu em tắm cùng một người khác giới đó. -Mẹ kiếp, sau này nói chuyện nhớ nói đủ câu đủ chữ a, lời nói cũng có thể hù chết người đó. Cô là lần đầu, không lẽ ta nhiều lần sao. Key cũng đành nhủ thầm, hay nói đúng hơn là than thầm. -Rồi, gội đầu xong rồi, giờ để em kỳ lưng cho ngài nhé. À vâng, thượng đế a. ... .. . Một lần tắm mà đối với Key dài còn hơn một thế kỷ, hắn phải cố gắng lắm mới chống chịu trước những lời khiêu khích cực kì "ngây thơ" và "vô tình" của cô nàng hầu gái này. Quả thật là "không có cái khổ nào như cái khổ nào" mà. Dù vậy hắn cũng không nỡ trách gì cô gái kia, có trách thì phải trách tên tiểu thiếu gia đại gian đại ác mới đúng. Key phải mất một phen miệng lưỡi mới thuyết phục được Helen là bản thân có thể tự mặc đồ và kêu cô ta tiếp tục tắm ở trong. Cũng may tới lúc ăn sáng thì không khí cũng đỡ hơn trước, có vẻ cả hai cũng còn ngại nên coi như "chưa có gì xảy", Key thì thăm hỏi Helen cũng như hỏi vài tin tức gần đây ở đế đô, còn Helen thì rất tò mò về cuộc sống ở học viện. Khi nghe Key kể về việc Will cùng Graham thi đấu trong trò chơi vận động, cô nàng không nhịn được mà che miệng cười khúc khích dù khuôn mặt đang đỏ lên. Cảnh tượng một cô gái trẻ đẹp hai má hồng hồng với hai lúm đồng tiền mỉm cười thì bất cứ tên con trai nào cũng phải rung động. Key tất nhiên cũng không ngoại lệ, tuy vậy khi nhớ tới cảnh tượng tắm rửa lúc nãy tới lượt mặt hắn đỏ lên. Nhưng tới khi Key xuống nhà tính sổ với Will thì tên kia lại "mặc người ta nói tôi không nghe người ta", trưng ra bản mặt dày với "giả ngu đại pháp", quả thật khiến cho Key tức muốn xì khói mà không thể làm gì. Tạm thời bỏ qua nỗi niềm tức tối của Key với Will, ngay sáng hôm đó cả nhóm liền tản ra mua những dụng cụ cần thiết cho quá trình tập luyện, nghỉ ngơi ăn trưa một lúc rồi cũng lên đường xuất phát tới nhà ga để đi rừng rậm phương bắc. Ai nấy cũng một ba lô đầy những thứ đồ cần dùng khi đi rừng. Ở bên kia biên giới, thành Rel. Cô gái bắn tỉa kia nói với người thanh niên bên cạnh, người nọ có vẻ là trợ lý của cô nàng: -Viện binh đã tới, việc thủ tòa thành này chắc hẳn không thành vấn đề, ngươi đi chọn ra năm trăm người, chúng ta chuẩn bị tiến hành bước hai của kế hoạch. -Bước hai? Người nọ có vẻ hiếu kỳ, hắn chắc hẳn cũng không biết quá nhiều chuyện. -Đúng vậy, chúng ta sẽ đến Mazca. Cô gái cũng không giải thích nhiều mà chỉ gật đầu rồi nói. -Đi bằng gì qua đó? Cô gái kia quay lại liếc hắn một cái, sau đó quay đi bỏ lại một câu: -Vượt biên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang